Mộ Sắc Tịch Hoa
Chương 17 : Nạp Tháp Tạp tộc – Tiên tri
Nhà trọ Vinh Hảo
"A Linh, trưởng lão gửi thư, ngươi đến xem."
Lạc kêu muội muội của mình, đem tờ giấy cởi xuống từ chân bồ câu đưa thư đưa cho A Linh."Làm sao vậy, Lạc ca ca?"
Tiếp nhận thư Lạc đưa, A Linh kì quái nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Lạc, từ sau khi đọc hết lá thư trên tay, không biết y đang suy nghĩ cái gì.
"Không có, ta chỉ đang nghĩ lại lời nói của trưởng lão —"
"Là sao?"
A Linh mở tờ giấy trong tay nhìn, xem xong cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
"Trưởng lão cư nhiên vì chuyện này mà đi xin chỉ thị của thượng thần? Lạc ca ca, này có đúng hay không —"
"Xem ra sự tình còn phức tạp hơn chúng ta đã nghĩ, tạm thời phải án binh bất động, đợi trưởng lão xin được chỉ thị của thượng thần rồi mới hành động!"
"Xem ra cũng chỉ có thể như vậy."
A Linh đồng ý gật đầu.
"Đúng rồi, A Linh, muội mấy ngày nay đi ra ngoài có thu hoạch gì không? Có tra được thân phận cùng địa chỉ của hai người kia không?"
"Không."
Nghĩ vậy A Linh lại một bụng hỏa, tra xét vài ngày, một từ cũng tra không ra, nếu không phải kí ức về cảm giác áp bách kia vẫn còn mới mẻ, nàng sẽ nghĩ có phải hay không ngày hôm đó mình gặp ảo giác, căn bản không có người nào ôm thánh thú xuất hiện trước mặt nàng.
"Lạc ca ca, huynh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Hai người kia chẳng lẽ có thể chui xuống đất, xem bộ dạng hai người bọn họ rõ ràng nên là người địa phương a!"
"Có khả năng họ biết được có người điều tra về mình nên làm thủ thuật che mắt. Người Trung Nguyên không phải có cái gì tổ chức mua bán tin tức sao? Nếu thực sự không được thì tốn chút tiền thuê những người này giúp chúng ta tra. Chúng ta vẫn còn chút thời gian, chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta nghĩ các trưởng lão sắp tới rồi."
"Cũng đúng, Lạc ca ca, để ta đi làm! Thật sự nghĩ không ra tại sao đám lão gia kia lại muốn xuất sơn!"
A Linh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nghĩ không ra mới bất đắc dĩ rời đi.
"Ai ——"
Lạc bất đắc dĩ nhìn muội muội của mình, đối với thói nói năng không suy nghĩ của nàng, mình thật không có biện pháp ngăn cản.
...
"Chủ tử, ngày hôm nay Bích Tỳ các nhận được một đơn đặt hàng."
Đang bận rộn cùng con trai bảo bối nghiên cứu xem tiểu ly Viễn Viễn rốt cục bị làm sao, Mộ Tịch Thịnh nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, hắn nghĩ không ra thuộc hạ thân tín luôn luôn làm việc đắc lực, từ bao giờ có thói quen đến loại việc nhỏ này cũng đi báo cáo.
"Sự tình của Bích Tỳ các không phải luôn do ngươi xử lý sao? Thế nào —"
"Chính là đơn đặt hàng này không giống bình thường, là do đôi nam nữ kia đưa tới."
Lãnh Phong đương nhiên hiểu rõ nghi ngờ của chủ tử, nhưng đối với sự quan tâm cao độ của chủ tử đối với mọi hành động của đôi nam nữ kia, hẳn là phải lập tức báo cáo không phải sao?
"Bọn họ muốn tra cái gì?"
Nghe được kết quả ngoài dự liệu, Mộ Tịch Thịnh bị khơi mào hứng thú, xem ra hai người kia cũng không ngu ngốc, cư nhiên biết tìm Bích Tỳ các làm việc.
"Cha, Bích Tỳ các là cái gì?"
