Mỗi chút một ngày

Chương 10 : Bỗng một ngày đẹp trời

Trưa nắng. Được nghỉ hai tiết cuối, Minh rẽ vào nhà thằng đệ tử. Nó đang dạy một bọn nhóc muốn thi vào Mỹ thuật ngay tại nhà. Tháng trước thấy nó khoe mà mãi bây giờ mới có dịp ghé vào. Minh cười thầm. Cái mác thi-phát-đỗ ngay của thằng đệ tử cách đây hai năm xem ra cũng hữu dụng, vì quả thật thi Mỹ thuật mà một năm đỗ ngay như Hải quả là rất khá. Như Minh, “mướt” thế mà cũng hai năm. Minh đẩy mạnh cửa, định gào lên: “Hải ơi, đại ca mày tới đây” như mọi lần, thì chợt khung cảnh một lớp học với khoảng mười người chăm chú vẽ làm nó bối rối. Tất cả mười cái đầu quay ra cửa với cái nhìn dành cho V.I.P rồi lại lặng lẽ vẽ tiếp, chỉ riêng một cái... đầu vẫn nhìn nó. Cô bé nhe răng chuột: - Thầy Hải ra ngoài rồi. Minh choáng váng mất mấy giây. Một là vì tên đệ tử của nó khi đệm chữ “thầy” vào nghe cũng... hay. Hai là nụ cười “không sâu răng” của cô bé. Minh khẽ gật đầu, bước đến giá vẽ của cô bé, thì thào: - Tại sao em biết anh tìm “thầy” mà không phải ai khác trong lớp này? Bé lại nhe răng... chuột lần nữa: - Anh... ngốc thật! Vì hôm nay lớp đi đủ, mọi người đều nhìn anh nhưng không có tên nào la lên “Mày!” và lao ra, chứng tỏ anh tìm người không có mặt tại đây: thầy! Tai Minh ù đi, mắt chớp lia lịa vì tưởng rằng mình đang đối mặt với vợ chưa kịp cưới của Conan, đánh trống lảng cho đỡ ngượng: - “Thầy”... đi lâu chưa em? Bé mím môi: - Chừng năm phút rồi! - Bé mở to mắt - Anh đến xin học à? Minh lần đầu tiên phải chịu nỗi khổ của người... nhịn cười. Ôi, xin học! Và Minh nghe miệng mình trả lời: Ngay tắp lự, cô bé nói liền năm phút không lấy hơi rằng “thầy” Hải... vẽ tài thế nào, dạy hay ra sao... và kết luận bằng một câu vang dội: - Anh đến xin học quả là chí lý! Khi Minh sắp nghẹt thở vì hoảng hốt, tưởng... vào nhầm nhà chứ nó làm gì có đệ tử... lôi cuốn đến thế thì... “thầy” Hải bước vào bằng một cú đập cửa mạnh gần bằng đại ca của nó, tay xách... hai hộp cơm. Thì chính Minh lúc sang phone bảo nó mua cơm cho cả hai đánh chén chứ ai? Minh vội lên tiếng đúng lúc Hải sắp toáng lên “chào đại ca”. - Thưa... “thầy”, “em” đến xin học! Mất năm giây để thằng đệ tử nuốt cục nghẹn xuống. Nó e hèm một cách khó khăn rồi nhả ra một câu đầy... bất kính với đại ca. - Ơ... ừ... Thế à? Được, “em” vào đây thầy kiểm tra thử tí nhỉ! Bé hấp háy mắt động viên. - Cố lên nhé! Liều thuốc an thần không đúng lúc làm Minh lại tí nữa sặc nước bọt. Nó đành quay mặt đi che giấu hai “hàng tiền đạo” đang phô hết cả ra và đi vào phòng trong. Vừa sập cửa lại, Minh vừa cười vừa ôm bụng như... đau đẻ trong khi Hải cũng nhe răng ra khó hiểu: - Đại ca đang làm trò quái gì vậy? Minh lăn ra cái đệm nhỏ ở góc phòng, mãi mới... nín được cười: - Mà mày làm tao tự hào quá đi. Bọn nhóc tán tụng mày như đấng cứu thế vậy. Hải vuốt vuốt mái tóc xù, đặt hai hộp cơm xuống: - Sáng nay, nhận lệnh đại ca, em phải đi mua cơm, về đã thấy đại ca đang nói chuyện với bé Mai, nhìn em kêu “thầy” ngọt xớt. Giải thích hộ cái đi đại ca! May là thằng đệ tử của nó cũng sáng ý nên chỉ cần vài câu đã hiểu ra ngay vấn đề: - À há, vậy là đại ca “kết” học trò ngoan của em. Qua loa hay chi tiết? Minh nhíu mày: - Chi tiết chứ. Hải lần mò trong đống... gì đó gần như rác và lôi ra một tờ giấy, thổi phù bụi trước khi đưa cho Minh. Chà, súc tích nhưng... chất lượng đây: tên Mai, họ Lưu, đệm Thanh. Sinh năm 86. Đang học Việt Đức. Yêu Mỹ thuật. Cá tính: thực tế, thẳng thắn. Tuyên ngôn sống: “If you don’t like anything don’t say, let change it!” Minh mân mê tờ giấy, lẩm bẩm: - Lớp này học những ngày nào? - Ngày lẻ, từ 11h đến 1h có nghỉ nửa