Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
Chương 55
Năm sau công việc bộn bề, hơn nữa cái gọi là thói quen tháng giêng không cạo đầu, không lường trước được tóc cư nhiên như cỏ dại không ai trông coi, thoáng cái vùn vụt sinh trưởng vùng lên. Tóc mọc, gàu tự nhiên cũng nhiều, lắc mạnh đầu trên vai giống như tuyết rơi vậy. Lúc đi ra ngoài, phát hiện góc bên cạnh tòa soạn cư nhiên mới mở cửa hiệu cắt tóc, cư nhiên còn có vài người vây quanh bên ngoài, xem ra làm ăn rất tốt, quyết định đi vào xem sao.
Đầu của tôi rất khó chỉnh sửa, kỹ thuật hơi kém chút sẽ chỉnh rất khó nhìn, cho nên thay đổi rất nhiều thợ cắt tóc cũng luôn không được như ý, do đó lần này không thể làm gì khác hơn là lại mang tư tưởng thử xem mà đến.
Tiệm không lớn, thậm chí có thể nói có chút nhỏ hẹp nhưng không âm u, trái ngược, vì do phương hướng, ánh mặt trời có thể chiếu vào rất tốt, cả căn phòng cũng vô cùng gọn gàng sáng sủa, kỳ thật nhà có lớn mấy rộng mấy, mà bên trong không nhận được ánh mặt trời, chung quy cảm thấy khiến người ta rất không thoải mái, nếu ở lại lâu, tâm lý chủ nhân phần lớn hẳn sẽ có chút âm u, do đó mọi người lúc chọn nhà, lấy ánh sáng làm tiêu chuẩn vô cùng quan trọng, tôi nhớ rõ trước kia nơi này là một cửa hàng tạp hóa, nói vậy ông chủ trước kia thấy làm ăn không tốt liền cho thuê rồi. Trong tiệm đặt hai cái ghế cắt tóc, mặc dù cũ kỹ nhưng không rách nát, hình như là làm bằng trúc. Gương cũng thế, mặc dù khung kính bọc ngoài là màu đen không mang theo hoa văn trang sức gì, hơn nữa có chút cũ, nhưng trái lại mặt kính lại lộ vẻ vô cùng sạch sẽ, vô cùng rõ ràng.
Chỉ có điều, gương vuông vuông vức vức, làm khách ngồi trên ghế, nửa người trên nổi bật bên trong, làm cho người ta có loại cảm giác rất không thoải mái.
Giống như là di ảnh vậy.
Tôi trừng mắt, có thể là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Góc tường đặt một cái ghế trúc, ngồi vài người khách, song một cô bé trong đó lại khiến tôi vô cùng tò mò.
Em khoảng mười một mười hai tuổi, buộc tóc hai sừng, đôi mắt to tròn đen bóng cùng cái mũi xinh xắn linh lung tương xứng với khuôn mặt tròn tròn. Chẳng qua môi đỏ có chút dọa người, giống như miệng của quỷ hút máu trong phim vậy, đương nhiên, việc đó không có khả năng. Tóc cô bé không sáng bóng lắm, nhìn màu da em hơi tái nhợt bán trong suốt, tôi thầm đoán em có khả năng không thường xuyên phơi nắng dẫn đến thân thể không tốt lắm, có rất nhiều loại trẻ con thế này, cha mẹ bề trên đều cưng chìu muốn chết, cửa nhà không bước cổng nhà không ra, so với mấy tiểu thư cổ đại còn trốn trong khuê phòng nhiều hơn, kết quả trực tiếp dẫn đến các em trên đường chỉ cần gió cấp hai thổi qua cũng không dám ra ngoài.
Bé gái mặc âu phục rất đẹp, váy kẻ hoa đỏ đen đan xen cùng giày da màu trắng. Hơn nữa em ôm chặt một con búp bê.
Búp bê kia cũng rất đẹp, cơ hồ giống trang phục của bé gái, diện mạo cũng có chút tương tự, nhưng cảm giác búp bê chung quy vẫn là búp bê, trong mắt không có chút sức sống nào, không nhúc nhích. Song búp bê làm được như vậy, coi như rất hiếm thấy rồi.
Chủ tiệm đang cắt tóc cho một vị khách, nhìn ra được tay nghề của ông ta không tồi, bởi vì một cửa hiệu cắt tóc vừa mới khai trương lại quy mô nhỏ như vậy cư nhiên có ba bốn người xếp hàng chờ đợi.
Ông chủ đại khái cao trung bình, đầu lớn mà trơn bóng, ngũ quan xếp đặt rất chặt chẽ, duy chỉ có cái mũi mỏ ưng thật to lồi ra. Da như quyển niên giám điện thoại được lật nhiều nổi lên vài nếp nhăn thật sâu, xem chừng rất già rồi. Ông ta còn để hai bộ râu cá trê vểnh lên rất khoa trương, nhưng ria mép thật cứng, lại rất thưa thớt, một cọng dán trên môi mỏng, như nhìn về nơi xa suy nghĩ dùng bút vẽ lên vậy.
