Mơ xanh nấu rượu
Chương 2
MƠ XANH NẤU RƯỢU – CHƯƠNG 3
Chương 3:
Thời điểm Giang Sam học năm tư y khoa chính quy đi phỏng vấn một công ty y dược xếp hạng cao nhất thế giới mà cậu hiện tại đang làm, cậu hoàn toàn không có bất kỳ tự tin nào, lúc mới bắt đầu đối mặt vấn đáp, cậu ít biết tiếp lời như thế nào, nhưng mỗi khi qua phỏng vấn, đến lượt sau, cậu ngược lại là trở nên tốt hơn rất nhiều, thành ra một năm này được gọi vào công ty tại vị trí thành phố của cậu chỉ có sáu thực tập sinh, trải qua nửa năm thực tập, cuối cùng công ty chỉ để lại hai người, một trong số đó tự nhiên chính là cậu.
Qua thời gian thực tập, tiểu tổ liên hoan, có tiền bối cười nói với cậu là Thanh tỷ nhìn cậu lớn lên đẹp trai, cho nên đem cậu lưu lại.
Đương nhiên, chỉ là lớn lên đẹp trai, vậy khẳng định là không để tâm tới, cậu sau đó lập công trạng cũng nói cậu không phải tiểu bạch kiểm, bình hoa.
Trên người cậu có một loại khí chất khiến người vừa nhìn vừa thích vừa tin phục, hơn nữa cậu nói tiếng phổ thông không sai, tiếng anh cũng rất tốt, làm người nghiêm túc mà cẩn thận, chân thật chịu khó.
Ở tình huống như vậy, hơn nữa trường học không sai, thành tích không sai, người lớn lên lại đẹp, đương nhiên sẽ được lưu lại .
Cho dù đã công tác hai ba năm, Giang Sam vẫn không có trở nên khéo đưa đẩy, thỉnh bác sĩ lúc ăn cơm, mời uống rượu, cậu chưa bao giờ từ chối, ngoài ra, có chuyện gì cậu cũng sẽ không lười biếng, người khác làm hết thì thôi, cậu thường thường muốn làm đến mười lăm phần.
Cậu cảm giác mình không có thông minh như người khác, cũng sẽ không cùng người khác thủ đoạn khéo đưa đẩy, cho nên không thể làm gì khác hơn là càng thêm nỗ lực cùng thành khẩn .
Mà phần nỗ lực cùng thành khẩn này chính là đáng quý, cho nên người trong tổ đều yêu thích cậu, có một lần trợ thủ của ông chủ xuống dưới, nhìn thấy cậu, đều thích đến nỗi mỗi ngày đem cậu mang theo bên người.
Mà cho dù là được người yêu thích như vậy, công trạng cơ hồ nhiều hơn mấy lần trước, cậu cũng chưa bao giờ kiêu ngạo qua, vẫn như cũ chăm chỉ khiêm tốn.
Thắng không kiêu bại không nản, người thường khó có.
Thời điểm Giang Sam đi vào bao sương của quán bar, Thải Thải kinh ngạc “Nha” một tiếng, hắn người này, tâm tình gì đều hiện trên mặt, hơn nữa thường thường còn so với tình huống thực tế càng thêm khuếch đại, thêm vào hắn lại tỏ ra phải hơn mẫu nghi thiên hạ, nhìn lại như pha trò hề.
Bất quá dựa vào hắn là thân thích của ông chủ Tống, chính mình lại có một cửa hàng rất lớn, người bình thường đương nhiên không dám trước mặt cười hắn, mà phía sau nhiều lắm thì sẽ nói vài câu.
Trong phòng khách tia sáng ảm đạm, ám muội, nơi ở tuy lớn, bên trong lại không có mấy người.
Giang Sam liếc nhìn Thải Thải, Thải Thải trang điểm tươi đẹp, tóc lưu đến rất dài, Giang Sam mỉm cười chào hỏi: “Hái tỷ, chào anh!”
Thải Thải trước kia là không đùa Tiểu Khả, hắn hiện tại lại tiến lên túm chặt cánh tay Giang Sam, cũng làm cho Giang Sam hơi không dễ chịu, hắn trêu đùa: “Người khác nhìn thấy tôi, đều phải nói tôi càng ngày càng đẹp, cậu thế nào không nói?”
Giang Sam ngại ngùng cười: “Hái tỷ càng ngày càng đẹp.”
Hái Thải đáp: “Cậu vẫn như những năm qua, sáng sủa.”