Không đợi Lãnh Phong trả lời, Mộ Ti Vũ xem mồm hỏi.
"Vũ nhi ngoan, chờ Lãnh Phong nói xong sự tình, cha chậm rãi nói cho ngươi biết, trước ôm Viễn Viễn ra bên cạnh chơi một lúc được không?"
Mỗi khi Mộ Tịch Thịnh dùng loại ngữ khí này nói, Lãnh Phong đều bất giác nổi da gà, mà ngay cả biểu tình trên mặt cũng biến thành cứng ngắc, hắn không rõ, một người cho dù có hai mặt, nhưng mà cũng không nên biến đổi lớn như vậy.
Mộ Ti Vũ không cảm giác thấy có gì không đúng, ngoan ngoãn hưởng thụ Mộ Tịch Thịnh ôn nhu vuốt ve, sau đó ngoan ngoãn ôm lấy Viễn Viễn chạy đến một bên chơi.
"Chủ tử ——"
Nhìn tầm mắt chủ tử vẫn ghim chặt trên người tiểu chủ tử, hắn cảm thấy phi thường cần thiết phải nhắc nhở Mộ Tịch Thịnh một chút, bằng không lát nữa sự tình nói mãi cũng chả đâu vào đâu, không phải rất kì quái sao?
"Ân, tiếp tục nói đi!"
Mộ Tịch Thịnh có vẻ không yên lòng, ánh mắt vẫn theo dõi nhất cử nhất động của Mộ Ti Vũ, cười một cái.
Mắt thấy mình không cách nào đem toàn bộ lực chú ý của chủ tử kéo lại, Lãnh Phong không thể làm gì khác là nhận mệnh mở miệng.
"Bọn họ muốn chúng thuộc hạ tra ra thân phận cùng địa chỉ của chủ tử. Mặt khác người chúng ta phái đi giám thị còn thám thính được trưởng lão của bộ tộc bọn họ tựa hồ sắp tới. Cho nên thuộc hạ trở về xin chỉ thị chủ tử, phải làm cái gì?"
"Vậy sao? Nếu bọn họ muốn tra thì ngươi cứ chỉ điểm cho bọn họ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì ngươi hẳn là biết rồi. Còn trưởng lão sắp tới kia thì không cần quan tâm, ta tự có sắp xếp."
"Vâng, Lãnh Phong minh bạch."
Đợi Lãnh Phong đi rồi, Mộ Tịch Thịnh khẩn cấp đi đến bên người Mộ Ti Vũ, cánh tay duỗi ra, đem thân thể hương nhuyễn ôm vào trong lồng ngực, thật sâu hít vào hương thơm làm hắn an lòng trên người tiểu nhân nhi, cảm thấy vạn phần thỏa mãn.
"Cha, làm sao vậy?"
Mộ Ti Vũ nghi hoặc nhìn hành động đột nhiên của cha, vẫn không nhúc nhích để mặc hắn ôm.
"Vũ nhi muốn biết cái gì là Bích Tỳ các sao?"
Không giải thích gì về hành vi của mình, Mộ Tịch Thịnh xảo diệu chuyển trọng tâm câu chuyện, vừa nghe đến chuyện làm mình hứng thú, Mộ Ti Vũ vội vã dựng lỗ tai, miệng la hét, "Muốn nghe, Vũ nhi muốn nghe!"
"Hảo, cha sẽ nói cho ngươi biết."
Tùy ý ôm Mộ Ti Vũ nằm trên cỏ, thanh âm trầm thấp từ tính của Mộ Tịch Thịnh truyền tới lỗ tai Mộ Ti Vũ.
"Bích Tỳ các là một trong những sản nghiệp của Mộ gia trang, chỉ dùng để kiếm tiền."
"Là buôn bán đồ vật sao?"
"Đúng, Vũ nhi thật thông minh."
Mộ Tịch Thịnh thừa cơ hôn lên mặt Mộ Ti Vũ một cái, không chút keo kiệt khích lệ, khuôn mặt Mộ Ti Vũ lập tức đỏ bừng, trong lòng ngọt như ăn mật.