"Tốt lắm, ngài nhìn gương xem hợp ý ngài không?" Ông chủ dùng một bàn chải mềm chấm chút phấn sáp dọn dẹp tóc vụn trên cổ khách, khiêm tốn cong lưng cười nói với vị khách. Vị khách đứng lên, xoay đầu nhìn gương, lại dùng tay vuốt ve một phen, lúc này mới hài lòng trả tiền rời đi.
Cuối cùng, thật vất vả ông chủ mới ngoắc tôi, ý bảo đến lượt tôi. Tôi không khách khí ngồi lên ghế, rất thoải mái, toát ra một cỗ tươi mát nhàn nhạt.
Bắt đầu cắt tóc rồi. Tôi cũng chầm chậm tán gẫu trò chuyện việc nhà với ông chủ. Làm phóng viên, đều có loại bệnh nghề nghiệp, thích trò chuyện với người ta, phảng phất như nhất thời nửa khắc miệng rảnh rang thì cả người không thoải mái, cho nên bạn sẽ phát hiện rất nhiều phóng viên rảnh rỗi thích nhấm nháp lắm đặc biệt là nhai kẹo cao su.
"Tôi là người vùng khác, mấy thứ này chính là từ chợ hàng cũ vét được. Mẹ con bé đã mất sớm, tôi đành phải mang theo con gái bôn ba khắp nơi, người đời chung quy không tiếp nhận chúng tôi, may mà con gái hiểu chuyện, chưa bao giờ khóc lóc cùng tôi chịu khổ." Ông chủ nhìn qua mặc dù tuổi rất lớn, trong lúc trò chuyện mới biết được ông cư nhiên vừa hơn bốn mươi.
"Con gái ngài?" Tôi nghĩ nơi này cũng không lớn, chẳng lẽ cô bé đang ngồi vừa rồi nhìn thấy? Quả nhiên, ông chủ sau đó chỉ cô bé.
"Cậu xem, có thấy cô bé đang ngồi đó cùng con búp bê không, con búp bê kia chính là tôi tự làm đó!" Tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Cửa sổ lọt qua chút dư quang trời chiều, mang theo sắc thái đỏ vàng mơ hồ trộn lẫn chiếu lên mặt cô bé, tôi nhìn thấy em không có chút biểu cảm nào, chỉ thừ người nhìn tôi, trong tay ôm chặt con búp bê kia. Tôi nhịn không được khen ngợi tay nghề tinh xảo của ông chủ, búp bê bán bên ngoài nào làm được giống thật như vậy, nếu như là tự làm, bác thợ cắt tóc này thật đúng là đa tài đa nghệ đấy.
"Nó không thích nói chuyện, ngài đừng trách, tôi dạy nó đã lâu, nó nhìn thấy người trẻ tuổi thì gọi chú dì, nhìn thấy hơi lớn tuổi chút thì gọi bác thím, ngoài ra chưa bao giờ mở miệng, đều đã hơn mười tuổi rồi, một ngày không nghe nó nói được mấy chữ." Ông chủ thở dài, rồi hướng cô con gái gọi.
"Viên Viên, gọi bác đi." Tôi nghe thế giật nảy người, vội vàng cười cắt ngang lời ông chủ.
"Gọi chú là được rồi." Tôi đổ mồ hôi giải thích.
Nhưng cô bé không lên tiếng.
Ông chủ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cắt tóc cho tôi. Tôi nhìn trên mặt đất một chút, đích xác, trước đó cũng có vài người cắt tóc, nhưng mặt đất lại rất sạch sẽ, cơ hồ tìm không được vụn tóc nào.
"Viên Viên, giúp ba lấy khăn mặt nóng đến đây, ở trong thau rửa mặt phía sau." Ông chủ lại dặn dò, song lần này cô bé đứng lên, nghe lời đi vào trong, một lát sau cầm qua một cái khăn mặt nóng hôi hổi.
Ông chủ dùng khăn lau mặt cho tôi, tôi bỗng dưng cảm thấy khăn mặt vừa tiếp xúc dường như lại có một luồng mùi vị khác thường, hơn nữa dường như trên mặt dính chút gì đó dính dấp, song không nhiều lắm, tôi cũng không để ý đến.
"Tóc của cậu rất tốt đấy." Ông chủ đột nhiên dùng tay sờ tóc trên đầu tôi. Không biết tại sao, tôi cư nhiên nhịn không được run lên, cả người rùng mình, chỗ cổ phảng phất như bị gió lạnh quất qua vậy, tôi đành phải rụt cổ.
