Anh hùng Achilles trong thần thoại Hy Lạp kể lại là con trai của anh hùng Peleus Argonauts và nữ thần Hải Dương Thetis. Anh hùng trong truyền thuyết dường như phần lớn đều là con lai nửa người nửa thần, lấy tư cách mẹ của thần, nữ thần Hải Dương khi con trai ra đời liền cầm mắt cá chân chàng xách ngược đem ngâm vào nước minh giới (vậy mà không hề chết đuối), làm cho vị anh hùng này toàn thân đao thương bất nhập, nhưng duy chỉ có gót chân bị nắm lại không được ngâm, khiến sau cùng trong cuộc chiến thành Troy bị cung tên bắn trúng mất mạng, về sau mọi người thường dùng gót chân Achilles để hình dung thương tổn chí mạng. Nói nhiều như vậy cũng không phải là muốn mọi người bù lại tri thức thần thoại Hy Lạp, chẳng qua trong câu chuyện ở đây xuất hiện con sông kia, khá khơi gợi sự chú ý của mọi người, nghe đâu con sông thần kỳ này là nước mắt người chết trên thế gian hội tụ thành, hơn nữa nó giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, thường ẩn hiện tại thế giới con người bao gồm cả hồ Song Giới đã kể trước đó, có lẽ cũng là kiệt tác của nó, con sông này chỉ có thể trông thấy vào buổi tối, hơn nữa người sống bình thường, nghe nói rất khó nhìn thấy con sông này. Minh Hà, ở Trung Quốc lại được gọi là Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà của Trung Quốc cổ đại hoặc các ví dụ khác dựa trên nó, trong truyền thuyết thần thoại của các quốc gia đều có liên quan tới truyền thuyết một con sông màu đen ngăn cách cõi âm và nhân gian, xem ra quả thực nói không ngoa, hơn nữa Minh Hà giống như lá tử thần thứ 13 trong bộ bài Tarot vậy, vừa đại diện cho tử vong, cũng tượng trưng cho sự sống lại. Phong thư trong tay tôi đây nhận được vào buổi sáng, khi tôi đang khó hiểu ai gửi tới, lại trông thấy trên bì thư nét chữ quen thuộc. Là thư Kỷ Nhan gửi, trong thư ngoại trừ viết vài câu hỏi han, ngoài ra còn nói cho tôi biết gần đây cậu ấy gặp phải một câu chuyện quái dị. "Khi tớ viết cho cậu phong thư này, bản thân tớ cũng khó có thể tin, hóa ra trước khi chết, bất cứ ai cũng đều hèn mọn bé nhỏ như vậy. Minh Hà cũng là con sông mà tớ và ba nuôi chí tìm kiếm, tuy rằng con sông màu đen này là điềm xấu thường mang ý nghĩa tử vong, nhưng vẫn không ngăn được những nhà mạo hiểm trăm ngàn năm qua hiếu kỳ, mà khiến mọi người động tâm là, nghe đâu anh hùng Achilles nói không ngoa, mặc dù người chết, ngâm vào nước Minh Hà là có thể giành được sinh mệnh lần thứ hai. Thế nhưng phần lớn các nhà thám hiểm đều tốn công vô ích, thậm chí còn có rất nhiều người từ đó mất tích. Căn cứ vào tài liệu ba tớ để lại, nghe nói Minh Hà xuất hiện lần cuối cùng được ghi lại là đang ở phụ cận một huyện thành nhỏ phía tây nam Trung Quốc. Mà những tư liệu quý báu để lại này, chính là của một nhà mạo hiểm nổi tiếng hai mươi năm trước, cũng là bạn thân đại học của ba tớ, hai người thời đi học từng vì hứng thú hợp nhau còn thành lập một xã đoàn, bình thường bạn bè đi du lịch, sau này khi đã tốt nghiệp vẫn thường liên lạc. Nhưng sau khi ba tớ kết hôn ông nhận được một phong thư và một cái bọc của người bạn tên Chiêm Khởi Hiên này rồi không thấy tin tức nữa. Trong thư Chiêm Khởi Hiên nói, mình đã tìm được tung tích của Minh Hà, đồng thời lại gửi chút hàng mẫu về. Ba tớ vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng vì người bạn này lo lắng không yên. Quả nhiên, sau này Chiêm Khởi Hiên không còn trở về nữa, mà hàng mẫu ông ta gửi tới, sau khi mở bọc gói ra gặp phải ánh mặt trời liền biến mất, chỉ còn một bình rỗng, giống như bị bốc hơi vậy, nhưng ba tớ thường