Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
Chương 85
Mùng bốn tháng mười, kỵ hành táng động thổ, thích hợp đi xa.
Đã lâu chưa nhận được tin tức của anh chàng kia, hoặc nói người như cơn gió luôn khó mà nắm bắt, trong giây lát mất đi những sự vật kích thích kia ngược lại cảm thấy sinh hoạt bình thường nhạt nhẽo giống như thức ăn thiếu muối ít tiêu, nhưng tôi lại nhận được một bưu kiện, cũng không lớn, chỉ cỡ hai bao thuốc lá.
Bưu kiện còn kèm theo một phong thư, lần này không dùng email nhỉ, tôi cầm thư có chút hưng phấn khó hiểu, từ trước đến giờ cho rằng sờ trên tay tờ giấy có cảm nhận của mộc hương trơn nhẵn thế này mới thật là thư, những con số 1 và 0 tạo thành thứ đã lặng lẽ cắn nuốt văn hóa truyền thống của chúng ta.
Bị xâm lược không phản kháng không thể buồn, đáng buồn chính là còn nhắm mắt hưởng thụ sự xâm lăng này.
Chữ của Kỷ Nhan rất đẹp, song thư của cậu ấy cũng giống người, trước giờ luôn bỏ bớt những chi tiết râu ria, đi thẳng vào vấn đề.
"Thứ lỗi cho tớ đã lâu không liên lạc với cậu, chỉ là tớ càng ngày càng nảy sinh hứng thú lớn với người chế tạo mặt nạ thần bí kia, tuy rằng tớ cơ bản chỉ lấy được hướng đi của hắn, nhưng tớ tin chỉ cần đi theo hướng này, có thể sẽ luôn gặp phải những chuyện kỳ quái.
Đi mãi về hướng bắc, tớ đi tới một vùng núi lớn rừng cây rậm rạp, nơi này đường núi khô khúc khuỷu gập ghềnh như phương nam, chắc hẳn núi phương bắc cũng thoáng đãng hơn phương nam nhiều, chỉ là dốc vô cùng. Nhưng khi tớ đi ngang qua một khu rừng, nhịn không được dừng bước.
Tớ cũng không phải lần đầu leo núi, càng không phải lần đầu trông thấy rừng, nhưng lại phát hiện nơi này khác với những nơi khác, cây rất nhiều, nhưng phân tán cũng rất rộng, rất thưa thớt, hơn nữa đều là cây bu lô, từng mảng rừng cây bạch dương rất đẹp, nhưng luôn cảm thấy có chút dị dạng, vì vậy tớ và Lý Đa đạp lên mặt đất trải đầy lá rụng thật dày nhìn những cây đó.
Trong khu rừng rộng lớn vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có, tớ phát hiện, dường như vỏ của mỗi cây bạch dương đều từng bị lột, tục ngữ nói người sợ đau lòng cây sợ lột da, nếu đã trồng cây, hà cớ gì lại lột da nó, hơn nữa những cây lớn này đều cao hơn mười thước, ít nhất cũng đã trồng nhiều năm, thân cây màu xám trắng và chạc cây gần như trơ trụi khiến tớ cảm thấy có chút hoang bại.
Nhưng khi tớ cẩn thận nhìn, những chạc cây kia cũng không phải là trơ trụi.
Trên cành cây mọc dài ra ngoài treo những cái túi, có mới có cũ, nhưng cái nào cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa hầu như mỗi thân cây đều có.
Tớ và Lý Đa đương nhiên hết sức tò mò, trong những cái túi kia tột cùng treo cái gì. Túi dường như rất nặng, cơ hồ đè hết cả cành cây, nhưng chất cây Bạch Dương cứng cáp giàu tính đàn hồi, cho nên dường như là lựa chọn tốt để treo vật nặng. Mỗi cái cây đều treo những túi vải xám này, cả khu rừng như kết đầy "Quả" vậy.
Thế nhưng "quả" này đến tột cùng là cái gì. Lòng hiếu kỳ khiến tớ dừng chân tại vùng này, nếu đã muốn biết chân tướng, đương nhiên phải hỏi người địa phương.
Người từng sinh sống chỗ này đương nhiên lấy săn bắn làm chính, động vật trong núi rừng phương bắc không ít, thợ săn tay nghề tốt hơn phân nửa không sợ đói.
