Đêm Thứ 26 - Rận Thuyền (1) Thức ăn của Lý Đa (tôi vẫn quen gọi tên này) quả thật không dễ ăn lắm, chúng tôi miễn cưỡng ăn xong. Khi cô ấy vui tươi hớn hở vào bếp rửa chén, tôi hỏi Kỷ Nhan, lời cuối cùng Lê Liên nói trước khi biến mất có ý gì, Lê Chính nói đừng để Lý Đa tháo phong ấn trên lỗ tai là tại sao. Kỷ Nhan lắc đầu, cậu ấy nói mình cũng từng hỏi Kỷ Học, cũng từng điều tra tư liệu, nhưng trong đó không hề kể về chuyện của tộc Lê thị, đừng nói gì đến 13 đinh tai. Tôi đành phải từ bỏ. Vết thương của Kỷ Nhan cũng không nặng, tôi thậm chí bắt đầu bội phục sự khôi phục sức khỏe như dã thú của cậu ấy. Mới qua vài ngày, tay chân cậu ấy đã có thể di chuyển. Song chỉ là vẫn chưa thể tắm rửa, đại khái còn phải mấy ngày nữa vết thương mới có thể tiếp xúc với nước. "Nếu còn không tắm rửa, trên người sẽ có rận." Lạc Lôi gọt một quả táo, cười nói. "Tớ sẽ không có rận, được rồi, hai cậu có biết, đáy tàu hơi nước sẽ sản sinh ra cái gì không, rận thuyền." Kỷ Nhan nói. "Ồ? Có nghĩa là gì?" Lý Đa cũng rửa chén xong, dựa vào sofa ngồi xếp bằng trên sàn nhà. "Rận Thuyền vốn cũng không tính là gì, nhưng đôi khi, cũng chí mạng." Kỷ Nhan lấy khuỷu tay chống người dậy, thay đổi một tư thế tương đối dễ chịu. "Hè năm ngoái, tớ dự định đi thuyền từ Đại Liên xuất phát đến Yên Thai, ngồi một con thuyền khách hàng lẫn lộn, trong thuyền không chỉ chở mấy trăm người, còn có hơn mười chiếc ô tô. Phần trên là khoang thuyền, phần dưới chuyên chở ô tô vượt biển và các vật phẩm khác, Lúc tớ đến, một vài công nhân còn đang dọn dẹp đáy thuyền. Bên cạnh một người đàn ông vóc dáng khôi ngô, mặt đầy râu quai nón mặc áo đen đang đứng chỉ huy, ông ta xắn ống quần tới đầu gối, chân trần tới lui trên bến tàu. Tớ đi tới, muốn bắt chuyện với ông ta một chút. Ông ta tên Lưu Vĩ, là đội phó trên thuyền, làm người rất nhiệt tình, lái thuyền đã được một khoảng thời gian, chúng tớ ở bến tàu trò chuyện. Lưu Vĩ mặc dù mới hơn 30 tuổi, nhưng trên mặt bị gió biển ăn mòn rất lợi hại, mũi tựa hồ từng bị gãy, nghiêng về bên trái, đo đỏ như một trái ớt cong oằn. Trên tay, gò má đỏ au, hơn nữa xù xì, khô nẻ dữ dội, tớ không nhịn được nhớ tới đất ruộng thiếu nước quanh năm. Ở bên cạnh ông ta tớ có thể rõ ràng ngửi được loại mùi trộn lẫn giữa nước biển và mùi vị đặc thù của cơ thể. Ông tay lúc nói đùa hay vuốt mũi mình. "Bị cột buồm đập trúng, lần đó rời bến gặp cơn bão lớn, tôi ở boong thuyền thu buồm, kết quả chân bị trượt, nện phía trên, kết quả méo thành thế này, nhưng mà cũng không hề gì, có thể sống sót tôi đã rất cảm kích rồi." Nói xong ông ta hơi ngẩng đầu, hầu kết thô to cuộn xuống, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó. Tớ nhìn tàu thủy, vài người đang ở dưới nước lau rửa, vì vậy hỏi ông ấy có phải các thuyền viên mỗi ngày đều phải lau chùi tàu thủy không, bởi vì tớ nghĩ mặt thuyền không hề bẩn nha. Đôi mắt Lưu Vĩ rất thâm thúy, như tượng Hy Lạp vậy, ông ta nhìn, chợt nói: "Họ lau, không phải lọai đồ vật gì bẩn, mà là rận thuyền." "Rận thuyền?" Tớ lần đầu tiên nghe thấy loại danh từ này. Lưu Vĩ thấy vẻ mặt tớ kinh ngạc, khẽ nhếch khóe miệng. "Biết ngay là cậu sẽ lấy làm lạ, biết cá mập chứ? Chúng là bá chủ của đại dương, phần lớn cá nhìn thấy chúng đều sẽ bỏ đi xa, đương nhiên ngoại trừ cá ép, cá ép bộ dạng như một con thoi vậy, dài mảnh, trên lưng có một thứ như giác hút, chúng nó hút lấy bụng cá mập, hưởng thụ chuyến du lịch miễn phí, còn có thể từ trong miệng cá mập vớt chút thức ăn thừa. Đương nhiên, cái thứ tàu thủy lớn loại này trên biển cũng sẽ dẫn đến mấy thứ đó. Nhưng chúng không phải vấn đề lớn, chúng tôi cần đề phòng chính là một loại bẩn khác." Bỗng nói tới đây, Lưu Vĩ đè thấp giọng, tiến đến trước mặt tớ, tớ thấy tóc ông ta xoăn tít như lò xo thép, giống như sợi bị ma sát vậy. "Cậu biết không? Biển cả kia có bao nhiêu oan hồn, họ đều là những người chết trong tai nạn trên biển. Nước biển lạnh giá vĩnh viễn vô tình lưu họ lại, đại đa số trong lòng những người đó trước khi chết đều kỳ vọng cái gì? Đương nhiên là tàu, họ khát vọng được cứu lên tàu, do đó những người chết này chỉ cần nhìn thấy tàu trên biển, đều sẽ chấp nhất muốn tiến đến, sau đó kéo mọi người cùng cả con thuyền vào trong đại dương, chúng tôi bình thường gọi họ là Rận Thuyền. Lưu Vĩ nói xong, lại vỗ vỗ vai tớ, cười ha hả. Tớ bị lời của ông ấy làm cho kinh ngạc, sau đó lại bị cười cho mù mờ. "Đừng sợ, nói chơi với cậu thôi, tôi đã nhiều năm trên biển như vậy, cho tới giờ chưa từng thấy Rận Thuyền đâu, đó chẳng qua là truyền thuyết thôi, mọi người chỉ đang dọn dẹp vỏ động vật sò hến trên vách tàu mà thôi." Nói xong sảng khoái đứng dậy, hít thật sâu một hơi. "Mùi vị kia thật tốt, ông đây chỉ cần một ngày không ngửi được mùi gió biển mằn mặn này sẽ không thoải mái