Đêm thứ 7 - Rằm tháng 7 Rằm tháng bảy là quỷ lễ truyền thống của Trung Quốc, ngày này trẻ con đều bị người lớn xách lỗ tai cảnh cáo nói, một khi trời tối đen ngàn vạn lần không được đi dạo bên ngoài, nếu có người gọi tên của mày, ngàn vạn lần không được trả lời. "Tên à, có liên quan gì, tên không phải dùng để gọi sao?" Tôi đọc đoạn chuyện này trên mạng tự nhủ. "Cậu là đồ ngốc, chắc cậu chưa từng nghe qua câu chuyện của A Quang chứ gì, nếu như cậu biết rồi, đêm rằm tháng 7 có người gọi tên cậu cậu sẽ không sảng khoái trả lời đâu." "Ồ? Thế đó là câu chuyện như thế nào?" Tôi biết cậu ta lại muốn bắt đầu rồi, quả nhiên, bạn tôi cầm sách trên tay ném qua một bên, lấy ra hai lon bia, kể về câu chuyện của A Quang. "A Quang là bạn tớ chơi khi còn ở quê, tớ nhớ hình như đã kể với cậu, nhờ phúc của mèo tám đuôi ban thưởng, nhà của chúng tớ là vọng tộc có tiếng ở địa phương. A Quang khi còn nhỏ kỳ thật chơi với tớ tương đối phù hợp, vì mẹ của hắn làm việc ngay tại nhà của tớ." Mà ký ức khi đó đối với hắn chính là thông minh, thông minh đến có chút xảo trá, trên cái đầu cực lớn của hắn trang trí vài cây cỏ nát không nhiều lắm, một đôi mắt lé thường xuyên loạn chuyển bốn phía, hắn lùn hơn tớ nửa đầu, tay chân dị thường linh hoạt, trèo cây lấy tổ chim xuống sông mò cá đều là hắn đi. Mặc dù tớ hơn hắn nửa tuổi, nhưng lại già giặn khiến tớ như em trai hắn, thường xuyên đi theo sau đuôi hắn, hắn cũng hay dạy tớ chút trò mới lạ. Mặc dù tớ chỉ ở quê nán lại đến tuổi đi học thì trở về thành phố, nhưng A Quang là ký ức quan trọng thời thơ ấu tớ không cách nào quên được. Năm ấy tớ tốt nghiệp trung học. Tớ rất nhớ người bạn thời nhỏ, nhớ cuộc sống không lo không buồn khi còn bé. Một ngày tháng tám, tớ rốt cuộc lại trở về quê. Gặp được A Quang. A Quang đã cao hơn tớ một cái đầu, thân thể cũng đã phát triển xong so với tớ, cả người bọc cơ bắp cường tráng mà rắn chắc. Hắn đã là lao động chủ yếu trong nhà. Mặc dù quanh năm lao động khổ cực, nhưng hắn như trước nhìn qua cực kỳ cơ trí giảo hoạt. "Cậu đã về." A Quang nhìn thấy tớ, nhếch miệng cười nói, lộ ra hàm răng tuyết trắng. Trên tay đang bề bộn việc đồng áng. "Ừ, đi, đi chơi thôi, chúng ta đã thật lâu chưa gặp rồi." Tớ nhiệt tình mời hắn. A Quang nhìn cha mình một chút, một ông già chống gậy bước đến, A Quang là con út. Cho nên cha của hắn cũng gần 60 rồi. Cha hắn cười phất tay, ý bảo có thể đi. A Quang hưng phấn vứt mấy thứ trong tay. Lau trên người vài cái. Đi về hướng tớ. Ngày đó chơi rất vui, cơ hồ đem tất cả trò chơi thời bé ra chơi lại một lần. Ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi vị vui sướng. Nhưng chúng tớ không phát giác, trời đã tối. Trời tháng 8 sập tối rất đột ngột. Dường như mới rồi còn có chút tàn quang của trời chiều, chớp mắt bốn phía đã đen nghịt rồi vậy. "Đi thôi, trời tối sập tối rồi, hôm nay là rằm tháng bảy đó." A Quang phủi phủi đất trên người, kéo tớ trở về. Tớ có chút không tình nguyện, dù sao tớ nghĩ thời gian có thể tới đây quá ngắn ngủi. "Được rồi, ngày mai rồi chơi tiếp." Tớ cũng đứng dậy. A Quang tựa hồ rất gấp gáp, bước chân rất vội, chúng tớ thoáng cái liền cách xa vài thước. Trên đường núi trở về thôn có chút dọa người. Ban ngày chưa phát giác, trời vừa tối cảm giác đường vô cùng khó đi, tớ khác A Quang không đi nhanh được như vậy. Bỗng dưng hắn dừng lại, quay về hướng tớ nói: "Làm sao vậy?" "Cái gì làm sao vậy?" Tớ kỳ quái đuổi kịp hỏi hắn. "Chẳng phải cậu vừa mới gọi tớ sao. Kêu A Quang A Quang." Hắn cũng kỳ quái hỏi. "Không có nha, cậu nghe lầm rồi đó, phỏng chừng là tiếng gió." Tớ giải thích. Sắc mặt A Quang đại biến, trong đêm tối ánh mắt hắn lóe sáng, rất giống ma trơi mà người già miêu tả. Hắn không ngừng nhìn khắp nơi, cổ chuyển động rất nhanh. "Cậu, cậu làm sao vậy?" Tớ có chút sợ hãi, dù sao tớ khi đó mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. A Quang không trả lời tớ, kéo tay tớ chạy như bay về nhà, sức tay hắn rất lớn, tớ cơ hồ là bị hắn kéo về. A Quang đưa tớ về nhà rồi liền bỏ đi, trước khi đi tớ nhìn thấy mặt hắn trắng bệch, một chút sức sống cũng không có. Nhà cũ của tớ ở quê rất lớn, tớ ngủ ở lầu hai, cách vách chính là chú của tớ, chú chính là con trai của ông bác đã từng thấy mèo tám đuôi. Vóc dáng chú rất cao lớn, nhưng tính tình rất tốt, vẻ mặt trưởng giả. Cho nên mỗi ngày tớ đều quấn lấy bắt chú kể chuyện ma cho tớ, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Không ngờ hôm nay chú lại cự tuyệt. Chú dùng bàn tay dày rộng vuốt ve đầu tớ, cười nói: "Hôm nay không được, hôm nay là quỷ lễ, chúng ta không kể những chuyện này, nếu không tối con rất khó ngủ đó." Nói xong xoay người muốn trở về. Tớ bỗng dưng gọi chú lại, hỏi: "Chú, nếu có người gọi tên chú nhưng chú lại không nhìn thấy được là có chuyện gì xảy ra thì sao?" Chú thoáng ngây người, xông mạnh tới chụp lấy tay của tớ, gấp gáp hô: "Con có nghe thấy có người gọi tên con? Con đã trả lời?" Tớ bị dọa sợ, vội vàng nói không có, chú lúc này mới an tâm, trước khi ra ngoài còn luôn miệng dặn dò, mấy tối gần đây đừng ra ngoài, nếu nghe có người gọi con, đừng vội trả lời, phải nhìn kỹ lại xem, xác định là ai đang gọi con. Tớ đắp mền ngủ, trước mắt hiện lên ánh mắt sợ hãi của A Quang cùng bộ dáng sốt ruột của chú. Tớ mơ hồ cảm thấy dường như thôn này đang cất giấu chuyện gì đó. Có lẽ đó thiên tính hiếu kỳ của trẻ nhỏ. Ngày thứ hai sau khi tớ rời giường chuyện đầu tiên là muốn đi tìm A Quang. Tớ sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì bản thân cũng không nói được, dù sao khi ấy vẫn không có lý do gì để lo lắng. A Quang dụi mắt đi ra, ngáp nói sao mới sáng sớm đã kêu réo hắn ầm ĩ, tớ rất vui bạn của mình không sao cả, hôm nay hiển nhiên lại cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Bất quá chúng tớ thấy mặt trời vừa sắp xuống xuống núi liền