Nhưng người ở rất thưa thớt, tớ đi rất lâu mới nhìn thấy chút khói bếp.
Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn đứng bên ngoài một căn nhà gỗ có chút sơ sài, anh ta mặc một cái áo khoác da thú, bên trong là áo bông to màu xám, đang thu dọn thịt khô và hạt bắp phơi bên ngoài nhà, cái miệng rộng quấn hàm râu quai nón đen to thỉnh thoảng phun ra sương trắng. Một đôi tay lớn như quạt hương bồ vô cùng nhanh nhẹn dọn dẹp đồ đạc. Tớ ở phía sau anh ta gọi đại ca, anh ta giật mình xoay người qua, mang theo nghi hoặc nhìn chúng tớ.
Hán tử phương bắc cao lớn trông thấy tớ có chút kinh ngạc, có lẽ rất ít khi nhìn thấy người ăn mặc như chúng tớ, khách tới đột ngột khiến ông ta rất vui vẻ, nhưng cũng có chút hốt hoảng, ngược lại khiến tớ và Lý Đa ngượng ngùng.
Đã rất lâu, rất lâu không nói chuyện với người ngoài, xem lưỡi tôi cũng có chút không lanh lẹ nữa rồi này, trước đó vài ngày trời lạnh đến kỳ lạ, tôi và mẹ đám nhỏ phải làm ổ trong nhà, dù sao trước đó vài ngày có thịt hoẵng và nai sấy còn rất nhiều, các cậu tới đúng lúc đấy, trên lò tôi đang đun canh nấm rừng, uống chút cho ấm nhé. Người đàn ông rất phấn chấn, có lẽ thật sự rất ít tiếp xúc với mọi người, có vẻ vô cùng niềm nở, tớ và Lý Đa từ chối không được, đành phải uống chút. Anh thợ săn trong núi này tự xưng là Thuận Tử, vợ của Thuận Tử vừa xuống núi đi lấy chút quần áo cho mùa đông.
Chúng tôi là người qua đường, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi chút. Tớ giải thích với Thuận Tử, Thuận Tử nhìn tớ và Lý Đa, bỗng nhiên cười sâu xa.
Anh biết trên cây vùng này vì sao treo nhiều túi vậy không? Tớ đặt bát canh xuống, cười hỏi.
Sắc mặt Thuận Tử thay đổi —— Tuy da tay anh ta bị gió núi thổi giống như trái hồng nứt vỏ, nhưng tớ vẫn cảm giác được chút khó chịu hiện lên trên mặt.
Đây là tập quán của tộc chúng tôi, tuy tôi không quen cậu, nhưng nhìn dáng vẻ cậu cũng là một người thoải mái, cậu nếu đã đến vùng đất này, gặp được tôi, xem như duyên phận của hai ta, có duyên phận chính là bạn bè, cậu đã hỏi chuyện này, tôi cũng không vòng vo với cậu làm gì, nói ra, trong những cái túi kia đều chứa trẻ con. Đều là con nít chưa đầy ba tuổi đã mất. Lời Thuận Tử nói khiến tớ rất giật mình.
Vậy tại sao không chôn chúng, mà treo trên cây? Lý Đa khó hiểu hỏi. Thuận Tử lắc đầu, cơ thể run lên, hung hăng hớp một ngụm canh nấm đậm đặc, hà ra một hơi khí nóng.
Cậu không hiểu đâu, tổ tông chúng tôi đều là người Mãn, dân tộc Hác Triết, trẻ con chưa lớn đã mất sớm, không thể chôn trong đất, mọi người thường dùng vỏ cây bu lô bọc thi thể đứa bé lại, sau đó đặt trong túi treo trên cành cao cây Bạch Dương, bởi vì trẻ con hồn non, không chui khỏi đất được, nếu chôn sau này sẽ không sinh ra được nữa, treo thật cao, để hồn đứa trẻ sớm tản ra, đến nhà khác đầu thai. Thuận Tử vừa nói, vừa đen mặt cúi đầu lẩm bẩm, càng về sau giọng càng nhỏ, như ngọn nến sắp tắt vậy.
Lúc này tớ mới hiểu được, vì sao tớ nhìn rừng cây Bạch Dương kia lại cảm thấy bất thường, cảm giác thê lương kia không giống rừng cây, ngược lại nhưng khu rừng mộ, mỗi một gốc cây Bạch Dương rắn chắc, phảng phất như bia mộ của những đứa trẻ chết yểu kia vậy.
