Mộ thiếu độc sủng một mình tôi
Chương 117 : Bị cưỡng ép 2
"Khổng Ý Yên." Giọng điệu Mộ Dịch Kỳ trở nên khá nặng nề.
Nghe thấy âm thanh tức giận của anh, Khổng Ý Yên càng suồng sã, quên mất bản thân luôn là một cô giáo dịu dàng, thục nữ.
"Đừng lộn xộn? Ưm?" Tất nhiên, Mộ Dịch Kỳ sẽ không để cô ta thực hiện được ý đồ, anh cài áo lại, ôm cô ta xuống dưới. Sau khi ném cô ta vào ghế sau, anh không quay về ghế trước ngay mà bình tĩnh suy nghĩ một chút. Quả nhiên, vừa biết mình bị ném vào ghế sau, cô ta lập tức tiến lên, kéo anh lại: "Dịch Kỳ, đừng rời bỏ em, đừng rời bỏ em."
Tay Mộ Dịch Kỳ bị cô ta giữ lấy, ánh mắt anh trở nên hết sức âm u, lạnh lùng nói với cô ta: "Đừng say khướt nữa, nếu còn gây ra chuyện gì quá đáng, thì tôi sẽ ném cô ở chỗ này để cô tự mình trở về."
"Đừng." Cô ta kề sát vào người anh, anh lặng lẽ hít sâu, nhưng điều Mộ Dịch Kỳ không ngờ nhất còn ở phía sau. "Em nóng quá, Dịch Kỳ, em nóng quá phải làm sao bây giờ?" Cô ta cúi đầu lại lắc đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, như dấu hiệu sau khi say rượu, cứ ôm lấy một cánh tay của anh không buông, lại không tự biết cổ áo càng ngày càng mở rộng.
Khổng Ý Yên mặc một bộ váy ngắn trễ vai, rất phù hợp với phong cách vui chơi mờ ám ở quán bar, theo sự đong đưa của cô ta, sắp có chút không che giấu được.
Mộ Dịch Kỳ bối rối không biết để mắt vào đâu, cánh tay lại bị giữ chặt: "Ý Yên, hãy buông tay ra, tôi xuống xe."
"Không được!" Khổng Ý Yên sống chết không chịu buông, còn lập tức cởi bỏ bộ váy trễ vai khiến hoàn cảnh càng trở nên lúng túng: "Em nóng quá, Dịch Kỳ, làm sao bây giờ?"
Mộ Dịch Kỳ nhanh chóng cởi áo khoác, phủ lên người cô ta, phát giác Khổng Ý Yên có vẻ không đúng, sờ trán cô ta một cái, có vẻ bình thường. Chẳng lẽ, khi ở quán ‘Mị’, cô ta đã bị hạ thuốc?
Quán bar là nơi tốt xấu lẫn lộn, thứ mà nơi đó dễ có nhất là đồ không sạch sẽ, phát hiện Khổng Ý Yên có lẽ đã bị hạ thuốc, Mộ Dịch Kỳ chưa từng ở cùng cô ta, mà cô ta thì cảm thấy rất khó chịu nức nở đòi hỏi, giống như bụng đói ăn quàng...
Mộ Dịch Kỳ vốn cũng không thoải mái, đã lâu rồi anh chưa chạm vào Hàm Hinh, dù sao Khổng Ý Yên cũng là phụ nữ, hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề: "Tôi đưa cô về, đừng động!"
Đọc truyện tại đây.
Lần này, anh nhanh chóng xuất phát. Trên xe, Khổng Ý Yên không ngừng rên rỉ, nếu như không phải đã từng nhìn dáng vẻ bình thường của cô ta, anh thật khó có thể tưởng tượng được cô cũng sẽ có mặt như thế...
Khi đến chỗ ở, chiếc áo khoác anh khoác trên người cô ta đã sớm rơi xuống, anh nhặt áo lên, sầm mặt phủ kín cho cô ta, sau đó mới đi vào cửa. Có lẽ dược tính trong người Khổng Ý Yên đã phát tác đến mức cao nhất, cô ta giữ chặt lấy Mộ Dịch Kỳ, sờ loạn, luôn miệng nói: "Dịch Kỳ, em nóng... em nóng..."
Mộ Dịch Kỳ xối nước lạnh cho cô ta, tạm thời chỉ có làm vậy.
"Dịch Kỳ, giúp em với..." Khi cô ta nói ra điều này, tay Mộ Dịch Kỳ hơi dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô ta không nói gì.
Mộ Dịch Kỳ đưa ngón tay sờ lên vết son môi, đã có rất lâu rồi, đoán chừng lau không sạch.
"Anh về gặp em với bộ dạng thế này sao?" Hàm Hinh nhìn thấy trên người anh có thêm mấy dấu đỏ, đáy lòng mơ hồ giận dữ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Dịch Kỳ đi tới, không nói gì, ném điện thoại di động đi, ôm ngang người cô lên: "Chuyện chiều tối nay anh không tính toán, nhưng đêm nay, em đừng mong tránh thoát."