nói, trong nháy mắt đó, ông quả thực trông thấy chất lỏng màu đen. Tìm kiếm Minh Hà vẫn luôn là mong ước của ba tớ, đồng thời cũng trở thành nguyện vọng, tớ ra ngoài lần này, cũng muốn thuận tiện hoàn thành nguyện vọng của ông, đương nhiên, tớ cũng cảm thấy rất hứng thú với Minh Hà. Bởi vì du lịch có chút nguy hiểm, tớ thật vất vả mới thu xếp cho Lý Đa một chỗ trong thành phố, cũng dự định dành một tuần đi trước một mình. Khi tớ tới huyện thành nhỏ kia không nhịn được thấy buồn cười, là thị trấn mà hoang tàn không khác gì làng chài nhỏ —— Quên chưa nói, phụ cận đây có nhánh sông, dân địa phương phần lớn dựa vào bắt cá duy trì sinh kế. Song rất may mắn, chúng tớ gặp một người bạn cũ. Ngày đó tớ đang ở từng nhà hỏi thăm tin tức của Chiêm Khởi Hiên, tớ cho rằng muốn tìm được Minh Hà, đương nhiên phải tìm được người cuối cùng phát hiện ra nó trước, song đa số mọi người đều lắc đầu, dù tớ có đưa ảnh chụp của Chiêm Khởi Hiên cho họ nhận diện cũng vô dụng, hơn nữa một vài người trung niên trên mặt còn mang theo tức giận và chán ghét khó đè nén, ngẫm lại cũng đúng, đều đã hơn hai mươi năm, một người khách du dịch vội vã từ bên ngoài đến, người ta sao có thể nhớ kỹ được. Chiêm Khởi Hiên trong hình dáng vẻ thư sinh, chỉ có điều trên tròng trắng của con mắt bên trái có một nốt đỏ rất nhỏ. "Các anh đang tìm cha tôi sao?" Một thanh niên cao lớn bỗng nhiên đi tới, cậu ta vô cùng cường tráng, mặc áo sơ mi kẻ ô màu vàng, vác một túi đeo vai du lịch thật to, đỉnh đầu đội nón che nắng lớn dường như che khuất cả gương mặt, cậu ta còn đeo một cái mắt kính lớn, hai tay khoanh trước ngực, bất cần đời nhìn tớ, tớ nhìn cậu ta, phát hiện cậu ta vô cùng giống Chiêm Khởi Hiên chụp trong hình. Người thanh niên tên Chiêm Huy, đồng thời cậu ta tuyên bố mình là con trai chính thức của Chiêm Khởi Hiên, trong khi trò chuyện với cậu ta, tớ thán phục tri thức uyên bác cùng với khả năng giao tiếp lão luyện phi thường của cậu ta, trong biểu hiện của cậu ta cùng tuổi tác thật sự không tương xứng, ngay cả tớ cũng cảm thấy không bằng. "Kỷ Nhan, cha tôi từng nói, Minh Hà đã từng xuất hiện tại một ngôi làng ở đây, hơn nữa khi ấy đã chết rất nhiều người, cho nên mới khiến nơi này tan hoang như vậy, song chuyển động của Minh Hà dường như không có quy luật, nhưng có một chút việc có thể khẳng định, sự xuất hiện của nó nhất định sẽ mang đến tử vong, đương nhiên, hình như dựa vào tâm tình của nó mà quyết định, dịch hạch của châu Âu, cúm toàn cầu chết hơn hai mươi vạn người, thậm chí bao gồm chiến tranh, đều là kiệt tác của nó." Chiêm Huy hơi cong môi, chậm rãi nói. "Đó không phải là con sông ôn dịch sao, nói như cậu vậy có chứng cứ gì?" Luận điểm của tớ không dễ dàng tin tưởng người khác, đương nhiên, nếu lời nói cậu ta có căn cứ thì không còn gì phải bàn nữa. "Vô luận là mấy người hay mấy vạn người, Minh Hà chung quy là con sông tử vong, nó dường như không có bất kỳ ràng buộc nào, nhưng có thể khẳng định một chút, nó chỉ xuất hiện ở những chỗ có nước, không có nước, nó cũng không có điều kiện phụ thuộc, anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, nói chung, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy." Chiêm Huy dường như cũng không hề cảm thấy bất ngờ và tức giận với nghi vấn của tớ, cậu ấy dường như vô cùng rộng lượng và kiên nhẫn giải thích cho tớ, thỉnh thoảng đẩy mắt kính, tớ vốn cho rằng cậu ấy còn có thể ầm ĩ với tớ một trận cơ. "Nhưng mà, Minh Hà trong truyền thuyết không chỉ có đại diện cho cái chết, mà còn tượng trưng có sự sống lại đúng