Trong núi chỉ có mình anh? Giờ đã là mùa đông rồi, không lạnh sao, hơn nữa hình như cũng không có động vật gì sống cả. Tớ hỏi Thuận Tử.
Tôi không săn ở đây, tôi đang đợi người. Thuận Tử chợt lạnh giọng, sừng sộ đứng lên. Tớ thấy anh ta không nói thêm gì nữa, đành phải ngậm miệng.
Mặt trời trong núi lặn rất nhanh, nhất là mùa đông, giống như ban ngày chỉ thoáng qua, rất nhanh, sau khi đêm đến khí lạnh càng lan tràn, Thuận Tử ra ngoài nhìn một chút, đề nghị chúng tôi ở lại, tuy quần áo không đủ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhóm lửa tránh rét, bằng không loại thời tiết này mà xuống núi, nhất định sẽ cóng ra tai nạn. Tuy rằng vẻ mặt Thuận Tử vô cùng không bằng lòng, nhưng anh ta thật sự lo lắng cho tớ và Lý Đa cứ như vậy xuống núi, đành phải để chúng tớ ngủ lại.
Tớ và Lý Đa đồng ý.
Khi một vệt sáng cuối cùng lướt khỏi chân trời, tớ nhìn mảng rừng Bạch Dương xa xa, những nhánh túi kia vẫn như cũ rõ ràng.
Ba người chúng tớ vây quanh bếp lò nóng hổi, uống canh nấm, trò chuyện. Thuận Tử nói cho chúng tớ biết có lẽ vợ anh ta sẽ không về nhanh như vậy, phải đợi sáng sớm ngày mai.
Nhà gỗ của Thuận Tử bày trí rất ngăn nắp, cũng không lớn, nhiều nhất không quá mười mấy mét vuông, đồ đạc rất ít, chỉ là trên đất trải lớp da thú thật dày và chăn nệm hỗn độn, trên vách tường còn treo súng săn, trong góc có một ít bẫy bằng sắt, giống như kẹp sắt, kích đốn móng, còn có lò than tứ phương lõm trong đó. Tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng đầy đủ.
Thuận Tử nói cho chúng tớ biết, ngọn núi lớn này càng giống như nhà của anh ta, hoặc nói là của cha anh ta, cha của Thuận Tử cũng là một thợ săn, ông nội của Thuận Tử cũng thế, đời đời đều thế, họ đòi hỏi từ núi lớn, nhưng càng kính nể núi lớn, luôn luôn có thừa kính sợ với thần núi và thần săn bắn, hơn nữa họ cũng tin tất cả động vật cỡ lớn như gấu hổ đều có linh tính, cho nên không thể gọi thẳng tên chúng, mà dùng nhưng từ thay thế khác, nhưng gấu gọi là Đại gia, Lão gia tử, hổ thì gọi là Đại trùng, Thuận Tử nói, thật lâu chưa săn được con nào quá lớn, nhưng tháng trước còn bắt được con heo rừng.
Sinh khí trong núi càng ngày càng ít, hái nấm, tìm sâm, bắt rắn một vùng mênh mông, vừa sang xuân thì vù vù kéo tới, trong núi đều bị chà đạp không ra hình dáng. Thuận Tử tức giận than phiền, hoặc với anh ta mà nói, người trong thành thị và anh ta vốn là hai chủng tộc bất đồng, anh ta đương nhiên không cách nào hiểu được vì sao những người đó lại đường xa vạn dặm chạy tới núi này phá hoại cuộc sống an bình của anh ta.
Chúng tớ trò chuyện đến tận khuya, Thuận Tử dường như càng ngày càng nôn nóng, cuối cùng, khi nghe được ngoài cửa truyền đến một tràn tiếng leng keng, anh ta mới lộ ra dáng vẻ thả lỏng.
Thuận Tử đứng dậy, rụt cổ một cái, mở cửa gỗ ra.
Ngoài cửa lóe vào một bóng người, tớ khó hiểu nhìn người đàn ông thấp hơn Thuận Tử nửa cái đầu đi vào phòng.
Hắn đội trên đầu một cái mũ da thật to, mặc áo lông giống chúng tớ, vác một cặp sách cỡ túi tiền.
Thế nào, có người khác ở đây? Người đàn ông kia nhìn tớ và Lý Đa, giọng điệu rất không vừa lòng, Thuận Tử lập tức cười xòa giải thích nói chúng tớ là người qua đường.
