Mộ Sắc Tịch Hoa
Chương 7 : Mộ Ti Vũ
Tiêu Hiểu phát điên rồi, thế nhưng lúc này ai cũng không có công phu để ý tới, hôm nay là tang lễ Mộ gia chủ mẫu, bên trong trang phủ một màu trắng, tình cảnh bi thảm, ai có thể nghĩ đến, ngày hôm qua là đại hỉ mừng tiểu thiếu gia ra đời, hôm nay đã biến thành ngày lễ tang, quả nhiên mọi chuyện luôn có thể thay đổi.
Về phần Mộ phu nhân chết như thế nào, người trong phủ quả thật không biết, bởi vì trừ Lão đại phu, Tiêu Hiểu cùng Mộ Tịch Thịnh, hầu như đều bị Mộ Tuyệt Thiên diệt khẩu, chỉ nói tối qua có người ám sát. Tuy rằng Mộ phu nhân trước khi chết bảo ông đừng oán trách, ông cũng không muốn hận Mộ Tịch Thịnh, nhưng trong tâm đã hình thành một nút thắt, sợ rằng đến hết đời này cũng không giải trừ được. Từ nay về sau, ông nghĩ muốn mang theo tiểu tôn tử, bỏ lại hết thế sự, trải qua tháng ngày thanh nhàn.
Tang lễ của Mộ phu nhân kéo dài bảy ngày, thế nhưng Mộ Tịch Thịnh không hề xuất hiện lấy một lần. Không phải hắn tuyệt tình, chỉ là hắn không biết nên đối mặt như thế nào với nữ nhân đã sinh hạ, dưỡng dục hắn 15 năm kia, nữ nhân luôn luôn đối với hắn ôn nhu cười, chưa bao giờ có ý định ràng buộc hắn. Hắn chưa từng nghĩ tới nàng sẽ chết, thậm chí lại chết dưới tay hắn. Tuy rằng hắn đối với nhân loại không lưu nhiều cảm tình, chính là qua nhiều lần luân hồi, hắn từ lâu đã không thể tự kiềm chế mà hãm sâu vào hồng trần, bỏ đi lớp vỏ thần nhân, trở thành một con người bình thường hữu tình hữu ái. Là tự trách hay là hối hận, rất nhiều tình tự không thể hiểu nổi hiện lên trong lòng, Mộ Tịch Thịnh phát hiện, bất tri bất giác, hắn đã mất đi rất nhiều, là tại hắn không biết quý trọng thời gian.
Tiêu Hiểu thất tung một thời gian, Mộ Tuyệt Thiên cũng không có tinh lực trông nom. Tuy rằng nàng cho ông một tôn tử ông khát vọng đã lâu, thế nhưng thê tử của ông cũng vì thế mà chết, nếu Tiêu gia đã không hỏi đến thì ông cũng không thèm để ý nữa. Sau khi tang lễ của thê tử kết thúc, ông mang theo tôn tử mới sinh ra vài ngày, một mình dọn đến Túy Nguyệt các, ngoại trừ một nhũ mẫu thì không mang theo bất luận kẻ nào khác, Mộ gia trang toàn bộ giao cho Mộ Tịch Thịnh.
************************************************
Mộ Ti Vũ từ khi sinh ra liền ở tại Túy Nguyệt các, chưa từng đi ra ngoài, nó không biết thế giới bên ngoài trông như thế nào, nó chỉ có gia gia cùng nhũ mẫu, không có một chút ký ức mảy may nào về cha mẹ.
Trong ấn tượng của Mộ Ti Vũ, gia gia là một lão nhân rất hòa ái, luôn thỏa mãn đủ loại yêu cầu của nó, nó thích nhất chính là gia gia. Nhũ mẫu cũng đối với nó rất tốt, cảm giác giống như là mẫu thân. Trong thế giới mà Mộ Tuyệt Thiên cho nó, nó có thể cả ngày vô tư vô lự, hài lòng làm những việc mình thích. Nó vẫn tưởng rằng sẽ sinh hoạt cả đời như thế cho đến mùa hè năm 10 tuổi, thế giới của nó bị phá vỡ, tất cả đều biến đổi, nó gặp được người phụ thân mà nó chưa từng thấy qua.