Kỹ thuật của ông chủ không tồi, tôi quay về phía gương soi, xem ra sau này sẽ đặt quan hệ với tiệm này, hơn nữa lại cách tòa soạn không xa. Tôi sung sướng thanh toán tiền công, vừa định rời đi, sờ túi, phát hiện có một thanh kẹo cao su, vì trẻ con thích thứ này lắm, đi tới bên cạnh cô bé tên Viên Viên kia.
"Cho con, rất dễ ăn, ngọt nữa." Tôi đưa kẹo cao su qua, nhưng cô bé chỉ gắt gao ôm con búp bê kia. Mặt không chút biểu cảm nhìn tôi.
Tôi đành phải đặt kẹo cao su trên ghế, thuận tiện đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi tiệm cắt tóc kia, tôi bỗng dưng quay đầu lại nhìn một chút, nương theo ánh nắng không nhiều lắm, tôi nhìn thấy ông chủ cong lưng, quét tất cả tóc trên mặt đất chất thành đống chỉnh tề gom vào trong một cái túi xong, tiếp theo để túi dựng ở góc tường, bên cạnh còn có hai túi giống nhau, đoán rằng khả năng bán nó lấy tiền đây, nghe nói có người chuyên mua tóc. Mà kẹo cao su bên cạnh cô bé kia cũng không thấy nữa.
Đại khái, cô bé ngay sau khi thấy tôi đi thì vội cầm lên ăn rồi, ha ha, tôi nở nụ cười, nhưng tôi bỗng dưng ngờ ngợ nhìn thấy búp bê trong tay cô bé khóe miệng hình như giật giật, tôi dụi mắt, búp bê lại như trước.
Có thể đã nhìn lầm rồi, gần đây xét duyệt bài viết mãi, quá mệt mỏi rồi, trở về ngâm tách trà hoa cúc uống thôi, tự mình an ủi xong, đi về hướng nhà. Lúc đi ra, lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, mặt mũi hiền lành, mang theo một túi đồ đi vào tiệm cắt tóc, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Cũng là đến cắt tóc nhỉ, xem ra việc làm ăn nơi này thật đúng là không tồi, trong lòng tôi thầm nghĩ.
Bên ngoài đã tối sầm, vuốt đầu thoáng có chút cảm giác mát, tôi vội vàng trở về nhà, bắt đầu tắm rửa, bằng không vụn tóc đâm ngứa lắm. Lúc tắm rửa ngờ ngợ nghe thấy cửa sổ phòng khách không ngừng lạch cạch rung động, nghĩ thầm có thể là gió bên ngoài rất lớn, nhưng khi tôi lau tóc ra khỏi phòng tắm, thanh âm vừa rồi đã không còn nữa. Nhưng lại phát hiện dường như trên cửa sổ có thứ gì đó.
Là một dấu đôi bàn tay, bởi vì tôi quá lười, bên ngoài cửa sổ đầy bụi, cho nên hai dấu tay này nhìn qua rất rõ ràng, không phải của người lớn, dấu tay rất nhỏ xinh, như là của trẻ con, tựa hồ từ bên ngoài chụp vào.
Nhưng mà tôi ở tận tầng sáu nha.
Tôi vừa định quay đầu lại lấy giẻ lau chùi nó, nhưng lại nghe thấy cửa sổ truyền đến một tiếng bốp. Vừa quay đầu nhìn, cư nhiên là một cô bé đang treo ngược thân thể bên ngoài cửa sổ, tóc cũng rũ ngược xuống. Hai mắt vô thần nhìn tôi, khuôn mặt trắng nõn phản chiếu ánh đèn huỳnh quang trong phòng khách, hơi chút xám ngắt. Mà hai tay, vừa vặn đặt trên dấu tay vừa rồi.
Cô bé há cái miệng nhỏ nhắn thật to, tựa hồ đang kêu la gì đó. Mà tôi thì như thằng ngốc cầm khăn tắm ngơ ngác nhìn cô bé. Tiếp theo, cô bé tựa hồ có chút gấp gáp, dùng đấm tay đánh cửa sồ thùng thùng rung động, khiến thủy tinh cũng sắp nát ra. Tôi đờ dẫn nhìn thấy cô bé lấy tay chỉ chỉ bàn trà cạnh sofa, tiếp theo càng há miệng thật to. Tôi quay đầu lại nhìn, trên sofa chỉ có một gói kẹo cao su đã mở.
Hóa ra cô bé nói đến kẹo.