chứ?" Tôi hỏi. "Đúng vậy, đích thực đại biểu cho sự sống lại, đáng tiếc không ai thật sự hiểu được, lúc đó Chiêm Khởi Hiên —— Cha tôi cũng không thể hiểu được." Cậu ta thở dài, tôi biết đã chạm trúng chỗ khó chịu của cậu ấy. "Chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống trước đã. Tôi tin Minh Hà hẳn phải cách nơi này không xa lắm, gần đây đều là khu vực nguồn nước, ao hồ sông ngòi giao hội rất nhiều, chúng ta dọc theo thủy vực hỏi thăm, xem có phát hiện gì không." Chiêm Huy quả thực còn cẩn thận hơn tớ nghĩ. Tớ không phải là một người bằng lòng nghe theo người khác, nhưng Chiêm Huy quả thực có nhiều kinh nghiệm hơn tớ, chí ít trên phương diện tìm Minh Hà này. Rất nhanh, chúng tớ nhận được một tin tức, cách nơi này hơn ba mươi dặm trong một làng mạc dọc theo sông xảy ra chút chuyện kỳ lạ. Nhưng không có bất kỳ phương tiện giao thông đường xá nào, chúng tớ đành phải đi bộ qua đó. Tớ và Chiêm Huy đương nhiên vội vàng qua đó, ngôi làng không lớn, nhiều lắm chỉ hơn hai mươi gia đình, họ phần đông trải qua cuộc sống chỉ vừa đủ ấm no, dường như xã hội tiến bộ và phát triển ở chỗ này luôn khó thể hiện được bản chất, đương nhiên, đôi khi, một vài lãnh đạo phía trên cũng sẽ lái xe hiệu đến đây săn sóc ân cần thăm hỏi một chút, tiếp đó bỏ xuống vài bao gạo mấy trăm đồng tiền, tiếp theo liền coi những thứ này như chiến tích báo cáo lên, lãnh đạo đã đổi một lớp lại một lớp, nhưng làng trước sau vẫn nghèo khổ, cá tôm bắt được từ những con sông lân cận, cũng bị thu mua với giá thấp. Họ tuy trải qua cuộc sống vô cùng khổ cực, nhưng cũng bình thường an hòa, bách tính Trung Quốc dù cho khổ, chỉ sợ loạn, không sợ không trải qua tiếp được, chỉ sợ không sống tiếp được. Xem ra nói cũng có chút đạo lý. Nhưng chuyện xảy ra gần đây, lại làm rối loạn cuộc sống sinh hoạt vốn hài hòa của họ. Cư dân trong thôn chia làm hai bộ phận, gánh đàn ông cách một khoảng thời gian sẽ ra ngoài đánh cá, phụ nữ thì phụ trách sinh hoạt gia đình. Chăm sóc người già và trẻ em. Gần đây các trai tráng đánh cá trở về luôn trắng tay, trong mạch sông vốn tài nguyên dồi dào vậy mà một con cá cũng không bắt được, nếu chỉ là một lần, cũng có thể đổ cho vận khí không tốt, thế nhưng một khoảng thời gian liền đều như vậy, cho dù là ngư dân giỏi nhất thôn cũng không chút thu hoạch nào, mọi người bắt đầu hoài nghi nước biến chất, việc này đối với những người dựa vào nước mà sống như họ là một đả kích trầm trọng không thể nghi ngờ, nếu thông tin chính xác, họ sẽ dọn khỏi nơi này, dọn khỏi quê nhà mà họ đã cư trú mấy đời. "Cậu cảm thấy Minh Hà đã xuất hiện ở đó?" Tôi hỏi Chiêm Huy. "Có lẽ, con sông chết sẽ không phá hỏng môi trường sinh thái nguyên bản của sông, nhưng nghe đâu lại có thể gây chết động vật, hơn nữa loại chết chóc này rất nhanh, thậm chí ngay cả thối rữa cũng không kịp, thân thể vốn tràn ngập sức sống rất có thể thoáng cái đã biến thành phân bón." Cậu ta nghễnh đầu nói. Tớ nghe xong có chút khó hiểu. "Sao cậu biết rõ ràng như vậy?" Tớ hỏi cậu ta, Chiêm Huy cười. "Anh cho rằng cha tôi sẽ kể cho cha anh biết nhiều hơn, hay để lại tư liệu cho tôi nhiều hơn?" Lời cậu ta nói không phải không có lý. Hai chúng tớ đành phải tìm được một hộ dân trước để kiếm nơi ở, bởi vì sắc trời đã tối, hơn nữa đi hơn ba mươi dặm, đã có chút mệt mỏi. Chiêu đãi chúng tớ là một gia đình thôn dân bình thường, dường như ở chỗ này coi như không tệ, nhưng trong nhà rõ ràng không hề có tinh thần mấy, ông chủ nhà nhìn chúng tớ một cái, trên mặt tuy rằng còn có chút vui vẻ, nhưng càng giống như là