lập tức về nhà. Cuộc sống nhìn qua an toàn như vậy vẫn duy trì liên tục đến ngày cuối cùng của tháng bảy âm lịch, cũng chính là sinh nhật của A Quang. Năm ấy hắn vừa tròn 16 tuổi. Bởi vì ngày mùa, tớ đã vài ngày chưa đến tìm hắn. Buổi sáng hôm đó thôn rất an tĩnh, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc, sáng sớm nổi sương mù, bất quá chờ tớ tới nhà A Quang thì sương đã tản. Tớ bưng trứng gà đỏ tối qua năn nỉ bà luộc cho đến chúc mừng sinh nhật hắn. Cửa không khóa, tớ liền đẩy mở, khi đó mọi người không có thói quen khóa cửa, đặc biệt trong nhà còn có người ở, tớ biết A Quang phỏng chừng còn đang ngủ đây, từ khi tớ tới hắn phải chơi với tớ, trở về còn phải bận làm việc, đương nhiên mệt chết được, cho nên tớ cũng có chút áy náy. Ngẫm lại hôm nay nhất định phải cùng hắn trải qua sinh nhật thật vui vẻ. "A Quang A Quang?" Tớ đi vào. Nhà A Quang rất tối, mặc dù mặt trời bên ngoài đã lên cao, nhưng nhà hắn chỉ cần đi vào đã cảm thấy cực kỳ âm u. Phòng của A Quang ở trên gác. Gác này là cố gắng ghép vào, vốn là không có. Gác cũng rất thấp, chỉ có thể cúi đầu đi vào. Tớ kêu tên A Quang hết lần này đến lần khác, nhưng căn phòng không lớn này phảng phất như chết lặng. Tớ cẩn thận trèo lên cầu thang. Gác rất tối, tớ lại kêu lần nữa, không ai nói gì. Tớ tưởng rằng A Quang đã ra ngoài, vừa muốn xoay người xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy trong góc hắc ám của gác tựa hồ có gì đó đang mấp máy. "A Quang đó hả? Tại sao không trả lời?" Tớ vui vẻ bò qua, trước đó đã nói rồi, gác rất thấp, tớ chỉ có thể bò qua. Gác có một cánh cửa sổ. Khi tớ bò qua từng chút một tới gần, ánh mặt trời cũng từng chút từng chút chiếu vào căn gác. Cuối cùng tớ đã nhìn thấy, nhìn thấy A Quang. Tớ kinh ngạc há hốc miệng, mới vài ngày không gặp cả người hắn tớ cơ hồ hoàn toàn không nhận ra nữa. A Quang trước kia cường tráng tựa hồ đã chết. Trước mắt tớ hắn cực kỳ gầy yếu, vành mắt đen lõm sâu vào trong hốc mắt thật lớn, xương gò má cao ngất, cả người gầy đến dọa người, hắn không mặc áo, tớ nhìn thấy xương sườn hắn như phím đàn từng cái từng cái nhô ra. Chỉ có tròng trắng trong hốc mắt thỉnh thoảng thay đổi một chút tớ mới biết hắn còn sống. "Xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy hả?" Tớ một bên lắc lư đầu cực lớn của hắn, một bên khóc hỏi hắn. Hắn không nói được một lời, ngớ ra nhìn phía sau tớ. "Nó đang gọi tên tớ nữa đó, nó lại gọi tên tớ nữa đó. Nó muốn dẫn tớ đi." A Quang giống như nói mớ từ trong cổ họng lẩm bẩm mấy câu này. "Nó? Nó là ai hả? A Quang cậu đừng làm tớ sợ, tớ sẽ tìm người cứu cậu." Tớ buông A Quang ra, vừa muốn đi xuống tìm người, thình lình hắn sống chết bắt lấy vạt áo của tớ, sức lực cực lớn, cơ hồ kéo tớ ngã nhào. "Đừng đi! Nó tới rồi, tớ thấy mà, nó ngay phía sau cậu!" A Quang khàn giọng gào lớn. Ngón tay chỉa về căn gác đen ngòm phía sau tớ, cực kỳ kích động. Tớ sợ hãi quay đầu, phát