…
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,
Bất tư lường,
Tự nan vương.
Thiên lý cô phần,
Vô xứ thoại thê lương.
Túng sử tương phùng ưng bất thức,
Trần mãn diện,
Mấn như sương.
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương,
Tiểu hiên song,
Chính sơ trang.
Tương cố vô ngôn,
Duy hữu lệ thiên hàng.
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ,
Minh nguyệt dạ,
Đoản tùng cương.(*)
Chỉ chớp mắt đã mười năm, thời gian vùn vụt trôi, hôn nay là sinh nhật mười tuổi của Mộ Ti Vũ, đương nhiên, cũng là ngày giỗ thứ mười của Mộ phu nhân.
Mỗi khi tới ngày này, vô luận là Mộ Tuyệt Thiên hay là Mộ Tịch Thịnh, tâm lý đều bất hảo, thế nhưng Mộ Tịch Thịnh xem ra may mắn hơn, bởi vì hắn không cần phải miễn cưỡng tươi cười, còn Mộ Tuyệt Thiên phải nuốt xuống nước mắt tưởng niệm vì sinh nhật của đứa cháu.
Đã mười năm kể từ ngày đó, có lẽ là cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, Mộ Tuyệt Thiên quyết định mang theo Mộ Ti Vũ đi bái tế Mộ phu nhân, mười năm chưa từng đi một lần, trong lòng chỉ tràn đầy áy náy.
"Tiểu Vũ a, hôm nay gia gia mang ngươi đi gặp một người được không?"
Mộ Tuyệt Thiên hiền lành vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của hài tử đang ngồi trên đùi mình, bé con được vuốt ve thoải mái nhắm lại hai mắt. Hiện tại bản thân chỉ còn lại duy nhất đứa bé này, Mộ Ti Vũ cũng không làm ông thất vọng, mặc dù có chút ham chơi, nhưng những gì bản thân dạy cho cháu, nó đều nắm giữ tốt, tuổi còn nhỏ võ công đã luyện tốt, rất có phong phạm của cha nó năm đó.
Lại nói tiếp, Mộ Ti Vũ vì sao kêu là Mộ Ti Vũ? Này là có nguyên nhân, tên này là Mộ Tuyệt Thiên đặt. Ngươi đương nhiên không thể trông cậy vào Mộ Tịch Thịnh, kẻ hận không thể bóp chết nó đi đặt tên cho nó. Ti Vũ nghĩa là "nhớ thương Tiêu Vũ", Tiêu Vũ là tên của Mộ phu nhân, từ ngày gả cho Mộ gia đã thật lâu không nhắc đến.
"Được, gia gia, Ti Vũ muốn đi, là gặp ai vậy? Cha hay nương sao?"
Mộ Ti Vũ nhếch lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, đôi mắt đen sáng lạn mở to trông mong nhìn Mộ Tuyệt Thiên, lập tức làm trong lòng Mộ Tuyệt Thiên nguội lạnh.
"Không phải, là đi gặp nãi nãi (bà nội) của tiểu Vũ, gia gia không phải đã nói với ngươi cha mẹ ngươi đã đi xa sao, còn phải rất lâu nữa mới trở về."
Đối với hài tử khả ái này, Mộ Tuyệt Thiên không đành lòng nói dối, nhưng Mộ Ti Vũ từ khi từ miệng nhũ mẫu biết cái gì gọi là cha mẹ liền ầm ĩ muốn đi tìm, bình thường thì hoàn hảo, chính là vừa đến sinh nhật liền lại ầm ĩ đến lợi hại.
Vừa nghe gia gia nói, Mộ Ti Vũ bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, gò má tức giận xị xuống, trong mắt tràn ngập không vui.
"Gia gia, mỗi lần đều qua loa tắc trách dùng lý do này gạt ta, Ti Vũ không phải tiểu hài tử, hừ ― "
"Hảo hảo hảo, tiểu Vũ không phải tiểu hài tử, lẽ nào tiểu Vũ không muốn cùng gia gia đi gặp nãi nãi sao?"