Liền đánh giá Giang Sam: “Càng ngày càng đẹp trai, tôi thích.”
Lời này của hắn lại để cho Giang Sam ý tứ không được tốt, cậu đã thấy Tống Trí Văn ngồi ở một bên trên ghế salông.
Không nhìn thấy cũng khó, bởi vì trong phòng ngoại trừ Thải Thải, cũng chỉ có Tống Trí Văn .
Giang Sam biết Tống tiên sinh tên gọi Tống Trí Văn, sau khi cùng Tống Trí Văn chia tay.
Kỳ thực cũng không thể gọi là chia tay, hai người cùng nhau hơn một năm, có một ngày, tài xế của Tống Trí Văn đến trường học tìm cậu, gọi cậu đến trong rừng cây nhỏ, nói: “Tống tiên sinh nói cậu sau này không cần đi căn nhà Đồng gia nữa. Đây là ngài ấy đưa cho cậu, Caly có 10 vạn đồng, mật mã là sáu số sáu, cậu cầm đi.”
Tài xế ngữ khí rất ôn hòa, Giang Sam sửng sốt một chút, cười đẩy lại tay tài xế, nói: “Số tiền này không thể cầm, đại ca, anh lấy về trả lại Tống tiên sinh đi.”
Quan hệ của hai người, Giang Sam đương nhiên biết là bao dưỡng, mới bắt đầu cũng là nói tốt đẹp như thế.
Ban đầu là Thải Thải tìm tới cậu, cậu đang lo cha chữa bệnh không có tiền, trong nhà lại để cho cậu dù như thế nào cũng phải lưu ở trường học tập, cậu vì sự bất lực của chính mình mà thống khổ, Hái Thải nói có người muốn cùng cậu một chỗ, mỗi tháng 20 ngàn, hỏi cậu có nguyện ý hay không.
Giang Sam ban đầu rất mê man, nhưng ngay lúc đó cậu liền tóm lấy này cái phao cứu mạng, vẫn cùng Thải Thải cò kè mặc cả lên giá, nói có thể hay không trả trước, sau đó thành một năm hai mươi vạn.
Thải Thải độ chừng đều không nhớ rõ những chuyện này, mà Giang Sam lại nhớ rất rõ ràng.
Giang Sam không có cảm giác mình cùng Tống Trí Văn bên nhau là cưỡng ép, chịu nhục, tuy rằng cậu ban đầu quả thật là nơm nớp lo sợ bị dẫn tới phòng Đồng gia, nghĩ chính mình sẽ gặp phải biến thái, thậm chí sợ hãi nghĩ đến giết người quăng xác, nhưng cậu vì tiền, cậu không thể chết.
Mà rất hiển nhiên không có, cậu ở nơi đó gặp Tống Trí Văn, một người nam nhân nhã nhặn, phong nhã hào hoa, Giang Sam cơ hồ cảm động cho anh là Chúa cứu thế của mình
Ban đầu, cậu không có bất kỳ kinh nghiệm gì, nhưng cậu cái gì đều nguyện ý học, Tống Trí Văn muốn làm sao, cậu liền làm đến vậy.
Cơ hồ như nha hoàn cổ đại hầu hạ chủ nhân cũng không sai biệt lắm.
Nhưng cậu không cảm thấy khuất nhục, bởi vì cậu cho là chính mình không có cái gì đáng giá Tống Trí Văn muốn tìm mua hai mươi vạn, lại nói, năm đó nhiều lắm, Giang Sam nhớ Tống Trí văn cũng chỉ tìm cậu bảy, tám lần, Giang Sam cảm thấy cho dù mình có được một cái mông vàng, cũng không đáng đến hai mươi vạn, huống chi cậu chỉ là cái nhục thể phàm thai.
E rằng nghĩ như thế, có chút tự cam chịu thấp hèn, mà Giang Sam cho rằng người không thể vong ân phụ nghĩa, cho nên, cậu cũng sẽ không lập dị cho rằng Tống Trí Văn mua mình là vũ nhục chính mình.
Mà chuyện tình yêu sao? Ban đầu cậu chỉ muốn tiền, đương nhiên là không có.
Sau khi quen thuộc thân thể của đối phương, tự học ở trong thư viện trường, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua khe hở lá cây buông xuống một mảnh vết lốm đốm, cậu cũng sẽ nghĩ, Tống tiên sinh một lúc nào đó lại tìm cậu đây?