có người kéo hai bên má ông ta ra hơn. Da người đàn ông rất nhẵn bóng, nhưng lại ngăm đen tỏa sáng, như một dải lụa màu đen, cơ thịt trên tay rất phát triển, trong lòng bàn tay che kín từng vết chai đỏ sậm nhỏ dài, có thể do thường kéo lưới mà thành. Sau vườn nhà ông ta không xa chính là bãi sông, một chiếc thuyền đánh cá hơn ba mét, tuy đã cũ kỹ biến đen, lại giống như một ông già thường xuyên rèn luyện cường tráng, vẫn tản ra sức sống. Gió ven sông mang theo hơi ẩm, thổi lên mặt có chút ngứa ngáy. Trong nhà tổng cộng bốn miệng ăn, một bé trai năm tuổi và mẹ nó, cùng bà mẹ già bảy mươi tuổi của người đàn ông. Người nơi này vô cùng nhiệt tình hiếu khách, cho nên dù ở trong hoàn cảnh sống này, họ vẫn tận tình khoản đãi chúng tôi, thịt cá ướp rất dai, cơm chiều khá phong phú mì sợi Bồng Lai, cá mặn, mắm tôm, bánh nướng còn có chút rau xanh tự trồng và rượu gạo tự cất trong nhà, nhưng thế này ngược lại khiến chúng tớ vô cùng áy náy, bởi vì rất có thể ăn hết rồi hộ thôn dân hiền lành này chẳng còn sót lại mấy thức ăn nữa, cho nên cố ý muốn để lại tiền, người đàn ông sống chết cũng không chịu nhận, vẫn là vợ của ông ấy —— Một người phụ nữ vóc dáng mập mạp, trên mặt hiện lên vẻ hồng hào khỏe mạnh che miệng cười nhận, người đàn ông trách vài câu, rồi ngồi xuống cùng chúng tôi uống rượu. Bà cụ kia chúng tớ chỉ gặp mặt một lần, dường như mắt bị tật rất nặng, là người phụ nữ kia đỡ ra, chào hỏi chúng tớ, lại đi vào, bé trai rất tò mò với chúng tớ, mở đôi mắt to nhìn chằm chằm, nhưng một mực không chịu đến gần chúng tớ, chỉ gắp con cá, rồi ra ngoài chơi. "Bắt không được cá sống, thật ngại quá, vốn muốn cho các cậu nếm thử tôm cá tươi nơi này, đây chính là mỹ vị của địa phương chúng tôi. Con sông này tuy rằng không lớn, nhưng thủy sản ban đầu vẫn luôn rất phong phú." Người đàn ông bỏ đi áo dài ướt đẫm màu đen, thân trên để trần, rót ly rượu gạo màu vàng nhạt như mật ong tiếp theo, mặt ông càng thêm đỏ, nhưng lại thở dài. "Tình huống như vậy đã bao lâu rồi?" Tớ hỏi. "Đã hơn mười ngày, chất nước cũng không có gì thay đổi, chúng tôi còn lặn xuống nhìn xem, kỳ quái, dưới nước vậy mà một vật sống cũng không có, đừng nói cá, những thứ khác cũng không thấy đâu, tất cả mọi người nhanh chóng tuyệt vọng, đều bàn bạc dọn ra ngoài, nhưng khúc sông này mọi người đều đã ổn định, chúng tôi ra ngoài, chỉ biết bắt cá, nhưng bảo chúng tôi rời khỏi con sông kia à." Người đàn ông buồn rầu lắc đầu, "Mẹ tôi lớn tuổi, mắt lại mù, cơ thể càng già yếu, vợ cũng sắp phải sinh, đều cần tiền, nhưng cậu xem địa phương quỷ quái này." Ông chán nản lấy bàn tay vỗ trán mình, tớ thấy ông ấy có chút mơ màng, tâm tình không tốt, uống rượu cũng dễ say hơn. Chúng tớ giúp vợ ông ấy đỡ ông ấy vào phòng, tiếp theo lại giúp dọn dẹp, người phụ nữ này lo liệu việc nhà vô cùng thuần thục, lại dỗ con ngủ, sau đó đi gọi mẹ chồng mình đi ngủ, chúng tớ nhìn thôi cũng thấy mệt. "Chị dâu chị phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn." Chiêm Huy khuyên, người phụ nữ lấy mu bàn tay lau mồ hôi trán, vén tóc, chỉ cười, im lặng không nói gì. Một đêm yên tĩnh, chúng tớ đành phải nằm ở phòng ngoài, nằm trên giường trúc, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, tuy không nói chuyện cùng Chiêm Huy, nhưng tớ biết, trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ có phải trong con sông này có tồn tại Minh Hà hay không. Thời tiết nóng bức, gian ngoài có vẻ mát mẻ, đến sau nửa đêm, gió sông thổi tớ tỉnh dậy, cảm thấy mu bàn tay thò ra khỏi giường dường như bị thứ gì đó