hiện phía sau không hề có gì. Tớ vội vàng ôm đầu A Quang, nhìn vào mắt hắn, hy vọng hắn có thể tỉnh trở lại. "Không có, A Quang đừng sợ, cái gì cũng không có mà." Tớ an ủi hắn, còn chưa chờ tớ nói xong, tớ ở trong ánh mắt vô thần của A Quang, không, hẳn phải nói là đồng tử mới đúng, nhìn thấy thứ gì đó! Tớ tưởng rằng mình hoa mắt, tới gần hơn chút nữa, quả nhiên, trong mắt cậu ấy quả thực có gì đó, tớ chầm chậm quay đầu, nhưng cái gì tớ cũng không thấy được. Nhưng tớ cảm giác được, có gì đó đang từ phía sau tớ từng chút tới gần A Quang, tựa như một vật thể đang mấp máy bên chân tớ chậm rãi bò lên người A Quang. A Quang thống khổ co rúm lại, tớ kìm cũng kìm không được. Tớ nhìn thấy, ánh mắt của hắn mở rất lớn, cơ hồ muốn nhảy khỏi hốc mắt, trong đồng tử màu đen có một bóng trắng hình người, từ xa đến gần, dần dần biến lớn, cuối cùng tràn ngập cả đồng tử của A Quang. A Quang cuối cùng co giật trong lòng tớ vài cái, rồi chết. Trước khi chết mang theo nụ cười. Tớ biết hắn rốt cuộc đã được giải thoát. Tớ mặc dù ôm hắn, nhưng cảm giác trong lòng trống rỗng cái gì cũng không có. Tớ không cách nào ức chế được nỗi sợ hãi và bi thương của mình, gào khóc lớn lên. Cứ như vậy ôm thi thể hắn khóc chừng mấy tiếng, mãi cho đến khi người lớn đi lên, sau đó tớ liền hôn mê bất tỉnh. Khi tớ tỉnh lại tớ đang trên giường nhà mình, đầu rất đau, cổ họng cũng rất đau. Tớ nhìn chú đang đứng bên giường tớ, giãy giụa muốn đứng dậy hỏi chú A Quang đến tột cùng ra sao rồi. Chú tôi thần sắc ảm đạm nói đã chết. Tớ lại hôn mê bất tỉnh. Sau đó đầu óc mê man ngủ thật lâu, khoảng thời gian đó phảng phất như nhìn thấy một người như đạo sĩ đang làm phép ở giường tớ, dường như lại có thân nhân ở bên cạnh hỏi, dường như lại nhìn thấy A Qaung đang hướng tớ ngoắc tay. Cứ như vậy ba ngày sau tớ hoàn toàn tỉnh dậy. Chú thấy tớ tỉnh dậy, vội vàng thông báo cho người nhà, tất cả mọi người rất vui vẻ, bà thì cầu thần bái phật. Tớ hỏi chú rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chú lại tránh né không đáp. Cuối cùng thật sự bị tớ truy hỏi đến cùng không còn cách nào, mới nói cho tớ biết. Người trong thôn đều rất để ý, đêm rằm tháng bảy, ngàn vạn lần đừng lên núi, lại càng không nên tùy tiện trả lời người khác gọi tên bạn. Phía sau núi từng là chiến trường cổ đại, bên trong nghe nói có hố chôn vạn người, mai táng vô số binh lính vô danh bỏ mình. Mỗi lần vào thời điểm này, trong thôn đều mời người đến làm phép trấn an bọn họ. Sau khi tớ nghe xong cảm thấy tự trách, tớ biết tớ đã gián tiếp hại chết A Quang, hắn nhất định biết cấm kỵ này, nếu không phải cùng tớ chơi đùa mải miết làm sao quên được? Hoặc nếu không phải ở cùng một chỗ với tớ tưởng lầm tớ gọi hắn thì hắn làm sao trả lời được? Tớ có lỗi với A Quang, có lỗi với đồng bọn cũng là bạn bè duy nhất của tớ khi ở đây. Sau khi khỏi bệnh tớ đến nhà A Quang, cha mẹ hắn không bi thương quá lớn, phản