Tôi run rẩy cầm kẹo lên, mở hé cửa sổ, đưa kẹo cao su ra ngoài, mặt của cô bé cách tôi rất gần, tôi khó tin da thịt non nớt như vậy trong gió rét khí thấp cư nhiên không hề biến sắc, ngược lại dưới ngọn đèn lộ ra cảm giác trong suốt cổ quái, tựa như ngọc khí đặt trong bóng tối vậy, mang theo vẻ sáng bóng béo ngậy. Lúc này, cô bé mới hài lòng đoạt lấy kẹo cao su, ngay cả giấy gói cũng không xé mở, trực tiếp nhét vào miệng nuốt xuống, sau hướng tôi làm một nụ cười đáng yêu, tiếp theo bò xuống.
Tôi mở cửa sổ vừa ló đầu ra nhìn, phát hiện tứ chi cô bé như thằn lằn hút vào vách tường tầng sáu, rất nhanh bò xuống phía dưới, bò đến chính giữa, đột nhiên lại quay đầu liếc mắt nhìn tôi, dọa tôi sợ đến nỗi lập tức rụt đầu về, hồi lâu, khi tôi lại thận trọng ló đầu ra, thân thể cô bé đã sớm biến mất trong bóng đêm.
Tôi run run rót ly nước lạnh, uống xong mới hơi tỉnh táo lại chút, cô bé kia rất quen, cuối cùng, tôi nhớ ra, đó chính là con gái của ông chủ tiệm cắt tóc.
Nhưng bé gái bình thường sẽ bò được đến tầng sáu đòi người ta kẹo sao? Hiển nhiên là không rồi.
Ngày thứ hai, lòng tôi mang theo tràn đầy nghi hoặc đi tới tiệm cắt tóc kia, nhưng chân vừa tới cửa lại cứ chần chừ không dám vào. Người buổi sáng không nhiều lắm, tiệm nhỏ vốn ngay khu vực hẻo lánh càng thêm vẻ tiêu điều. Hôm nay trời đầy mây, tôi nhìn mặt đất một chút, bóng của mình liền vừa thưa lại vừa nhạt.
Tôi đang chần chừ có nên vào hay không, mặc dù cùng anh bạn kia ở chung đã lâu, nhưng tôi dù sao cũng không phải cậu ấy. Máu của tôi không có năng lực trừ tà diệt ma. Sợ rằng ngược lại, làm không tốt còn có thể chuốc lấy vài thứ gì đó.
Ông chủ đột nhiên từ bên trong lách mình đi ra. Nhìn thấy tôi có chút bất ngờ, nheo mắt cao thấp đánh giá, lúc này mới à một tiếng.
"Ngài không phải là vị khách hôm qua sao, thế nào, có phải tay nghề của tôi không tốt, ngài có phần bất mãn sao? Thật sự xin lỗi, hay là tôi giúp ngày chỉnh lại nhé? Mong rằng ngài sẽ không lấy làm phiền lòng." Ông chủ khom lưng, hai tay cong hợp trước ngực, cúi đầu kinh sợ mà bồi tội nói. Tôi cảm giác bất an sâu sắc, vội vàng nâng ông ta dậy. Nói cho ông ấy mình cũng không để ý đến kiểu tóc đẹp hay xấu, ngược lại, đối với tài nghệ của ông hết sức hài lòng.
Ông chủ hoài nghi nhìn tôi, vô cùng khó hiểu, muốn tiếp tục hỏi, tựa hồ lại sợ tôi bất mãn. Không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Tôi ý thức được mình có thể đã quấy rầy đến kế hoạch làm việc trong ngày của ông, gật đầu với ông ấy, nói mình chỉ đến ngồi nhìn ông chủ chút.
Lấy cớ này tựa hồ hơi khiên cưỡng, khiên cưỡng đến mức bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Ông chủ đương nhiên không tin. Vì vậy còn lập tức nói thêm, mình đối với kỹ thuật cắt tóc của ông ấy cảm thấy rất hứng thú, muốn đến quan sát, thuận tiện học tập chút, lúc này ông chủ mới hàm hậu cười cười, thẳng lưng lên, trên mặt cũng có chút đắc ý, bắt đầu đặc biệt kể cho tôi nghe về kỹ xảo cắt tóc.
Đáng tiếc tôi căn bản không có tâm trạng nghe ông ấy kể chuyện, chỉ ừ dạ ứng phó, vừa nhìn trộm và trong tiệm.
Tôi không thấy cô bé kia, chẳng lẽ hôm qua tôi thật sự bị ảo giác sao.
Nhưng nào có ảo giác chân thật mà duy trì thời gian dài như vậy chứ.
"Tôi còn chưa mở hàng, vừa vặn muốn ra ngoài mua chút đồ đạc, không bằng ngài giúp tôi trông chừng cửa tiệm và con gái tôi được không? Vừa vặn nếu có khách tới thì bảo họ chờ chút." Ông chủ đột nhiên dặn dò tôi, thế này khiến tôi vô cùng bất ngờ, nhưng lại trúng ý tôi.