Lúc ấy ném Khổng Ý Yên vào bồn tắm nước lạnh xong, anh lập tức quay người rời đi.
Hàm Hinh khó tin nhìn anh, dựa vào đâu, ý gì chứ, anh trở về chính là vì... Cô bỗng thấy người mát lạnh, áo ngủ mềm mại bị nhẹ nhàng vén lên, rồi bị cởi bỏ hoàn toàn, nhưng Hàm Hinh vẫn không chịu, cô không đồng ý: "Mộ Dịch Kỳ, anh đừng quá đáng, anh vừa ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt xong vừa về đến nhà đã đối xử với em như vậy, chẳng lẽ anh không nên có lời giải thích gì sao?"
Lý trí của Mộ Dịch Kỳ đã sớm bị thiêu đốt rồi. Anh ném áo sơmi xuống sàn nhà, tự tháo dây lưng: "Giải thích gì chứ? Anh vì em mà thủ thân như ngọc khiến lửa trong người bị dồn nén, cần em giúp anh dập lửa?"
"Cái gì?" Hàm Hinh trợn trừng mắt.
Mọi việc tới quá nhanh, Mộ Dịch Kỳ đã gấp lắm rồi.
Hàm Hinh cầm gối đầu đập tới, vô cùng căm giận: "Mộ Dịch Kỳ, không được. Em không cho phép anh làm như vậy."
Con... con... đau...
Thời gian lặng lẽ dần trôi qua, vô số mồ hôi đã chảy ra, mang theo vô số nhiệt tình, đến tận khi mỏi mệt không chịu nổi nữa mới buông ra. Cả người đau nhức, Hàm Hinh hối hận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Con...con của cô còn ở đó hay không... Không bị chảy máu, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh nằm bên cạnh, từ từ nhắm hai mắt lại, sau khi được thỏa mãn anh cảm thấy rất hài lòng.
"Mộ Dịch Kỳ, anh cút đi cho tôi, ngay bây giờ, cút ngay đi." Hàm Hinh nghĩ, cô tuyệt đối sẽ không cho anh cơ hội tổn thương cô nữa, không đáng giá, không hề đáng giá. Nếu như tối qua mà mất con thì cô nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Ít nhất cô sẽ phế bỏ cái chân thứ ba của anh.
Mộ Dịch Kỳ từ từ híp mắt, khóe miệng cười cười, giống như trẻ con thành công ăn trộm kẹo: "Em giận gì chứ? Anh thoải mái, em lại khó chịu sao?"
Hàm Hinh tức giận đập một cái gối tới.
"Bàn bạc chút nào." Mộ Dịch Kỳ nói thẳng, dường như việc Hàm Hinh tức giận chẳng có ý nghĩa gì.
"Không liên quan gì tới em, anh cút đi, đừng đến nữa, nhìn thấy anh em thấy rất chán ghét."
Hàm Hinh trùm kín chăn, căm giận trừng mắt với Mộ Dịch Kỳ, trong lòng có suy nghĩ ác độc, hận không thể đâm cho anh một trăm kim.
"Em trở nên cực đoan như vậy từ lúc nào thế? Hàm Hinh, đừng làm anh mất kiên nhẫn."
"Anh có ý gì? Anh kiên nhẫn? Vậy em thì sao, có ai quan tâm em chứ? Em nói không được, tại sao anh không nghe em một lần, ngộ nhỡ, anh tưởng tượng..."
Cô đã nhẫn nhịn rồi. Cô giận dữ là tất nhiên, vì chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng được.
Mộ Dịch Kỳ không để ý, nói: "Ngày mai anh dẫn em tới một nơi, nhớ mặc đẹp một chút."
"Không đi, em không đi." Hàm Hinh không muốn nghe tiếng nói của anh, không muốn nhìn thấy hành động của anh, cô bịt hai tai lại, rất tức giận.
"Thật không đi sao?"
"Đã bảo không đi là không đi, Mộ Dịch Kỳ, em không giống anh, Hàm Hinh em từ trước đến nay nói được thì làm được."
Anh hơi nhíu mày, có vẻ đã hiểu: "Mộ Dịch Kỳ đã khi nào nói đồng ý những lời vô nghĩa đó của em chưa?"
Hàm Hinh hơi sững sờ, anh có ý gì? Không đúng, hình như thật đúng là anh chưa từng chính miệng đồng ý, toàn là cô tưởng thế.
"Có đi hay không?" Anh nhấn mạnh lần nữa, đầu ngón tay vuốt ve má cô.
Hàm Hinh hơi do dự, nhưng vẫn lý trí nghiến răng: "Không đi, nói không đi là không đi!"
"Tốt, vậy đừng đi, hãy làm người phụ nữ phía sau anh." Giọng anh đầy trào phúng.
Truyện khác cùng thể loại
401 chương
10 chương
99 chương
21 chương
12 chương
37 chương
105 chương