đụng phải, vì vậy mở mắt nhìn xuống. Một cái bóng lưng gù chầm chậm đi ra phía ngoài, mỗi một bước lại dừng một chút. Tớ chợt cảm thấy rất quen thuộc, khi người nọ đi tới phòng ngoài, lại đột ngột quay đầu về một chút. Khuôn mặt hầu như héo rũ khô khốc, như đất cạn nước, khắp nơi là đường đường rãnh, hai cánh môi mỏng khô khốc hơi nhếch, nhắm mắt lại, hai tay vịn mép tường phòng ngoài. Tớ suýt kêu to lên, bởi vì đó rõ ràng là bà mẹ mắt mù kia. Nhưng trên miệng bỗng có thêm một bàn tay to. Tớ chung quy không thể kêu lên được. Chủ nhân của bàn tay là Chiêm Huy, cậu ta nhìn người bên ngoài phòng, tiếp theo dùng tay còn lại cong lên đưa ngón trỏ đặt bên môi làm một động tác im lặng. Vẻ mặt Chiêm Huy rất kỳ lạ, dường như vô cùng hưng phấn, mang theo cảm giác mong đợi rất mãnh liệt. Tớ lại nhìn bà cụ kia một chút, đã đi ra ngoài, chẳng lẽ là mộng du sao? Chiêm Huy từ trên giường cẩn thận đứng dậy, tiếp theo mặc áo khoác, kéo tớ ra ngoài, đi theo bà cụ. Bà cụ đi phía trước rất vững vàng, tớ không khỏi kỳ quái, bà chẳng phải mù lòa sao, dù là chúng tớ nhưng giữa đêm tối thế này, không nhìn được cũng sẽ ngã như chơi. "Tôi không cho anh kêu lên, không phải sợ đánh thức bà, mà sợ đánh thức người ngủ trong nhà." Chiêm Huy nói. "Bà ấy làm sao vậy?" Tớ vừa chậm rãi theo phía sau, vừa nhỏ giọng hỏi, Chiêm Huy không trả lời tớ, chỉ ra hiệu tiếp tục đi. Không biết qua bao lâu, may mắn con đường này là những bậc thang bằng đá xếp xuống phía dưới vô cùng hẹp, bằng không tớ thật sự đã ngã mất rồi. Tớ bỗng cảm giác được độ ẩm trong gió đã lớn hơn. Bà cụ kia vậy mà đã đi tới bờ sông. Chiêm Huy và tớ nằm sấp giữa đống đá bên cạnh, chăm chú quan sát. Bà cụ ngừng ở ven sông một chút, sau đó bắt đầu đi xuống phía dưới. Nước sông dần dần che mất bà, từ mắt cá chân đến cổ, tớ nhìn không nổi nữa, chẳng lẽ nhìn bà cụ bị chìm, chúng tớ lại thờ ơ? Nhưng tớ vừa định qua đó, lại bị Chiêm Huy ngăn cản, thời điểm lôi kéo, nước sông đã hoàn toàn che mất bà cụ. "Ý cậu đây là sao? Cứ để mặc thế à?" Tớ lớn tiếng chất vấn cậu ta. Chiêm Huy chỉ cười cười, không nói lời nào, kéo tay tớ về. Trở về nhà, cậu ta rón ra rón rén đi vào trong nhà, tới căn phòng của bà cụ kia. Tớ cẩn thận nhìn, bà cụ vẫn nằm yên ổn trên giường. "Thế này là sao? Chẳng lẽ đó là hồn phách của bà cụ?" Đi ra khỏi phòng, tớ châm điếu thuốc, hỏi Chiêm Huy. "Có thể nói là vậy, hoặc nói là Minh Hà đang gọi bà. Ngày mai có thể sẽ còn gặp một màn kia nữa, không bằng chúng ta cứ ở đây mấy ngày đi." Chiêm Huy không nói thêm gì nữa, mà ngáp một cái, tiến vào giấc ngủ. Bởi vì chúng tớ thanh toán đủ tiền, cả nhà người đàn ông trung niên đều không ngại, nhưng mỗi ngày sau nửa đêm, chúng tớ đều có thể nhìn thấy một bà cụ đi ra khỏi phòng, bước vào con sông kia, liên tiếp năm ngày. Cơ thể của bà cụ, cũng dần dần suy yếu, hôm nay, bà thậm chí không rời khỏi giường nổi, sắc mặt của người đàn ông cũng giống như mây đen khi trời sắp mưa, ông thường ngồi xổm ở cửa nhà hút thuốc. "Tối nay, chúng ta xuống sông thôi." Chiêm Huy bỗng đưa ra một ý kiến như thế. Tớ có chút giật mình. "Anh sợ?" Cậu ta hài hước nói, tớ đương nhiên không sợ, chẳng qua cảm thấy con sông kia thực sự có chút kỳ dị, tớ biết rất ít về Minh Hà, nhưng Chiêm Huy lại dường như vẫn luôn có chuyện gạt tớ, ba tớ mỗi khi nhắc tới vị Chiêm Khởi Hiên này, luôn lắc đầu nói người này làm việc tính mục đích quá mạnh, hơn nữa tâm cơ quá nặng, xem ra con trai như vậy, ngược lại cũng có chút giống cha mình. "Được rồi, nhưng cậu dự định khi nào thì đi?" Tớ hỏi cậu