Mộ thiếu độc sủng một mình tôi

Chương 38 : Cảnh nguyên trạch anh thật sự quá hèn hạ

Vô liêm sỉ, lúc này trong đầu Hàm Hinh ngoài ba chữ này ra thì không nghĩ ra từ nào khác để miêu tả đám người này. Vừa đến, một người vội vàng kéo cô vào trong, một người khác đang nhàn nhã thoải mái ngồi trên sofa, vẻ mặt thờ ơ nhìn cô vội vàng chạy đến. Trong đáy mắt là ý cười độc tài của người chiến thắng. "Mau nhanh đi, Tổng Giám đốc Cảnh không muốn bàn nữa, cô cố gắng ngon ngọt vài câu, không chừng anh ta sẽ đổi ý." Giọng Tô Mẫn Di ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, dùng sức đẩy cô, ý tứ rất rõ ràng. Hàm Hinh lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt. Khí chất tự cao bẩm sinh mà có, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều tràn ngập khí chất thanh cao,cao cao tại thượng. Từ khi nào, cô đã không còn nhìn thấu người đàn ông này! "Nếu muốn tôi đến để bàn bạc về hạng mục, tôi có thể hỏi Tổng Giám đốc Cảnh là rốt cuộc có thật sự có ý định ký hợp đồng với tập đoàn Mộ thị hay không?" Cảnh Nguyên Trạch nhíu mày: "Tất nhiên là có ý định thật." Anh biết mình dùng thủ đoạn trơ trẽn để ép buộc lợi dụng cô sẽ bị cô xem thường và ghét bỏ, nhưng dù thế nào thì trên mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ. Bởi vì anh nghĩ cô sẽ không biết, nhưng thật ra Hàm Hinh đã sớm đoán được. "Tổng Giám đốc Cảnh đã nói như vậy, vậy bây giờ chúng ta ký hợp đồng đi!" Cô trực tiếp cầm hợp đồng ra, đặt một cây bút lên trên. Cảnh Nguyên Trạch nhìn thấy vậy, đôi mắt thâm thúy hẹp dài híp lại một cái, âm thầm liếc mắt nhìn Hàm Hinh, giấu đi ý cười gian xảo xẹt trong mắt. "Tôi nói có ý định, cũng không nói là bây giờ, là muốn cô nói với tôi về vấn đề vốn và quyền lợi, hiểu chưa?" Anh đẩy hợp đồng lại, khóe môi nhếch lên, nụ cười nghiêm túc lại mỉa mai. À, vẫn còn đỡ hơn. Tô Mẫn Di không dám xen mồm, ban nãy có một mình cô ta đến, Tổng Giám đốc Cảnh này không hề có thái độ tốt, trực tiếp nói nhất định phải để Hàm Hinh tới, cô ta biết, bây giờ đàn ông ấy mà, đều thích mấy cô gái trắng trẻo mỏng manh này mới dễ nói chuyện. Cảnh Nguyên Trạch ngồi đối diện với Hàm Hinh, một dáng vẻ quyền quý thanh nhàn dựa vào ghế sofa, ánh mắt âm thầm đảo quanh. Trong mắt ẩn giấu ý cười, là đang cười cái gì? Anh được như ý? Hay vì cô bị bắt đến đây? Hàm Hinh vẫn luôn không rõ, người đàn ông này không hiểu tiếng người hay vì nguyên nhân nào khác mà vẫn gọi cô đến đây. "Nếu như vậy Tổng Giám đốc Cảnh có thể ký hợp đồng, muốn biết kỹ hơn về hạng mục đó, chúng ta có thể..." Trong lúc cô đang nói chuyện, Cảnh Nguyên Trạch thấp giọng giao phó thư ký vài câu, ngay sau đó Tô Mẫn Di bỗng không hiểu vì sao bị đuổi ra khỏi phòng làm việc. "Anh làm gì vậy? Đe dọa đuổi việc bảo tôi tới đây, tôi cũng đã đến, bây giờ còn để cô ấy ra ngoài, rốt cuộc anh muốn làm gì? Hàm Hinh thấy Tô Mẫn Di không quay đầu lại, trong lòng có hơi hoảng sợ, từ lúc nào Nguyên Trạch của cô đã đê tiện đến mức này? Người đàn ông cúi người về phía trước, làm như không nhận ra ánh mắt bối rối không biết làm thế nào của cô, chỉ nói: "Tôi chỉ muốn nghe một mình cô giải thích, sau này cô ta sẽ không đến nữa, công ty của tôi có đồng ý hợp tác với công ty cô hay không, sau này phải dựa vào cô rồi." Lời này suýt nữa khiến Hàm Hinh giận đến phát khóc. Nói gì vậy, vậy mới nói lúc đầu để cô ta đến chỉ là giả vờ, ném bỏ hết những người còn lại của hạng mục này, chỉ để một mình cô phụ trách mới là ý mục đích của anh ta. Cũng đúng, hiện giờ Cảnh thị là tổ tông, anh ta muốn gì được nấy, hiện tại Mộ thị vì muốn câu được cục thịt này, có thể không đồng ý? "Cảnh Nguyên Trạch, anh thật sự rất hèn hạ!" Hàm Hinh nhích xa ra khỏi anh, chỉ cần dính phải một hơi thở của anh cũng khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm. Ngay lúc đó Cảnh Nguyên Trạch túm lấy một tay của cô, đáy mắt nóng rực, gần như là ánh mắt nóng bỏng lúc mấy mưa: "Thế nào là hèn hạ? Hôm qua em nói với tôi là em đã kết hôn rồi, Hàm Hinh, người hèn hạ thật sự là tôi? Rõ ràng là em đang trả thù tôi, đúng không?" Trong lúc cô tránh né không kíp, người đàn ông ôm lấy vòng eo của cô, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế vẫn luôn nhớ nhung, tham lam muốn hoàn toàn ôm lấy cô.