được." Ông ta kéo tớ lên tàu thủy. "Đi thôi, chốc nữa chúng ta phải lên đường rồi, nói chuyện với cậu thật thoải mái, nếu ở trên thuyền có gì cần thì đến phòng nghỉ thủy thủ tìm tôi, tôi sẽ dốc sức giúp cậu." Tớ nói vài câu cảm kích, theo ông ta lên thuyền. Chiếc thuyền này tên hiệu "Thiên Thuận", đã phục dịch 5 năm, trên thuyền có những nhân viên như thủy thủ và đầu bếp các loại, du khách như tớ có hơn 300 người, 5h chiều, mặt trời đã lặn, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, tớ không muốn đứng trên boong thuyền làm cây kem hình người, vì vậy vào phòng giải trí xem náo nhiệt. Bên ngoài âm u, tàu thủy bắt đầu lái xa khỏi bến, tớ xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh, nhìn đại lục dần dần cách xa, bỗng dưng có loại cảm giác rất không thật, hình dung thế nào đây, có lẽ có thể nói là cảm giác bất an của người lần đầu tiên đi tàu nhỉ. Phòng giải trí đại khái cỡ hơn 80 mét vuông, có một vài thứ tiêu khiển như bài và sách báo, mặt khác còn có một cửa hàng nhỏ, bạn có thể mua chút đồ thức uống nhẹ, tớ nhìn một chút, phần lớn đắt dọa người, nhưng tớ hơi say sóng, vì vậy mua túi gừng miếng, ngậm trong miệng, hiệu quả không tồi. Hơn nữa tớ quen biết vài người, trong đó có một vị làm kéo hàng. Ông ta tên Triệu Vệ Đông, khoảng 40, ông chủ điển hình, đầu to cổ thô, mỗi lần nói đến vui vẻ đều ngửa đầu cười sang sảng, sau đó lập tức xuất hiện một vòng cổ tròn tròn. "Lần này kéo 20 chiếc, nhưng cảm giác lần này ô tô của chuyến thuyền này thật đúng là không ít, trước kia nhiều nhất mới hơn 50, hôm nay cư nhiên chở 60 chiếc, nhìn lấp kín đến phát hoảng, tôi thật sự sợ họ kéo dây cố định không cẩn thận rơi một chiếc xuống biển tôi đây sẽ khóc đến chết." Triệu Vệ Đông uống một ly sữa bò lớn, ông ta nói bác sĩ bảo ông ta có bệnh đau bao tử nghiêm trọng, cho nên ông ta kiêng rượu sửa thành uống sữa, có đôi khi thật là, con người lúc sinh ra khỏe mạnh nhất, thân thể thường là do tự mình chà đạp, dạo qua một vòng, lại nhớ tới thói quen ăn uống của mình trước kia, không phải có câu châm ngôn từng nói, người lúc trẻ theo đuổi bệnh, lúc về già bệnh theo đuổi người sao. "Ồ? Trước kia chẳng lẽ từng xảy ra việc như thế sao?" Tớ vừa nghe lời này, ngập tràn hăng hái hỏi ông ta. Triệu Béo đột nhiên lôi tớ sang một bên, hạ giọng cực thấp nói: "Cậu không biết đó thôi, có lần gió lớn, ô tô tầng dưới chở nhiều lắm, rơi một chiếc, về sau mấy thủy thủ muốn đi cố định lại lần nữa, kết quả cơ hồ chết toàn bộ, chỉ một người trở về. Việc này bị thuyền trưởng ém xuống, tổng công ty cũng mặc kệ, nhưng nghe nói mỗi lần ra thuyền, khoang chứa tầng dưới đều có thể nhìn thấy mấy thủy thủ chết oan kia nằm trên ô tô." Tớ có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ông béo này nghiêm túc lại nhịn xuống. "Ông làm sao biết được chứ?" Tớ hỏi ông ta. Triệu Béo nghiêm túc nói: "Tôi đương nhiên biết, lần đó chính là tôi giúp đỡ vận chuyển hàng, hoàn hảo không phải tôi phụ trách cuối cùng, cấp trên của tôi chính vì xảy ra việc này mới bị đuổi, vì vậy tôi mới có cơ hội lên thay đó." Nói xong, ông ta rót một ngụm sữa bò tiếp theo, hài lòng ợ một cái rõ to, ngay cả khóe miệng cũng không lau, chạy đi xem người ta đánh bài. Tớ buồn chán lòng vòng ở chỗ này, chợt nhớ tới Lưu Vĩ, vì vậy liền đi tìm ông ta. Tôi đi tới tầng tiếp theo của phòng giải trí, phòng nghỉ thủy thủ nằm tầng dưới phòng điện, bên cạnh không xa là phòng bếp, phụ trách thức ăn cho người cả thuyền, đoạn thời gian này ở đây rất náo nhiệt. Không khí của hành lang khoang tàu coi như khá tốt, mặc dù cách phòng bếp rất gần, song xem ra thiết bị thông gió làm việc không tồi. Hành lang chỉ có thể chứa một người thoải mái qua lại, lúc này phía trước một người đàn ông vóc dáng cao ráo đi tới. Hắn mặc áo sơ mi tơ tằm màu xanh da trời tay ngắn chất vải cực tốt, song nửa dưới lại mặc quần đồng phục màu đen viền vàng cùng giày da màu đen, tớ từ nét mặt nhìn qua như là đồ nhân viên. Hắn đã đến gần, song không có chút ý định nhường đường, xem ra tớ phải nhường rồi. "Xin cho qua một chút." Hắn chung quy vẫn nói một câu, nhưng giọng điệu kẻ cả, cằm vuông dài nhẵn nhụi hất lên, mắt một mí dài mảnh chẳng mảy may chuyển động, ngoài miệng mặc dù khách khí, nhưng bước chân không hề dừng lại. Tớ né kịp, không bị hắn đụng vào. Tớ nhìn bóng lưng hắn, có chút không hài lòng. Trước đó, hình như phòng bếp vang lên tiếng quở mắng rất cao. "A, cậu chẳng phải là anh bạn ở bến tàu đó sao?" Phía trước một người bước tới, cao giọng thét lên. Quả nhiên là Lưu Vĩ. Hai người chào hỏi vài câu, ông ta khăng khăng muốn dẫn tớ đến phòng bếp nếm chút hải sản, kỳ thật tớ đối với việc tiếp xúc hải sản chỉ dừng lại ở mức cá mà thôi. "Miệng Rộng, đến làm chút thức ăn nào, tôi đói rồi." Lưu Vĩ hướng một đầu bếp