Đêm thứ 39 - Quai Long Quen với thành thị náo nhiệt, thỉnh thoảng rời xa một chút vẫn cực kỳ thú vị. Khách sạn nơi này mặc dù đơn sơ, nhưng vô cùng sạch sẽ. Ít nhất khi bạn sử dụng chăn gối không cần lo lắng về tình trạng thân thể và vấn đề tác phong của người trọ phòng trước đây. Khó được một vị khách khiến cho phục vụ viên và ông chủ nhà trọ đều cười đến mắt híp lại. Hận không thể đánh què hai chân tôi để tôi ở đây suốt đời, đáng tiếc, sáng sớm ngày thứ hai tôi nghỉ ngơi lại sức sẽ cáo từ. Ban ngày hẳn là an toàn, ít nhất mọi người cùng chung nhận thức là thế. Đây là do một người bạn cũng cho tới giờ chưa từng xảy ra chuyện gì tuyên bố nói mình ban ngày nhất định sẽ không ra ngoài, bởi vậy có thể thấy được, hết thảy mọi thứ chính là lòng người tác quái, cho rằng có thì có, cho rằng không sẽ không. Tựa như báo cáo của cảnh sát trực đêm trong phim Kaidan Shin Mimibukuro từng xem trước đây không lâu, bạn muốn thật sự đạt tới cảnh giới của anh bạn trong phim kia, nhìn thấy quỷ quái cũng xem như không, phỏng chừng chúng cũng không làm gì được bạn đâu. Cách bến xe phải đi qua một vùng đồng ruộng trống trải, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy người thả nghé, đột nhiên có cảm giác thi vị của "Mục đồng chỉ về phía xa Hạnh Hoa thôn". Đáng tiếc cảm giác này rất nhanh đã bị tiếng sấm rền trên bầu trời đánh cho nát bấy. Tôi ngẩng đầu nhìn, buồn bực lúc này cư nhiên còn có thể có sấm nổ, mà thời tiết lại rất sáng sủa. Phía trước xuất hiện một sừng trâu. Một sừng trâu bình thường, song tôi hiếu kỳ nhặt nó lên. Trâu từ trước đến giờ luôn được cho rằng là động vật rất thông linh, nghe nói ở nông thôn trai tráng không cho phép giết trâu, hơn nữa lúc giết trâu phải xoay mặt đi, người giết trâu có quy tắc, chỉ giết một đao, nếu như một đao không chết tuyệt đối không thể thêm đao nữa, bởi vì việc này chứng minh mạng trâu kia không nên chấm dứt, hơn nữa nước mắt trâu trong truyền thuyết bôi lên mắt có thể nhìn thấy quỷ, đáng tiếc chưa từng có ai thử qua, cũng không phải sợ hãi, chỉ là nước mắt trâu không tốt lắm thôi. (Tiêu: Tiểu Kê với Tiểu Hắc thử rùi á XD) Về phần sừng trâu, tôi chỉ nghe nói sừng tê ngưu đốt đèn cũng có hiệu quả tương tự như bôi nước mắt trâu, trong "Tấn thư" có ghi chép thế này: "Kiệu từng đến Vũ Xương. Tới bến Ngưu Chử, nước sâu thăm thẳm, người đời nói dưới đó có nhiều quái vật, Kiệu bèn đốt sừng tê mà chiếu sáng, chốc lát, thấy thủy tộc lộ ra, hình thù kỳ quái. Đêm đó mơ thấy có người bảo: "Cùng anh âm dương hai ngã, anh còn muốn soi chúng tôi làm gì!" Đại khái ý là nói: Người Trung Quốc xưa thông qua đốt sừng tê, dùng ánh sáng sừng tê phát ra, có thể chiếu thấy mấy thứ như thần tiên ma quái. Về sau được dùng để hình dung sự độc đáo của mắt người nhìn. Song sừng