ta. "Ngay tối nay, theo bà cụ cùng xuống sông." Mặt của cậu ta rung động thần bí, giống như chân sau con ếch bị chém rơi đầu, có lẽ chính cậu ta cũng không phát hiện ra. "Hôm nay là mười chín âm lịch, là thời gian thủy triều rút dữ dội nhất, nước sông ổn định, hơn nữa còn cạn hơn, khoảng chừng mười mét, nước sông mùa hè nhiệt độ chênh lệch rất lớn, trước khi xuống nước phải xoa bóp cẳng chân của anh, đừng để chuột rút, trễ như thế, e rằng rất khó tìm được người cứu anh." Cậu ta vừa lấy ra một cái quần bơi vừa nói. tiếp theo đi ra cửa, đi ra ngoài hút thuốc, bởi vì có phụ nữ mang thai, đương nhiên không tiện làm cho căn nhà chật hẹp môi trường không tốt này tràn ngập khói thuốc. Mà tớ đành phải cùng đôi vợ chồng nọ tùy ý trò chuyện, chẳng qua đứa bé kia vẫn luôn dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn tớ, một loại ánh mắt giống như cái gì cũng đều nhìn thấu được. Người trong thôn không có hoạt động giải trí nào đặc biệt, TV cũng không có, cho nên ngủ rất sớm, tớ cũng ngủ một chút, sợ tối sẽ thiếu tinh thần, Chiêm Huy bảo cậu ta sẽ đánh thức tớ, tớ cũng yên tâm ngủ. Quả nhiên, lúc nửa đêm tớ bị người đánh thức, Chiêm Huy hưng phấn kéo tớ ra ngoài. Ánh trăng xuyên thấu qua tròng kính cậu ta chiết ra ra ánh sáng rất kỳ quái, song tớ không kịp suy nghĩ nhiều, theo cậu ta ra ngoài. Cách đó không xa, loáng thoáng có thể trông thấy bóng dáng quen thuộc nọ. Giống mấy ngày trước, bà cụ lại lần nữa đi vào lòng sông. Tớ và Chiêm Huy lập tức cùng qua dó, để ngừa vạn nhất, chúng tớ ở bên hông buộc dây thừng kiên cố —— Đây cũng là do Chiêm Huy sớm chuẩn bị sẵn trong túi, thậm chí, còn tính cả hai bình dưỡng khí mini. "Sao cậu biết trước được chuyện chúng ta phải xuống sông vậy." Tớ cầm sợi dây hỏi cậu ta. "Phòng trước khỏi họa mà thôi, tôi bình thường đi khắp nơi, một vài dụng cụ luôn phải mang theo bên người." Cậu ta cởi quần áo, chuẩn bị xuống sông. "Lẽ nào bình dưỡng khí cũng phải chuẩn bị sao?" Tớ không nhịn được thầm nói. "Không tháo mắt kính sao?" Tớ hỏi cậu ta. "Ừm, thị lực tôi rất kém." Cậu ta lấy ra hai ngọn đèn treo đầu, loại thợ mỏ hay dùng, nghe đâu đèn này trong nước tối tăm khoảng cách chiếu cũng không tồi. Nước sông có chút lạnh. Nhưng cũng không sâu, tìm hồi lâu, chúng tớ rốt cuộc thấy bà cụ kia vẫn còn đang đi xuống dưới. Bước chân bà vững chãi như đạp trên đất liền vậy, không nhúc nhích đi sâu xuống. Chúng tớ tiếp tục lặn xuống, tớ tự nhận là kỹ năng bơi không tệ, nhưng Chiêm Huy dường như tốt hơn tớ chút, một mực bơi trước tớ một thân người. Hầu như đã đến đáy sông, chúng tớ nhìn thấy. Bảy cụ già, bao gồm cả vị đang đi xuống kia. Người thứ bảy chậm rãi đi xuống, ngồi xổm giữa một đám người, bắt đầu khóc. Loại âm thanh đó theo dòng nước, dần dần đưa đến tai tớ. Giống như tiếng khóc của trẻ sơ sinh vậy. Chiêm Huy dùng hai ngón tay chỉ hai mắt mình, vừa chỉ nhóm người kia, ra hiệu tớ nhìn cho thật kỹ. Bảy người dáng dấp đều giống nhau, tựa như một người đứng trước sáu tấm gương, tiếp theo, các bà đứng lên, bắt đầu chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một. Bà cụ lại bắt đầu chậm rãi đi về hướng mặt sông, bước chậm trước sau như một, tựa như nước sông bốn bề không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến bà. Chúng tớ cũng cùng đi sau lưng bà. Nhưng chuyện kỳ lạ xảy ra, hầu như mỗi một bước đi lên, bà ấy đều đang biến hóa. Trở nên càng trẻ tuổi hơn. Bà cụ, trung niên, thanh niên, tớ và Chiêm Huy giống như đang nhìn một cuốn phim đảo ngược thần tốc về đời người, tuy rằng cách không gần, hơn