"Ông không sợ tôi là người xấu? Trộm đồ của ông?" Tôi nhịn không được trêu ông ấy. Khuôn mặt luôn tràn đầy tươi cười của ông chủ đột nhiên nghiêm túc hẳn, tôi không thể không thừa nhận, một người cười thời gian dài bỗng dưng không cười nữa, vẻ mặt nọ quả thật có thể khiến trong lòng người ta phát lạnh.
"Ngài sẽ không đâu, lần đầu tiên ngài tới tôi đã biết ngài làm việc ở tòa soạn gần đây rồi, nhìn thấy ngài ra vào vài lần, hơn nữa nhìn tướng mạo ngài tuyệt đối không phải loại người trộm vặt này. Lại nói cửa tiệm tồi tàn của tôi đây có gì đáng trộm chứ?" Lời ông ấy nói rất có đạo lý, tôi cũng gật đầu, xem như đồng ý đề nghị của ông ấy. Lúc này ông chủ mới hài lòng đi về hướng đầu phố, nhưng không đợi ông ấy đi được vài bước, tôi bỗng dưng lại hô câu.
"Nếu tôi bắt cóc mất con gái ngài thì sao đây?" Bản thân cũng không biết tại sao lại hỏi câu này, có lẽ muốn thử xem sao.
Ông chủ đột nhiên khựng lại, hồi lâu sau, chậm rãi quay đầu, con mắt như một cái khe phía dưới treo nụ cười khoa trương.
"Nếu ai bắt cóc con gái tôi, vậy hắn sẽ là người xui xẻo nhất trên đời này." Nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi. Mặc dù là cười nói, nhưng tôi nghĩ câu này so với xụ mặt mà nói còn có sức uy hiếp hơn. Đặc biệt là nói với người thường trải qua các loại chuyện quỷ dị nhất như tôi.
Trong cửa tiệm đặt một ít gia cụ, mặt đất thật sạch sẽ, hơn nữa một chút mùi lạ cũng không có. Nhà yên tĩnh như lâu đài chưa từng có ai ở, có chút tử khí.
Bên trong còn có gian phòng, song cửa là cửa kéo. Cánh cửa gỗ sơn màu đen kia hơi mở ra một khe hở hẹp. Cánh cửa hoàn toàn đóng kín và cửa hoàn toàn mở rộng không thể có lực hấp dẫn bằng cánh cửa chỉ mở hé. Đây chỉ sợ cũng là duyên cớ mà người ta ôm tỳ bà che nửa mặt.
Tôi đoán cô bé kia nhất định ở ngay trong phòng, nhưng tôi lại chần chừ có nên vào đó không. Một người ban đêm tay không bò lên tòa nhà cao tầng đòi kẹo người ta đương nhiên không phải người thường.
Nhưng tôi vẫn đi qua đó, bởi vì nghe thấy một tràn tiếng nuốt, tựa hồ rất gấp gáp, phảng phất như đã đói bụng rất lâu. Tôi nhấc cao chân, cố gắng không phát ra tiếng động đi tới.
Càng tới gần cánh cửa, thanh âm lại càng lớn. Tôi theo khe cửa nhìn lại, trong phòng đang bật ngọn đèn điện. Cô bé đang đưa lưng về phía tôi, ngồi trên đống đệm, bên cạnh là con búp bê giống người cô bé ôm lần trước.
Búp bê kia vẫn xinh đẹp như vậy, song giữa ngọn đèn mờ nhìn không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy phảng phất như người sống vậy.
Búp bê làm có giống thật mấy vẫn là búp bê, bởi vì nó căn bản không cách nào cử động. Mặc dù có cài đặt máy móc bên trong, động tác nó làm ra cũng cứng ngắc khô khan, căn bản không cách nào so được động tác của con người.
Nhưng điều tôi kinh ngạc chính là, con búp bê đặt bên cạnh gối kia cư nhiên chớp mắt. Đúng vậy, tôi tin chắc mình không nhìn lầm, nó quả thực đã chớp mắt.
Tiếp theo, càng thêm cổ quái chính là, búp bê rối kia đờ đẫn, rất máy móc chuyển động cổ mình, cư nhiên mở to ánh mắt vô thần, nhìn về phía tôi, phảng phất như đã phát hiện ra tôi vậy. Tôi kinh hãi bất giác lui về sau một bước, nhưng lại phát hiện chân mình dường như đụng ngã thứ gì đó.
Là một cái túi. Tôi nhìn kỹ, bên trong cư nhiên chứa toàn là tóc, nhưng chỉ có một nửa. Lại nhìn vào phòng, chợt phát hiện cô bé ngồi trên giường kia đã không thấy đâu nữa, chỉ có con búp bê rối bên gối vẫn còn đó, như trước mở đôi mắt to tròn trịa nhìn chằm chằm tôi. Trên giường còn có một cái túi, từ bên trong rơi lác đác ra một đống tóc vụn lớn màu đen.