Tưởng niệm là có, nhưng cậu khi đó cho là mình cũng không nên nghĩ đến tình yêu, bởi vì cha còn tại trên giường bệnh chịu khổ.
Cùng Tống Trí Văn kết thúc quan hệ, bệnh tình cha Giang cũng đã được khống chế, Giang Sam có một lần ở trên mạng đột nhiên nhìn thấy một tin tức, lý giải về của cải gia tộc họ Tống, cậu ban đầu còn tưởng gia tộc họ Tống có từ thời Dân quốc, nhấn vào mới phát hiện không phải, sau đó cậu nhìn thấy một cái tên, gọi “Tống Trí Văn” .
Chẳng biết vì sao, cậu nhìn thấy danh tự này lòng liền khẩn trương, cậu đi tìm kiếm danh tự này, ở trên mạng nhìn thấy bức ảnh Tống tiên sinh cùng người thật của anh có bất đồng rất lớn, người thật anh tuấn nhã nhặn hơn nhiều, trong hình người lại quá nghiêm túc, nghiêm túc đến thậm chí mang theo một điểm âm trầm.
Thế nhưng, đây là cùng một người, Giang Sam nhìn thấy bức ảnh liền hiểu.
Lúc này lần thứ hai nhìn thấy đại danh đỉnh đỉnh Tống Trí Văn, Giang Sam cảm thấy được anh cách mình xa quá, hoàn toàn không như Tống tiên sinh trước kia.
Nhưng cậu rất lễ phép mà chào hỏi: “Tống tiên sinh, chào ngài!”
Tống Trí Văn ở cùng nơi này với Thải Thải thật ra rất tùy ý, như Thải Thải cái loại GAY trang điểm tươi xinh “gái” đến giận sôi người, Tống Trí Văn cùng với hắn, muốn nghiêm túc, cũng không cách nào nghiêm túc, cho nên y tại nơi này, đều là đặc biệt thả lỏng.
Tống Trí Văn nhìn thấy Giang Sam, đôi mắt không khỏi thoáng trợn lớn hơn một chút, trong lòng cũng là căng thẳng, bởi vì cậu thật sự rất giống Đại Khả, đặc biệt ở cậu bớt đi chút ngây ngô, mang tới sắc thái thành thục sau này.
Tống Trí Văn vỗ vào ghế sô pha một chỗ bên người: “Lại đây ngồi.”
Hiển nhiên là đối xử như “thiếu gia” (call boy) tiếp rượu.
Giang Sam chần chờ một chút, đi qua ngồi.
Thải Thải đã tùy cơ ứng biến ra cửa phòng khách.
MƠ XANH NẤU RƯỢU – CHƯƠNG 4
Chương 4:
Tống Trí Văn cùng Giang Sam ở chung với nhau năm đó nhiều lắm cũng chỉ lên giường, hai người cơ hồ không có bất kỳ giao lưu nào khác, bởi vì đối với Tống Trí Văn mà nói, không cần.
Y bận, có rất nhiều chuyện chờ y xử lý, y bây giờ không có thời gian cùng tâm tình với bạn giường bên người.
Đương nhiên, Giang Sam cũng là như thế, cậu là bạn tình, hầu hết là như vậy.
Chớ nhìn anh thoạt nhìn rất nhã nhặn, hiện tại tuổi gần bốn mươi, bởi vì nhiều năm lao tâm, uy nghiêm bên trong, tướng mạo mang theo âm trầm, nho nhã, nhưng anh thật ra là một người tinh lực dồi dào.
Ở chuyện khác ra làm sao, Giang Sam không biết, mà ở trên giường, anh phi thường có tinh thần.
Giang Sam không biết Tống Trí Văn, Tống Trí Văn gần nửa đời người, cơ hồ không đem người nhìn nhầm, chính mình hiểu rõ ràng người trẻ tuổi này.
Nhưng y không có cùng người trẻ tuổi này tâm sự, thảo luận nhân sinh.
Có lẽ là lúc này khá là thả lỏng, y chân trái khoát lên đùi phải, tư thế lười biếng nhìn Giang Sam bên cạnh, hỏi: “Thế nào lại nghĩ muốn trả tiền tôi, tôi không nhớ rõ có cho cậu vay tiền.”
Điều này làm cho Giang Sam có chút ngượng ngùng.
