Mộ thiếu độc sủng một mình tôi

Chương 66 : Nhảy lầu chạy trốn

Hàm Hinh có thể tưởng tượng rằng hai người họ sẽ không thể nói được nửa câu tốt đẹp, cả hai đều là những ông chủ không dễ chọc vào, tính tình thì cổ quái, vì thế cô đang lên kế hoạch làm sao để trốn thoát. Cô lục lọi trong mọi ngóc ngách của căn phòng, Đều là những cánh cửa cực kỳ kiên cố, chỉ có một điểm, một chút hy vọng có thể thoát ra từ cửa sổ. Nhưng mà, của sổ này lại ở tầng hai, ngay bên dưới lại không phải là một bãi cỏ mà là sàn bê tông màu xám, chiều cao hơn mười hoặc hai mươi mét, nếu người nhảy từ đây xuống không chết thì nhất định cũng liệt nửa người. Ngộ nhỡ trong lúc nhảy còn xảy ra sự cố khác, chẳng hạn như... chân bị gãy, chắc chắn sẽ còn không đáng hơn nữa! Cô nghĩ đến mức đầu như sắp nổ tung mà cũng không nghĩ ra làm thế nào để trốn thoát! "Phải làm sao! Phải làm sao đây!" Nghĩ đến to cả đầu rồi! Cập nhật sớm nhất tại. Điện thoại đã bị tịch thu rồi, lúc này Lộ Thần Tường và Mộ Dịch Kỳ đang thương lượng. Đây là cơ hội duy nhất mà cô có. Hàm Hinh mở cửa sổ, thử thăm dò nhìn xuống, trời ơi, đến mắt còn hơi choáng váng. Từ nhỏ cô đã sợ độ cao, đều không dám đứng cạnh một nơi cao mà không có lan can, chỉ luôn nghĩ rằng mình có thể sẽ rơi xuống mất. Hiện tại, khoảng cách cao thế này lại còn không có dây thừng chỉ nhảy không xuống…. Người còn chưa nhảy xuống mà trái tim đã đập thình thịch thình thịch như đang nhảy múa. … "Tôi nói một lần cuối cùng, cô ấy ở lại đây, anh đi đâu thì tùy anh." Lộ Thần Tường trông có vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn, nét mặt vô cùng tàn nhẫn. Cả hai đều nên nói không ít từ ngữ sắc sảo như đao kiếm. "Được, tôi hỏi ý kiến của cô ấy." Hai người mắc kẹt trước cầu thang, Lộ Thần Tường duỗi một cánh tay, ngăn Mặc Đình Khiên đi qua, cau mày ngầm đe dọa. "Không được sao?" Lộ Thần Tường không nói gì, chỉ ngoan cố đứng chặn ở đường đi. "A----" Đột nhiên có tiếng hét vang lên khiến mọi người đều kinh hoàng! Ánh mắt hay người đàn ông thay đổi, cảm thấy sao âm thanh truyền đến từ bên ngoài lại quen thuộc đến vậy! "Không hay, không hay rồi, cô chủ ngã từ trên tầng xuống rồi!" Không đợi nói xong, những bước chân điên cuồng như gió lao ra khỏi cửa. Trên sàn bê tông, chỉ thấy một bóng đen nằm sấp trên mặt đất, mặt nghiêng trên đất, trông hơi ngượng ngùng. "Hàm Hinh! Hàm Hinh!" Cảnh tượng trước mắt mơ mơ hồ hồ, Hàm Hinh nghe thấy một âm thanh khác, đường nét trước mặt trông không giống Lộ Thần Tường mà lại giống như Mộ Dịch Kỳ, cô vô thức nắm lấy quần áo anh: "Nhanh chóng đưa tôi về, nhanh chóng đưa tôi về đi." "Quay về chỗ nào chứ? Lập tức đi viện cho tôi!" Một tiếng sau. "Chỉ bị thương bên ngoài, không có chuyện gì nghiêm trọng, phải nhớ sau này không được làm mấy chuyện nguy hiểm như thế nữa." "Được, cảm ơn bác sĩ." Kết quả có được vẫn được tính là khiến người khác yên tâm. Một phòng bệnh vốn dĩ đầy người, sau khi bác sĩ đi ra ngoài, chỉ còn lại họ. "Trước đây thậm chí đến cả đu quay còn không dám ngồi, bây giờ đến cả tầng lầu cao mà cũng dám nhảy xuống, em thật là có tiền đồ đấy?" Lộ Thần Tường đi đến, không do dự câu nào câu nấy đều là khiển trách, từng câu từng chữ đều giống như được ngâm trong hầm băng. Lần này thật là may mắn, nếu không như bình thường chỉ sợ đã nguy hiểm đến tính mạng! Hàm Hinh làm mặt xấu nhìn anh ta, cũng không phải đều là do cô! "Không sao chứ?" Giọng Mộ Dịch Kỳ vẫn bình thường, quan tâm hỏi han cô, ít nhất không có sự lạnh lùng như Lộ Thần Tường. Hàm Hinh nhếch môi lắc đầu. "Chân thì sao? Thế nào?" Vừa nói tay anh vừa nhấc chăn đang đắp trên người cô lên, các ngón tay của anh xoa bóp từ đùi đến tận bắp chân. Động tác nhẹ nhàng dịu dàng làm cho các cơ bắp thư giãn rất nhiều khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Lần trước anh xoa bóp cho Hàm Hinh, cô đã chú ý thấy kỹ năng của anh rất nhẹ nhàng