trâu có loại công năng này hay không thì chưa biết. Nhưng mà sừng trâu tựa hồ vừa mới gãy, tựa hồ bị cái gì đó đốt đứt, chỗ miệng khuyết cư nhiên còn cực kỳ bỏng tay. Tôi cẩn thận nhặt lên. Cuối cùng chờ được xe, ngồi lên đó mê man xóc nảy gần hơn một giờ mới trở lại nội thành, mặc dù về muộn chút, song bản thảo sếp coi như hài lòng. Lạc Lôi để lại lời nhắn cho tôi, nói giữa trưa có chuyện tìm tôi. Về đến nhà, cư nhiên quên bẵng chuyện sừng trâu, chỉ tùy tiện ném túi trên bàn. Kết quả chuyện lạ lùng xảy ra. Túi cư nhiên nhúc nhích. Xem chừng tựa hồ là con rắn. Ở nông thôn nhiều rắn nước, cũng không sợ người, có lẽ trong lúc lộn xộn chạy vào túi tôi cũng không chừng, có thể nói tôi vô cùng sợ rắn, những thứ cùng loại như giun thằn lằn dòi bọ đều vô cùng chán ghét, nhưng hiện giờ cũng đành phải bất chấp khó khăn. Tôi dùng mắc áo mở túi ra, không ngờ một luồng sáng trắng từ trong túi lao ra, tốc độ cực nhanh, cư nhiên không thấy rõ ràng. Ánh sáng trắng tựa hồ rất tức giận, ở phòng đánh tới đánh lui, qua một hồi, xem ra mệt mỏi, ghé trên mặt đất, tôi cẩn thận bước qua đó, lúc này mới phát hiện, nơi đó nào phải rắn nước gì, cư nhiên là con rồng! Đúng vậy, là con rồng, song xem bộ dáng là con rồng chưa trưởng thành. Nhiều lắm chỉ dài một thước, toàn thân sơn trắng, trên người có bảy vòng vân màu vàng, đại khái cỡ nửa cổ tay, đôi mắt cỡ quả cầu thủy tinh gắt gao nhắm chặt, miệng dài dẹt hé ra hợp lại, nằm soài trên sàn nhà, móng vuốt cũng thu lại, nhìn thoáng qua thật đúng là như bạch xà, song trên đỉnh đầu nó hai cái sừng và chòm râu thật dài đã chứng minh tôi không nhìn lầm, đích thật là con rồng, một con rồng con. "Sao rồng mà nhỏ vậy?" Tôi kỳ quái, trong ấn tượng rồng phần lớn là anh tư uy vũ, to lớn vô cùng, hô phong hoán vũ, sao bộ dáng lại chật vật như vậy, cảm thấy buồn cười, cư nhiên liều lĩnh đưa tay qua sờ nó, nhưng về sau lại chứng minh tôi đã phạm vào sai lầm lớn. Nằm úp sấp, nó thoáng cái liền cắn ngón tay tôi, con mắt cũng mở ra, là màu đỏ tươi, mặc dù không tính là quá đau, nhưng tóm lại đã cắn rồi, hơn nữa sống chết không mở miệng, tôi vẫy hồi lâu, từng nghe nói bị rùa cắn không mở miệng bắt chước tiếng lừa hí là có thể thoát, không biết rồng cùng rùa có phải họa hàng thân thiết không, tôi bắt chước tiếng lừa hí mèo kêu chó sủa cóc gọi cũng không thấy phản ứng, hận đến tôi hô lớn. "Mày là cái đồ rắn có sừng, súc sinh mang vảy!" Không ngờ cắn còn chặt hơn. Lúc này, chuông cửa vang lên. Tôi đem tay bị cắn xoay ra sau đi mở cửa. Là Lạc Lôi, trong tay cô ấy là túi thức ăn, vẻ mặt tươi cười. "Đến nhà cậu ăn lẩu!" Tôi đang không biết làm sao cho phải, đột nhiên cảm giác đầu ngón tay thả lỏng, tên ranh này cư nhiên nhả ra rồi. Cơ hồ là cùng lúc, bạch long kia đậu trên vai Lạc