nữa ánh sáng yếu ớt, nhưng một màn biến hóa của bà cụ vẫn nhìn rất rõ ràng. Thời điểm đến gần mặt sông, bà bắt đầu biến thành một cô bé. Tớ bỗng cảm giác được, bà còn có thể biến hóa nữa. Bà cụ, không, phải nói là bé gái tóc bắt đầu chậm rãi bong ra, từng sợi tóc trôi về hướng tớ bên này, giống như bèo đen, vóc dáng càng ngày càng trở nên thấp bé. Thời điểm rời khỏi mặt sông, bà chỉ có thể bò. Tớ nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh loạng choạng leo ra khỏi sông, phát ra tiếng khóc nỉ non, biến mất trong bóng đêm bờ bên kia sông. "Đây là Minh Hà đã đại biểu cho tử vong, cũng giống như ý sống lại?" Tớ ló đầu ra, miệng to hớp khí. Chiêm Huy ở phía trước tớ, đưa lưng về phía tớ không nói gì. Tớ không nhịn được đưa tay vỗ vai cậu ta, xoay người cậu ta lại, lúc này mới phát hiện mắt kính cậu ta đã bị nước sông làm rơi xuống. Đó không phải là một cặp mắt kính thông thường, hoặc giả tớ sớm phải đoán được, có một loại mắt kính mặt ngoài nhìn qua không giống bình thường, nhưng thực có thể có hiệu quả che đậy màu sắc khác biệt phía sau. Tròng mắt trái của Chiêm Huy có một nốt đỏ rất rõ ràng. Mặt cậu ta tái nhợt mang theo nụ cười nhìn tớ. "Nên gọi cậu là gì? Chiêm Huy? Hay Chiêm Khởi Hiên?" Tớ cười lạnh hỏi y, nhưng thực ra phần lớn do ngâm trong sông nên cơ thể tớ lạnh. "Tôi biết rõ không lừa được cậu bao lâu, cậu và cha cậu rất giống nhau, đều rất cẩn thận, chỉ có điều quá dễ tin người, đây là nhược điểm chí mạng, cậu yên tâm tôi không hề có ác ý với cậu, nếu muốn hại cậu, nhiều cơ hội lắm mà." Y cười nhạo tớ, tựa như đã nhìn thấu chút sợ hãi trong lòng tớ. Nói xong, xoay người bơi về phía bờ. Hai chúng tớ bỏ đi trang bị, ngồi ở ven sông. Bốn phía an tĩnh dọa người, hơi lạnh từ lỗ chân lông xâm nhập vào máu, trong mùa hè nóng bức, loại rét mướt này vốn không nên có. "Hai mươi năm trước, tôi một thân một mình tìm kiếm Minh Hà, quả nhiên, tôi phát hiện rất nhiều thông tin chưa biết, biết được Minh Hà giống như ký sinh trùng sống nhờ trong những sông ngòi ao hồ khác, đồng thời lấy được một phần nước mẫu tôi cho rằng có chứa Minh Hà gửi cho cha cậu, thế nhưng không lâu sau, làng mạc Minh Hà dựa vào kia bộc phát dịch bệnh, chuyện tôi nghiên cứu Minh Hà bị các thôn dân biết, họ coi tôi như tai tinh, bao vây tôi, cơ hồ đánh tôi gần chết, hơn nữa bị ném khỏi làng để tôi tự sinh tự diệt. Chờ tôi tỉnh lại, chuyện đầu tiên là khát nước, nhưng hai chân tôi đã bị gãy toàn bộ, trên tay cũng đều là thương tích, mắt bởi vì đánh sung huyết, da hoàn toàn sưng tấy che lại, cho nên tôi gần như dùng cằm từng chút một đến ven sông. Đây chẳng qua là trực giác của động vật, theo bản năng hướng nguồn nước đi đến, nhưng khi tôi ngâm vào sông, mới nhớ tới trong nước này còn có Minh Hà. Tiếp theo, giống như cậu vừa nhìn thấy, chờ tôi bò ra được, đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh, nhưng tôi lại cất giữ được ý thức của mình, biến hóa kỳ quái này khiến tôi không thể tưởng nổi. Chuyện kế tiếp rất thú vị, tôi đến từng nhà một, mệt mỏi thì bò, còn chỉ có thể ở ban đêm, cuối cùng có một gia đình chứa chấp tôi, mà tôi còn phải giả vờ như một đứa con nít, cố gắng che đậy trí tuệ của mình, dần dần cao lớn, mãi đến khi thi vào đại học —— Cậu phải biết, thi đại học bây giờ vậy mà khó khăn hơn tôi thời đó nhiều, ngay cả tôi vốn là học sinh giỏi cũng phải nỗ lực đi học những kiến thức cổ hủ kỳ thực căn bản không cần thiết kia, đương nhiên, sau bốn năm đại học, tôi lần thứ hai về đây tìm kiếm Minh Hà." Chiêm Khởi Hiên tự thuật lại câu chuyện