mà không hề mất đi sự thuần thục, cả quá trình không hề va đập hoặc gặp khó khăn gì. Động tác lần này của anh càng không phải là một lần hai lần là sẽ làm được. "Quay về nhé?" Anh đột ngột buông lời hỏi cô. Hàm Hinh nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức đồng ý: "Được, về thôi." Lộ Thần Tường ở bên cạnh nhìn thấy siết chặt nắm đấm. "Em cứ thế chuyển đi cũng không thèm nhìn tôi hay sao?" Hàm Hinh dừng bước, không biết tiến lên phía trước hay lùi lại, ánh mắt lướt qua anh ta. Ánh mắt không bình thường giống như cây thập tự ghim chặt lấy cô. Mộ Dịch Kỳ lúc này đang dìu cô đột nhiên bế bổng cô lên, động tác bất ngờ khiến tay cô vô thức bám vào cổ anh. Lúc này, câu hỏi của Lộ Thần Tường đã bị bỏ lại sau não. Trên lối đi ngoài hành lang lối đi, hình bóng cô đơn đứng sững một chỗ. … Hai giờ đêm, một làn gió mát thổi qua tấm rèm mỏng trên ô cửa sổ lên khuôn mặt hồng hào thanh tú của cô gái. Người đàn ông ôm chặt eo cô rồi hôn nhẹ lên trán cô. Mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi. "Thật hi vọng thời gian cứ dừng mãi ở giây phút này." Đường Tiểu Nhu lắc đầu, nào có thuận theo anh, tên xấu xa Diệp Thiếu này, chỉ đơn giản là hi vọng hão huyền thôi: "Anh mơ đẹp quá, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ." "Tiểu Nhu, đã nghĩ đến chuyện có em bé chưa?" "Không muốn, bây giờ em chưa muốn mang thai." Cô quay người, đẩy mặt anh ra: "Anh đã xong chưa vậy, đừng làm loạn nữa, phiền chết đi được!" Người đàn ông cười xấu xa, mím môi hôn lên đôi má hồng hào và thanh tú của cô, thích thú dây dưa không rời: "Anh đã xong hay chưa không phải em là người rõ ràng nhất hay sao? Hả?" Ngay cả khi đám lửa đã được phát tiết ra, nhưng chỉ cần nhìn cô ấy, cũng không biết tại sao cơ thể anh luôn khó chịu một cách khó hiểu. Không thể nhịn được hôn lên môi cô, anh nhẹ nhàng chạm vào ngón tay cô, mọi thứ của cô, thứ đó lại rục rịch ngóc đầu lên. Anh không làm theo mong muốn của cô, ngoan cố lặp lại như trước. Người phụ nữ nhỏ bé cuối cùng vừa khóc vừa cầu xin sự thương xót: "Thật buồn ngủ, em thực sự rất muốn ngủ, Diệp Thiếu! Em muốn đi ngủ." Diệp Thiếu vỗ nhẹ vào mặt cô: "Được rồi, bảo bối, anh hỏi em chuyện này." "Chuyện gì vậy?" Nét mặt Đường Tiểu Nhu không hề có chút lưu luyến. "Mộ Dịch Kỳ bảo anh hỏi em, Hàm Hinh đã từng là người ở đâu, còn có Lộ Thần Tường nữa, cô ấy có mối quan hệ gì với anh ta?" Nghe vậy, Đường Tiểu Nhu đang không tỉnh táo, đột nhiên hơi tỉnh lại, uể oải ngồi dậy: "Ý anh là, Mộ Dịch Kỳ bảo anh hỏi em chuyện liên quan đến Hàm Hinh sao?" Diệp Thiếu tháo cặp kính gọng vàng ra, lập tức nheo mắt nhìn Đường Tiểu Nhu, mồ hôi chảy xuống cái trán sắc bén và nghiêm nghị, vô cùng gợi cảm. Anh ừ một tiếng, nhìn vào cái cổ trắng trẻo có mấy dấu vết đỏ vì vừa thân mật của cô, yết hầu nặng nề lên xuống. "Kỳ lạ, tại sao anh ta lại muốn đến hỏi em? Sao không chủ động đi hỏi Hàm Hinh?" "Ai mà biết được, chúng ta không quan tâm nữa." Hai tay Đường Tiểu Nhu ôm sát ngực, ngăn cản anh tiếp cận cơ thể: "Anh không nói là được rồi. Em hỏi anh, ngày đó vì sao anh ta lại muốn mang Khổng Ý Yên đi mà không phải là Hàm Hinh?" "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện nhà người ta, em nhúng tay vào làm gì?” "Em là bạn thân của Hàm Hinh, em phải thay cô ấy trút giận, em cứ muốn nhúng tay vào đấy thì đã sao nào!" Đường Tiểu Nhu ngước mắt lên, anh dám nói to với mình, anh thực sự nói to với mình! Anh ta vậy mà dám nói to với mình! Hừ! Khuôn mặt tròn trịa mềm mại bất kể có biểu hiện ra biểu cảm gì cũng đều thật dễ thương. Dáng vẻ giận dữ, trừng lớn đôi mắt to tròn thật sự có thể dễ thương đến chết người! Anh đầu hàng! Đầu hàng vô điều kiện! Diệp Thiếu nhịn đến khó chịu. Thứ nhỏ bé tròn trịa thơm thơm này ăn thế nào cũng đều không đủ, vừa dỗ dành vừa cung phụng: "Tiểu tổ tông của anh ơi, anh nói, anh nói còn chưa được hay sao?"