Lôi, híp mắt đem đầu cọ tới cọ lui trên cổ Lạc Lôi, giống như con mèo nhỏ vậy. Trong lòng tôi hô to không ổn, Lạc Lôi sẽ bị dọa ngất xỉu mất thôi, đang tính toán làm sao giải thích cho cô ấy, không ngờ cô ấy đã hô lên. "Thật đáng yêu mà!" Nói rồi, Lạc Lôi vứt đồ xuống, tay cầm lấy con rắn vuốt ve nó, mà con này cũng yên tâm thoải mái tiếp nhận, thỉnh thoảng dùng mắt liếc qua tôi, tràn ngập khinh thường. "Cậu, không sợ? Không kỳ lạ sao?" Tôi nghĩ con gái thật sự quá khó hiểu. "À không, dù sao ở cùng mấy cậu lâu lá gan cũng lớn, hơn nữa tới biết nó là gì." Lạc Lôi nở nụ cười, ôm con rắn chặt hơn chút. (Được rồi, tôi thừa nhận, tôi rất ganh tỵ với con rồng kia.) Hai người đem mấy thứ bị con rắn đụng hư dọn dẹp, ngồi trên sofa. "Cậu nói cậu biết đây là gì? Không phải là rồng sao." Tôi nhẹ nhàng nói. "Đúng là rồng, nhưng long sinh cửu tử, chủng loại của chúng cũng rất nhiều." Lạc Lôi sờ sờ tiểu long. "Kia là cái gì? Xem chừng dường như còn chưa lớn." "Không, nó chính là lớn cỡ này đó." Lạc Lôi ném tiểu long lên, tiểu long lơ lửng trên không trung. "Nó tên là Quai Long, trong《 Sưu Thần Ký 》ghi lại, Quai Long là trợ thủ chuyên giúp Long Vương và Vũ Bá làm mưa, hơn nữa chỉ có thể lớn cỡ này, song tên nhóc này rất chán ghét công việc đơn điệu, cho nên nó sẽ thường xuyên bỏ bê công việc, lén đến nhân gian chơi. Đương nhiên, lôi thần sẽ tìm kiếm nó khắp nơi, Quai Long thích trốn ở những chỗ hẹp, như góc tường, cây cột, thậm chí trên thân thể con người, có đôi khi cũng sẽ trốn trong sừng trâu, lôi thần sẽ dùng lôi để chấn dọa nó sợ chui ra, song thường thường là mấy mục đồng bởi vậy mà liên lụy, bị tươi sống đánh chết. Quai Long là thần thú, hơn nữa nó sẽ làm cho người ta có thể thấy nó theo tính lựa chọn." "Sao cậu biết nhiều thế?" Tôi kinh ngạc hỏi Lạc Lôi, Lạc Lôi đắc ý nói ông bà nội mình lưu lại rất nhiều sách về phương diện này, bản thân từ nhỏ đã được đọc, đương nhiên nhớ rõ. Tôi suy nghĩ một lúc, chẳng lẽ chính là cái sừng trâu nọ chứa Quai Long? Tôi nhìn con Quai Long bơi qua bơi lại giữa không trung, vẻ mặt nhàn nhã tự đắc. "Nó không phải phàm vật, chúng ta làm sao đưa nó trở về được." Tôi đi qua đó, song rất nhanh Quai Long nhe răng ra với tôi. Lạc Lôi vội đi sang, bế Quai Long lên. "Tại sao phải đưa nó đi chứ, cậu không thấy được nó rất thích tớ sao, tớ cũng thích nó mà." Lạc Lôi đùa với Quai Long, nó cư nhiên còn làm nũng. Tôi nói không lại cô ấy, nhưng chung quy cảm thấy nuôi dưỡng thần thú không phải chuyện dễ, rất nhanh, tôi đã gặp nan đề đầu tiên. Sức ăn của Quai Long. Tôi rất kinh ngạc nó không lớn lắm, nhưng sức ăn cực lớn. Lẩu phần bốn người cơ hồ cho một người, à không, là một con rồng ăn sạch, Lạc Lôi vội vàng đút nó, con gái thích giảm cân, ăn ít là chuyện như cơm bữa, đáng