Lúc này, khe cửa chỗ lòng bàn chân truyền đến một tràn tiếng động của kim loại cà trên sàn nhà, đồng thời tôi cảm giác được bên chân dường như có thứ gì đó, vừa cúi đầu nhìn, hóa ra cô bé kia đã nằm soài dưới chân tôi, đang ngẩng đầu nhìn tôi.
Miệng của cô bé đang mấp máy, hai má phồng lên từng chút từng chút. Tôi ở chỗ khóe miệng thấy được vài sợi tóc thật dài. Con mắt lớn mà phiếm trắng trợn lên nhìn chằm chằm tôi.
Từ trong ánh mắt cô bé tôi không đọc được cảm tình nào ứng với nhân loại, hoặc cái gọi là linh hồn các loại. Thật giống như tôi đã mạo phạm tới lãnh địa của cô bé vậy, cô bé quỳ rạp trên mặt đất bổ nhào về phía tôi, mãi đến khi tôi lảo đảo lùi về phía phòng cắt tóc, cô bé mới nhìn chằm chằm tôi vài giây, sau đó quay đầu bò lại về phòng. Cứ như một con cá sấu nhiệt đới trong hồ nước. Tốc độ bò cực nhanh thật khiến người ta tặc lưỡi.
Tôi ngồi dưới đất thở, nhưng trên vai đột nhiên bị vỗ một cái, lần này cũng không nặng, nhưng con người sau khi chịu khiếp sợ thần kinh thường vô cùng yếu ớt, do đó lần này càng làm tôi bị dọa ra trò. Nhìn lại, cư nhiên là ông chủ, mặt ông mang theo nụ cười mỉm, từ trong khe mắt lọt ra vài ánh nhìn trêu tức.
"Ngài không sao chứ, tôi chỉ dặn dò ngài trông chừng cửa tiệm, sao ngài lại ngồi trên mặt đất vậy? Trời bây giờ còn lạnh lắm, mau đứng lên đi." Nói rồi, ông ấy đỡ tôi dậy, ngồi trên băng ghế bên cạnh. Tiếp theo một mình bận bịu.
Rồi ông hướng vào trong phòng hô câu, "Thức dậy đi."
Cô bé kia lại ôm búp bê đi ra, nhưng lần này lại lộ vẻ rất dịu ngoan, cũng rất đẹp, căn bản không giống vừa rồi tôi nhìn thấy, dường như sự tình vừa rồi cho tới giờ chưa từng phát sinh vậy.
Ông thợ cắt tóc thở dài, ngồi trên ghế.
"Ngài đại khái khi nãy đã thấy được rồi nhỉ, kỳ thật tôi không dự định gạt ngài, cho nên bảo ngài lưu lại, cũng là muốn cho ngài đích thân chứng kiến, đỡ cho sau khi tôi giải thích ngài cũng không tin." Quả nhiên, ông chủ che giấu một chuyện.
"Kỳ thật nghề của tôi không phải thợ cắt tóc." Thanh âm của ông ấy đột nhiên thay đổi, loại giọng điệu con buôn nhún nhường chỉ có những người làm ăn buôn bán nhỏ mới có lúc trước đã biến mất, thay vào đó chính là một loại tự tin và kiêu ngạo, cả người cũng giống như cao lớn hẳn, ông từ trên ghế đứng dậy, bước đi thong thả khoan thai, tay nắm sau lưng.
"Tôi kỳ thật là một thợ làm rối." Ánh mắt của ông ta hoàn toàn mở ra, toát lên ánh sáng khiến kẻ khác kính sợ.
Nhưng tôi không rõ việc đó và động tác cổ quái của con gái ông ta có liên quan gì. Nhưng mà, thợ cắt tóc đi tới trước mặt cô bé ôm búp bê, ở sau đầu cô bé vuốt ve một chút. Cô bé kia nháy mắt buông thỏng tay, cứ như một người máy mất đi động lực xụi lơ xuống, đầu cũng nghiêng sang một bên. Thợ cắt tóc nhẹ nhàng ôm lấy búp bê kia.
"Kỳ thật, đây mới là con gái tôi." Ông ấy âu yếm sờ khuôn mặt mà tôi tự nhận là con rối kia. Hóa ra, ngày đó ông ấy tùy ý chỉ cư nhiên khiến tôi hiểu lầm. Tinh tế nhìn lại, quả nhiên cô bé vẫn có vài phần giống cha mình, có đôi khi chính là như vậy, mọi người luôn tự cho là thông minh, đem giả cho là thật, thật thì ngược lại xem thành giả, tôi nhịn không được vì sự ngu xuẩn của mình mà cười cười.