Lúc trước nói là hai mươi vạn một năm, tiền, hàng hai bên thoả thuận xong, hiện tại cậu trả lại tiền, xem có vẻ hơi lưu ý quan hệ lúc trước quá, cậu biết người có tiền đều là muốn người khác không nghịch lại ý mình, chỉ cần dùng lòng biết ơn tiếp thu là được.
Cậu biết Tống Trí Văn khẳng định không để ý chút tiền này, Giang Sam cũng là sau khi đi làm, bởi vì nguyên nhân công tác ở một nơi có chút không bình thường lắm, mới biết người có tiền lúc tiêu phí đến cùng là cao bao nhiêu.
Cho nên trả tiền lại, chỉ là vì chính cậu, không phải là vì Tống Trí Văn.
Giang Sam bị đôi mắt sâu thẳm lại như gương sáng của Tống Trí Văn nhìn, cậu sẽ không nói dối, cậu nói: “Lúc trước cần tiền của ngài, là bởi vì cha em mắc bệnh ung thư, trong nhà phi thường thiếu tiền, mà em hiện tại loa hoa có một chút tiền, trong nhà không còn khó khăn nữa, cho nên liền muốn đem số tiền này trả lại ngài.”
Cậu rất chân thành mà nhìn Tống Trí Văn, loại chân thành làm cho bất luận người nào đều sẽ bị hấp dẫn: “Em biết Tống tiên sinh ngài khẳng định nhìn không lọt số tiền này, em giữ số tiền này, Tống tiên sinh ngài cũng sẽ không coi là chuyện to tát. Coi như là Tống tiên sinh ngài đại nhân đại lượng, để em trả lại, em sau này liền có thể sống thoải mái hơn.”
Tống Trí Văn nở nụ cười: “Trước đây ở cùng với tôi, khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái?”
Giang Sam biết anh hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích: “Không phải. Em không phải ý này, chính là, chính là… Aiz… Tống tiên sinh, chính là em cảm thấy được, chúng ta lúc trước kỳ thực cũng coi như là bình đẳng ở chung, đó là một chuyện lãng mạn rất bình đẳng, muốn em nhận tiền của ngài, xác thực… Liền có vẻ em như đem bán. Trong lòng em xác thực bởi vậy có áp lực, kính xin ngài tác thành cho em.”
Giang Sam lớn lên rất tốt, âm thanh cũng êm tai, thái độ khiêm tốn lại thành khẩn, thực sự khiến người ta không giận được.
Tống Trí Văn lại nói: “Mà tôi cũng không có đạo lý ngủ với người miễn phí a. Cậu đây là đi ngược quy củ của tôi. Cậu có biết, quy củ thường thường là bức người lớn.”
Tống Trí Văn là cố ý làm khó dễ Giang Sam, Giang Sam đương nhiên biết rõ, cũng cảm thấy được Tống Trí Văn ước chừng là muốn trêu chọc mình.
Cậu thế là cũng không biết nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là ngại ngùng cười.
Tống Trí Văn đột nhiên đưa qua tay, một tay nắm lấy cánh tay của cậu, một tay đè xuống bờ vai cậu, lại gần mặt cậu.
Tống Trí Văn đột nhiên tiếp cận khiến Giang Sam không kịp chuẩn bị, nhưng cậu chỉ cứng một giây đồng hồ, sau đó, cậu liền buông lỏng thân thể, đầu hơi hướng về sau, ngẩng mặt, ánh mắt mang theo uể oải mà nhu hòa, lẳng lặng nhìn Tống Trí Văn.
Tống Trí Văn vốn là muốn hôn cậu, lúc này lại ngừng lại. Y tại sao lại cùng Thải Thải giao hảo như vậy, y tự mình biết là bởi vì Thải Thải người này tùy tính, y có thể dựa theo tâm ý của chính mình mà tùy tâm sở dục buông thả bản thân.
Mà Tống Trí Văn y không thể, ngược lại, y tại mọi thời khắc đều khống chế chính mình đi làm rất nhiều chuyện, chuyện tính hướng, cũng là bí mật của y, y không phải một cái người tùy tính sở dục, y mà thích làm gì thì làm, kia chỉ sợ cũng không phải y.
Chỉ có thời điểm ở cùng bạn tình, y không còn là chủ tịch tập đoàn Tống thị, y là chính mình.
Y liếc mắt nhìn chăm chú Giang Sam: “Rất nhớ tôi hôn cậu?”
Giang Sam hơi hạ mắt: “Em cùng với ngài, còn chưa có xảy ra chuyện trên giường qua.”