vóc người ục ịch hung hăng vỗ lên lưng. Người nọ quay đầu lại, quả nhiên miệng thực sự rộng, phỏng chừng một quả táo nặng nửa ký có thể tự do ra vào. Vẻ mặt Miệng Rộng cau có, "Vừa rồi thuyền trưởng đến quở mắng tôi, nói phòng bếp chúng tôi gần đây trình độ giảm sút." "Thuyền trưởng?" Tôi hỏi. "Đúng vậy, vừa rồi đã tới." Miệng Rộng đáp lại. Tôi hỏi Lưu Vĩ, dung mạo của thuyền trưởng. Lưu Vĩ khinh thường nói: "Cao lớn, như trai bao vậy, bộ dáng rất muốn ăn đánh, nhất là cái cằm kia, thật muốn dùng nắm đấm tiếp đãi nó." Xem ra người tôi đã gặp chính là thuyền trưởng, quả nhiên có chút ngạo mạn. Lưu Vĩ từ chỗ Miệng Rộng làm chút hải sản, phần lớn là những món tớ chưa từng thấy. Hải sâm, cá mực, ruột bào ngư biển hình nhím, xé ra ăn sống, thịt giống như màu sắc và hình dạng của trứng cá chép thông thường. Tớ lúc này mau chóng ngấu nghiến một phen, nguyên tưởng rằng ngồi thuyền sẽ không hứng thú ăn uống gì, không ngờ lại còn có mỹ thực như vậy. Uống liền hai chai bia "Hắc Sư" hảo hạng, vẫn còn chưa đã, nhưng không mặt dày gọi nữa. Hai người sau khi ăn xong, cùng gọi sư phụ phòng bếp lên boong tàu trò chuyện. Gió biển không lớn, hiện giờ đã sắp sập tối, trên biển nhìn bầu trời dần dần biến thành màu đen là chuyện rất mỹ diệu, bởi vì không chỉ là trời chậm rãi biến màu, biển rộng cũng dần dần biến sắc. Tớ và Lưu Vĩ đứng đó hưởng thụ không khí khoan khoái về đêm. Tớ duỗi thắt lưng mệt mỏi thật dài, bỗng dưng nhìn thấy nơi phía trước không xa tựa hồ có thứ gì đó, sở dĩ có cảm giác này, vì tớ cảm thấy dường như là một đôi mắt. Thị lực của tớ vô cùng tốt, nên tớ nheo mắt lại nhìn kỹ nơi đó. Quả nhiên, đuôi tàu ló ra mấy nửa đầu người màu xanh trắng, chỉ lộ trán và mắt, nhìn chằm chằm tớ, hoặc nói nhìn chằm chằm con thuyền thì đúng hơn. Cuối cùng vài tia sáng phản xạ trên cái đầu sáng rực, phản chiếu bạch quang. Tớ lập tức vỗ vỗ Lưu Vĩ, nhưng khi chúng tớ nhìn lại, dưới bầu trời tối đen, nơi đó nào còn đầu người nào nữa. "Cậu hoa mắt rồi đó. Trên biển thường xuyên thấy xuất hiện ảo giác, hơn nữa trời sắp tối đen rồi, cậu nhất định nhìn lầm." Lưu Vĩ khẳng định nói tớ nhìn lầm, nhưng tớ đối với mắt mình cực kỳ tự tin, song loại vấn đề này không muốn tranh luận nhiều. Trong đêm đen, tàu biển cực lớn tới lui tuần tra trên biển, có lẽ trên đất liền nó đã được xem là lớn vô đối rồi, nhưng ở giữa biển, nó vẫn như cũ vô cùng bé nhỏ. "Kỷ tiên sinh." Tớ nghe phía sau có người gọi mình, nhìn lại, cư nhiên là thuyền trưởng, cũng chính là anh chàng ngạo mạn gặp giữa hành lang kia, ấn tượng của tớ với hắn rất kém, nhưng vẫn lễ độ gật đầu. Thuyền trưởng vô cùng khiêm tốn từ đằng xa đã vươn tay trái, cánh tay hắn thật dài, so với người thường muốn dài hơn cả khúc. Tớ cũng vươn tay ra. "Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi vội vàng đến phòng bếp dạy dỗ họ vấn đề thức ăn, bởi vì có vài hành khách phàn nàn thức ăn làm khó ăn, cho nên sốt ruột chút, có thể đã có nhiều mạo phạm với ngài." Thuyền trưởng cười tủm tỉm, chà sát hai tay với nhau, tựa hồ có chút bất an, cái gì đã khiến thái độ của hắn đại biến vậy chứ. "Không sao cả, tôi từ trước đến nay luôn gặp phải chuyện thế này, sớm đã luyện thành quen." Thuyền trưởng nghe xong, có chút khó xử. Hình như có lời gì muốn nói, nhưng muốn nói lại thôi. "Có việc ngài đừng ngại nói thẳng." Tớ biết loại người này nếu không có việc muốn nhờ, chắc chắn sẽ không khom lưng khuỵu gối đến năn nỉ, quả nhiên, vị thuyền trưởng này đã gặp phiền toái. Trong lúc chuyện trò, tớ biết hắn tên là Đường Lạc Phi. "Tôi biết ngài là chuyên gia thường xuyên xử lý một vài hiện tượng phiền toái mà không cách nào giải thích, vừa rồi chúng tôi trên radar phát hiện chung quanh thuyền có rất nhiều vật thể không rõ, rất nhiều, hơn nữa số lượng đang tăng trưởng, mới đầu chúng tôi tưởng bầy cá, nhưng chúng tôi phái thợ lặn xuống xem qua, nhưng mà." Sắc mặt thuyền trưởng Đường đột nhiên thay đổi, hơn nữa dừng lại. "Làm sao vậy?" Tớ hỏi. "Ba thợ lặn, họ đều nói phía dưới không hề có gì cả." Thuyền trưởng Đường rốt cuộc vẫn nói ra, mắt hắn nhìn đế giày, phảng phất như một học sinh tiểu học làm sai chuyện gì, nào có sự uy nghiêm của một thuyền trưởng. Tớ có thể nhìn ra được sự khủng hoảng của hắn, dù sao thuyền lớn như vậy áp lực của hắn cực kỳ lớn, vạn nhất có sự cố gì, như lần tai nạn lớn phát sinh vài năm trước, nếu hắn không lấy cái chết tạ tội thật sự cả đời đều chịu hành hạ của lương tâm. "Mang tôi đến nhìn xem." Mặc dù nói vậy, nhưng tớ cũng không chắc mình có thể giải quyết chắc chắn được, bởi vì tớ cực ít tiếp xúc với biển cả. Phòng chỉ huy rất rộng rãi, thiết bị bên trong tớ cũng không biết hết, song radar tớ vẫn hiểu rõ. Quả nhiên, điểm trắng trên màn hình đang không ngừng tăng trưởng, hơn nữa có xu hướng