"Tôi biết cậu đã hiểu lầm, song cũng bình thường, con gái tôi mắc một loại bệnh bẩm sinh, thần trí của con bé thường xuyên rơi vào trạng thái vô thức, đương nhiên nhìn qua giống như con rối vậy." Thợ cắt tóc nói rất dễ dàng, nhưng tôi tin rằng vô luận là người làm cha nào cũng đều rất khó tiếp nhận sự thật này, ông hiện giờ sở dĩ còn có thể tùy ý mà kể ra chuyện này, chứng tỏ ông đã chậm rãi chấp nhận việc này rồi, nhưng thống khổ bên trong chỉ sợ không phải việc tôi có thể tưởng nổi.
Ông ấy lại nhìn con rối mà tôi tưởng là con gái của ông thợ cắt tóc kia.
"Đây là tâm huyết của tôi, kỳ thật nói nó là con gái tôi cũng không quá đâu." Thợ cắt tóc dừng một chút, lại duỗi tay ở sau đầu cô bé thoáng qua một chút. Kết quả con rối thoáng cái lại khôi phục bộ dáng trước đó, chỉ là nhìn cô gái trong tay thợ cắt tóc, im lặng bất động.
"Vợ của tôi không thể chịu đựng được tôi là một thợ làm rối mà rời khỏi tôi, kỳ thật ngay cả bản thân đều cảm thấy không phải một người bình thường nữa, không có ai lại thích ở cùng một người cả ngày không nói lời nào, loay hoay với mấy thứ mô hình tứ chi cơ thể người cả đời. Cho nên bà ấy đưa ra quyết định rời đi tôi cũng không khuyên can, bởi vì tôi vẫn cảm thấy đây là chuyện theo lý thường phải làm.
Bà ấy không mang theo con gái, cũng vì thế mà tôi cảm kích bà ấy một chút. Mặc dù tôi biết bà ấy kỳ thật biết con gái mắc tật bệnh, sợ trở thành gánh nặng của bà ấy mà thôi.
Tôi một mình chăm sóc con gái mình, việc này đối với một người đàn ông không có thu nhập ổn định mà nói vô cùng khó khăn, mặc dù tôi có thể dựa vào giúp một vài nhà sưu tập chế tạo ra tượng người và con rối, nhưng dù sao cũng không phải cách duy trì sinh kế lâu dài. Hơn nữa bởi vì loại nghề nghiệp này mà tôi thường bị người xung quanh sợ hãi và chán ghét, tôi không chỉ một lần bị cảnh sát thẩm vấn, nguyên nhân phần lớn là lúc tôi vứt linh kiện của rối dọa hàng xóm của tôi, cho nên sau này tôi đã có kinh nghiệm, tất cả bộ phận đều thống nhất tiêu hủy ở một nơi hẻo lánh, hơn nữa thường xuyên chuyển nhà.
Tôi phải sống sót, còn phải chăm sóc con gái tôi, bỗng dưng tôi có loại suy nghĩ, có thể chế tạo một con rối chưa từng có, thậm chí có thể giao cho nó tri giác và động tác chỉ có con người mới có hay không.
Suy nghĩ này kỳ thật cũng là giấc mộng của tất cả thợ làm rối, chế tạo ra con người chân chính, mà không phải con rối, bản thân hành động này chính là một loại chức nghiệp mang theo sắc thái nguyền rủa. Bởi vì chúng tôi đã uy hiếp đến địa vị của thần mà, chỉ có thần mới có thể sáng tạo con người.
Song tôi vẫn bắt đầu làm.
Nhưng khó khăn phải đối mặt có thể tưởng được, tôi lật xem lượng lớn điển tích, thỉnh giáo những nhân vật nổi tiếng trong nghề, nhưng đổi lấy đều chỉ có cảm giác suy sụp thất bại. Trong phòng chất đầy chế phẩm thất bại.
Song trong lúc ngẫu nhiên, tôi phát hiện tóc người là một loại nguyên liệu chế tác rất tốt. Trong tóc tràn ngập tinh phách của con người, tôi nảy sinh loại suy nghĩ. Có thể nào chế tạo một con rối để con người khống chế ý thức, một loại rối cùng loại với người máy hay không.
Rất nhanh, nó được tạo thành, hơn nữa tôi kết hợp tư tưởng của nó và con gái tôi với nhau. Tôi không cách nào giải thích với cậu nó được làm như thế nào, chỉ có thể nói là một loại bí thuật, một loại phương pháp chuyển dời suy nghĩ. Rất nhanh, con rối này hoàn toàn được con gái tôi tiếp nhận. Con gái tôi chưa từng lộ ra biểu cảm nào cư nhiên nở nụ cười với con rối này.