thương cho tôi chỉ ăn được vài miếng rau, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ăn một mạch đánh ợ no nê. Đồ đã ăn xong, nên thương lượng tiếp vấn đề đi hay ở của Quai Long rồi. Tôi thuyết phục Lạc Lôi thả nó, nhưng Quai Long kiên trì không tách khỏi Lạc Lôi. "Nó rất thích nữ giới sao?" Lạc Lôi kỳ quái hỏi tôi. Tôi nhìn xuống con Quai Long đang chui vào lòng Lạc Lôi, một tay xách nó ra. "Để tớ chứng minh." Tôi xách ngay cổ nó, như vậy nó không cắn được tôi. Vừa vặn, trên đường có một cô gái sang đây, chẳng qua mặt mũi không tính là tốt lắm. Tôi xoay Quai Long hai vòng, hướng cô bé kia ném qua. Khi gần đến cô gái Quai Long cực nhanh chạy thoát trở về, lòng còn sợ hãi tựa trên vai Lạc Lôi. "Nó không phải thích nữ giới, nghiêm khắc mà nói là thích mỹ nữ." Tôi liếc xéo con Quai Long, nó giả vờ như không nhìn thấy xoay đầu bĩu môi, lại tiếp tục đem đầu cọ cổ Lạc Lôi, Lạc Lôi bị chọc cho cười ha ha. "Âu Dương, tớ mang Quai Long về nuôi vài ngày được chứ?" Không đợi tôi nói gì, tên ranh kia đã gật đầu như gà mổ thóc, như vậy tôi còn biết nói gì nữa đây, không thể làm gì khác hơn là phải thế. Nhưng tôi không chú ý, bầu trời vốn đang trong xanh đã bắt đầu chậm rãi mây đen quần vũ. Sau khi tiễn Lạc Lôi mới cảm thấy vô cùng đói bụng, mới vừa nhận được điện thoại của Kỷ Nhan, đang oán giận cậu ấy sao vẫn chưa trở lại, có phải bị mỹ nữ vây quanh vui quên đường về không, Kỷ Nhan mắng câu. "Cậu nghĩ tớ là cậu à, cậu xem trọng Lạc Lôi là được rồi." Cậu ấy còn nói, chuyện bên này tương đối phiền toái, khả năng phải đợi qua tết mới có thể trở về. Tôi cảm thấy thật không vui gì hết, vốn đang hy vọng cùng cậu ấy ăn một bữa cơm mừng năm mới, xem ra không được rồi. Tôi vô tình đem chuyện Quai Long kể cho Kỷ Nhan, cậu ấy cũng rất kinh ngạc, cũng luôn miệng dặn dò tôi, tốt nhất vẫn nên thả Quai Long đi. "Hả? Tại sao?" "Quai Long thuộc về loài rồng làm mưa, trong truyền thuyết, một khi Quai Long mất tích, lôi thần sẽ đến bắt nó, đến lúc đó một sấm đánh xuống, Quai Long thì không sao cả, người và đồ vật bên cạnh thì khó nói." Tôi vừa nghe liền kinh hãi, chợt nhớ tới sừng trâu kia. Phía trên màu đen đứt gãy có dấu vết cháy trụi. Bây giờ còn là buổi sáng, nhưng phía ngoài cửa sổ giống như có nhật thực vậy, toàn bộ tối đen. Tôi cúp điện thoại, đi thẳng đến nhà Lạc Lôi. Tôi cơ hồ dựa vào ánh sáng yếu ớt đi tới nhà cô ấy, cửa nhà đóng chặt, lúc này đỉnh đầu tầng mây đen dày đặc phảng phất như tùy thời sẽ sụp xuống. Tôi gọi vài tiếng, nhưng không có phản ứng gì, gọi điện cũng không ai nhận. Một tiếng sấm rền trực tiếp bổ xuống, nện lên nhà Lạc Lôi, căn nhà lập tức bốc cháy, rất nhanh phát thứ hai cũng xuống tới. Cửa nhà cũng bị hất tung. Bởi vì mùa đông khô ráo, gió giúp thế lửa, nhà Lạc Lôi lại là kiến trúc gỗ cũ, rất nhanh bắt đầu bùng cháy lên, khi tôi vọt vào, khói đặc gay mũi và lửa đã bao bọc cả căn nhà. Tôi ở trong phòng Lạc Lôi tìm được cô ấy, song Lạc Lôi đã ngất. Nhưng lửa lớn như vậy chúng tôi làm sao ra ngoài đây. Quai Long không biết làm sao ở bên đầu Lạc Lôi bay tới bay lui, thỉnh thoảng lấy đầu đụng hoặc lè lưỡi liếm mặt Lạc Lôi, tôi tức giận tát nó một cái. "Nếu không phải ngươi kiên trì lưu lại, cũng sẽ không thành thế này." Tôi quát nó một câu, tựa hồ ngữ khí có chút quá nặng, nhưng sự thật chính là như thế, Quai Long trở về sớm hơn, cũng không đến nỗi để lôi thần quở trách đến đầu chúng tôi. Nhưng hiện giờ nhiều lời vô dụng, mấu chốt là chúng tôi làm sao chạy thoát. Cả căn nhà tùy thời đều có nguy cơ sụp xuống, tôi ôm Lạc Lôi mặc dù không nặng, nhưng một mình đã khó ra ngoài, huống chi ôm theo một người. Quai Long nhìn tôi, đột nhiên quanh thân phóng ra bạch quang chói mắt. Giống với lần đầu tôi gặp nó, cả thân thể đều bị bạch quang vây quanh, không, phải nói là cả phòng, ngọn lửa và khói độc bị ánh sáng cách ly khỏi người chúng tôi. Tiếp theo, Quai Long phá tan nóc nhà đang bốc cháy. Trời mưa. Giống như van nước cao áp phụt ra vậy, song rất kỳ quái, nước mưa nóng, không hề lạnh, ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt. Lúc này cảnh sát và đội phòng cháy chữa cháy cũng tới, người xung quanh đều vây sang, quang mang Quai Long bắt đầu yếu bớt, cuối cùng về với bộ dáng ban đầu, ngã sấp trên vai tôi. Quai Long rất suy yếu, một chút tinh thần cũng không có. Tôi và Lạc Lôi cả người đều ướt sũng, giao cô ấy cho bác sĩ xong, chính mình vẫn còn khoát thảm về nhà. Quay đầu lại nhìn một chút, nhà Lạc Lôi cơ hồ đã bị san bằng. Quai Long trên vai như trước chưa tỉnh lại, nhưng mây đen trên trời vẫn không tản ra, tiếng sấm mơ hồ vẫn có thể nghe thấy được. "Ngươi vẫn nên trở về đi, cứ tiếp tục thế này, sẽ liên lụy người vô tội đó." Tôi nâng Quai Long lên, nó nhắm mắt lại gật đầu, cật lực bay lên, chậm rãi biến mất. Rất nhanh, mây đen liền tản đi, bầu trời lập tức khôi phục vạn dặm không mây ban đầu, ngay cả mọi người cũng đều kinh ngạc sao thời tiết gần năm mới lại biến hóa nhanh như vậy. Về nhà thay quần áo, xế chiều lúc đến thăm Lạc Lôi cô ấy đã tỉnh dậy, bác sĩ nói chỉ là bị hít phải khói, không có gì trở ngại, cùng ngày có thể xuất viện. Lạc Lôi biết Quai Long đi, cúi đầu không nhắc nữa. "Nó còn có thể quay lại không?" Lạc Lôi giương mắt nhìn tôi. Tôi không đành lòng nhìn cô ấy khổ sở, nhưng lại không biết làm sao an ủi cô ấy. "Quai Long không thuộc về thế giới của chúng ta, nếu cậu thích động vật nhỏ ngày mai tớ giúp cậu mua một con mèo con nhé." Lạc Lôi lắc đầu, xoay người nằm xuống. Khi tôi đón Lạc Lôi ra viện, vấn đề mới lại xuất hiện, Lạc Lôi sẽ ở đâu? Cô