Mộc Lan Trắng
Chương 16
Sau khi vạch ra kế sách ấy, Urushi tìm đến gặp một số đại thần ủng hộ mình và trình bày mọi chuyện.Sau đó họ bắt tay vào chuẩn bị suốt hai tháng liền.Cuối cùng thì mọi việc được ấn định sẽ tiến hành vào đêm thứ 16 của tháng này ngay tại Huyền Vũ môn.Huyền Vũ môn là nơi đặt phủ đệ của gia tộc Sasaki, và theo thông lệ thì cứ ba tháng một lần, Thái tử và Thái tử phi sẽ về thăm nhà một lần.
***
Đêm đó, khi xe ngựa của Thái tử đang từ trong Hoàng cung đi ra và sắp đến cổng phía bắc thì đột nhiên bị chặn lại.Hơn hai mươi tay lính gác cổng không nói không rằng tiến lại đâm chết người phu xe và hai thị nữ đi bên ngoài.Sau đó họ chĩa mũi giáo về phía Thái tử và Thái tử phi, buộc hai người xuống xe và khống chế họ.Sau đó, một chàng thanh niên tuấn tú tráng kiện xuất hiện trước mặt họ.Chàng thanh niên ấy chính là Urushi Hiragizawa.Chàng ta lạnh lùng nhìn vợ chồng Thái tử và nói:
- Anh, em không hề muốn làm hại anh.Nhưng vận mệnh vương quốc này không thể trao vào tay anh được.Em vẫn luôn tự lừa dối mình rằng anh sẽ đủ khả năng gánh vác được.Nhưng qua sự việc vừa rồi thì em buộc phải tỉnh mộng thôi.Anh hãy tự thoái vị đi.Em hứa sẽ đảm bảo cuộc sống cho vợ chồng anh sau này.
- NGƯƠI ĐANG NÓI NHỮNG ĐIỀU ĐIÊN RỒ GÌ VẬY?NGƯƠI CÓ BIẾT VIỆC NGƯƠI ĐANG LÀM LÀ PHẢN NGHỊCH HAY KHÔNG? – Thái tử hét toáng lên
- Em biết chứ.Nhưng em không thể nhắm mắt nhìn vương quốc tổ tiên đã khổ công xây dựng bị hủy trong tay anh.Em không thể - Urushi chiếu tia nhìn đăm đăm vào người anh trai của mình – Em xin anh, trong lúc sự việc còn chưa quá muộn, hãy tự thoái vị đi.
- KHÔNG BAO GIỜ, NGƯƠI LÀ QUÂN PHẢN NGHỊCH! TA SẼ KHÔNG THA THỨ CHO NGƯƠI ĐÂU. TA SẼ XỬ NGƯƠI TỘI CHẾT
- Đã quá muộn rồi, giờ này có lẽ người của em đã bao vây hết Huyền Vũ môn này và khống chế cả gia tộc Sasaki nữa.Trong tình hình bất ngờ này thì gia tộc Sasaki và cả gia tộc Tenoshiwa không thể nào trở tay kịp.Anh không còn đường lui nữa rồi.Hãy chấp nhận sự thật này đi. – Urushi lắc đầu buồn bã và quay người bỏ đi – Hãy canh giữ vợ chồng Thái tử cẩn thận.
Thái tử Mirushi đột nhiên nhỏm phắt người dậy và lao tới hạ gục một tên lính canh gần đó, cướp lấy thanh gươm bên hông hắn và đâm cật lực về phía Urushi.Nhưng mũi gươm chưa kịp chạm đến lưng Urushi thì hai thanh gươm khác đã đâm xuyên qua người Mirushi.Đó chính là hai cận vệ của Urushi khi thấy chủ nhân bị đâm lén thì vội vã ra tay bảo vệ mà không chần chừ lấy một phút.Thái tử phi Miyabi hét lên hoảng loạn và hoàng tử Urushi quay người lại thì đã không còn kịp nữa, thân hình thái tử Mirushi đổ ập xuống, bộ trang phục bắt đầu thấm đỏ máu của người.Thái tử phi và hoàng tử vội chạy đến đỡ lấy thái tử nhưng dường như Thái tử chỉ còn thoi thóp những hơi thở cuối cùng.
