Mộ thiếu độc sủng một mình tôi

Chương 107 : Tiểu nhu nói thật lòng

“Em đã nói là em không muốn ở đây nữa, anh không nghe thấy à?” Hàm Hinh cầm đồ quan trọng của mình đi, mấy thứ khác cô đều không cần, va li trống rỗng, không có thứ gì nặng cả. “Đưa cho em!” Đó là quần áo vừa mới mua cho con. Mộ Dịch Kỳ nhíu mày, bàn tay anh đang cầm bộ đồ đó, anh thật sự cạn lời, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Bởi vì Khổng Ý Yên ngồi ở ghế phó lái? Hôm ấy anh bỏ em đi, nên em tức giận với anh đúng không?” “Đưa cho em!” Hàm Hinh không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa. Đương nhiên Mộ Dịch Kỳ sẽ không đưa cho cô, anh ôm lấy rồi ném vali đi, cái hộp rỗng nhẹ đến mức đập xuống đất còn nảy lên. “Ư...ưm...” Một nụ hôn ngang ngược đột nhiên chặn những lời nói trong miệng cô lai, sự phẫn nộ giấu trong những kẽ răng, mãnh liệt vô cùng. Đọc FULL bộ truyện tại đây. Trong lúc vẫn còn đang bị thiêu đốt, nhưng anh không hề ngừng lại, cô vẫy vùng như thế nào mặc cô, anh vẫn có thể kéo cô về, làm cô không còn đường nào để trốn. “Bốp!” Một cái tát, vang dội và giòn giã. Năm dấu ngón tay của Hàm Hinh, đã đáp thẳng lên mặt người đàn ông ấy. Gò má anh tuấn của anh trắng ngần, vì cái bạt tai này mà đỏ ửng lên, trông đến là giật mình. Hình như Mộ Dịch Kỳ cũng không ngờ đến, đầu anh lệch sang một bên, trong ánh mắt toát ra vẻ thảng thốt một cách lạ lùng. Hàm Hinh cảm thấy tay mình rất đau, sức mạnh tác dụng lên cả hai người. Cô ráng hết sức vùng ra khỏi người đàn ông ấy, tất thảy mọi thứ cô đều không cần nữa! Chỉ trong nháy mắt thôi, cô đã biến mất dạng. Người đàn ông ấy xoa mặt, đứng im ở nơi xa xa, ánh mắt và khóe miệng đều hằn lên những vệt máu, máu dần dần chảy xuống. Xem ra cô thật sự mạnh tay giáng cho anh cái tát này. “Hàm! Hinh!” Đợi đến khi Đường Tiểu Nhu và Diệp Thiếu quay trở về, chỉ nhìn thấy Khổng Ý Yên đang lấy đá nhẹ nhàng chườm trên má Mộ Dịch Kỳ, người còn lại, không thấy đâu nữa. “Xảy ra chuyện gì thế?” Đường Tiểu Nhu thấy tình hình không ổn lắm, lập tức hỏi thăm cho rõ ràng. Không ngờ Khổng Ý Yên lại có mặt ở đây! Mộ Dịch Kỳ không buồn quan tâm cô ta, chỉ lạnh lùng quay đầu trông ra ngoài cửa sổ, nhìn phố xá phồn hoa rộng lớn ở kia, không biết, anh đang nghĩ gì. “Mộ Dịch Kỳ, anh nói gì đi chứ!” Đường Tiểu Nhu sốt ruột muốn điên, cô không còn màng đến những món đồ đã mua, ném hết những thứ Diệp Thiếu mua cho mình hồi sáng xuống mặt đất: “Mau lên, chúng ta đi tìm Hàm Hinh!” Bây giờ cô ấy đang mang thai, lỡ mà xảy ra chuyện gì phải làm sao đây? Mộ Dịch Kỳ ngồi im thin thít, thậm chí đến mí mắt cũng chẳng buồn chớp một cái. Khổng Ý Yên ngồi bên một, cẩn thận chườm đá lạnh lên mặt người đàn ông ấy, anh nhìn Đường Tiểu Nhu, nói bằng giọng trách móc: “Tại sao cô phải tắt điện thoại? Vốn dĩ sáng nay Dịch Kỳ muốn xinh lỗi Hàm Hinh, tôi để bọn họ ngồi xuống nói chuyện với nhau, có gì thì giải thích cho rõ, vợ chồng đâu có để hiểu lầm qua đêm được. Kết quả là anh ấy tìm hai người rất lâu, nhưng Hàm Hinh không chỉ bỏ chạy vì một câu gặng hỏi của Dịch Kỳ, thậm chí trước lúc đi còn tát Mộ Dịch Kỳ một cái. Các người nhìn thấy rồi chứ.” Thực chất cô ta cũng tò mò, tại sao vừa mới về đã nhìn thấy căn phòng lộn xộn, sau đó hỏi thăm nhân viên trong khách sạn mới biết, hóa ra đã có người nhìn thấy hết mọi chuyện đã xảy ra. Sau đó Khổng Ý Yên biết, cô ta không tán đồng, cũng không ủng hộ cách làm của Hàm Hinh, những gì cô ta có thể làm được, cũng chỉ có lau vết thương bên khóe môi Mộ Dịch Kỳ mà thôi. Sắc mặt Mộ Dịch Kỳ vẫn sa sầm, có thể nói là, không hề có dấu hiệu dịu lại nào cả. Sau khi Khổng Ý Yên nói xong, cuối cùng anh mới lên tiếng: “Không cần phải tìm, cô ấy muốn đi đâu thì đi, tôi muốn xem