ấy giống Kỷ Nhan, thân nhân còn lại đều ở quê nhà thôn Phạm, thành phố này không còn ai khác, đồng nghiệp phần lớn đã về nhà năm mới. May là cô ấy thường xuyên đem tư liệu quan trọng đặt ở phòng làm việc, cho nên chỉ tổn thất mấy đồ dùng hằng ngày và tòa nhà cũ kia. "Dứt khoát ở nhà cậu nhé." Lạc Lôi cười với tôi. Lúc ấy tôi liền mặt đỏ tim đập hít thở gia tốc, tin hay không tùy bạn, tôi có một loại xúc động muốn mau trở về nhà ăn chay trả phật. Song khi tôi nghe xong câu sau của cô ấy, cả người lại từ xích đạo đánh ngược về Bắc cực. "Kỷ Nhan chẳng phải vắng nhà sao, vừa vặn tớ ở nhà cậu, cậu ở nhà Kỷ Nhan." Lạc Lôi lại cười, tôi có loại cảm giác bị lừa đảo, nếu cô ấy kiên trì, tôi còn biết nói gì nữa, chẳng qua không rõ tại sao cô ấy không trực tiếp ở nhà Kỷ Nhan. "Bởi vì tớ chung quy cảm thấy nhà cậu ấy khá âm trầm." Lạc Lôi nhỏ giọng nói, thì ra là thế. "Quai Long hẳn đã trở về nhỉ, có lẽ chúng ta sau này cũng sẽ không nhìn thấy nó nữa, kỳ thật nó rất đáng yêu." Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng cảm giác Quai Long vừa rời đi tựa hồ có chút quạnh quẽ, Lạc Lôi càng không nói thêm lời nào. Đột nhiên tôi dường như nhìn thấy thứ gì đó từ trên cao rơi xuống, tôi nheo mắt nhìn kỹ. Vật thể kia rơi xuống rất nhanh, cuối cùng tôi nhìn rõ ràng, cư nhiên là Quai Long. Nó đã trở lại. Song lần này là trực tiếp nện trên mặt tôi, tốc độ quá nhanh tôi chưa kịp tránh né, lúc ấy cả người thiếu chút nữa bị đụng đến hôn mê, nó tới rồi, căn bản không nhìn tôi, trực tiếp nhào vào lòng Lạc Lôi. Tôi bụm mặt, Lạc Lôi vui vẻ ôm lấy Quai Long hôn tới hôn lui, nhóc ranh kia nhìn qua rất đắc ý. "Con cá chạch chết tiệt nhà ngươi, nói cho ngươi biết ta khi còn bé đã mang giày trượt patin, thường xuyên bám sau ô tô, bánh xe đều tóe lửa, giống phong hỏa luân vậy đó, mãi đến khi mọi người gọi ta là gì biết không? Na tra! Để xem hôm nay ta có rút gân rồng của ngươi không cho biết!" Tôi vọt tới, nhưng nó cuộn ra sau Lạc Lôi, còn hướng mặt tôi phun nước miếng. Lạc Lôi cười cong cả thắt lưng, dùng tay đẩy tôi ra. "Được rồi, đừng làm rộn nữa, cậu tị nạnh với nó làm gì." "Nhưng cậu phải biết rằng, nếu giữ nó ở đây, lôi thần sẽ đến tìm chúng ta gây phiền toái nữa đó." Vừa nói đùa xong, tôi nghiêm mặt cảnh cáo Lạc Lôi. Lạc Lôi cũng thu hồi nụ cười chần chừ nhìn Quai Long. Ở ngã tư đường rất yên tĩnh, bầu trời trên đỉnh đầu đột ngột vang lên tiếng cười nặng nề, phảng phất như một ông chú trung niên đang dùng tay che miệng vậy, Quai Long đắc ý bay lên đỉnh đầu tôi, bám trên tóc tôi nhìn lên trời. "Có lẽ lôi thần đã cho phép nó rồi đó, thật tốt quá, tớ có thể mỗi ngày chăm sóc Quai Long rồi." Lạc Lôi vui vẻ vỗ tay. Tôi có dự cảm, trong khoảng thời gian này cuộc sống của tôi chắc hẳn sẽ không dễ chịu rồi.