- Em…em không hề có ý muốn giết anh.Tại sao lại như vậy?Tại sao?.....
Thái tử cố gắng thu hết sức tàn thì thầm “ Miyabi, …chạy đi, …đi đi …Miyabi” rồi trút hơi thở cuối cùng, hai mắt vẫn còn mở to kinh hoàng như không chấp nhận lấy sự thật trước mắt.
Trong khi đó Thái tử phi Miyabi nhìn thấy hai bàn tay mình nhuốm đầy máu của chồng, xác chồng thì đang nằm đó, hai mắt vẫn mở to trừng trừng thì vô cùng hoảng sợ.Thêm vào đó là khuôn mặt bi thương của hoàng tử Urushi càng làm bà thêm phần hoảng loạn.Bà ôm lấy thi thể chồng vào người, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn trên hai gò má và đôi mắt bà mở to đầy căm hận nhìn về phía Urushi.Urushi nhắm mắt quay người đi và ra lệnh cho quân lính canh giữ thái tử phi cẩn thận.
***
Sau đó ông đến chỗ phủ Sasaki và thấy quân của mình đang bao vây toàn bộ phủ.Anh bước vào bên trong thì thấy toàn bộ gia tộc này đang bị khống chế, người đứng đầu gia tộc là anh trai của Thái tử phi, đại thần Kunoke Sasaki đang có hai người đứng kề gươm vào cổ ông ta.Vừa thấy bóng dáng Urushi bước vào thì ông ta sa sầm mặt liền quát lên:
- TÊN PHẢN NGHỊCH KIA, MAU THẢ TA VÀ GIA ĐÌNH TA RA.NẾU KHÔNG MI NHẤT ĐỊNH SẼ LÃNH LẤY HẬU QUẢ THẢM KHỐC ĐẤY.
- Chưa biết trong hai chúng ta ai sẽ lãnh lấy hậu quả thảm khốc đâu.Thái tử đã chết rồi, gia tộc ông đã bị người của ta khống chế hết.Nếu ông còn muốn họ sống sót thì hãy ngoan ngoãn chịu phục tùng đi.Ta không muốn có thêm máu đổ nữa.
- NGƯƠI ĐỪNG MỘNG TƯỞNG.GIA TỘC SASAKI ĐÃ THỀ TRUNG THÀNH VỚI GIA TỘC HIRAGIZAWA THÌ DÙ CÓ CHẾT CHÚNG TA VẪN TRUNG THÀNH. NGƯƠI ĐÚNG LÀ KẺ ĐÃ NHỤC MẠ CÁI HỌ MÀ MI ĐANG MANG
- Ông muốn nói thế nào thì cứ nói.Nhưng ta xem ra ông không chịu quy thuận rồi.Nếu vậy ta đành phải nhẫn tâm một lần.Ta không thể chỉ vì yếu lòng trước vài chục sinh mạng mà đánh đổi vận mệnh của cả một quốc gia được.Ông và gia đình ông hãy xuống dưới địa ngục chờ ta.Một ngày nào đó, ta cũng sẽ xuống đó và đối diện với ông một lần nữa.
Nói rồi Urushi quay người bỏ đi và từ miệng anh thốt ra hai chữ lạnh lùng “ Xử lý” nhưng từ hai khóe mắt anh lại chảy xuống hai hàng nước mắt.
***
Cùng lúc đó tại Huyền Vũ môn, Thái tử phi hầu như không còn giữ được sự tỉnh táo nữa, bà ôm lấy thi thể chồng trong tay, đôi mắt ráo hoảnh như không còn một giọt nước mắt nào nữa, và rồi bà đặt chồng nằm xuống đất, nhẹ nhàng nhặt lấy một trong hai thanh kiếm đã giết chồng bà đưa lên trước mặt mình nhìn ngắm một lúc lâu.Một tên lính canh thấy vậy liền đến bên an ủi bà và định đem hai thanh kiếm đi nhưng bà trừng mắt nhìn hắn với một đôi mắt đầy hận thù khiến hắn hoảng sợ bước lui lại và để mặc bà với thanh kiếm.Đột nhiên đôi mắt bà lóe lên một thứ ánh sáng kỳ quái và bà dùng hết sức bình sinh tự đâm thanh kiếm xuyên qua ngực mình, nhắm đúng vị trí của trái tim và rồi bà ngã xuống ngay bên cạnh Thái tử Mirushi.Bà mỉm cười nhìn thái tử một lần nữa và thì thầm: “Thái tử,… hãy đợi thiếp,… thiếp sắp đến rồi đây.”