đối lời xin lỗi đầy rối ren của tớ, bọn họ lắc tay nói sai lầm này không liên quan đến tớ, đều là mệnh của A Quang, cuối cùng mẹ của A Quang cũng bật khóc. Tớ rời khỏi thôn kia, về sau rất ít trở về. Tớ thủy chung không rõ ngày đó tại sao là A Quang bị gọi tên, mà không phải tớ, có lẽ A Quang dưới tiềm thức đã trả lời cho tớ rồi? Tóm lại, đêm rằm tháng 7 đừng tùy tiện trả lời tiếng gọi của người khác, nhất là gọi tên của cậu." "Câu chuyện của A Quang cứ thế mà kết thúc?" Tôi uống bia xong đột nhiên cảm thấy một trận mát lạnh. "Không, hoàn toàn chỉ là bắt đầu." Rất ít khi thấy được bộ dáng nghiêm túc của cậu ấy. "Thời gian có thể hòa tan hết thảy, có lẽ quả thực như thế, về sau tớ bận thi đại học, về sau cha mẹ tớ cũng qua đời, việc này cậu cũng biết đó. Nhưng khi cha tớ qua đời tớ dựa theo quy củ trở về quê một lần, đem tro cốt của ông mai táng ở phần mộ tổ tiên. Nhưng không ngờ tới ký ức khủng bố thuở nhỏ kia cư nhiên như băng thu quay ngược lại vậy mà cứ thế lặp lại một lần nữa." Cậu ấy uống xuống một ngụm bia cuối cùng, tiếp tục kể. "Cái chết của cha không khiến tớ bi thương nhiều lắm, bởi vì nếu thân nhân cậu thoáng cái đã xa rời cậu, tỷ như tai nạn xe hoặc mấy thứ linh khác cậu có khả năng sẽ rất khó chịu. Nhưng thân thể cha tớ luôn kém, cơ hồ bị ung thư hành hạ, tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn ông đi hết con đường dài dòng thống khổ nọ. Cho nên khi ông qua đời tớ cảm thấy đối với ông là một loại giải thoát. Đương nhiên, tớ không phải động vật máu lạnh, dù sao người thân nhất trên thế giới này của tớ đã mất. Ngay lúc đó tớ chỉ cảm thấy áp lực, cực kỳ áp lực. Sau khi về thôn lại nghĩ tới cái chết của A Quang, càng thêm khó chịu. Tối ngày thứ hai sau khi tớ chôn tro cốt của cha xuống chính là 15 tháng 7. Lúc ấy tớ đem bình rượu thôn tự ủ không biết từ đâu ra uống không ngừng, loại rượu này rất thuần uống rất ngon, nhưng sức ngấm về sau rất lớn. Tớ vừa uống vừa đi không mục đích, hoàn toàn chẳng biết mình đã chạy tới phía sau núi nơi cấm kỵ nhất trong thôn. Chống tường ói ra một trận, cảm thấy đầu rất đau, tiếp theo bỗng dưng một luồng gió lạnh vô cùng mát mẻ thổi tớ tỉnh táo một chút. Tớ bắt đầu có chút tri giác. Rằm tháng bảy mọi người ngủ rất sớm. Từ sau núi nhìn về thôn chỉ có một vài ngọn đèn le lói, như ánh nến vậy. Tớ bắt đầu biết tớ đã đi tới chỗ nào. Nhưng tớ còn chưa cảm thấy sợ hãi, tớ chợt nhớ tới A Quang, giữa cánh đồng bát ngát mượn rượu lớn tiếng hô tên A Quang. Vừa hô vừa đi trở về. Ngay khi tớ sắp rời khỏi núi trở về thôn, bên tay như có như không nghe thấy một câu "Tiểu Tứ!" Tiểu Tứ là nhũ danh của tớ, rất ít có ai biết được, nhưng A Quang cũng là một trong số đó. Tớ tưởng rằng nghe lầm nên không để ý, tiếp tục loạng choạng về nhà. Tiếp đó lại nghe thấy một câu, lần này vô cùng rõ ràng, phảng phất như ngay bên tai, tớ thậm chí cảm giác được có tiếng hít thở ngay sau tai