Mộ thiếu độc sủng một mình tôi

Chương 87 : Không có bạn gái

“Tổng giám đốc Mộ? Tổng giám đốc Mộ?” Thấy Mộ Dịch Kỳ im lặng không nói gì, trong lòng Mạnh Từ Lan vừa căng thẳng vừa sốt ruột. Cô ta biết vì khi nãy mình lỗ mãng quá nên mới khiến cho Mộ Dịch Kỳ không vui, bây giờ, cô có thể nói chuyện được với anh thì ráng hết sức để nói chuyện với anh, cứu vãn được bao nhiêu hình tượng thì hay bất nhiêu. Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của ta đong đầy hương vị ngọt ngào chỉ có ở thiếu nữ, nụ cười mỉm nở trên môi, ánh mắt tươi tắn như hoa hướng dương vậy. Mộ Dịch Kỳ sực tỉnh táo lại, ánh mắt thoáng có bí ẩn một cách lạ lùng, nhìn cô rồi nói: “Mùa thu năm ngoái, tôi từng đến nước Anh một lần.” “Đúng vậy, đúng là mùa ấy, tổng giám đốc Mộ, tôi cứ ngỡ anh không còn nhớ nữa chứ.” Mạnh Từ Lan cười ngượng nghịu. Ý khác là: Em cứ nghĩ, anh sẽ không đoái hoài đến em nữa. Đọc FULL bộ truyện tại đây. Đôi môi mỏng của Mộ Dịch Kỳ mím lại, thẳng tăm tắp, đôi mắt phượng hẹp dài, cách một lớp võng mạc, có thứ gì đó lặng lẽ biến đi, dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh. Đôi mắt phảng phất mơ màng, nhuốm lên vẻ mịt mù, anh nói: “Chỉ có điều đã lâu quá, nên tôi đã quên nhiều rồi.” Nghe anh nói thế, Mạnh Từ Lan định nói tiếp, nhưng cô ta cảm thấy hơi thất vọng, cô ta vẫn muốn dùng đề tài này để bắt chuyện với anh, bây giờ anh lại né tránh. Nhất thời, Mạnh Từ Lan không biết phải nói gì nữa, bèn lặng thinh ở một bên. Cô bỗng sực nhớ ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, tổng giám đốc Mộ, anh có còn nhớ không, đêm ấy, chúng ta cũng giống như bây giờ vậy, cùng nhau uống rượu, lúc ấy tôi còn rót rượu cho anh nữa, tôi là tình nguyện viên trong trường học, chẳng biết anh có còn nhớ không.” Đôi mắt của Mộ Dịch Kỳ càng trở nên tối tăm, như thể bị mực vẩy lên vậy, vốn dĩ anh là người rất khó đoán, bây giờ lại càng lạnh lẽo như hồ nước sâu. “Rót rượu cho tôi à?” Anh nhíu mày, hỏi bằng giọng ngạc nhiên. “Đúng vậy, chứ bằng không sao tôi lại có ấn tượng sâu đậm về anh như thế, từ lúc ban đầu tôi đã để ý đến anh rồi.” Mạnh Từ Lan mím môi, ánh mắt dè dặt. Mộ Dịch Kỳ nhắm mắt lại, ánh mắt toát ra sự lạnh giá như hầm đá, đã bị anh xua tan đi trong thinh lặng. “Được rồi, không cần phải nói nữa.” Anh ngồi xuống, lạnh lùng nói. Nghe cách anh nói và dáng vẻ của anh, chừng như không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mặc dù Mạnh Từ Lan vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cũng đành để ra sau. Vậy thì ăn cơm đi. “Tổng giám đốc Mộ, món phổi bò om này ngon lắm, anh có muốn nếm thử không?” “Không cần, ăn thanh đạm một chút.” “Ồ, vậy thì món này đi, gà chảy nước miếng, không hăng, thanh đạm vừa miệng.” “Không ăn gà.” Mạnh Từ Lan nói luyên thuyên không dứt, hết sức nhiệt tình, cùng lúc ấy, Mộ Dịch Kỳ đặt đũa xuống, nhìn cô, Mạnh Từ Lan lập tức im thin thít, ngẩn ngơ nhìn lại anh. Ánh mắt của tất thảy mọi người đều quay về phía họ. “Xin lỗi, tôi vào toliet.” Mộ Dịch Kỳ đứng dậy, không đợi người khác gật đầu đã bỏ đi, bóng lưng vừa có vẻ chững chạc, vừa toát ra vẻ thanh lịch. “Đi thôi, đi theo cậu ta đi.” Tổng giám đốc Mạnh nhìn thấy thế bèn ra hiệu bằng mắt cho Mạnh Từ Lan, Mạnh Từ Lan cảm thấy hơi hoang mang, hết sức bối rối, cô cảm thấy Mộ Dịch Kỳ không thích mình gần gũi anh ấy quá, nhưng mà, cô muốn gần gũi anh kia mà. “Con...con...” Ngồi lại đây cũng không ích gì, Mạnh Từ Lan ngẫm nghĩ một lúc rồi quay người đi ra khỏi phòng. Mộ Dịch Kỳ chỉ rửa mặt mà thôi, không đi vệ sinh, anh không uống rượu nên không cần thiết. Giọt nước chảy dọc xuống gương mặt sắc sảo của anh, đôi mắt đen lay láy, toát ra vẻ anh tuấn lẫm liệt, anh nhìn vào mình trong gương, những chuyện hồi năm trước đã hết sức nhạt nhòa rồi. Bởi vì nước chảy qua cổ họng, uốn lượn một đường đi xuống, hầu kết của anh động đậy, trông vừa gợi cảm lại vừa ngông cuồng. Anh tháo ba nút áo ra, cảm thấy hơi ngột ngạt, xương quai xanh trắng ngần lấp ló. Vừa bước chân ra ngoài đã nhìn thấy bóng dáng ấy đứng bên ngoài cửa. “Tổng giám đốc Mộ.” Mạnh Từ Lan đang đi qua đi lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mộ Dịch Kỳ bước ra, gương mặt ươn ướt, dung mạo trong trẻo, trông anh lại có thêm nét cấm dục. Trái tim cô ta đập thình thịch. Mộ Dịch Kỳ híp mắt, không ngờ cô gái này lại đến đây. Thấy anh nhìn mình như thế, gương mặt Mạnh Từ Lan đỏ ửng, toát ra vẻ ngại ngùng. “Có chuyện gì à?” “Không...có...gì, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Mạnh Từ Lan siết chặt ngón tay, lúng túng tay chân như những cô thiếu nữ mơ mộng chuyện tình cảm. Mười đầu ngón tay xoắn xuýt vào nhau, ánh mắt ngẩn ngơ, ngại ngùng mím môi lại, rất dễ dàng thất thần khi nhìn thấy người mình thích...lần lượt thể hiện ra ngoài mặt. “Nói đi.” Mộ Dịch Kỳ lạnh lùng nhướn mày, bị phủ lên một màn nước, dường như gương mặt anh càng lạnh lùng hơn nữa. Mạnh Từ Lan cũng không để bụng, cô biết rằng tính cách của Mộ Dịch Kỳ là như thế, đối mặt với anh thì gương mặt của anh vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào. Nhưng cảm thấy mình đã say mê bộ dạng này của anh rồi! Có một câu nói rất hay, trên đời này không có ai là núi băng cả, chẳng qua người ta không ấm áp với bạn mà thôi! Người như thế, nếu như được anh yêu, thì chắc chắn cô sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này! “Khi nãy, cảm ơn tổng giám đốc Mộ đã đổi ly rượu đó cho tôi, tôi cảm thấy rất bất ngờ, hóa ra anh còn phong độ và lịch thiệp hơn những gì tôi nghĩ.” Phong độ và lịch thiệp...Đôi mắt âm u của anh lườm cô, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt hơi sáng lên. Nhưng vừa khéo, Mạnh Từ Lan lại hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Mộ, anh có bạn gái chưa?” Ánh mắt hai người chạm phải nhau, ánh mắt Mộ Dịch Kỳ trở nên nhẹ nhõm, anh nói, gần như không hề do dự chút nào: “Chưa có bạn gái.” Không ai phát hiện ra, vào lúc bấy giờ, ánh mắt của anh đã dịu dàng hơn nhiều. “Vậy à?” Mạnh Từ Lan hơi sững sờ, cô gần như đã chuẩn bị sẵn tâm lý để tiếp nhận một đáp án không mong muốn, nhưng bây giờ, cô lại không dám tin vào tai mình, khó mà khống chế được niềm vui tưng bừng trong mắt! Không có bạn gái thật à! Lúc nghe ba mình nói anh không có bạn gái, cô vẫn không tin tưởng, một người đàn ông ưu tú như anh mà sao không có ai theo đuổi cho được? Bây giờ, cô tin rồi! Chắc chắn là vì anh vẫn chưa tìm được người mình thích! “Còn gì khác nữa không?” Mộ Dịch Kỳ hỏi cô. Đáp án của câu hỏi khi nãy làm Mạnh Từ Lan đắm chìm trong niềm vui, đầu óc lâng lâng, suýt nữa đã bật cười thành tiếng, cô ôm mặt: “Không có, không có đâu, tổng giám đốc Mộ, tôi vào trước đây.” Rồi cô ta chạy chầm chậm chạy đi, vạt váy bay bay, phấp phới thành độ cong vui vẻ. Không khí nóng bức, Mộ Dịch Kỳ vừa mới quay trở lại, không biết vì sao mà bây giờ đã thành cảnh tượng tất thảy mọi người đều ép Mạnh Từ Lan uống rượu, tổng giám đốc Mạnh vẫn luôn khuyên can nhưng chẳng có tác dụng gì, bất lực vô cùng. Sắc mặt Mạnh Từ Lan lúng lúng, vừa nhìn đã biết cô không muốn uống. Thấy anh quay trở lại, cô vội chạy đến bên cạnh anh: “Tổng giám đốc Mộ, tổng giám đốc Mộ, anh giúp tôi với.” Mạnh Từ Lan níu cánh tay Mộ Dịch Kỳ, gương mặt hết sức miễn cưỡng, núp sau lưng anh một cách cảnh giác, né tránh những ly rượu của mà nhóm người ấy đưa đến. “Nào, cô Mạnh, hôm nay ba cháu mở tiệc mời khách, mọi người đều xem trọng cháu đấy, đã lên bàn tiệc rồi mà không uống rượu cho được? Chú kính cháu một ly! Uống đi nào!” Một ly rượu bị đẩy đến trước mặt Mạnh Từ Lan, cuối cùng, bị chắn trước ngực của Mộ Dịch Kỳ.