chậm rãi vây quanh thuyền. "Hiện giờ tốc độ thuyền đã 12 hải lý, nhưng hình như mấy thứ kia vẫn đi theo chúng tôi, vừa rồi lúc phái thợ lặn xuống chúng nó lại cùng thuyền ngừng lại." Một nhân viên báo cáo với thuyền trưởng. Đường Lạc Phi mặt đau khổ nhìn tớ. "Quá giống, cũng như lần đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết, tất cả đều sẽ chết. Bọn họ đã trở lại!" Một gã thủy thủ mang một bình rượu, áo mũ không chỉnh tề, chảy nước miếng vọt vào phòng chỉ huy. "Lôi hắn đi." Thuyền trưởng chán ghét thét lên, lập tức hai người tới muốn lôi vị thủy thủ say xỉn này đi, nhưng sức lực của gã rất lớn, cư nhiên giãy thoát, lảo đảo bước đến trước mặt thuyền trưởng, một tay chụp trên vai hắn, say khướt cười nói. "Đừng giả bộ nữa, mấy huynh đệ lần trước chết thế nào ngươi rõ ràng nhất, còn nữa, hiện giờ chỗ này chính là địa điểm xảy ra tai nạn mấy năm trước, họ trở lại, trở về tìm ngươi khóa mệnh đó!" Nghe gã nói chuyện cũng không giống người uống rượu mất trí. Đường Lạc Phi tức giận tím cả mặt, nổi trận lôi đình rống lên: "Còn đứng ngốc đó nhìn cái gì, mau đỡ xuống, gã này hoàn toàn điên rồi!" Hai thuyền viên nọ lập tức sợ hãi lôi người này đi, mãi đến bên ngoài, còn có thể nghe thấy gã gào thét tất cả mọi người sẽ chết. Phòng chỉ huy an tĩnh lạ thường. "Anh vẫn không nói cho tôi biết sao, nếu còn giấu giếm, tôi không cách nào giúp được anh." Tôi nói với Đường Lạc Phi. "Thuyền trưởng, đừng giấu nữa." Nhiều thủy thủ trong phòng chỉ huy đều vây sang. Đường Lạc Phi đau khổ cắn môi. Hai tay bưng đầu. "Tôi thật sự không cố ý muốn hại chết họ, đó thật sự chỉ là ngoài ý muốn." "Tới cùng xảy ra chuyện gì?" "Một năm trước, tôi còn là thuyền phó của chiếc thuyền này, chuyên phụ trách công tác an toàn của hàng hóa gửi tầng dưới. Nhưng hôm đó, cũng là nơi này, ngày kỷ niệm tai nạn lớn trên biển vài năm trước, thuyền sau khi chạy đến đây gặp giông tố, cực kỳ nguy hiểm, cả con thuyền tràn ngập bầu không khí chết chóc, đặc biệt thủy thủ, đều nói nơi này từ sau khi phát sinh tai nạn liền cực kỳ tà môn, thuyền xuyên có thuyền ở chỗ này không chạy được nữa một cách lạ lùng, đi xuống xem động cơ cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng vẫn cứ bất động. Mọi người trên biển có truyền thuyết, những người sau khi gặp tai nạn lớn chết trên biển sẽ biến thành rận thuyền, họ sẽ bám lấy thuyền qua lại, kéo thẳng vào đáy biển. Mới đầu tôi cũng không tin, nhưng nếu mặc cho gió lốc tập kích, hàng hóa tầng dưới toàn bộ sẽ rơi xuống biển, tổn thất là một chuyện, quan trọng là sau khi hàng hóa rớt thân tàu sẽ không khống chế được thăng bằng, nếu thuyền phát sinh nghiêng lệch sẽ giữ không được nữa. Mặc dù không ai nguyện ý xuống tầng dưới, nhưng tôi là người phụ trách, vẫn tìm sáu thủy thủ xuống chỗ trữ hàng. Lúc xuống người căn bản không đứng thẳng được, bảy người chúng tôi mặc áo mưa, cầm sợi dây cột vào bên hông, một đầu khác buộc trên ống nước trong phòng, đội mưa gió đến dây thừng cột hàng hóa cỡ lớn cố định ô tô. Tình cảnh lúc đó tôi cơ hồ mỗi ngày đều mơ thấy." Đường Lạc Phi ngồi trên ghế, người bên cạnh rót cho hắn ly nước, hắn uống một ngụm, hơi bình tĩnh chút. "Chúng tôi giữa cơn bão tố liều mạng gào thét, nhưng chút âm thanh này trong nháy mắt liền biến mất ở boong thuyền, lúc này đã có vài chiếc ô tô phát sinh va chạm nghiêng đi, nếu xử lý không tốt, sẽ bén lửa, đến lúc đó sẽ cực kỳ phiền toái. Tôi cố gắng kéo dây thừng, hoàn toàn không chú ý có thứ gì đã bò lên." "Có cái gì?" Tớ kinh ngạc nói. "Đúng vậy, mấy người chúng tôi không hề chú ý, cuối cùng tôi vô tình đưa mắt nhìn về phía cột thừng an toàn phía sau, khi ấy vừa vặn có một tia chớp lóe lên, mặc dù chỉ hơn một giây, nhưng tôi hoàn toàn thấy rõ ràng. Một đám gì đó hình người màu trắng cỡ con chó nhỏ, như con nhện từ bên mép boong tàu bò ra, có vài con đã bò lên dây thừng của chúng tôi, cư nhiên đang cắn dây, có con đang kéo xuống. Tôi sợ hãi, cơ hồ không kịp gọi họ, lúc ấy chỉ có một ý niệm trong đầu, mau chóng chạy vào trong. Nhưng mấy anh em kia của tôi, tôi cơ hồ ngay cả tiếng kêu thảm thiết của họ cũng chưa hề nghe được. Toàn bộ đều bị cuốn vào biển. Đến nay cũng chưa tìm được xác. Mà mấy quái vật kia cũng biến mất. Tôi chờ chân bớt mềm nhũn mới về khoang thuyền, tôi kể cho họ biết những thứ tôi đã thấy, nhưng không ai tin, họ nghĩ tôi bị khiếp sợ, về người của tổng công ty bồi thường khoản tiền, việc này không được làm sáng tỏ, ô tô cũng rơi vài chiếc xuống biển, việc này bị nghiêm lệnh không cho nhắc lại, sợ ảnh hưởng hình tượng thuyền vận tải của công ty. Nhưng có một thủy thủ lại nói cho tôi biết, mấy thứ kia chính là rận thuyền, họ đều là những người gặp nạn trên biển, họ muốn kéo lại những thuyền tới lui nơi phát sinh chuyện." "Thủy thủ?" Tôi