tiếng giữa. Nhưng mà sao hả đại ca? Câu hỏi của Hải bị ngắt quãng bằng tiếng gõ cửa, một thằng nhóc thò đầu vào: - Thưa thầy, thầy cho lớp nghỉ ăn cơm được chưa ạ? Đói quá thầy ơi. Hải gật đầu, đứng lên đi ra cửa. Minh toét miệng, nói với theo: - Như vậy “em” sẽ học vào thứ ba, năm và bảy hả... “thầy”? Minh dịch mấy tiết của các ngày lẻ sang buổi chiều và chăm chỉ đến nhà thằng đệ tử làm cái việc mà nó đã từng làm cách đây ba năm là tập vẽ và... ăn cơm hộp. Mục đích ăn cơm hộp thì vẫn là chống đói (mới lại cho hợp thời, vì cả lớp đồng lòng mang theo... cơm hộp, đến giờ nghỉ là mở ra măm) nhưng mục đích tập vẽ thì lại bị chuyển thành bắt chuyện với bé Mai. Tính bé thẳng, không vòng vo, lại ưa lối nói bốp chát, Minh cũng bị cuốn theo... - Tại sao em yêu Mỹ thuật? - Anh hãy đi hỏi: “Mỹ thuật ơi, sao mày... phê đến thế?”. - Không sợ bẩn chân tay, dơ quần áo à? - Ôi trời, cầm hoa hồng mà lại tránh gai, chuyện! Minh hơi ngạc nhiên vì mình chấp nhận kiểu con gái Lara Croft như thế. Tình cảm đến nhanh như cái taxi lao ngược chiều, thậm chí Minh cũng không thèm tránh cái taxi ấy nữa. Minh đóng vai một anh chàng mới học, thế nên anh chàng luôn hỏi han “người đã-học-vẽ-ba-năm”, mong tìm sự chỉ bảo tận tình, đôi khi phải phì cười khi nhớ mình học vẽ từ năm tám tuổi. Bé oai như cóc: - Nét khá thanh thoát đấy, nhưng mà còn non lắm. Đấy... chỗ đấy! Minh vẽ bằng tay phải - Tay không thuận để khỏi bị lộ! Bé thấy “học trò” của mình tiến bộ vù vù như tên lửa NASA thì không ngớt khen ngợi. - Anh khá thật! Thế này thì chẳng mấy chốc... bằng em! Buổi trưa, vừa nhai sườn rau ráu trong giờ nghỉ, Minh vừa lải nhải: - Anh thích em đấy nhé. - Nhiều không? Bé xúc một thìa cơm đầy tống vào miệng. - Cũng kha khá! - Thế có cưới làm vợ không? - Bé hỏi như đang nói về hai nhân vật chính trên phim truyền hình dài tập của Mêhicô. - Chắc có! - Minh lẩm bẩm rồi kêu “á” lên khi cái xương chọc vào lợi. Bé ném tập khăn giấy cho nó, nói giọng kẻ cả: - Xong thì chúng ta ngồi ở nhà... vẽ nhau à? Em nấu nướng tồi, giặt giũ tệ, lau chùi kém, chỉ có vẽ là tuyệt. Minh nhún vai tỉnh bơ: - Nấu nướng thì không sợ vì còn Knorr là anh còn sống. Quần áo thì anh sẽ chọn toàn bộ đồ đen cho... đỡ phải giặt, lau chùi thì cũng nhanh thôi vì có khi nhà mình chỉ... chục mét vuông. - Tệ thật! - Bé kêu to lên, đặt hộp cơm không xuống. Minh giật mình, tưởng trò đùa của mình quá lố: - Sao vậy? Bé chun mũi: - Sạn! Bé cứ nhầm nhẫn, Minh cứ kiên nhẫn, nói chung thì Minh không lo lắng lắm về vấn đề tình cảm vì nó tự tin rằng tim mình vững và chỉ có một ngăn. Nhưng nó khá quan tâm tới thời gian vì nó lại lỡ khai mình học 12 Ams. “Anh bỏ thi” ư, “Anh thi trượt” ư, đều không ổn. Bé phát hiện ra một cái gì đó bất thường ngay... - Đại ca ơi, cùng là nói dối nhưng mình tự phun ra nước thì vẫn có thể hơn là để bé đánh rồi mới khai. Bé mà phát hiện ra là “game over” đấy! - Tao cũng biết vậy. - Bé sẽ hỏi ngay: “Tại sao anh lòe em?”. - Tao cũng hiểu thế! - Thế nào nhỉ? Đại ca sẽ trả lời bé là: “Chỉ vì anh muốn gần em” à? - Thì tao cũng hiểu thế. - Nghe có vẻ “lấy mục đích biện minh cho hành động” quá, mong là bé chấp nhận. Thế bao giờ đại ca định hiện nguyên hình chàng sinh viên Mỹ thuật năm ba? - Ờ, thì chờ... Một ngày đẹp trời? - Minh thở dài ngán ngẩm... - Vẫn chưa “rút à”? Tưởng mày chỉ định “học” chơi thôi mà? - Ừ thì định thế, nhưng mà vướng một em nặng lòng với tao. - Zời, mày nhắng thật, đóng giả một cô gái cấp III đi đùa với bọn trẻ con. Sinh viên khoa design năm II rồi chứ có ít đâu. Nói thật với thằng nhóc ấy đi rồi té! - Ờ, thì chờ... Một ngày đẹp trời? Bỗng một ngày đẹp trời...