Mộ thiếu độc sủng một mình tôi

Chương 40 : Cô muốn từ chức

Là một khay trái cây vô bằng thủy tinh vô cùng đẹp mắt, thủy tinh trong suốt bể thành năm bảy phần rơi vãi trên mặt đất, nhưng cũng không đáng tiếc, đáng tiếc là những miếng xoài thượng hạng trên đó. Hàm Hinh nhìn trái cây tươi trên mặt đất, lại nhìn về phía người đã từng là "Chị em tốt", nỗi đớn đau trong lòng bỗng nhiên chìm xuống. Ánh mắt của cô gái kia cũng dừng trên người cô, trên mặt là vô số biểu cảm kinh ngạc và lúng túng, thật giống như là không thể nào đoán ra chuyện này sẽ xảy ra. Vài giây sau, cô ta cười cười: "Hàm Hinh, là cậu sao." Đáy mắt bỗng lóe lên tia lạnh lẽo. Hàm Hinh nhìn cô một cái, nhấp môi, chỗ xoài này đúng là đáng tiếc. "Ừ, tôi còn có việc, tạm biệt." "Này, mình vừa đến cậu đã..." Cô gái còn chưa nói xong thì bóng lưng Hàm Hinh đã biến mất ở cuối hành lang. Thả lỏng nắm đấm trong tay áo đã nắm chặt từ lâu. "Sao cô lại vào đây?" Cảnh Nguyên Trạch hỏi cô ta, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía những đồ vật rơi trên mặt đất. Cô gái hơi bối rối, bỗng giải thích: "Không phải vậy đâu Nguyên Trạch, em cứ tưởng anh ở đây tiếp khách quan trọng nên mới cố ý gọt chút hoa quả ra để chiêu đãi, em không biết là Hàm Hinh." Cô cúi xuống, nhìn những thứ trên mặt đất, dáng vẻ tiếc nuối: "Haizz, thật sự là đáng tiếc, xoài này ăn ngon lắm, Nguyên Trạch, hay là để em lại..." "Không ăn, vứt đi." Bỏ lại một câu nói, ngay cả một ánh mắt cũng không cho, buồn bực kéo dãn cà vạt, đóng cửa phòng làm việc của mình lại. Nhìn cánh cửa đóng chặt, cô gái trầm mặc tại chỗ, có thể thấy được cô cắn môi dưới, sau đó hai tay nhặt xoài lên, cầm thật chặt, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, mãi cho đến khi chất lỏng nhớp nháp dính đầy tay. .... Trên đường về, Hàm Hinh tính toán cô phải xin rời khỏi hạng mục với Cảnh thị này. Cô không thể nào nhận hạng mục này của Cảnh thị, cũng chỉ là một người mới, chưa có kinh nghiệm. Đây là lý do thoái thác của cô. Trên ghế dựa, ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm khoảng không, hai tay thon dài trắng trẻo như phụ nữ, giọng nói đều đều, không nặng không nhẹ gõ gõ lên mặt bàn: "Cô muốn từ chức?" "Không phải là từ chức, tôi chỉ là từ bỏ hạng mục Cảnh thị này, hạng mục này không nên để tôi phụ trách. Hàm Hinh chỉnh lại những lời mà anh ta cố gắng xuyên tạc. Máy tính bỗng nhiên được gập lại, để lộ gương mặt điển trai tinh tế khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh, hai mắt thâm thúy híp lại, người đàn ông sờ sờ cằm. Đôi mắt hẹp dài ngày càng mất kiên nhẫn, từ từ suy nghĩ. Môi mỏng khẽ mấp máy: "Hạng mục này do cô phụ trách, từ bỏ nghĩa là từ chức." "Sao lại như vậy?" Hàm Hinh rốt cuộc cũng hiểu rõ từ lúc bắt đầu Mộ Dịch Kỳ đã không muốn cô ở công ty nên mới ra lệnh như vậy? "Đây là quy định." Người đàn ông quay đầu, nhận ra sự tức giận của cô, anh ta vui vẻ nhếch môi. "Không thể như vậy!" Hàm Hinh lắc đầu, hơi tức giận nói: "Anh nói không cho tôi làm thư ký, làm từ vị trí thấp nhất, tôi hiểu, nhưng mà nếu đã để tôi làm nhân viên thấp nhất thì sao còn giao trách nhiệm này cho tôi, lại là một nhân vật quyền thế như vậy? Quyền lợi phải đi đôi với trách nhiệm, Tổng Giám đốc Mộ, ngài vừa bắt ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, có phải là hơi quá đáng rồi không?" Mộ Dịch Kỳ nào để ý đến trách nhiệm hay quyền lợi mà cô nói, chỉ là anh ta không muốn thấy cô ở công ty. "Có làm hay không tùy cô, quyết định đi." Làm gì chừa lại cho Hàm Hinh chút mặt mũi nào, anh ta thẳng thắn trực tiếp. "Anh..." Cô đúng là tức giận. Quá gian ác.