Mấy tên lính canh nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng lại không can thiệp vì quá sợ hãi trước những hành động kỳ quái của Thái tử phi.Thế nên khi chúng chạy đến nơi thì bà đã tắt thở.
Và trong lúc đó tại hoàng cung, Hoàng đế Harumi nhận được tin báo Huyền Vũ môn xảy ra biến cố nên vội vã thân chinh đến đó.Và khi đến nơi ông kinh hoàng nhìn thấy xác con trai mình đang nằm bất động trong vũng máu, bên cạnh là thi thể của Thái tử phi Miyabi.Những tên lính canh vội vã quỳ xuống và một tên lính canh bẩm báo với ông mọi chuyện đã xảy ra.Sau khi nghe xong, ông không nói gì mà chỉ lặng lẽ quay người trở về Hoàng cung, sau đó ông cho mời hai vị đại thần Kinomoto và Ly vào cung.
***
Sau khi thông báo cho họ rõ mọi chuyện đang xảy ra, ông bảo họ sáng sớm mai hãy thông báo cho nhân dân cả nước gia tộc Sasaki đã bỏ mạng trong một trận hỏa hoạn khủng khiếp, cả Thái tử và Thái tử phi cũng không thoát được.Hai vị đại thần vô cùng rúng động trước chuyện này và có ý không đồng tình nhưng Hoàng đế đã khiến họ không thể không tuân lệnh:
- Ta đã mất một đứa con trai rồi.Máu của mấy chục con người gia tộc Sasaki cũng đã chảy rồi.Vậy thì tiếp tục phanh phui ra nữa sẽ được lợi ích gì ngoài việc đất nước xảy ra nội loạn?Hãy để cho máu của những người đã ngã xuống không chảy một cách vô ích.Các vị hãy phò trợ Urushi thật tốt!!!!
Nói rồi Hoàng đế quay người bỏ vào nội cung.
***
Sáng sớm hôm sau, cả kinh thành đều đã biết chuyện xảy ra tối hôm qua, đều biết gia tộc Sasaki và cả vợ chồng Thaí tử đã bỏ mạng trong một trận hỏa hoạn khủng khiếp nhưng sự thật ẩn chứa bên trong thì không có mấy người biết.Và điều kỳ lạ là gia tộc Tenoshiwa vốn rất thân thiết với gia tộc Sasaki cũng không phản ứng gì mà chỉ im lặng và cùng với hai gia tộc kia phò trợ hoàng tử Urushi lên ngôi Thái tử, rồi Hoàng đế.
***
- Và từ đó, Hoàng thành chỉ còn có thể ra vào bởi ba cửa, cửa Bắc đã vĩnh viễn bị niêm phong từ sau sự kiện này. – bà lão trầm ngâm
- Bà ơi, mọi chuyện đều là sự thật sao? – Sakura kêu lên
- Ừh, ta vốn là một trong ba cung nữ thân cận của Thái tử phi Miyabi Sasaki, hôm đó ta không cùng Thái tử phi trở về nhà nên thoát chết, còn hai người kia đã tử nạn cùng Người rồi.Sau đó ta bí mật rời khỏi cung và đến đây mai danh ẩn tích.
- Tại sao gia tộc Tenoshiwa lại im lặng trước những việc này.Cháu nghĩ họ hẳn phải biết rõ sự thật chứ.Chẳng lẽ họ cũng giống như hai gia tộc chúng cháu sao? – Syaoran hỏi
- Đó là bởi vì có người đã chỉ thị cho họ im lặng và chấp nhận những gì đã xảy ra.Người đó chính là Megumi Sasaki phu nhân – chị dâu của Thái tử phi.