hỏi hắn. "Đúng vậy, anh ta bây giờ là đội phó của nơi này, tên Lưu Vĩ." Đường Lạc Phi ngẩng đầu, "Anh ta hiện giờ cũng ở trên con thuyền này, vốn lần này anh ta được nghỉ, nhưng anh ta kiên trì muốn lên thuyền." Sau khi tớ nghe xong có loại cảm giác, nhất định phải tìm được Lưu Vĩ, tớ cảm thấy ông ta hẳn biết chút gì đó. Nhưng mà, bên ngoài đã phát sinh hỗn loạn. Phần lớn lữ khách đều chen chúc đến đây, hành lang nhồi nhét người, có bộ phận người giàu có ngày thường quần áo chỉnh tề, cao ngạo mang đủ loại vẻ mặt. Có hoảng sợ. Hai tay túm tóc, hoặc ôm cánh tay, lớn tiếng khóc ròng nói: "Xong rồi xong rồi. Chúng ta đều phải chết ở đây." Có phẫn nộ, chỉ tay vào thuyền trưởng và các thuyền viên mắng to: "Các người làm ăn cái gì không biết? Cư nhiên cho thuyền chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy." Nhưng tất cả mọi người đều nhắc tới một từ. Rận thuyền. "Thuyền trưởng, có phải có rận thuyền ở gần thuyền không, nghe nói chỉ cần chúng tới nhất định sẽ có người chết, thuyền cũng sẽ chìm đúng không?" Rất nhiều người thò đầu sang mang theo ánh mắt khao khát hỏi. Thuyền trưởng đứng dậy, kết quả người bên ngoài rụt lui lại. "Có quả thực có rận thuyền." Mọi người ồ lên. Nhưng Đường Lạc Phi lập tức nói tiếp. "Rận thuyền chẳng qua là một loại côn trùng, hay còn gọi là gián biển, tôi đã dặn dò mọi người quét dọn phòng rồi, hy vọng các vị đừng bị những lời đồn vô nghĩa làm quấy nhiễu, ở trên biển mọi người trên cùng chung một con thuyền, phải đồng tâm hợp lực, xin mọi người tin tưởng chúng tôi, nhất định sẽ bình an tới đích mà." Lần này lời tuy không thể hoàn toàn lắng lại trận phong ba này, nhưng đại đa số mọi người vẫn chậm rãi lui về, mấy trường hợp đặc biệt dưới sự khuyên bảo của các thuyền viên cũng càu nhàu quay về khoang thuyền. Đường Lạc Phi tiễn bước một người cuối cùng xong thở dài một hơi. "Thuyền trưởng, thứ chung quanh thuyền càng ngày càng nhiều, cơ hồ sắp nối thành một mảnh rồi." Quả nhiên, trên màn hình nơi nơi đều là chấm trắng. "Anh chắc chắn radar của các anh không bị hỏng hóc gì chứ?" Tôi hỏi hắn. Đường Lạc Phi vẫn không trả lời, một thuyền viên cướp lời: "Đây là radar đi biển MR-1000R2ICOM do Nhật sản xuất, có trang bị công năng theo dõi tự động tối tân, cung cấp thông tin đáng tin cậy cam đoan phòng tránh tàu bè va chạm. Phóng ra công suất 4Kw rất mạnh đo phạm vi lớn nhất đạt tới 36 hải lý, tháng trước vừa mới trang bị, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm." "Cứ bảo trì tốc độ này, tôi đi tìm Lưu Vĩ, các anh phái những người này trấn an lữ khách, cho một nhóm người đi tăng cường biện pháp cố định hàng hóa tầng dưới." Thuyền trưởng Đường gật gù, lập tức khó hiểu hỏi: "Tìm Lưu Vỹ làm gì?" "Tôi cũng không biết, nhưng tôi tin ông ta có thể trả lời chút vấn đề của tôi." Tớ ra khỏi phòng chỉ huy, nhưng nên đi đâu tìm Lưu Vĩ đây. Chờ một chút, nếu lữ khách vừa rồi là nghe Lưu Vĩ kích động, vậy ông ta hẳn ở gần phòng giải trí, chỉ có ở đó vào lúc này mọi người mới tập trung đông nhất. Quả nhiên, trong phòng giải trí, tớ nhìn thấy Lưu Vĩ đang ngậm điếu thuốc lá, đang một mình chơi bài. Tôi đi tới, ông ta cũng không ngẩng đầu lên, rất chuyên chú nhìn Poker. "Cậu đã đến rồi?" Lưu Vĩ khẽ lên tiếng. "Ông tới cùng muốn làm gì? Kích động hành khách, nói thuyền bị rận thuyền bao vây, nói cho Đường Lạc Phi chuyện lần đó anh ta gặp là rận thuyền, khiến anh ta đến giờ cũng sống trong sợ hãi. Ông rốt cuộc là ai?" Tớ không đứt đoạn hỏi ông ta. Nhưng Lưu Vĩ không có phản ứng. "Tôi có hai người thân, chỉ có hai người, một là mẹ tôi, một là em trai tôi." Lưu Vĩ bóp tắt điếu thuốc lá, chậm rãi nói. "Mẹ tôi chết vài năm trước trong vụ tai nạn lớn trên biển kia. Khi ấy có hơn mấy trăm người chết, nếu không phải trang bị cố định khoang chứa hàng hỏng, nếu không phải thuyền chạy cắt ngang chiều gió có lẽ sẽ không xảy ra tai nạn loại này, song coi như thôi đi, dù sao việc đó không phải ai cũng muốn chứng kiến. Nhưng em trai tôi, cũng chính là một trong sáu người cùng Đường Lạc Phi xuống đó cố định dây thừng, nó tuyệt đối không nên chết." Giọng điệu Lưu Vĩ thay đổi, trở nên cực kỳ gay gắt, cực kỳ kích động, ông ta tiện tay lật lên một lá K cơ đen. "Ngày đó vốn là tôi đi xuống đó, nhưng chân có chút khó chịu, cậu biết đấy những người trường kỳ ở trên biển sẽ có chút bệnh cũ. Cho nên em trai thay tôi đi. Đường Lạc Phi chắc hẳn kể cho cậu biết sự cố lần đó không liên quan gì đến hắn đúng không? Nhưng trên thực tế khi ấy tôi cũng ở hiện trường, bởi vì lo cho em trai, phụ trách giúp họ trông chừng nơi buộc thừng an toàn. Tôi tận mắt nhìn thấy đám quái vật này từ boong tàu bò lên, gặm cắn kéo sợi dây này, lúc ấy Đường Lạc Phi sợ ngây người, hắn căn bản không đi hỗ trợ cố định, cậu ngẫm lại xem một phó