Qua đường? Chẳng phải cũng là tơ tưởng thứ trong núi này sao. Người đàn ông kia cười lạnh, tớ không thấy rõ dung mạo hắn, chỉ có thể ngờ ngợ trông thấy chòm râu cá trê dày bên mép.
Thuận Tử thấy giọng điệu hắn không tốt, vội vàng đẩy người nọ ra ngoài, hai người dường như thì thầm gì đó trong gió rét, không lâu sau, Thuận Tử đi vào.
Các cậu đi ngủ sớm đi, người nọ là thân thích của tôi, hôm qua hắn ở cùng một lão gia tử, tôi sẽ đi cùng hắn, nếu gặp may, ngày mai các cậu có thể được ăn thịt gấu. Thuận Tử tháo xuống súng trên tường, không biết từ đâu lấy ra một hộp đạn, mặc áo da lông, đội gió cùng người nọ ra ngoài.
Ngẫm lại cảm thấy buồn cười, anh ta vậy mà lại để một người xa lạ mới quen nửa ngày như tớ một mình trông chừng nhà anh ta. Cái này trong mắt người thành thị như tớ và cậu đơn giản là không thể tưởng nổi.
Nhưng mà, tớ có thể trộm được gì đây?
Hoặc giả chỉ có sợ bị mất cái gì, trước hết tăng thêm khóa cửa thì hơn.
Tớ thành thật trông coi lò lửa, Lý Đa ngủ rất say, khiến tớ rất yên lòng.
Nhớ tới lời Thuận Tử, luôn cảm thấy loại thời điểm này hai người một khẩu súng đi săn gấu thật sự không thể hiểu nổi. Ngoài cửa tiếng gió vù vù thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng sói tru dài bén nhọn, từng tiếng khiến người ta nổi da gà.
Có lẽ, Thuận Tử chỉ lấy cớ với tớ. Nhưng tớ lại không thể rời khỏi đây, đừng nói trong núi nhiều dã thú, dù sao lò lửa cũng phát trông kỹ, vạn nhất mà tắt chắc chắn sẽ chết cóng, mà tớ lại không thể mang theo Lý Đa cùng đi, huống chi giữa đêm hôm theo dấu một người thợ săn bản địa, chắc chắn là đang nói đùa rồi.
Nhưng mà, suốt cả đêm, Thuận Tử cũng chưa trở lại.
Sáng ngày hôm sau, tớ và Lý Đa thức dậy, quyết định đi tìm Thuận Tử.
Gió núi sáng sớm đã hơi dịu lại, không biết vì sao, tìm mãi, chúng tớ lại tới rừng Bạch Dương kia.
Túi trên nhánh cây vẫn treo nặng trĩu ở đó, tớ rất khó tin được bên trong vậy mà lại chứa những đứa trẻ.
Những bao tải đó, nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy rõ hình dáng bên trong, tớ chợt nghĩ, chẳng lẽ thật có nhiều trẻ em chết yểu vậy sao?
Cây Bạch Dương cao nhất mỗi năm dài một mét, năm mươi năm sẽ phải đi vào thời kỳ già yếu, vùng này vốn nhân khẩu không đông đúc lắm, cũng không xảy ra thiên tai binh loạn gì lớn.
Làm sao có thể cùng lúc chết nhiều trẻ con như vậy? Thế thì những cái túi kia tột cùng chứa cái gì, tớ nhìn túi treo cao trên đỉnh đầu, không nhịn được leo lên một cây bạch dương thấp nhất.
Lý Đa dưới tàng cây có chút lo lắng, ra sức khuyên tớ leo xuống, mà tớ cũng biết, vạn nhất thật là xác trẻ con, tớ làm như vậy bị người phát hiện sẽ chọc giận nhiều người.
Nhưng mà tớ vẫn mở một túi trong đó.
Túi rất kỳ lạ, là loại rút miệng, vừa vững vàng cố định trên cành cây, mà chỉ cần nhấc túi lên, miệng túi sẽ tự động mở rộng, thả xuống lại siết chặt. Miệng túi lại được mấy hàng lỗ cố định, có chút giống máy đóng sách, nhưng tớ càng cảm thấy giống như là dấu răng.