***
Trước khuôn mặt kinh ngạc của hai đứa trẻ, bà Suginatsu lại tiếp tục kể câu chuyện.
Hôm đó, Thái tử phi bảo bà không cần theo mình về nhà mà cứ ở lại trong cung.Khuya hôm đó, lúc bà đang ngủ thì có tiếng đập cửa rất gấp.bà vội vàng thắp đèn, khoác thêm áo và ra mở cửa.Cánh cửa vừa hé mở thì có hai bóng người chạy vào.Ngay lập tức bà nhận ra ngay hai người ấy là Sasaki phu nhân và người hầu tin cẩn Menchi.Hai người trông có vẻ rất sợ hãi.Bà vội hâm nóng một ấm trà và mời phu nhân dùng.Sau khi hớp một ngụm trà người phụ nữ tên Menchi nói qua tiếng thở gấp gáp:
- Hoàng tử Urushi mưu phản.Ông ta đã sát hại Thái tử và Thaí tử phi rồi.Còn cả gia tộc Sasaki cũng đã bị không chế và e rằng cũng sẽ có kết cục không tốt đẹp hơn là bao.Tối nay tôi và phu nhân ở bên ngoại nên không bị chúng bắt.Ngay sau khi nhận được tin tôi đã bố trí người thế mạng cho phu nhân và chỉ kịp đưa mỗi mình phu nhân chạy trốn mà thôi.Còn lão gia và mọi người thì…
- Trời ơi, có chuyện như vậy sao? – Bà Suginatsu sững người khi nghe tin dữ - Giờ chúng ta phải làm thế nào đây?
- Trước mắt chúng ta cần đưa Phu nhân rời khỏi hoàng cung và đảm bảo an toàn cho phu nhân lẫn đứa trẻ trong bụng bà.Chuyện sau này thì tính sau.Mau lên nào!!!
Nói rồi hai người đàn bà vội thu ghém đồ đạc, tư trang, và cả tiền bạc.Sau đó họ bí mật rời khỏi cung, tìm đến một gia trang nhỏ ở ngoại ô kinh thành và nương náu ở đó một thời gian.Khi đã lấy lại bình tĩnh, phu nhân Sasaki lập tức liên lạc với đại thần Tenoshiwa để bàn bạc kế sách.Và tuân theo sự sắp đặt của phu nhân, ông ta không chống đối việc lập Thái tử mới thậm chí còn hỗ trợ và bên cạnh đó ông ta còn có nhiệm vụ cố gắng xây dựng một phe cánh riêng cho mình trong triều đình để dùng vào việc sau này.
***
- Mọi việc xảy ra mùa thu và đến cuối mùa xuân sang năm, phu nhân Sasaki đã hạ sinh một đứa trẻ - bà Suginatsu kết thúc câu chuyện
- Trời ơi, chẳng lẽ đứa trẻ đó là Tomoyo sao? – Sakura giật nảy người kêu lên
Bà Suginatsu chỉ lắc đầu và nói:
- Nếu vậy thì quá đơn giản rồi.Điều đáng nói ở đây là lòng hận thù của phu nhân quá lớn, nên bà ấy đã thực hiện một âm mưu…
Nói đến đây đột nhiên một vật thể bay xẹt ngang qua vành tai Sakura rít lên như tiếng gió và bà Suginatsu kêu lên một tiếng rồi đổ gục xuống.Syaoran vội vã tung cửa xông ra ngoài thì chỉ kịp thấy hai bóng đen đang bỏ chạy, cậu vội vã đuổi theo nhưng chúng đã chạy quá xa nên cuối cùng vẫn không đuổi kịp.Trong lúc đó, Hayato và Sakura vội vã lao đến bên bà Kaede thì phát hiện có một mũi tên đã cắm sâu vào ngực phải bà.Bà lão thở hổn hển, nắm lấy tay Hayato và nói:
- Bà…không trách cứ gì, cũng không hối hận gì. Bà..bà chỉ tiếc đã không kịp nói ra hết tất cả sự thật. Kinomoto tiểu thư, …phu nhân tráo đổi…tráo đổi…
Nói đến đây bà tắt thở, Hayato kinh hoàng trước cái chết bất ngờ của bà mình.Anh ta mở to đôi mắt hướng về Sakura lắp bắp:
- Là các người, các người đã hại bà. Nếu các người không đến đây, thì bà tôi không xảy ra chuyện thế này.Các người là xui xẻo, là dịch hạch.Tôi phải giết các người, …phải giết các người.