thuyền trưởng như hắn sẽ đi sao? Hắn cũng giống tôi ở bên trong dùng bộ đàm chỉ huy, khi hắn và tôi đồng thời nhìn thấy rận thuyền, hắn thoáng cái đã bỏ chạy, ngay cả bộ đàm cũng vứt đó. Tôi đành phải lê đôi chân bệnh, cầm lấy bộ đàm gọi họ mau chóng trở về. Bởi vì tôi cũng không có dũng khí nhìn đám rận thuyền này, chúng nó như loài bò sát thân mềm vậy, cư nhiên có thể hành động tự nhiên trên boong thuyền bóng loáng. Sáu người họ liều mạng chạy trở về. Tôi thiếu chút nữa có thể tiếp được tay em trai mình rồi, nó cả người là nước, xiêu vẹo chạy tới gian nan duỗi tay, ngay khoảnh khắc đó, một con rận thuyền cực nhanh từ bên cạnh nó nhào tới trước mặt tôi, hai tay kẹp em tôi từ mặt bên khác của boong tàu nhảy xuống biển, tôi chỉ ngây ngốc duỗi tay, tiếng gào khóc của em trai nhanh chóng bị bao phủ giữa cuồng phong bạo vũ, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba, sáu người bị cắn đứt dây thổi vào trong biển, hoặc bị rận thuyền bắt đi. Mấy con rận biển cuối cùng phát ra thanh âm ùng ục ùng ục bò về hướng tôi, tôi đây mới nhớ tới mình không thể chết, tôi vừa kéo lê chân sau chạy sang một bên cột dây thừng còn lại vào người, cũng may về sau rất nhiều người chạy tới, rận thuyền mới chạy đi, toàn bộ nhảy xuống biển. Có vài người cũng nhìn thấy, nhưng đều sợ đến nói không nên lời, bởi vì rận thuyền chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết, không ai từng tận mắt nhìn thấy." "Hiện giờ bên cạnh thuyền chính là rận thuyền?" Lưu Vĩ không trả lời, tiếp tục lật poker. Tớ gọi ông ta, kéo quần áo ông ta. Ông ta không lộ chút biểu cảm nào với tớ nói "Đi đi, cậu là người tốt, tôi không muốn thấy cậu chết, qua mấy giờ nữa, cậu có muốn chạy cũng không kịp, đuôi thuyền có xuồng và áo cứu sinh, nơi này cách bờ biển không xa, cậu vận khí tốt có thể gặp thuyền qua lại, trên xuồng còn có pháo sáng và đèn tín hiệu cùng một chút thức ăn, cũng không uổng phí một lần tôi cùng cậu quen biết." "Ông quá tàn nhẫn, Đường Lạc Phi tham sống sợ chết, nhưng ông cần dùng cả con thuyền người để truy điệu em trai ông sao? Họ đã làm gì sai chứ?" "Cậu sai rồi, thuyền này một năm trước đã phải chìm, rận thuyền ở đáy biển đã đợi một năm, chúng tuyệt đối sẽ không buông tha cho con thuyền này nữa, hiện giờ người trên thuyền này, trừ cậu ra, đều là những người trên thuyền một năm trước." Nói rồi, ông ta lại lật một lá Poker. Tớ nghĩ đến Triệu Béo nói, chẳng lẽ trên đời thật có chuyện trùng hợp như vậy? "Tôi mặc kệ, nếu tôi đã ở trên chiếc thuyền này, sẽ không để xảy ra chuyện đó." Tớ nhấc Lưu Vĩ lên, "Ông phải giúp tôi." "Tôi không có cách nào giúp cậu, ở trên biển chúng nó cực mạnh, chúng ta đấu không lại chúng, tôi đã nói rồi, rận thuyền là oán linh của những người đã chết, mục đích duy nhất của chúng trên biển chính là kéo người và thuyền vào đáy biển. Chúng ta không ngăn cản được. Cậu vừa nãy hẳn là từ phòng chỉ huy ra, hẳn đã nhìn thấy trên radar có rất nhiều thứ, lát nữa thôi, thuyền sẽ ngừng chạy, sau đó chúng sẽ kéo cả con thuyền xuống, một người cũng không sót." Lưu Vĩ gạt tay tớ ra. Xoay người châm thuốc hút. "Ông không đi tôi không ép ông, nhưng tôi không hy vọng nhiều người như vậy đều giống em trai ông an nghỉ tại đáy biển." Lưu Vĩ như trước không nói gì, tớ mất lòng tin với ông ta rồi, một mình đến phòng chỉ huy. Kết quả còn chưa ra khỏi đó, thuyền ầm một tiếng dừng lại, tớ không đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Sắc mặt Lưu Vĩ cũng thay đổi, điếu thuốc rơi trên mặt đất. "Chúng tới, thuyền đã dừng, rất nhanh chúng nó sẽ kéo toàn bộ thuyền và chúng ta xuống." Môi Lưu Vĩ run run, chẳng chút để ý đến điếu thuốc đã rớt, như cũ đưa tay đặt bên mép. "Mau nói cho tôi biết! Ông nhất định biết có biện pháp gì đó." Tớ tiến đến nắm lấy bả vai loạng choạng của Lưu Vĩ. "Niềm tin." Mắt Lưu Vĩ hốt hoảng, chỉ nói hai nữa. "Niềm tin? Niềm tin cái gì?" Tớ vội hỏi ông ta. Nhưng đã không còn thời gian nữa. Tớ đã nghe được tiếng thét hỗn loạn của mọi người. "Niềm tin sống sót, tôi đã nói rồi rận thuyền là những người chết trong tai nạn biển hóa thành, chúng chỉ cần ngửi được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, sẽ bắt cậu đi." Lưu Vĩ nhìn tớ, "Chỉ cần niềm tin sống sót đủ mãnh liệt, có thể thoát được." Lưu Vĩ đứng lên. "Tôi nghe nói những người còn sống trong tai nạn biển, chỉ cần tin chắc mình sẽ không chết, mới có cơ hội sống sót." Ánh mắt ông ta lại khôi phục sức sống. "Vừa rồi ông nói cho những người đó biết về rận thuyền, chính là muốn lòng tin của họ sụp đổ?" Tớ hỏi ông ta, Lưu Vĩ gật đầu. "Khi đó tôi nghĩ dù sao cũng trốn không thoát, lúc ấy tôi xin được lên thuyền, chẳng qua muốn đảm đương người dẫn đường cho những người này thôi." "Ông biết sẽ xảy ra chuyện?" Tớ kinh ngạc nói. "Chỉ là cảm