Nhìn qua đã treo mấy năm có chút nặng, tớ dùng sức xách lên, đẩy ra ngoài kéo xuống một đoạn, lộ ra một phần thứ bên trong.
Bên trong không phải đựng xác trẻ con.
Đó là một loại đồ vật không cách nào nhận ra được, đen ngòm, có chút tương tự thịt bò đã được làm qua, nhưng lại mang mùi thối rữa đặc thù, khi tớ cởi ra toàn bộ tí, mới phát giác đây dường như rất giống một phần của cơ thể người.
Hẳn là cánh tay cụt bỏ đi cổ tay, chẳng qua để thời gian quá dài, đã hoàn toàn bị phơi khô, da trên xương kéo căng hiện đầy những đường khe thịt, đồng thời khô nước cuộn lên. Tớ đem cánh tay đứt bỏ lại vào túi, dựa theo kiểu vừa này cất lại chỗ cũ.
Lý Đa nhỏ giọng hỏi tớ trong túi có phải trẻ con không, tớ lắc đầu, nhưng không muốn nói rõ. Quay đầu nhìn cả rừng cây, chẳng lẽ treo trên đó không chỉ có trẻ con, còn có cơ thể người sau khi bị cắt rời sao? Hoặc Thuận Tử đã không nói rõ ràng?
Tớ từng nghe nói thiên táng thủy táng, nhưng chưa từng nghe nói tới thụ táng.
Khi tớ và Lý Đa ôm đầy bụng nghi ngờ trở về nhà gỗ, lại phát hiện Thuận Tử đã đứng ngoài cửa, trong mắt anh ta đầy tơ máu, như con mãnh thú nhìn chúng tớ chòng chọc.
Các cậu đã đi đâu? Thuận Tử mở miệng liền hỏi, tớ cười trả lời nói chỉ đi tản bộ xung quanh một chút.
Tản bộ không sai, nhưng phải cẩn thận, phụ cận nhiều lang, nhất là cô lang. Thuận Tử thở dài, lẩm bẩm nói.
Cô lang? Tớ hỏi.
Chính là con sói đực bị bầy sói trục xuất ra ngoài, hơn phân nữa là loại sói vừa thành niên uy hiếp địa vị sói đầu đàn, hoặc là sói đã không còn năng lực săn mồi, nói là cô lang, nhưng thực ra đều là hai con một, thường là phối hợp giữa một con sói già và một con sói không có kinh nghiệm gì, giống như thầy trò vậy, loại sói này rất ác, các cậu tốt nhất cẩn thận. Thuận Tử xoay người vào nhà, chúng tớ cũng vào cùng anh ta.
Vừa vào nhà, tớ chợt trông thấy thứ gì đó quen thuộc, hóa ra trên cái bẫy ở góc nhà vậy mà có thêm một cái túi, hình dáng túi kia giống hệt cái túi tớ từng thấy qua, cuối cùng tớ nhớ ra, là gã râu cá trê kia khuya ngày hôm trước tìm đến Thuận Tử đã vác cái túi này
Thuận Tử thấy tớ nhìn chằm chằm túi, cười cười.
Quên mang theo rồi, đoán chừng tên kia đểnh đoảng, hắn khăng khăng muốn đuổi theo, cho nên tạm thời đặt túi ở đây. Đáng nhẽ sẽ đãi các cậu ăn bữa thịt gấu nướng trong núi theo quy củ của chúng tôi, nhưng trời lạnh dữ dội, thợ săn lão làng như tôi cũng thua, lần sau, lần sau các cậu tới tôi nhất định thết đãi các cậu. Tớ cười đồng ý, cũng cảm tạ sự nhiệt tình của anh ta, giải thích của Thuận Tử rất hợp lý, nhưng tớ vẫn phát hiện trên túi có vết máu, vết máu từng được lau qua.
Thuận Tử khăng khăng giữ tớ lại vài ngày, nói ở trên núi làm bạn, cũng chờ vợ anh ta về, nhưng tớ vẫn từ chối.
Thuận Tử chỉ tiễn tớ đến khi khuất khỏi tầm nhìn ngoài nhà gỗ thì đi. Mà tớ cũng không rời đi, chỉ dặn dò Lý Đa đến trấn nhỏ dưới chân núi chờ tớ.
Bởi vì tớ nhất định phải trở lại rừng Bạch Dương kia một chuyến.