Nói rồi anh ta như một con thú điên chụp lấy cây rìu ở góc nhà lao vào Sakura.Sakura hoảng hốt nhảy lui về phía sau để tránh.Dĩ nhiên cô thừa sức đánh gục Hayato nhưng cô không muốn làm vậy.Chàng thanh niên này vừa trải qua nỗi đau mất người thân, hơn nữa đúng là do bọn cô đã tìm đến đây nên mới xảy ra cớ sự này nên cô không nỡ mạnh tay với anh ta.Thế nên Sakura cứ liên tục tránh những cú bổ của Hayato, miệng thì liên tục nói: “Anh bình tĩnh lại đi!!!” mà không có bất kỳ hành động tấn công nào.
Vừa lúc đó Syaoran xuất hiện trở lại từ cửa nhà và nhìn thấy Hayato đang tấn công Sakura.Ngay lập tức, cậu xông vào giữ chặt anh ta từ phía sau và chặt một cú váo gáy khiến anh ta ngất lịm đi.Thấy nguy hiểm đã qua, Sakura dừng lại thở dốc mất một lúc trong khi Syaoran hốt hoảng
- Không sao chứ Sakura?Có chuyện gì vậy?
- Anh ta cho rằng vì chúng ta đến đây nên bà anh ta mới gặp nạn, thế là anh ta điên cuồng lao vào tôi.Tôi cũng không muốn tấn công anh ta nên chỉ né tránh và đang tìm cách khống chế anh ta thì anh về đến nơi.Anh có phát hiện gì không?
- Có hai bóng đen nhưng chúng đã bỏ chạy rất xa khi tôi xông ra nên đã để chúng chạy mất rồi.Nhưng tôi nghĩ bọn chúng rất có thể là người của Sasaki phu nhân.
Sakura buông người rơi phịch xuống ghế trong lúc Syaoran lần lượt đỡ bà Suginatsu và Hayato lên giường.Vừa làm cậu vừa nghe Sakura thuật lại những lời nói cuối cùng của bà Suaginatsu.Nghe xong, cậu nhíu mày suy nghĩ và chợt vỡ lẽ
- Tôi hiểu rồi Sakura!!!Tomoyo không phải là đứa trẻ ấy.Phu nhân Sasaki đã hạ sinh một đứa trẻ khác và bà ta đã đánh tráo con mình với Tomoyo.Tôi nghĩ bà ấy làm vậy là để đảm bảo an toàn cho con mình.Nhưng nếu vậy thì Tomoyo là con ai?Thật đáng tiếc là bà Suginatsu đã không thể kịp cho chúng ta biết điều đó.
- Bây giờ chúng ta làm gì đây? – Sakura nhìn Hayato ái ngại hỏi
- Anh ta vẫn còn đang bấn loạn vì cái chết của người bà.Bây giờ chúng ta đưa bà ấy đến tu viện, trả tiền lo liệu hậu sự cho cha xứ và để lại một món tiền cho anh ta làm vốn sống sau này.Tuy không đáng là gì so với nỗi đau mà anh ta đang gánh chịu nhưng tôi nghĩ nó cũng thể hiện chút ít tấm lòng của chúng ta.Còn anh ta thì ít nhất đến tối anh ta mới tỉnh lại được nên chúng ta cũng thu dọn và rời khỏi đây để tránh có thêm chuyện rắc rối.
- Để tôi viết vài dòng cho anh ta đã – Sakura nói
Sau khi làm xong những việc cần thiết, Syaoran và Sakura khởi hành quay trở lại kinh thành, lòng ngổn ngang tâm sự khi vừa được biết một sự thật kinh khủng về vương triều.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
37 chương
10 chương
23 chương
72 chương
41 chương