giác, bởi vì một năm qua, chỉ có chuyến tàu này là đi ngang tuyến đường này. Do đó tôi xin lên thuyền, sau lần cậu nói nhìn thấy mấy thứ kia kỳ thật tôi cũng nhìn thấy, tôi không muốn để cậu biết, để cậu đi một mình, dù sao cũng không liên quan đến cậu." Lưu Vĩ nói. "Tôi tạo ra khủng hoảng, là hy vọng thuyền có thể lái vòng trở về, nhưng giờ đã muộn." Lưu Vĩ co ro người lại. "Không muộn, ông cũng nói chỉ cần có niềm tin sống sót mới có thể sống." Tớ cổ vũ ông ta, Lưu Vĩ nhìn tớ. "Tạm thử xem sao." Ông ta đứng dậy." "Chúng ta đến phòng chỉ huy trước." Tớ kéo Lưu Vĩ đi về phía trước. Lên đến hành lang khắp nơi đều là hành khách chạy loạn, có người mặc đồ ngủ, còn có đắp mặt nạ. Trên mặt đều là hoảng sợ và bất an. "Thuyền trưởng đâu?" Tớ vào phòng chỉ huy, bên trong đã loạn thành một đoàn, rất nhiều người đều đang chuẩn bị xuồng hơi, đều đang bối rối mặc áo cứu sinh. Căn bản không ai để ý đến tớ. "Đường Lạc Phi đâu!" Lưu Vĩ rống giận một câu, tất cả mọi người ngừng lại, nhìn chúng tớ vài giây, tớ không nhìn thấy trên mặt họ vẻ quyết tâm muốn tiếp tục kiên trì nào. Lúc này thuyền lại kịch liệt chấn động, tớ đỡ cửa mới không ngã sấp xuống. "Hắn chạy rồi." Thuyền viên vừa rồi giới thiệu radar lạnh lùng nói, "Chúng tôi cũng phải chạy, các người cũng nhanh lên chút đi, tối nay áo cứu sinh sẽ không đủ đâu." Nói xong, mọi người lại vội vàng thu dọn quần áo. "Mẹ nó buông cả xuống!" Lưu Vĩ hô. Người trong hành lang cũng an tĩnh lại, nhìn chúng tớ. "Chúng ta là thủy thủ, nếu chúng ta đều vội vã bỏ trốn, họ làm sao đây? Chúng ta có trách nhiệm rời khỏi con thuyền này cuối cùng, trừ phi có thể xác định thuyền chắc chắn sẽ chìm, còn không thủy thủ một người cũng không được rời đi trước, cho dù phải vứt bỏ thuyền, thủy thủ cũng phải rời khỏi cuối cùng!" "Nhưng thuyền trưởng cũng đã bỏ chạy rồi." Một thủy thủ nhỏ giọng nói thầm. Lưu Vĩ lập tức hô: "Hắn không xứng làm thuyền trưởng, kể từ bây giờ tôi tạm thay mặt thuyền trường của Thiên Thuận, tôi cần biết tình hình thân tàu hiện tại, rồi sẽ quyết định có phải sơ tán mọi người hay không, còn nữa, mọi người phải tin tưởng chúng ta, chúng ta nhất định có thể còn sống trở về đất liền!" Thủy thủ tựa hồ đều xúc động, buông áo cứu sinh xuống, mọi người trong hành lang cũng thoáng lộ chút bình tĩnh. Lưu Vĩ phân phó công việc cho từng người trông coi, tớ thì được dặn dò mang theo vài thủy thủ đi trấn an hành khách. Ở đuôi thuyền, tớ ngoài ý muốn nhìn thấy Đường Lạc Phi. Hắn mang theo một cái rương lớn, mặc áo cứu sinh đang luống cuống mở thừng cố định của xuồng cấp cứu. Lúc tớ qua đó, hắn cũng nhìn thấy tớ. "Đừng trách tôi, tôi không muốn chết." Hắn lắc đầu nói. Tớ không nói gì. "Cậu có thể sẽ nói tôi ích kỷ nhát gan hèn yếu, nhưng tôi không còn cách nào, con trai tôi mới hai tuổi, nó vẫn chờ tôi trở về." Đường Lạc Phi mở dây thừng, xuồng cấp cứu rơi xuống biển. Nương theo đèn thuyền, tớ nhìn thấy hắn nhảy xuống. "Anh cứ thế bỏ rơi con thuyền này? Anh quả thật không xứng làm thuyền trưởng của Thiên Thuận, anh ngay cả dũng khí cùng sống chết với con thuyền này cũng không có." Tớ trào phúng hắn, nhưng hắn không hề nhúc nhích, như trước chèo xuồng cấp cứu, còn chưa được vài thước, trong nước nhảy ra mấy con rận thuyền màu trắng, xuồng cấp cứu lắc lư vài cái, Đường Lạc Phi ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng, đã bị kéo xuống, bọt sóng thoáng bập bềnh rồi chậm rãi biến mất, xuồng cấp cứu lại trở về bên mép thuyền. Tớ đứng ở boong thuyền, rận thuyền bên dưới, cũng như lần đó chỉ lộ ra nửa đầu, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tớ, ánh trăng ló dạng, chiếu bọn chúng rõ ràng. "Ta sẽ không sợ bọn mày." Tớ cũng nhìn chằm chằm chúng nói một câu, sau đó tiếp tục trấn an hành khách. Thân tàu lắc lư càng dữ dội. Chúng tớ cơ hồ không cách nào đứng vững. Trên radar đã một mảnh trắng xóa, ai cũng không biết tới cùng có bao nhiêu rận thuyền ở chỗ này. Mặc dù luôn khuyên nhủ, như trước vẫn có hành khách muốn chạy thoát thân, nhưng chỉ cần nhảy xuống đều không ngoại lệ bị rận thuyền nhanh chóng kéo cả vào biển. Chúng nó cứ thế canh giữ bên thuyền, nhìn chừng chúng tớ như nhìn con mồi trong lồng sắt. Những hành khách còn lại không dám rời thuyền nữa, mọi người ôm nhau thấp giọng khóc, cả con thuyền tựa hồ cũng đang run rẩy. "Thế nào?" Tớ trở lại phòng chỉ huy, Lưu Vĩ đang cùng mọi người thương lượng. "Không được, chúng nhiều lắm, dựa theo mã lực hiện giờ của thuyền, chúng ta chỉ có một biện pháp để lựa chọn. Đó chính là vứt bỏ toàn bộ hàng hóa, mới có thể liều mạng chút xem sao." Ông vừa mới dứt lời. Ngoài cửa liền nổ tung. Mọi người lập tức vọt đến, phản ứng dữ dội nhất chính là Triệu Vệ Đông. "Không được! 20 chiếc xe đó, cả nửa đời sau của tôi hoàn toàn dựa vào những