xem, không có tôi bên cạnh thì cô ấy sẽ sống như thế nào!” Giỏi lắm, dám đánh anh, từ trước đến nay Mộ Dịch Kỳ anh chưa từng bị ai đánh cả, chỉ là một người phụ nữ thôi lại đánh cho anh một cái tát, đúng là chiều chuộng cô ấy quá, nên cô ấy không còn coi ai ra gì nữa!” Không để cô ấy nhận ra hiện thực, thì cô ấy không biết mình là ai! “Không được! Hàm Hinh sợ người lạ, cô ấy không rành đường sá thành phố S, lỡ mà gặp phải chuyện như lần trước thì phải làm sao đây?” Thực chất điều làm Tiểu Nhu lo lắng nhất là cô ấy đang mang thai, vậy thì nguy hiểm quá đi mất! Nhưng mà Hàm Hinh đã dặn cô không được nói ra! Vào lúc này, trong lòng cô ấy vừa băn khơăn lại vừa phiền muộn! Sắp não cả lòng luôn rồi! Nhưng rồi, giọng nói của Mộ Dịch Kỳ vẫn tuyệt tình và cô độc như thế, anh giữ túi đá lại, không để Khổng Ý Yên tiếp tục lăn nữa: “Đêm nay không ai được phép đi tìm cô ấy hết! Để cô ấy ở bên ngoài một đêm, đến ngày tiếp theo, không có tiền, chẳng phải cô ấy sẽ ngoan ngoãn trở về nhà à. “Mộ Dịch Kỳ, anh có chút tinh thần trách nhiệm nào không hả?” Đường Tiểu Nhu nghe anh nói vậy, bèn cám thấy không đáng thay cho Hàm Hinh. Đối xử với vợ mình như vậy ư? Tại sao người phụ nữ trước mặt anh luôn tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng như thế cơ chứ! “Đường Tiểu Nhu, nếu như không phải vì cô thì chuyện này có thể bớt một nửa rắc rối rồi.” Mộ Dịch Kỳ lạnh lùng trách cứ. Bụm máu ngậm trong miệng, cơn phẫn nộ không thể nói ra thành lời. Thái độ của Diệp Thiếu vẫn là bớt đi được chút nào thì hay chút đó: “Lo chuyện gia đình họ làm gì? Về thôi.” Đường Tiểu Nhu hất tay anh ta ra, thấy bọn họ vẫn dửng dưng, cô hết sức tức giận. “Mộ Dịch Kỳ, anh cứ đợi hối hận đi! Tôi thật sự không biết tại sao Hàm Hinh lại cưới một người đàn ông cặn bã như anh nữa, anh có biết tối hôm đó suýt nữa cô ấy đã gặp phải chuyện gì không? Anh chỉ biết cô ấy gặp phải chuyện gì, sợ hãi điều gì, anh có từng quan tâm đến cô ấy chút nào hay không? Để hoàn thành tâm nguyện của bà nội tôi, giúp bà nội tôi mua bài vị, vướng vào nguy hiểm, nhưng mà, đám khốn nạn kia lại nhìn trúng cô ấy, đêm hôm ấy, nếu như không có Lộ Thần Tường, nói một câu khó nghe là, đầu anh đã mọc sừng rồi! Hàm Hinh có nói với anh không? Cô ấy có oán trách anh vì đêm hôm đó không? Lúc nào anh cũng đi với cô gái này, rốt cuộc anh có yêu cô ấy chút nào hay không? Không thích thì ly hôn đi! Không ưa cô ấy thì tha cho cô ấy đi, đừng coi cô ấy như công cụ tiết dục của anh! Anh chơi Khổng Ý Yên đến chán rồi à? Mặc dù Lộ Thần Tường hơi điên điên, nhưng tôi dám nói, không có ai đối xử tốt với Hàm Hinh hơn cậu ta!” Sau khi Đường Tiểu Nhu nói dứt lời bèn quay người tát Diệp Thiếu: “Dửng dưng chứ gì? Được lắm, sau này đừng tìm tôi nữa, từ nay về sau, tôi mất anh thì được, chứ không thể mất Hàm Hinh.” Đường Tiểu Nhu cũng đi rồi, trong lòng vô cùng sốt ruột, cô ấy biết rõ ràng rằng tình hình vô cùng nguy hiểm, lỡ mà đứa trẻ không còn, mọi chuyện... Càng nghĩ, cô càng bước nhanh hơn. Lúc Diệp Thiếu sực tỉnh táo lại, gò má nóng tấy lên, đau rát, anh chạy ra ngoài như điên, trong mắt anh ta, có thứ gì đã bị nứt đi: “Đường Tiểu Nhu! Về đây cho anh!” Bọn họ lần lượt bỏ đi, chỉ còn lại Mộ Dịch Kỳ và Khổng Ý Yên. Người đàn ông ấy vẫn đứng lặng thinh, ánh mắt của anh thay đổi theo lời Đường Tiểu Nhu đã nói. Còn Khổng Ý Yên cũng thấy hết sức ngỡ ngàng, cô ta hoảng hốt ôm gương mặt mình: “Khi nãy cô ấy nói gì? Đêm hôm ấy, suýt nữa Hàm Hinh đã bị...” Lồng ngực phập phồng, dấu ngón tay trên mặt vẫn còn, ngón tay của người đàn ông ấy, chậm rãi siết chặt lại. Những tiếng răng rắc lớn vang lên, Mộ Dịch Kỳ cởi cà vạt ra, ném trên mặt đất rồi lập tức đuổi theo ngay. Chết tiệt! Tại sao không nói gì với anh cả!