Mộc lan hai lần nở rộ

Chương 7 : Hóa ra cô ấy cũng biết cười

Chiều hôm đó về đến nhà, bà giúp việc trưởng quan sát Trịnh Lam rất lâu khi cô bước vào nhà. Tóc tai không chỉnh tề, trên bộ đầm còn loang lổ vết ố vàng do trà gây ra. Ánh mắt bà ta vẫn lạnh lùng như thường ngày, chỉ cúi đầu chào, chứ không mở miệng hỏi một lời nào. Người của Trịnh gia là vậy, chuyện của chủ, người hầu trong nhà không cần phải biết nhiều. Họ chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Trịnh Lam trở về phòng, ở trong phòng tắm hơn một giờ liền, ngâm mình dưới làn nước ấm, vô thức suy nghĩ đến một số chuyện cũ. Hôm nay cô có thể ở trước mặt kẻ chuyên bắt nạt mình, lớn gan phản kháng, đã có thể xem là một bước không tồi. Cô luôn tự nhắc bản thân phải mạnh mẽ, nhất định không để bị bắt nạt nữa. Nhưng chính cô hiểu rõ bản thân hơn ai hết, sự mạnh mẽ dối trá này cô sẽ che giấu được đến khi nào nữa đây? ....... Tháng mười hai... Để chuẩn bị bước vào kì thi cuối kỳ, cô giáo chủ nhiệm có một phi vụ vô cùng to lớn, vì mục tiêu tranh giành thành tích của lớp nói chung và thành tích giáo viên của cô nói riêng. Cô quyết tâm lập nên các đôi bạn cùng tiến. Nội dung rất chi là đơn giản, đó là mười người top đầu sẽ kèm thêm cho mười người top chót. Mười người top đầu có quyền lên bốc thăm tên và đứng đọc ra tên người bạn cùng tiến với mình. - Vũ Ngọc Từ Ninh – Giọng Thuận Phong trầm ấm vang lên. Từ Ninh từ bên dưới cười đến tít cả mắt, bây giờ cô mới thấy, học dở cũng có cái hay của nó, chí ít cũng mang lại cho cô cơ hội ở cạnh nam thần siêu cấp Thuận Phong! Quá tốt! - Bùi Chí Viễn... – Mộc Khuê e dè nhìn về phía bàn cuối. Thầm than trời oán đất, trúng ai không trúng, lại trúng ngay thành phần cá biệt của lớp cơ chứ. Lần này cô thảm rồi. Chí Viễn từ bên dưới đang nói chuyện phiến, nghe thấy tên mình, cậu ta nhìn lên Mộc Khuê, mặt khinh khỉnh không thèm quan tâm đến, tiếp tục quay sang nói chuyện với đồng bọn. Lần lượt các cái tên được xướng lên. Người vui, kẻ buồn phiền, tất cả làm cho không khí cuối tuần thêm phần rộn ràng. Chọn được bạn vừa ý hẳn sẽ vui vẻ, chọn nhằm kẻ thù ắt hẳn ức đến phát bực! Trịnh Lam cầm tờ giấy ghi ba chữ “Lâm Vũ Phong” trong tay, khẽ quay đầu nhìn về phía bàn cuối. Ai đó nói cho cô biết. Tại sao lại là hắn? Tại sao cô bốc trúng tên hắn? Có hẳn mười người cơ mà. Xác xuất sao có thể nhỏ đến vậy? Ai đó ở bàn cuối đang nói chuyện với anh trai, cảm giác có luồng sát khí từ bàn giữa phóng xuống. Lúc ngước mắt nhìn lên, Vũ Phong vừa hay nhìn thấy cặp mắt muốn giết người của Trịnh Lam. Ngay lập tức cậu thấy cô bạn quay ngoắt lên trên, làm như chưa từng nhìn xuống chỗ cậu. Trong đầu Vũ Phong hiện lên dấu chấm hỏi to đùng “Cô gái này hình như mình đã lỡ gây thù oán gì rồi?”. - Cô có thể đổi em với Vũ Phong cùng một nhóm được không? Dù sao bọn em cũng ở cùng, học cùng sẽ thuận tiện hơn – Thuận Phong đứng lên bày tỏ ý kiến. - Cái này em phải hỏi bạn cùng tiến của em mới được – Cô giáo cười hiền lành. Từ Ninh nghe ý kiến của Thuận Phong, liền mặt mày không vui. Nhất là nghe bạn ngồi cùng nói người cùng học với Vũ Phong là Trịnh Lam. Nếu đổi Thuận Phong cho Vũ Phong, cô chẳng phải sẽ cùng một đôi với Trịnh Lam ư? Từ Ninh nghĩ đến đó liền đứng dậy, nói lớn. - Mình không đổi! Mình muốn học cùng Thuận Phong thôi! Hai anh em các bạn chung nhóm cái gì chứ! Nếu hai người cùng học mà học tốt lên thì Vũ Phong đã không đội sổ từ lâu rồi. Nghe đến đó, mặt Thuận Phong tối sầm lại. Vũ Phong đang nghịch điện thoại, nhanh chóng hướng ánh mắt sát khí nhìn Từ Ninh, khiến cô bạn ngoan ngoãn im miệng ngay tức thì. Trịnh Lam biết Từ Ninh không thích mình và cô cũng biết tất cả con gái trong lớp này trừ Mộc Khuê ra đều không ưa cô. Nên cô cũng hiểu được sự lựa chọn của Từ Ninh. Cô dù không cam làm đôi bạn cùng tiến cùng Vũ Phong, nhưng cùng Từ Ninh cũng chẳng có gì khác biệt. Trong chuyện này, Trịnh Lam quyết định ngồi ở vị trí trung lập. - Nếu đổi được, vậy cô cho em chuyển qua nhóm với Tuệ Minh nha cô! - Em muốn qua chung nhóm với lớp trưởng cô ơi! - Bọn em cũng muốn có nhóm nữa! – Thành viên top giữa lên tiếng tị nạnh. Cả lớp lại được dịp nhộn nhịp một phen. Cô bị đám học sinh đẩy qua đẩy lại đến choáng váng hết cả. Cuối cùng ra quyết định, bốc thăm là do trời, nên sẽ không cho đứa nào đổi chát, thêm bớt gì hết. Tiếp...