Tống Trí Văn suy nghĩ lại một chút, cùng Giang Sam lên giường, thực sự không cái gì để nhớ, cậu không phải người không thể chờ đợi, cũng không có chống cự, cũng như không đặc biệt am hiểu kỹ xảo trên giường thậm chí còn không yêu thích một ít đồ chơi xinh đẹp, cậu chính là một người quy quy củ củ, thời điểm đang làm việc một bộ thần sắc nghe lời đoán ý, tựa hồ là muốn làm y vui lòng, nhưng thực hơi khiến người phát ngán.
Tống Trí Văn biết Giang Sam là cùng loại, nâng tay sờ sờ tỉ mỉ khuôn mặt năm nào, hừ một tiếng: “Hai năm qua không giao du bạn trai sao?”
Giang Sam mím môi im lặng một hồi, mới nói: “Không.”
“Không thể nào là bởi vì còn muốn tôi đi?”
“Không rõ lắm. Hơn nữa không gặp được người nào.”
Tại sao không quen bạn trai, Giang Sam chính mình quả thật là không rõ ràng, cũng từng đi qua GAY bar hai lần, nhưng cậu có chút bị giật mình, liền không qua lại nữa.
Cậu tính tình tốt, chỉ sợ sẽ không có người nghĩ ra kỳ thực cậu là người kĩ lưỡng và có tâm lý khiết phích.
Tống Trí Văn cảm thấy được Giang Sam đến trả tiền, ngoài nguyên nhân cậu nói kia, có lẽ là còn muốn thông đồng với mình.
Y thế là không chần chừ nữa, tay từ trên mặt của cậu tìm đến cổ cậu, Tống Trí Văn cảm nhận được hầu kết cậu bởi vậy mà nhúc nhích một chút, cậu đang khẩn trương.
Mà Tống Trí Văn không có dừng lại, ngón tay của y bắt đầu tháo nút buộc áo sơ mi của cậu.
Giang Sam giơ tay như muốn ngăn cản anh, nhưng sau đó chỉ là khoát lên eo Tống Trí Văn, Tống Trí Văn vùi đầu hôn trên cổ của cậu, rồi hôn xuống dần, anh nói: “Em tắm xong mới tới sao?”
Giang Sam trên người mang theo khí tức nhẹ nhàng khoan khoái da thịt sau tắm rửa, cậu còn dùng xà phòng thơm hương chanh.
“Ừm.” Giang Sam tay cũng bắt đầu xoa xoa eo Tống Trí Văn, Tống Trí Văn bị cậu mò liền động dục, y đem áo sơ mi Giang Sam cởi xuống, liền mò lên áo may ô bên trong cậu cởi ra, Giang Sam vẫn duy trì vóc người rất tốt, bắp thịt đều đặn, vòng eo gầy yếu ớt, điều này làm cho Tống Trí Văn càng thêm hứng thú, y mút cắn một bên đầu nhũ trái của Giang Sam.
Có chút đau, phần lớn là tê dại, còn có một loại tâm tình không rõ thoát ra. Giang Sam trầm thấp hừ một tiếng, tay bắt đầu mò vào áo sơ mi Tống Trí Văn xoa xoa lưng anh.
Tống Trí Văn mút cắn một bên đầu nhũ cậu, lại đưa tay xoa nắn một bên khác, sau đó lần mò đi xuống, cách quần miêu tả bộ phận kia của cậu đã thoáng đứng lên.
Giang Sam quá mức giữ mình trong sạch, ngoại trừ cùng Tống Trí Văn xảy ra quan hệ, chưa từng cùng với người khác làm qua, cho nên thân thể phi thường mẫn cảm, hơn nữa cậu ít khi tự mình an ủi, thời gian dài ngột ngạt làm cho thời điểm cậu bị Tống Trí Văn ve vuốt gáy, hắn liền nổi lên mong muốn, hoặc là thời điểm cậu bị con ngươi sâu thẳm của Tống Trí Văn nhìn chằm chằm, thân thể của cậu liền không tự chủ nóng lên.
Tống Trí Văn tháo ra thắt lưng của cậu mở ra khuy quần cùng dây kéo, cách quần lót trêu đùa cậu, Giang Sam muốn đem chân đưa lên, nhưng lại đem chân mở ra.