tớ. Tớ lúc này hoàn toàn tỉnh táo, ném bình rượu một cái, thét lớn: "Ai? Ai đang gọi tao?" Tớ hô một tiếng, không nghe thấy hồi âm nào, sơn thôn trống trải ngoại trừ vài tiếng chó sủa tiếng gió hiu hiu, tớ có thể nghe thấy chỉ có tiếng hít thở dày đặc của mình. Tớ bỏ chạy, một mạch chạy về nhà, mặt cũng không rửa nằm ngửa trên giường liền ngủ. Kỳ thật cả đêm không ngủ, bên tai tất cả đều là tiếng kêu Tiểu Tứ Tiểu Tứ. Mãi đến sáng ngày thứ hai, thanh âm đã không còn, tớ mang vành mắt đen xuống lầu. Người trong nhà hỏi tớ cũng chỉ nói là đau lòng chuyện cha mình. Chú nhìn tớ một chút, gọi tớ qua, chú từ trong túi áo trịnh trọng lấy ra một cái túi nhỏ tương tự bùa hộ mệnh treo lên đầu tớ, cười hiền lành với tớ. Cũng dặn dò ngàn vạn lần đừng để mất. Còn xem tớ như đứa nhỏ vậy chứ. Sau đó liên tục vài ngày không xuất hiện loại thanh âm này nữa, tớ cũng không để trong lòng làm theo lệ thường đến thăm nhà người quen. Bọn họ không ngừng khen ngợi tới trưởng thành lại hoài niệm cha đã mất. Cuối cùng, chỉ còn nhà A Quang. Tớ vốn không muốn đi, tớ e ngại đoạn hồi ức đau đớn thời niên thiếu. Nhưng một loại sức mạnh khó tả cư nhiên thúc đẩy tớ đi tới nhà hắn. Nhà A Quang đã hoang phế. A Quang chết đi. Người nhà hắn liên tiếp gặp chuyện không may, hoặc bệnh nặng, hoặc phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nhất là căn gác kia. Nghe nói buổi tối nghe thấy có người gọi tên A Quang. Bất quá đến cùng vẫn chưa có ai chính tai nghe được. Về sau người nhà A Quang rời đi, nhà cửa cũng không ai dám mua, tự nhiên phế bỏ. Bất quá cũng không khóa lại. Tớ rất dễ dàng đẩy cửa ra. Bên trong cư nhiên bày biện giống hệt ngày đó A Quang chết đi. Tớ cảm thấy một trận đau đầu. Thời gian phảng phất như nhanh chóng chạy lùi về ngày đó. Bày trí giống nhau, nhịp bước giống nhau, tìm kiếm giống nhau. Tớ từng bước từng bước đi lên gác. Căn gác kia còn đó, nhà cửa càng thêm âm u. Tớ không muốn đi nữa, nhưng lại có khát vọng phi thường được nhìn thấy hắn, tớ không biết hắn có phải đang chờ tớ ngay trên đó không. Tớ bò lên cầu thang, mỗi lần giẫm lên một bậc sẽ phát ra một tiếng kẽo kẹt, gỗ xây cầu thang lâu năm không sử dụng tựa hồ đã không chịu nổi gánh nặng. Tớ rốt cuộc tiến lên gác, rất oi bức, bên trong một cỗ mùi mốc meo. Bất quá bên trong rất sáng, khác với khi đó, ánh mặt rời thật ấm áp tràn ngập căn phòng không lớn này. Tớ chầm chậm bò đến nơi A Quang ngồi năm đó, cũng giống tư thế của hắn, nhìn phía trước. "A Quang, cậu có ở đây không?" Tớ thầm hỏi trong lòng. "Tiểu Tứ." Đang khi tớ sắp ngủ gật, một tiếng gọi rõ ràng vang lên khiến tớ tỉnh dậy. "Tiểu Tứ." Lại một tiếng nữa. Tớ sợ hãi, tớ đương nhiên biết cấm kỵ. Lúc này tớ mới tỉnh táo lại, kỳ dị tại sao mình đến đây. Tớ bò đến lối ra nghĩ muốn đi xuống nhưng phát hiện căn bản không có thang! Gác cách mặt đất cũng cao, nhiều nhất ba thước, nhưng lúc này nhìn qua lại như vực sâu vạn