Buồn cười nhìn động tác khả ái của bé con, Mộ Tuyệt Thiên bất giác bật cười, không khỏi đùa giỡn tôn tử đáng yêu.
"Muốn đi, muốn đi!"
Tuy rằng không được gặp cha mẹ làm Mộ Ti Vũ thật thất vọng, nhưng mà vừa nghĩ tới sẽ được đi ra ngoài, được gặp nãi nãi cũng là không tồi, lập tức đáp ứng, sợ Mộ Tuyệt Thiên đổi ý.
"Đã biết còn không nhanh đi để nhũ mẫu thay quần áo cho ngươi!"
"Ân ―"
Mộ Ti Vũ nhanh như chớp nhảy khỏi ôm ấp của Mộ Tuyệt Thiên, hướng gian phòng của mình chạy đi, đi ra ngoài a, đó là chuyện nó đã muốn từ rất lâu, ngày hôm nay cuối cùng cũng được thỏa nguyện, làm sao có thể không cao hứng chứ.
"Chậm một chút ―"
Mộ Tuyệt Thiên ở đằng sau hô, nhưng là Mộ Ti Vũ không để ý chạy càng nhanh, ông không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nhũ mẫu, nhũ mẫu, mau giúp ta thay quần áo!"
Chưa thấy người đã thấy tiếng, nhũ mẫu Lâm thị đang ngồi trong phòng Mộ Ti Vũ giúp nó may y phục, chưa kịp phản ứng đã thấy tiểu chủ nhân chạy đến.
"Ai ô, tiểu tổ tông của ta, người nhìn người xem, chạy tới một đầu đầy mồ hôi. Lại đây, uống miếng nước cho nhuận giọng đã!"
Lâm thị đau lòng dùng ống tay áo chà lau mồ hôi tinh mịn trên trán Mộ Ti Vũ, đưa tới một chén nước. Lâm thị vốn có một hài tử, nhưng đứa bé vừa sinh hạ thì chết non, cho nên đối với Mộ Ti Vũ một tay mình chăm sóc từ nhỏ tới lớn nàng đã đem nó coi như con của mình. Nàng không nghĩ ra lý do tại sao thiếu gia lại không thích tiểu chủ tử đáng yêu, xinh đẹp như thiên tiên này, thế nhưng dù nàng có oán hận cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ tậm tâm tận lực chiếu cố hài tử làm người thương yêu này.
"Nhũ mẫu, mau giúp ta thay quần áo, gia gia nói muốn dẫn ta đi ra ngoài!"
Mộ Ti Vũ hưng phấn, mặt đỏ rần vì chạy quá nhanh, hướng Lâm thị báo tin tốt.
"Đã biết, đã biết, nhũ mẫu lập tức giúp người thay."
Lâm thị mỉm cười nhìn bé con, "Đến, tiểu chủ tử trước ngồi nghỉ một lát, nhũ mẫu giúp người cầm y phục đến, phải chọn một bộ thật đẹp mới được ―"
Lâm thị lấy ra một đống y phục, tỉ mỉ chọn từng cái, chính là trái không ưng, phải không thích, chọn mãi, lại lấy ra một bộ cẩm y màu đỏ với một bộ trù y màu trắng thêu hoa, do dự không dứt.
"Nhũ mẫu, được rồi, nhanh lên một chút, gia gia còn đang chờ đấy!"
Bé con chờ đến sốt ruột cuối cùng đứng lên mở miệng thúc giục, nhũ mẫu chỉ chọn y phục mà sao lại lâu như vậy?!
"Tơi đây, tiểu tổ tông ―" Lâm thị cầm hai kiện y phục mà nàng chọn đi ra, "Tiểu tổ tông, người xem hai bộ này, người thích bộ nào hơn?" Suy nghĩ mãi, Lâm thị quyết định để Mộ Ti Vũ tự chọn.