của mình, vô luận nói về phần nào, trên mặt như cũ bình thản như nước. "Kỳ thực việc này với tôi mà nói cũng tốt, tôi có thể triệt để vứt bỏ thân phận trước kia, đến nghiên cứu Minh Hà này, xem ra tôi đoán không sai, con người trước khi chết sẽ giống như kẻ khát nước tìm kiếm nguồn nước mà tìm được Minh Hà, vô luận là linh hồn hay thể xác, đều trở lại thời điểm trẻ sơ sinh, chỉ có điều tôi có thể bảo lưu trí nhớ trước kia của mình, mà bà cụ kia lại không có, bà e rằng không biết đã đi đến chỗ người phụ nữ có thai sắp sinh nào rồi." Chiêm Khởi Hiên chậm rãi nói. "Đây chính là đầu thai?" Tớ không nhịn được hỏi, "Không phải nói đây là con sông chết sao? Vì sao chúng ta xuống cũng không việc gì?" "Tôi đã nói rồi, người sắp chết có thể cảm giác được sự tồn tại của Minh Hà, mà họ thường gặp phải hai kết cục, một là triệt để trở thành một trẻ sơ sinh, hai là giống như tôi, song phỏng chừng loại tình huống này của tôi vô cùng hiếm, Minh Hà không phải là mang đến tử vong, mà tử vong sẽ tìm đến nó mà thôi." "Những con cá trong sông đâu? Còn những sinh vật khác nữa?" Tớ hỏi. "Không biết, có lẽ bị Minh Hà đưa đến một chỗ khác, có lẽ sẽ xuất hiện trong một con sông khác. Tôi biết, chỉ có bấy nhiêu." Ông ta đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc. "Kỳ thực, Minh Hà không có kích cỡ, vô luận là một giọt nước mưa, hay một con sông lớn, cũng có thể tồn tại trong đó, giống như vi khuẩn đối lập với vũ trụ vậy. Tôi khuyên cậu vẫn đừng nên dùng kiến thức hiện có để lý giải nó. Hơn nữa, tôi cảm giác nó đã sắp rời khỏi đây." Chiêm Khởi Hiên lại nói tiếp. Tớ không trả lời, chỉ nhìn mặt nước phiếm đen đờ đẫn. Sau khi trở về, chúng tớ lại ngủ tiếp, ai ngờ trời còn chưa sáng, đã bị tiếng khóc của vợ chồng nọ đánh thức. Bà cụ mắt mù kia đã qua đời. Không biết ở chỗ nào lại ra đời một sinh linh mới. Trước khi đi tớ nhìn người phụ nữ mang thai kia, tớ bỗng nhiên cảm giác được dường như có người đang nhìn chăm chú cái bụng căng tròn kia vậy, có lẽ đã có người đang đau đớn kỳ vọng cái chết, đồng thời lại đang chờ đợi được sinh ra, chờ đợi Minh Hà vẫy gọi. "Các anh cứ đi như vậy sao?" Cậu bé kia bỗng nhiên đi tới, như trước mở to mắt nhìn hai chúng tớ, tớ đưa tay muốn xoa đầu nó, thế nhưng nó linh hoạt né tránh. "Đi đi, tốt nhất đừng nên trở lại, quấy rầy cuộc sống của tôi." Trên mặt thằng bé hiện ra vẻ chán ghét và sắc sảo rất quái dị chỉ có ở người trưởng thành, nhưng chỉ thoáng một cái, lập tức nở ra nụ cười đáng yêu ngây thơ rồi ra ngoài chơi. "Có lẽ, ông không phải là một ngoại lệ." Tớ nói với Chiêm Khởi Hiên. Y ngẩn người, nhìn đứa bé kia, cười lạnh. "Có thể là vậy, nói chung, tôi sẽ còn theo đuổi tiếp, mãi đến khi hoàn toàn vạch trần bí mật của Minh Hà." Y đột nhiên kiên định nói. "Mong là vậy, nhưng tôi còn có việc khác phải xử lý." Tớ và y tạm biệt, trở về đón Lý Đa. Có lẽ cậu đọc phong thư này sẽ cảm thấy có rất nhiều điều khó hiểu, nhưng tớ cũng chỉ là đem những gì tớ hiểu rõ nói cho cậu biết, cái chết và giáng sinh là sinh tử sóng đôi, e rằng vĩnh viễn đều là bí ẩn chúng ta không cách nào tháo gỡ, tớ ngược lại thật tâm mong muốn có một ngày có thể thật sự lĩnh ngộ được bản chất của Minh Hà. Thư kết thúc, phía sau là ít lời chúc phúc của cậu ấy và Lý Đa, tôi gấp thư bỏ vào ngăn kéo, có thể ai cũng đều sợ chết, nhưng có ai từng nghĩ tới, nếu bạn có một đứa con đáng yêu vừa ra đời, thời điểm bạn quay lưng bận bịu, nó bỗng nhiên lại mang theo ánh mắt quái dị ngoảnh đầu nhìn bạn, không biết sau lưng có cảm thấy ớn lạnh toát mồ hôi không? ​