Mặc dù là giữa trưa, vừa bước vào khu rừng kia liền cảm thấy ánh sáng ảm đạm, có lẽ do tán lá Bạch Dương cao ngất kia che lấp, những cái túi chắc nịch từng cái một rủ xuống treo trên đỉnh đầu tớ, vừa nghĩ tới bên trong đều là tàn chi của cơ thể người, tớ không nhịn được buồn nôn.
Cổ đại có Trụ Vương xây hồ rượu rừng thịt, nhưng cũng chỉ là treo thịt đã nướng mà thôi.
Quả nhiên, tớ nhìn thấy trên lá cây mục nát chồng chất có vài vệt máu không dễ nhận ra, màu máu rất tươi mới, tớ đi theo vết máu tới một thân cây cao gần sáu mét.
Giữa thân cây treo vài túi lớn. Tuy tài nghệ leo cây của tớ không tính là cao siêu, nhưng vẫn miễn cưỡng lên được.
Tớ mở cái túi cách tớ gần nhất, khoảnh khắc đó tớ suýt sẩy tay té xuống.
Bên trong là một cái đầu người, một cái đầu người máu đã đông đặc, còn có hàm râu cá trê.
Nhưng tớ ngạc nhiên phải là cái đầu người này, mà là thứ đang gặm ăn trong cái túi đó, má trái của cái đầu kia cơ hồ đã bị gặm sạch, lộ ra xương xám trắng như gạch ngói.
Kích cỡ khoảng một nửa bàn tay, con sói con phủ lông ngắn cứng màu xám trắng có chút bất mãn với việc tớ lấy đi thức ăn của nó, gào khóc kêu lên.
Tớ trả túi về, đang chuẩn bị xuống dưới, lại phát hiện dưới tàng cây có thêm một con sói.
Một con sói hình dáng cực kỳ khổng lồ, hai tai cao ngất mà bén nhọn hưng phấn lay động, trong mắt tớ, mùa đông tàn khốc không thể nào có con sói dũng mãnh như vậy, thiếu hụt thức ăn là đặc thù của mùa đông.
Nhưng mà, nó thực sự thiếu hụt thức ăn sao. Tớ nhìn lại túi thịt đầy cả rừng cây.
Con sói nửa ngồi xổm dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn tớ, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm miệng. Khi tớ nhìn vào mắt sói bỗng nhiên cảm thấy cơ thể cứng đờ.
Đôi mắt nó như bảo thạch màu lục thẫm mê người, chính giữa lóe ra quầng sáng kỳ quái.
Đừng nhìn vào mắt nó! Tớ nghe được tiếng của Thuận Tử truyền tới từ cách đó không xa, nhưng cơ thể đã không tự chủ được trượt xuống.
Dù cho tớ không bị sói cắn chết, độ cao ba thước cũng sẽ té chết tớ.
May mắn lá rụng dày trên mặt đất đã cứu tớ, cộng thêm tư thế rơi xuống không tồi, tớ không bị gì đáng ngại.
Con sói lớn nhìn Thuận Tử, ngước lên gầm nhẹ, xoay người bỏ đi.
Chưa tỉnh hồn tớ nhìn Thuận Tử đi tới, trong tay anh ta không có súng săn.
Cậu vừa đi tôi liền nghĩ có lẽ tới mảnh đất này có thể tìm được cậu. May mắn, nó không có hứng thú với cậu. Thuận Tử dường như cũng bị dọa không nhẹ.
Anh có thể nói cho tôi biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không? Tớ thở phì phò, vịn thân cây bò dậy.
Về nhà tôi trước rồi nói. Thuận Tử thở dài.
Ở trong nhà tớ nhấp một hớp trà nóng, thư thái hơn nhiều, vừa rồi ra mồ hôi suýt nữa thì đóng băng, sau lưng đau như kim châm.
Chúng chết chưa hết tội! Không chờ tớ hỏi, Thuận Tử đột nhiên hung hăng quẳng qua cời lửa nói.
Tôi từng có một đứa con gái, miễn bàn đến bao nhiêu mặn mà, dáng dấp cực kỳ giống mẹ đứa nhỏ, nhưng con bé khi một tuổi thì bị sói cắn chết. Thuận Tử cắn môi nói. Tớ không lên tiếng, anh ta qua thật lâu mới nói tiếp.
