Lòng ta tò mò tới cực điểm. Trực giác nói cho ta biết, cú điện thoại này một trăm phần trăm có liên quan đến ta. Người nói chuyện cùng Khương Vũ Bạch là ai? Vì sao lại nhắc tới ta? "Hôm nay có thể", là ám chỉ việc gì? Hai giờ chiều chúng ta sẽ đi tới nơi nào.... Ta đang chuẩn bị mở miệng hỏi, Khương Vũ Bạch đã cúp điện thoại, nhàn nhạt nói một câu: "Là luật sư Trương. Buổi chiều hai giờ, ông ta phái người lại đây đón chúng ta." "Để làm cái gì?" Hắn mở ra mi mắt, ở trên gương mặt thiên sứ cùng ác ma kết hợp sinh ra biểu tình hơi chút phức tạp, nói ra hai chữ "Di chúc" Ta nằm mơ cũng không có nghĩ tới, hai bậc trưởng bối của Khương gia lại đem di chúc phó thác ở trụ sở luật sư như vậy. Nếu không phải luật sư Trương tự mình lái xe tới đón chúng ta, sợ rằng chúng ta cả đời cũng tìm không ra cái nơi này. Trụ sở thế nhưng lại tọa lạc ở trong một thôn nhỏ không có người ở, ngõ lối loanh quanh vòng vèo như mê cung, xuống xe đi bộ hai mươi phút mới đến. Văn phòng đơn sơ, chỉ có chút đồ dùng công vụ, góc tường bày một chồng tương đối lớn tài liệu hồ sơ vụ án, không có lấy một cái sofa hay ghế dựa cho khách. Ta và Khương Vũ Bạch chỉ có thể ngồi trên ghế gấp. Luật sư Trương nhìn biểu tình của ta có chút ngượng ngùng, cười cười "Nơi này hơi khiêm tốn một chút, mong hai người thứ lỗi" Ông ta là một nam nhân vóc dáng rất cao, có chút hói, sống mũi mang mắt kính vuông, bất quá trước sau đều tươi cười, nói chuyện thanh âm trầm thấp dày nặng, cho người ta cảm giác vô cùng thân thiết và đáng tin cậy. Kỳ thật nơi này không thể dùng từ khiêm tốn để hình dung, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng của một trụ sở làm việc. Luật sư Trương từ trong ngăn kéo bị khóa lấy ra một cái túi giấy thật dày. Ta nghiêng đầu liếc nhìn vào bên trong, phỏng chừng cái ngăn kéo này là đồ vật đáng giá nhất trong cái văn phòng, nhìn qua cũng biết là một cái ngăn kéo mã khóa cực quý, bảo hiểm rất tốt, chẳng những yêu cầu chìa khóa còn cần cả mật mã mới có thể mở ra, trộm cướp căn bản không thể cạy phá loại khóa này. "Đây là di chúc của bà Khương Như Văn" Luật sư Trương đem túi giấy đặt trước mặt chúng ta. Khương Như Văn là mẹ của Khương Vũ Bạch, điều kỳ diệu chính là, cha mẹ hắn đều họ Khương. Hơn nữa, ta kết giao cùng hắn đã mười năm, trước nay chưa từng nghe hắn nhắc đến ông bà nội ngoại. Nghe nói họ đều đã mất sớm. "Hiện tại tai nạn đã qua khá lâu, vì sao lại phải chờ đến bây giờ mới xem di chúc?" Vấn đề này trong lòng ta đã thắc mắc từ lâu. Luật sư Trương khách khí cười nói "Mạnh tiểu thư không biết rồi, di chúc của vợ chồng Khương thị có điều kiện riêng mới có thể mở. Trước đây, những điều kiện đưa ra chưa được đáp ứng, là người được ủy thác, tôi không thể đem di chúc cho mọi người xem" "Điều kiện riêng? Là gì vậy..." Ta mờ mịt. "Em" Khương Vũ Bạch nhìn chằm chằm vào túi giấy kia, dường như cực kì khao khát biết được nội dung của di chúc. "Đúng vậy," luật sư Trương gật đầu nói, "Bà Khương Như Văn yêu cầu nhất thiết là khi Mạnh tiểu thư cùng cậu Khương Vũ Bạch đây đồng thời có mặt, mới có thể mở ra di chúc" Này...Chẳng lẽ nội dung di chúc có liên quan đến ta? Ta với Khương Vũ Bạch còn chưa kết hôn, không tính là con dâu Khương gia, bà tại sao lại nhắc đến ta trong di chúc? "Cộc! Cộc! Cộc!" Sau ba tiếng đập cửa lễ phéo, một người phụ nữ bận đồ công sở, diện mạo thanh tú đi đến, mỉm cười nói "Ngài Khương Vũ Bạch. Xin mời theo tôi đến phòng bên"