Tôi vẫn lo lắng trong quá trình phát triển của con gái không có thân nhân như chị em và mẹ sẽ ảnh hưởng đến con bé, song hiện giờ thì yên tâm rồi. Con rối này mặc dù không nói chuyện, nhưng đã có thể thay thế tôi làm rất nhiều chuyện cho con gái.
Chẳng qua có một điểm, nó phải ăn lượng lớn tóc người, giống như ô tô tiêu hao xăng vậy, tóc là năng lượng để nó có thể tiếp tục hành động. Do đó, tôi đành phải học nghề cắt tóc, đáng tiếc mỗi lần đến một địa phương, sớm muộn vẫn sẽ bị dân bản xứ hiểu lầm, do đó tôi vẫn luôn sống cuộc sống trôi dạt khắp nơi, hơn nữa, hiện giờ người nguyện ý đến loại tiệm cắt tóc nhỏ như tôi đây đã càng ngày càng ít." Thợ cắt tóc thả con gái lại trước ngực con rối, con rối lại một lần nữa ôm con gái ông ấy trở về phòng.
"Con gái tôi đã khá hơn nhiều so với trước kia, có lẽ ông tời đã có chút thương xót cho tôi, mặc dù vẫn chưa cách nào nói chuyện, nhưng đã bắt đầu chậm rãi phát triển, bởi vì tật bệnh trong đầu, con bé chưa từng dậy thì, thân thể vẫn duy trì trạng thái trẻ con, hơn nữa không nói chuyện, chỉ có thể dựa vào dùng hình dáng miệng con rối để biểu thị. Tôi biết ngày đó con bé vì muốn ăn kẹo mà bảo con rối đến nhà cậu, có thể đã dọa cậu rồi, việc này thật vô cùng xin lỗi. Chỉ xin nhờ cậu, ngàn vạn lần đừng nói ra những chuyện này, ít nhất hãy cho tôi chuẩn bị chút, mới chuẩn bị chuyển đến thành thị khác được." Ông ấy nói rất chua xót, con mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân, phảng phất như mang theo cầu khẩn, vẻ kiêu ngạo lúc trước tự nhiên một chút cũng không thấy đâu nữa, tôi nhìn được không phải là một người thợ làm rối ưu tú, mà là một người cha bình thường. Lúc này tôi đột nhiên đã hiểu ra người Gypsy vì sao dưới mắt người ngoài nhìn qua luôn thích ca múa, luôn mang theo nụ cười, luôn làm cho người ta cảm giác hành vi phóng túng. Bởi vì họ không có nhà, đây là nỗi bi thương lớn nhất.
Lúc con người đạt tới bi thương lớn nhất, ngược lại sẽ cười, sẽ vui vẻ. Bởi vì họ đã không cách nào khổ sở thêm nữa, kẻ không nhà là kẻ bi ai nhất.
Tôi đương nhiên đáp ứng yêu cầu của ông ấy, chỉ là hy vọng ông ấy chú ý chút, dù sao không phải ai cũng đều có thể chịu được loại chuyện này, nếu tạo thành hỗn loạn sẽ không tốt lắm. Thợ cắt tóc gật đầu, đột nhiên hưng phấn đứng dậy, khuôn mặt bất mãn tang thương bỗng dưng trở nên ửng hồng, phảng phất như đứa trẻ vừa được nhận tán thưởng của người mình thích vậy.
"Tôi quen biết với một người phụ nữ, một người phụ nữ vô cùng thiện lương, cô ấy cũng là thợ làm rối danh tiếng, những người làm nghề như chúng tôi rất ít, cũng không quen biết nhau nhiều, đối với những người khác chung quy ôm cảnh giác, nhưng cô ấy vẫn nhìn ra sự quẫn bách của tôi, hơn nữa có thể chúng tôi sẽ kết hôn sớm thôi." Việc này làm tôi vô cùng kinh ngạc, cũng thật vui mừng, tôi nhìn thấy sự sung sướng phát ra từ nội tâm ông ấy, mà tôi cũng thật tâm chúc phúc cho ông ấy.
"Vốn dĩ tôi muốn chế tạo ra một con rối tặng cậu, lại sợ cậu sẽ không thích." Thợ làm rối thấp đầu xoa xoa hai tay, hàm hậu cười cười.
Tôi dịu dàng từ chối, bởi vì tôi quả thực rất sợ mấy thứ này.
Có thể tôi sẽ không sợ hãi một mô hình mặt quỷ kinh dị, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đặt một người nộm giống con người như đúc ở trong nhà.
Thế giới này đáng sợ nhất không phải quỷ, cũng không phải con người, mà là thứ gì đó cực giống con người mà lại không phải con người. Rối là thế, con người mất đi nhân tính cũng thế.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
1338 chương
291 chương
11 chương
423 chương