Sói nơi này của chúng tôi đời đời đều có quy củ vô hình, chúng tôi chưa bao giờ săn giết sói trong bầy, mà là những con sói già hoặc cô lang bị đào thải kia, bầy sói ngay cả gấu mù cũng không sợ, chúng tôi mặc dù là thợ săn, nhưng thực ra kỹ thuật săn bắt còn chưa bằng một nửa chúng.
Thế nhưng những năm này, từng đám người không biết từ đâu tới, vậy mà lại lên núi đào sâm giết sói, hơn nữa chuyên giết sói con, chúng lột da sói con và mắt bán lấy tiền, nhưng lại để xác lại ổ sói, sói biết chuyện gì xảy ra, mất con khiến chúng như phát điên, vì vậy chúng hướng con gái tôi trả thù, khi mẹ đứa bé ôm con lên núi, bầy sói vây quanh họ, đứa bé cứ thế bị cắn chết trước mặt cô ấy, vì vậy cô ấy cũng phát điên, bây giờ còn ở lại dưới chân núi.
Tôi cũng liều mạng đi giết sói, nhưng đổi lấy là những vùng phụ cận càng nhiều trẻ em bị cắn chết hơn, còn có cả người lớn, vì vậy tôi bỗng nghĩ tới, nguồn gốc tai họa không phải sói, mà là bọn lên núi kia. Thuận Tử thình lình ngẩng đầu nhìn tớ.
Vậy là gã râu cá trê hôm qua? Tớ thử thăm dò hỏi anh ta.
Hừ, hắn đến bắt sói con, tôi chẳng qua mang gã đến ổ sói mà thôi, nơi này sói thích cắn đứt xác không ăn hết sau đó đặt trong túi kia cùng con mình vào mùa đông.
Hóa ra khu rừng kia là phòng trữ đồ của sói, tớ thầm nghĩ.
Sói nơi này biết leo cây? Tớ kinh ngạc hỏi Thuận Tử.
Nếu tôi cho cậu biết chúng còn nghe hiểu tiếng người cậu có cảm thấy càng khó tin hơn không? Thuận Tử cười lạnh nói.
Cậu phải biết, chúng tôi đã ở trong núi này hơn một trăm năm, mà chúng đã dựng ổ ở núi này ngay từ khi bắt đầu, hơn nữa, tình huống ban nãy cậu không thể nhìn vào mắt nó, sói núi nơi này trước khi săn mồi sẽ nhìn vào mắt nó, khi đó máu cậu sẽ đông cứng dẫn tới không thể động đậy, thợ săn bắt sói sợ thế nên sau khi bắn chết đều dùng vải che mắt sói lại trước, cái này gọi là Lang Ngưng. Thuận Tử nói.
Mà đôi mắt đặc biệt kia, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nhất thu hút đám người kia, mắt sói con so với hồng thạch còn đắt hơn. Sau khi tớ nghe xong im lặng gật đầu.
Kỳ thực, những túi vải cậu nhìn thấy ở rừng Bạch Dương, đã có người treo lên từ rất sớm, ngày đó tôi chưa nói xong, mọi người cảm thấy trẻ con chết yểu để cho sói ăn hết, có thể khiến gia tộc sói thịnh vượng, đồng thời chúng tôi cũng thế. Cho nên vừa nãy con sói kia thứ nhất là đã ăn no, thứ hai, nó sẽ không ăn tôi. Thuận Tử hé miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Lần này, tớ thật sự rời đi, tớ rất hy vọng đừng ai đến quấy rầy cuộc sống yên ổn của Thuận Tử nữa, bao gồm cả bầy sói kia.
Thuận Tử trước khi tớ đi tặng tớ một món quà, đó là di vật anh ta lấy được từ gã săn trộm kia, anh ta chưa bao giờ tham lam đồ đạc của những kẻ đó, bởi vì dân bản xứ cho rằng đồ của người chết mang điều xấu, song cái này anh ta để lại.
Cho nên tớ tặng nó cho cậu, hy vọng cậu có thể thích."
Tôi đọc thư xong, nhìn hộp kia một chút.
Trong hộp là một thứ hình tròn, cỡ hạt thủy tinh, bán trong suốt, tôi cầm nó lên, hướng về ánh mặt trời mọc lên buổi sáng nhìn, tôi dường như nhìn thấy vài thứ, là một ngọn núi lớn, hoặc là một khu rừng Bạch Dương um tùm.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
1338 chương
291 chương
11 chương
423 chương