"Đỏ ―"
Mộ Ti Vũ không chút do dự mở miệng. Không biết vì sao, Mộ Ti Vũ rất thích màu đỏ, nhất là thời gian đến sinh nhật lại chỉ thích mặc đồ màu đỏ. Một thân đỏ rực, phụ trợ cho khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng của Mộ Ti Vũ càng thêm kiểu diễm, thậm chí lộ ra một tia cảm giác mị hoặc, làm Lâm thị nhìn đến mà tâm nhảy loạn.
"Ta cũng nói, tiểu chủ tử mặc đồ đỏ vẫn là đẹp nhất, ngày hôm nay còn là sinh nhật tiểu chủ tử, còn mang ý vui mừng, tới, nhũ mẫu giúp người chải đầu."
Lâm thị khéo léo làm rất nhanh, một búi tóc vấn lên đơn giản, buộc lại bằng một sợi dây cột tóc màu đỏ đính hắc bảo thạch, nhìn nhìn bé con xinh đẹp, thật có cảm giác thành tựu.
"Gia gia, ta xong rồi, có thể đi!"
Chuẩn bị tốt, Mộ Ti Vũ khẩn cấp đi tìm Mộ Tuyệt Thiên. Mộ Tuyệt Thiên vừa thấy y phục màu đỏ của Mộ Ti Vũ, con mắt không khỏi tối sầm lại, nhưng rất nhanh che giấu đi. Quả nhiên, quá khứ trong ông vẫn vô pháp tiêu tan.
Mộ Tuyệt Thiên biết Mộ Ti Vũ thích mặc đồ đỏ, nhất là vào ngày sinh nhật, bởi vì Lâm thị về sau mới vào phủ nên không biết chuyện gì nên Mộ Tuyệt Thiên cũng quyết định cứ như thế quên đi, bất quá tâm lý đối với Tiêu Vũ áy náy càng sâu.
Mộ Tuyệt Thiên nắm bàn tay nhỏ bé của Mộ Ti Vũ, chậm rãi đi trên đường. Dọc theo đường đi, Mộ Ti Vũ hiếu kì nhìn bốn phía, tâm lý tràn ngập tò mò. Nó chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người cùng sự vật như vậy. Nó muốn dừng lại nhìn cho kĩ nhưng là một tuyệt thiên chỉ một mạch đi về phía trước, nó cũng không còn cách nào, chỉ có thể mở to đôi mắt xinh đẹp cố nhìn cho rõ.
Người trên đường chưa từng thấy qua hài tử xinh đẹp như vậy, khi đi qua đều ngoảnh đầu nhìn lại, có người thậm chí còn đứng lại nhìn chằm chằm, chính là ngại lãnh khí nồng đậm tỏa ra từ người Mộ Tuyệt Thiên nên không ai dám tới gần, chỉ dám đứng nhìn rồi khe khẽ bàn luận.
Dần dần bọn họ ra khỏi thành, người cũng càng ngày càng ít. Để Mộ Ti Vũ đi dạo, Mộ Tuyệt Thiên chỉ chậm rãi đi bộ chứ không mang theo ngựa.
"Gia gia, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Mộ Ti Vũ đầy bụng nghi vấn cuối cùng hỏi ra miệng, không phải là muốn đi gặp nãi nãi sao? Thế nào lại đến nơi này? Hơn nữa hôm nay gia gia thật kì quái a!
Mộ Tuyệt Thiên không trả lời nó, chỉ một mực đi về phía trước, đột nhiên ông dừng lại, con mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
….
….
(*) Mười năm sống chết có đôi đường,
Gạt nhớ thương,
Vẫn tơ vương.
Ngàn dặm nấm mồ côi,
Xiết nỗi thê lương.
Có gặp nhau chăng, khôn nhận rõ,
Bụi đầy mặt,
Tóc nhuốm sương.
Đêm rồi mơ trở lại quê hương,
Đứng bên song,
Đang điểm trang.
Nhìn mặt nín thinh,
Chỉ nhỏ lệ ngàn hàng.
Liệu được hàng năm nơi đứt ruột,
Gò thông ngắn,
Dưới đêm trăng.
(Giang thành tử - Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
68 chương
22 chương
77 chương
12 chương