Mộc lan hai lần nở rộ
Chương 4
Tối hôm đó, Trịnh Lam chần chừ nhiều lần muốn hỏi chuyện của Lâm Thành, lời đến miệng liền bị trôi vào trong.
Ông Trịnh Đình không phải người khắc khe, hung dữ, nhưng cái khí chất bức người kia lại khiến Trịnh Lam phải dè chừng. Thường ngày hai ông cháu không gặp mặt nhiều, nói chuyện không đến ba câu, chỉ đến giờ cơm là cùng ngồi ăn chung bàn. Tối nào cũng vậy, sau khi ăn tối xong, ông sẽ vào thư phòng, không trở ra nữa.
Đêm đó, Trịnh Lam nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với Lâm Thành, cô thấy thật khó xử.
Hôm sau...
Trịnh Lam đến lớp, liền nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán. Thi thoảng những ánh mắt kia lại liếc nhìn cô. Trịnh Lam không hiểu chuyện gì xảy ra, bước không nhanh không chậm ngồi vào bàn.
- Trịnh Lam, bạn biết chuyện gì chưa? – Mộc Khuê nói nhỏ.
- Chuyện gì?
- Lâm Thành nghỉ học rồi.
Trịnh Lam nghe đến liền bị giật mình. Bên ngoài, cô cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, vờ như không quan tâm lắm, thản nhiên đem sách vở ra xem. Nhưng trong lòng cô rối loạn. Có phải vì cô không chịu nói chuyện với ông, nên công ty nhà Lâm Thành xảy ra chuyện, cậu ta phải nghỉ học?
Giờ ra chơi, Trịnh Lam lang thang ra phía sau trường.
Suốt đường đi, trong đầu cô không thôi nghĩ đến lời của mấy cô giúp việc nói với nhau hôm trước “Tiểu thư gì chứ? Là sao chổi! Ai ở gần nó đều gặp xui xẻo, chúng ta tốt nhất ít lại gần nó!”. Họ có biết cô nghe những lời đó bị tổn thương thế nào? Cô là sao chổi sao? Cô không có ai bên cạnh, chẳng có ai muốn chơi cùng cô. Là vì cô mang xui xẻo cho bọn họ sao? Cô chỉ muốn sống những ngày yên ổn, cũng chưa từng làm hại ai. Người khác gặp chuyện không may thì nói cô xui xẻo, vậy lúc họ gặp may, cô có được xem là thiên thần không?
Bất chợt, Trịnh Lam nghe tiếng đàn phát ra từ căn nhà gỗ. Tiếng nhạc này nghe như được đàn ra từ đàn vĩ cầm, âm thanh réo rắt, du dương đến lạ thường. Người đang chơi đàn, có lẽ là một người rất điêu luyện.
Trịnh Lam cất bước khẽ đi về phía ngôi nhà gỗ, nhẹ nhàng như thể sợ ai đó phát hiện sự có mặt của cô. Trịnh Lam ló đầu nhìn vào trong. Cô chợt kinh ngạc khi nhìn thấy Vũ Phong. Cậu ta đang phiêu với cây vĩ cầm trên tay, động tác kéo đàn rất chuyên tâm, cả người như đang chìm vào thế giới riêng biệt. Trịnh Lam bị sự việc trước mắt làm thay đổi suy nghĩ “Hắn thực sự biết chơi vĩ cầm!”
Trịnh Lam chăm chú nhìn hồi lâu. Say sưa đến mỗi quên luôn những suy nghĩ trong đầu. Cô trước nay vẫn luôn ngưỡng mộ những người biết chơi nhạc cụ. Sự ngưỡng mộ xuất phát từ việc cô có cố gắng thế nào cũng không học được. Cô không những không biết chơi đàn, nhạc lý mù mờ, mà ngay đến ca hát cũng thuộc dạng tầm thường. Lúc nhỏ hay bị mẹ trêu, nói cô là “sự kết hợp giọng hát của Jaian và khả năng chơi đàn của Shizuka”.
Mãi đến khi bản nhạc kết thúc, Trịnh Lam mới từ trong hồi tưởng thoát ra. Cô thấy Vũ Phong đặt cây đàn vào trong hộp, động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận.
Bất chợt, tiếng chuông báo từ xa vọng đến, Trịnh Lam vội vội vàng vàng quay lưng rời đi.
Lúc bước đi, tai cô rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân đi ở phía sau. Cô đi thì người đó đi, cô dừng thì người đó dừng. Trịnh Lam cảm giác mình bị trêu đùa, cô quay người lại, liền nhìn thấy Vũ Phong đứng cách cô một khoảng không xa, mắt đang nhìn cô chăm chăm, trên tay còn xách theo hộp đàn.
- Sao dừng lại rồi? – Vũ Phong mặt tỉnh bơ hỏi Trịnh Lam.
Trịnh Lam nhíu mày nhìn cậu ta, không có ý đáp lại, quay lưng tiếp tục đi. Đi được một lúc, cảm giác có người đi phía sau lưng, thật là thiếu tự nhiên, từng bước đi của cô trở nên vô cùng cứng nhắc. Đến nỗi, giầy vấp phải đá trên đường, mém chút bổ nhào. May mà cô kịp thời giữ được thăng bằng. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghe thấy tiếng cười từ phía sau. Trịnh Lam một lần nữa quay đầu nhìn về phía sau.
Nụ cười từ con người đó, rõ ràng là rất chói lóa, dưới ánh mặt trời càng thêm phần rực rỡ, nhưng Trịnh Lam chỉ nhìn thấy sự giễu cợt. Hàng lông mày cô cau lại, ánh mắt nhìn Vũ Phong có tính sát thương cao độ.
- Trịnh Lam, bạn có định vào lớp hay không? – Vũ Phong vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi.
- Cậu đi trước đi! – Trịnh Lam bước sang một bên, có ý nhường đường. Trong tâm cô thiện ác đấu tranh, rõ ràng hắn cười nhạo cô, tại sao cô phải giữ thái độ hòa bình cùng hắn? Vì cô được dạy, một tiểu thư thì cần có những hành động sao cho đúng mực. Quan trọng nhất là “Không được làm mất mặt Trịnh gia”.
Trên môi Vũ Phong nở nụ cười như có như không, con đường phía trước có người nhường, đương nhiên cậu cứ ung dung mà đi.
Trịnh Lam nhìn cậu ta, bàn tay siết chặt, hận không thể trút giận.
Vũ Phong đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Trịnh Lam.
- Mắt bạn rất sáng, cười lên chắc chắn sẽ đẹp - Nói rồi, cậu ta quay lưng đi thẳng.
Trịnh Lam đờ đẫn hồi lâu. Câu nói đó, là có ý gì? Là khen hay là ngầm ý chê bai? Không cần hắn nói, cô cũng tự biết bản thân chỉ có mỗi đôi mắt này làm vốn liếng, đôi mắt cô đương nhiên là xinh đẹp. Nhưng cô chỉ đụng mặt hắn không quá ba lần, để nhìn thấy được điểm này, Vũ Phong quả thật không đơn giản.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
78 chương
30 chương
21 chương