Cậu có chút kích động, tim đập rất nhanh, giơ tay lên muốn ôm lấy đầu Tống Trí Văn, nhưng lại sợ chọc giận Tống Trí Văn, đành phải không trên không dưới ôm lấy bờ vai của anh. Tống Trí Văn cắn cho đầu nhũ hắn đỏ như anh đào, sau đó liền ngẩng đầu lên hôn môi của cậu, hai cái miệng dính vào nhau cơ hồ không thể tách ra.
Tống Trí Văn nửa người đặt ở trên Giang Sam, loại áp bức này khiến Giang Sam tinh thần mê ly, không ngừng dây dưa môi lưỡi mang theo một loại cứu vớt nhau trong lúc hoạn nạn giống như thân mật, tiếng nút dính mút vang lên trong căn phòng an tĩnh, còn kèm theo tiếng Giang Sam trầm thấp kêu rên, cậu đã đem thắt lưng Tống Trí Văn tháo ra, tay lần mò xuống bộ phận của anh.
Tống Trí Văn nơi đó cũng đã nổi lên phản ứng, vừa nóng vừa thô, Giang Sam hơi kéo ra nụ hôn của anh, sau đó dọc theo cằm của anh liếm hôn lên gáy cùng hầu kết của hắn, Tống Trí Văn phát ra một tiếng cười nhẹ, ngón tay không hề ve vuốt phía trước cậu, trái lại dọc theo hông của cậu tìm đến phía sau, ngón tay xoa xoa lên nụ hoa ở mông cậu.
Giang Sam sắc mặt đã ửng đỏ, trong mắt mịt mờ hơi nước, cậu ngửa đầu liếc mắt nhìn Tống Trí Văn một cái, sau đó ôm eo cùng lưng của anh đem anh xốc ngược lên lại đặt ở trên ghế salông, Tống Trí Văn còn chưa kịp ổn định thân thể của chính mình, Giang Sam đã phủ người lên, cậu mò lên vạt áo áo sơ mi của anh, cắn mút bụng của anh, liền mở ra dây lưng, sờ lên tính khí, lập tức, cậu dán môi mình lên, cách tầng quần lót liếm hôn bộ phận kia.
Tống Trí Văn lúc này mới ngồi vững vàng thân thể, cúi xem cái đầu chôn ở giữa hai chân mình, y sờ lên tóc cùng lỗ tai Giang Sam, tóc Giang Sam rất mềm mại, lỗ tai cũng mềm mại, khó trách cậu là người tốt tính không bao giờ nóng nảy.
Giang Sam từ bên trong quần lót rút ra trụ thịt, ngậm lấy đỉnh đầu, liền không ngừng ngậm xuống, Tống Trí Văn lúc này đã hưng phấn, y đè đầu Giang Sam xuống, làm cho cậu ngậm sâu hơn một chút.
Giang Sam khẩu giao thực sự không coi là tốt, nhưng cậu chịu ra sức, Tống Trí Văn ở trong miệng của cậu đạt cao trào, Giang Sam tránh không kịp, môi cùng trên mặt đều lưu lại không ít dịch thể, cậu không để ý, trái lại liền áp sát tới, xoa nắn, mút nút làm cho anh bắn hết ra.
Tống Trí Văn đạt cao trào xong có chút thất thần, Giang Sam sắc mặt ửng đỏ, thần sắc muốn mê loạn, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác non nớt mà sạch sẽ.
Tống Trí Văn ôm lấy cậu, cảm thấy cậu như một viên ô mai ngây ngô.
Anh vì cậu lau đi dịch thể trắng đục trên mặt cùng trên môi, Giang Sam lúc này mới có chút ngượng ngùng, cậu cúi thấp người giật giấy ăn từ trên khay trà trước ghế sa lon không xa, trước tiên đem ngón tay Tống Trí Văn lau sạch sẽ, mới lại lau chùi mặt cùng tay của mình.
Thời điểm Tống Trí Văn muốn cởi quần cậu, Giang Sam hơi né một chút: “Tống tiên sinh, nơi này không có bao, cũng không quá rộng.”
Tống Trí Văn lấy tay bóp phía trước cậu một cái, làm Giang Sam cắn môi nhíu mày.
“Em dáng dấp thế này có thể ra ngoài sao?” Tống Trí Văn giọng nói mang vẻ trêu đùa, bên ngoài trêu đùa còn có một chút thân mật. Vừa thỏa mãn ham muốn thái độ nam nhân đều sẽ rất tốt.
Giang Sam có chút lúng túng, cậu liền lại gần Tống Trí Văn, hôn môi của anh, Tống Trí Văn không có từ chối.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
48 chương
19 chương
27 chương