trượng vậy. "Tiểu Tứ!" Tiếng gọi ầm ĩ dần sắc bén hơn. Tớ gào to: "Đừng tới đây!" Nhưng trong căn gác cái gì cũng không có. Tớ bất lực vung vẫy hai tay, nhưng trong không khí chỉ có tro bụi tớ hất lên, trong chùm nắng mặt trời kia rất nhanh quay cuồng. "Tiểu Tứ." Tớ rốt cuộc đã nhìn thấy, là A Quang, hắn ngồi ngay vị trí khi đó hắn ngồi nhìn tớ, bất quá hắn cũng không khủng bố như khi hắn sắp chết, hắn giống như trước kia, tựa hồ cho tới giờ cũng chưa từng thay đổi. Tớ phảng phất như trở về thời niên thiếu chúng tớ cùng nhau trêu đùa. Hắn vẫn thông minh khỏe mạnh như vậy, mà tớ thì đi theo phía sau hắn cười khúc khích. Tớ khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, tớ không biết là đang sợ hãi hay kích động, nhưng tớ không nói ra lời, tớ chỉ có thể khóc. A Quang cười chậm rãi bò tới gần tớ, một bên sang đây, một bên gọi tên tớ. Mỗi lần bò một tấc, trên sàn nhà sẽ vang lên thanh âm chói tai của móng tay hắn cào xuống. Càng ngày càng gần, gần đến nỗi hắn chỉ cần duỗi tay ra là có thể sờ được mặt tớ. "Tiểu Tứ, tớ vẫn luôn chờ cậu đó." A Quang bò đến trước mặt tớ thì dừng lại. Tớ mở to hai mắt nhìn hắn, giống như hắn năm đó trợn tròn mắt vậy. Bộ dáng của hắn trong mắt tớ càng lúc càng lớn, đôi mắt tớ cơ hồ sắp bị thân thể hắn lấp đầy. Tớ sắp tuyệt vọng, có lẽ là chuyện tốt, trên đời này không còn gì đáng để tớ lưu niệm nữa. Lúc này trong lúc hốt nhiên tớ có thể di chuyển, cũng có thể nói chuyện rồi. Mà bóng dáng của A Quang cũng không thấy đâu nữa, căn gác như trước chỉ có tớ, chuyện vừa rồi tựa hồ căn bản chưa từng phát sinh. Tớ thở hổn hển thật lâu mới khôi phục lại hơi. Chờ tớ bò đến cửa nhìn, cầu thang vẫn yên lành nằm đó. Tớ sợ rằng là người duy nhất trái với điều cấm kỵ này mà còn sống sót, tớ có loại xúc động được sống sót sau tai nạn. Nhưng tớ nghĩ sai rồi, khi tớ về đến nhà phát hiện người trong nhà lại vô cùng bi thương. Khi tớ hỏi ra mới biết, chú đang yên ổn đọc sách trong phòng khách thì qua đời. Không có dấu hiệu báo trước gì, ngay vừa rồi. Tớ mặt không chút thay đổi nhìn thi thể của chú, mắt của chú trừng rất to. Tớ quỳ trước mặt chú suốt một ngày một đêm. Cuối cùng tớ hôn mê bất tỉnh. Về sau mọi người nói cho tớ biết, chú trước khi chết chỉ nói duy nhất một câu là chờ Tiểu Tứ trở về, nói cho nó biết phải quý trọng bản thân hơn. Bởi vì tớ, tớ đã hại chết hai người thân cận nhất của mình, tớ không trách A Quang, hắn không được lựa chọn. Tớ chỉ tự trách mình, nếu tớ có thể suy nghĩ thấu đáo hơn, bớt xúc động hơn. Có lẽ kết cục mọi chuyện sẽ không như vậy." Tôi lần đầu nhìn thấy cậu ấy bi thương như thế, bạn tôi lấy bùa hộ mệnh trên cổ ra. "Đây là của chú tớ cho, tớ vẫn luôn mang theo." Cậu ấy nhìn tôi, còn nói thêm, "Hiện giờ đã biết chưa? Nhớ đừng tùy tiện trả lời người khác vào đêm rằm tháng 7." Tôi máy móc gật đầu, thuận tiện thoáng rét lạnh bản thân từ nhỏ đến lớn đã trả lời vô số lần rồi.