Mộ thiếu độc sủng một mình tôi

Chương 31 : Đến gặp tổng giám đốc cảnh thị

Dọc đường, Hàm Hinh quá mệt mỏi. Toàn bộ tài liệu đều do cô cầm, trong tay Tô Mẫn Di chỉ cầm theo cái túi xách, lại là chiếc LV tinh xảo. Vừa nghe cô ta nói chuyện công việc, vừa phải bảo vệ tốt tài liệu trong tay, đầu óc rất căng thẳng. "Hạng mục chúng ta muốn bàn bạc là về sản phẩm mới mà khoảng thời gian trước chúng ta và Cảnh thị hợp tác đầu tư nghiên cứu ra, tỉ lệ góp vốn là 6: 4, nhưng bởi vì liên quan đến bản quyền khi đưa ra thị trường, công ty nghiêm túc đề ra mệnh lệnh muốn chúng ta mua toàn bộ bản quyền, nhưng về phía Cảnh thị vẫn giữ chặt không buông, phải tốn bao nhiêu tiền còn khó nói, rất khó giải quyết." Về cơ bản Hàm Hinh cũng đã hiểu. Chính là hai công ty đang tranh nhau danh tiếng tốt, mục đích để đề cao sự chú ý của công ty, đây là khối thịt béo để tuyên truyền tốt nhất, ai cũng muốn có. Cảnh thị cũng không phải kẻ ngốc, nếu có thể tranh thủ được danh tiếng này, nhất định có thể để công ty lên cao một bước, đối với người làm ăn lợi ích là quan trọng nhất, chẳng trách họ lại không đồng ý. "Công ty kia bỏ ra bao nhiêu vốn?" Tô Mẫn Di đưa đầu ngón tay thành số chín: "Con số này, vẫn chưa đồng ý đâu, mỗi ngày đều đến, khả năng người ta đã bực bội chúng ta muốn chết rồi." Hàm Hinh hơi kinh ngạc, đều hơn ba trăm tỷ rồi, giá trị đã tăng đến mức cao như vậy. "Hàm Hinh, đều tại cô, nếu không phải cô tới, sẽ không đến lượt tôi, chuyện này ai dính phải cũng xui xẻo." Thấy Tô Mẫn Di trách mình, Hàm Hinh cười, cũng có chút xấu hổ, làm sao mà cô biết được cô cũng vừa mới đến thôi? Thảo luận hạng mục tương đối mệt, đấu đá bằng miệng lưỡi, đều dựa vào tài ăn nói cả. Đơn giản người chỉ cần ăn nói khéo léo, nếu như không biết cách nói, vậy thì phiền phức rồi. "Tôi nói cô này, điều làm tôi không muốn đến nhất, chính là người mới nhận chức Tổng Giám đốc của Cảnh thị bọn họ, chưa nói được nửa câu, đã trực tiếp đuổi người, muốn cũng không cho cô cơ hội!" Hàm Hinh lật xem tài liệu, cười cười: "Thế còn đến làm gì nữa? Nói thẳng không được sao, rõ ràng phía Cảnh thị sẽ không nhả ra, dùng tiền cũng không mua được, nghĩ gì nữa." Xã hội này, hiện tại thật sự không có gì mà không mua được bằng tiền, mua không được, là do bạn không có tiền. "Không đến? Cô cảm thấy với tính cách Tổng Giám đốc của chúng ta, có thể giết chúng ta hay không?" Tô Mẫn Di dơ tay làm động tác cắt cổ, cho cô một cái xem thường. Hàm Hinh nghĩ đến dáng vẻ khi Mộ Dịch Kỳ tức giận, sợ hãi một lúc, ừ, có lẽ thật sự sẽ làm thế! Đi vào Cảnh thị với Tô Mẫn Di, khi bước vào, cô gái đứng trước quầy lễ tân vừa nhìn thấy Tô Mẫn Di ánh mắt liền thay đổi, rõ ràng là đã chán ngấy. "Ngồi chờ một lát, Tổng Giám đốc của chúng tôi đang họp, sau khi họp xong sẽ xuống." "Được, cám ơn nhé." Tô Mẫn Di vội vàng cười xòa, xoay người, kéo Hàm Hinh đến phòng uống nước. Sau đó lại xem thường nhìn lại: "Hừ, cũng không tự mình hiểu lấy mình, chỉ là lễ tân, còn ra oai như vậy, ai cho cô ta cái gan này!" "Không còn cách nào, ai bảo đây là địa bàn của người ta, thôi nhịn một chút đi." Thật ra Hàm Hinh lại khuyên giải an ủi vài câu, cũng không để ý ánh mắt khinh thường của cô lễ tân vừa rồi vào trong lòng. "Hàm Hinh, chờ cô nhìn thấy Tổng Giám đốc Cảnh kia, cô sẽ càng tức hơn, đến lúc đó nên nhịn vẫn phải nhịn." "Tôi đều nhẫn nhịn, yên tâm, vị Tổng Giám đốc kia sẽ không trợn trắng mắt với người khác nhỉ?" "Chuyện đó thì không." Tô Mẫn Di nói thầm. Thời gian chậm rãi trôi qua, Hàm Hinh không ngừng xem xét tài liệu, cô còn chưa hiểu rõ quá trình của hạng mục này, đến lúc đó nếu như bị hỏi, không thể nói rõ được một câu, thì không ổn rồi. Còn Tô Mẫn Di, ngủ ngủ, mở di động lướt facebook, chơi trò chơi, soi gương trang điểm thêm...... Trong khoảng thời gian này, vẫn không ngừng lại. Hai người không biết lúc nào rồi hoàn toàn không để ý, mãi đến khi có tiếng bước chân đến gần, mới phản ứng lại. "Tổng Giám đốc Cảnh, chào anh, chào anh." "Tổng Gám đốc Cảnh......"