thứ này, xe này mất tôi sẽ mắc cả một cái mông nợ, không bằng tôi chết luôn tại đây cho rồi!" Ông ta kích động vung vẫy tay lên trời, tiếp theo dứt khoát ngồi ở cửa phòng chỉ huy, chắn kín cửa, cũng chẳng quan tâm người phía sau mắng ông ta. Vài người khác cũng cùng ý kiến. "Hiện giờ không phải vấn đề của anh, là chuyện của hơn ba trăm mạng người trên thuyền này, tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, dù sao có một tia hy vọng cũng phải thử xem, chậm trễ chút hy vọng ấy cũng không còn đâu!" Lưu Vĩ lớn tiếng thét lên, nhìn tớ một chút, tớ ở trong ánh mắt ông ta rốt cuộc nhìn thấy hy vọng chúng tớ có thể sống sót, mặc dù vô cùng xa vời, thân tàu tiếp tục lung lay, lần này dữ dội hơn. Lưu Vĩ và tớ dẫn theo năm thủy thủ cường tráng khác, quyết định xuống tầng dưới ném tất cả hàng hóa xuống, giảm bớt sức nặng của thuyền. Trên đường Lưu Vĩ thở phì phò suốt. Tớ hỏi ông ta làm sao vậy, ông ta hồi lâu không nói lời nào, lúc xuống phía dưới boong tàu, ông ta rốt cuộc nói câu: "Cám ơn cậu, một năm nay tôi sống quá thống khổ, hy vọng chúng ta đều có thể còn sống trở về." Nói rồi, bắt đầu buộc thừng an toàn bên hông cho mọi người. Hàng hóa đông đúc, chỉ ô tô thôi đã hơn mười chiếc, nhưng nhân thủ không đủ, chúng tôi phải chia ra nhờ hành khách giúp đỡ, cho nên chỉ có bảy chúng tớ. Ô tô và hàng hóa lần lượt bị đẩy xuống biển, chỉ tung tóe chút bọt sóng, lập tức chìm nghỉm, tớ ở bên cạnh boong tàu nhìn rận thuyền phía dưới, trong ánh mắt chúng tựa hồ tràn ngập khó hiểu. "Còn một nửa! Mọi người cố lên, sớm một giây gỡ hết liền có thêm một phần hy vọng!" Lưu Vĩ cùng tớ đẩy một chiếc Buick lớn tiếng hô, đột nhiên một người vọt sang, kéo mạnh tớ và Lưu Vĩ ôm ô tô khóc lớn, hóa ra là Triệu Béo. "Đừng, đừng ném nữa, để lại cho tôi chiếc này đi, tôi van các người!" Ông ta lau nước mắt nước mũi quỳ trên mặt đất, chúng tớ nhất thời chẳng biết làm thế nào cho phải. Tớ chợt nghe thanh âm của thứ gì đó bò sát, từ đầu kia ô tô bò tới một con rận thuyền đã chứng minh suy đoán của tớ, Triệu Béo chẳng chút phát giác. Rận thuyền nhào mạnh tới liền nằm sấp trên đầu ông ta, gắt gao ôm lấy đầu ông ta, Triệu Vệ Đông liều mạng kéo xuống, nhưng phảng phất như bị giác hút dính lấy vậy. Chúng tớ vừa định qua đó giúp ông ta, lập tức lại có thêm mấy con nữa tới, ông ta cùng chiếc Buick kia bị kéo xuống. Chỉ vài giây sau, tớ và Lưu Vĩ cơ hồ còn chưa kịp phản ứng. "Không còn thời gian nữa, mau mau, nếu không chúng sẽ kéo thuyền xuống ngay đấy." Lưu Vĩ vỗ vỗ tớ. Chúng tớ một mặt đề phòng rận thuyền, một mặt cố gắng đẩy hàng hóa xuống. Trong thời gian đó còn có thêm mấy con nữa lên, bị Lưu Vĩ dùng cờ lê lớn vặn ốc vít đánh bay. Năm phút sau, tất cả hàng hóa đều đã gỡ hết. Chúng tớ trở lại phòng chỉ huy. "Hiện giờ để thuyền chạy hết tốc lực về phía trước!" Lưu Vĩ thét lên. Nhưng thuyền như trước không cách nào nhúc nhích. Đám người bên ngoài bắt đầu từ hy vọng biến thành tuyệt vọng mắng, chửi Lưu Vĩ đưa ra chủ ý ngu ngốc. Lưu Vĩ không để ý tới họ, chỉ tiếp tục mệnh lệnh toàn lực lái thuyền. Dần dần, tiếng mắng yếu bớt, thay vào đó là mọi người cùng yên lặng cầu khẩn. Giằng co 1 phút sau, thuyền rốt cuộc đã di chuyển. Nhìn đám chấm trắng trên màn hình radar kia chậm rãi biến mất, phòng chỉ huy vang dậy thanh âm chúc mừng, mọi người mừng muốn khóc, ôm lấy nhau. Tớ nhìn thấy Lưu Vĩ rốt cuộc trầm tĩnh lại, thoáng cái xụi lơ trên ghế, tất cả thủy thủ đều vây đến, ôm tớ và Lưu Vĩ. Một ngày sau, chúng tớ về tới bến cảng, lần này mặc dù kể cả thuyền trưởng Đường Lạc Phi trong đó tổng cộng 12 người chôn thân dưới đáy biển, hơn nữa tất cả hàng hóa cũng mất, song phần lớn thủy thủ và hành khách đều còn sống. Về sau tớ không gặp lại Lưu Vĩ, bởi vì tớ đã sinh ra sợ hãi với thuyền rồi. Nhưng mà ông ấy hằng năm đều gửi thiệp chúc tết cho tớ. Phía trên mỗi lần đều là hai chữ giống nhau. Niềm tin. Kỷ Nhan nói xong, rốt cuộc xê dịch vị trí nửa thân dưới, tôi cảm khái nói: "Có lẽ, niềm tin vào sự sinh tồn của con người mới là sức mạnh cường đại nhất." Kỷ Nhan gật đầu, Lạc Lôi cũng đồng ý nói: "Chính xác, phần lớn thời gian đều là tâm lý của bản thân chúng ta quấy phá." Nhưng Lý Đa đi đến bên cạnh nghiêm túc nhìn một bản nhạc, chẳng chút để ý đến cuộc nói chuyện của chúng tôi. Kỷ Nhan hiếu kỳ hỏi cô ấy làm gì đó, cô ấy lại thần bí nói: "Thứ ba tới, nhất định phải đến trường đó, có buổi diễn của em!" "Ồ? Là gì? Hát sao?" Tôi hỏi cô ấy, Lý Đa lắc đầu rồi lại gật đầu, "Là hát, nhưng cũng không hẳn, dù sao các anh tới sẽ biết." Tôi và Lạc Lôi đồng ý nhất định sẽ đi, Lý Đa mới thả cho chúng tôi đi. Tôi nhìn lịch một chút, hôm nay là cuối tuần, nói cách khác ngày mốt là tới rồi. Cô ấy rốt cuộc muốn cho chúng tôi xem cái gì đây? Tôi và Lạc Lôi đều rất ngạc nhiên.