"Bất quá, Bích Tỳ các không phải bán thứ bình thường, mà là bán tin tức."
"Tin tức?"
Mộ Ti Vũ khó hiểu nhìn cha, nó không rõ, tin tức cũng có thể bán sao?
"Đúng, tin tức, tìm người, điều tra các loại sự tình gì gì đó, chỉ cần ngươi trả tiền, Bích Tỳ các sẽ phái người đem những điều ngươi muốn biết điều tra ra."
"Tin tức bán được rất nhiều sao?"
"Đương nhiên nhiều, bởi vì có rất nhiều người muốn biết bí mật của người khác..."
Sau giờ ngọ, một đôi phụ tử xuất chúng cứ như vậy nằm trên thảm cỏ ngắm trời xanh mây trắng, người hỏi ta đáp, vừa nói chuyện, gió nhẹ nhàng phất qua, âu yếm như tình nhân, ánh dương quang sáng lạn nhưng không chói mắt, giữa trời đất lúc này như chỉ tồn tại hai người, hài hòa, hạnh phúc.
...
"Linh, Lạc cung nghênh Hoàng trưởng lão."
Dự đoán của Lạc quả nhiên không sai, không quá mấy ngày liền có trưởng lão giá lâm. Nạp Tháp Tạp tộc có bốn vị trưởng lão, theo thứ tự Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, bốn người trong tộc thân phận được tôn sùng, nếu không phải đại sự, tuyệt đối sẽ không rời tộc. Cho dù là thỉnh thánh thú quay về, tứ đại trưởng lão cũng không có xuất động, vậy mà đối với một người có thể là Linh lạc, còn là hải tử chưa xác nhận được tin tức lại không tiếc xuất động Hoàng trưởng lão, có thể thấy trong tộc đối chuyện này có bao nhiêu coi trọng.
"A Linh, A Lạc, các ngươi tra được thân phận hai người kia chưa?"
Hoàng trưởng lão lời vừa ra khỏi miệng không phải là hỏi về thánh thú Hạ Lạc mà là thân phận hai người kia làm Lạc có chút kì quái nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Trưởng lão, Linh, Lạc may mắn không làm nhục sứ mệnh, đã tra được, hai người kia là chủ nhân Mộ gia trang."
"Mộ gia trang? Xem ra có chút vướng tay chân a!"
Hoàng trưởng lão tuy rằng đã lâu không rời tộc nhưng đối với tin tức bên ngoài, trong tộc định kì sẽ có người truyền báo, cho nên đối với chuyện bên ngoài còn có chút hiểu rõ, đương nhiên biết võ lâm trăm năm thế gia này, Mộ gia.
"A Linh, A Lạc, các ngươi là hài tử của tộc trưởng, tương lai sẽ kế thừa vị trí trưởng tộc. Cho nên mục đích ta tới lần này ta sẽ không gạt các ngươi. Sau khi bốn lão già chúng ta lao lực, cuối cùng đã có chỉ thị của thượng thần."
"Kia ý thần như thế nào?"
A Linh hiếu kì hỏi, sớm đã biết trong tộc có một thượng thần nhưng bản thân chưa bao giờ thấy qua, cũng không biết thật hay giả, nhưng do tín ngưỡng từ nhỏ làm cho nàng cho dù có hoài nghi cũng không dám tùy tiện đi nghiệm chứng, sợ làm thượng thần nổi giận.
"Thần nói hài tử các ngươi gặp rất có thể là Linh lạc, hơn nữa khả năng phi thường cao, thượng thần ý chỉ muốn chúng ta vô luận thế nào cũng phải đem Linh lạc đưa về tộc."
"Thật là Linh lạc sao?"
Lạc không nghĩ tới suy đoán của bản thân cư nhiên có thể là sự thật, điều này làm cho y thật hưng phấn, đó là Linh lạc, là vị thần cả tộc tôn thờ a! Chờ mấy trăm năm, không nghĩ tới sẽ tìm được chuyển thế của Linh lạc.
Hoàng trưởng lão nghiêm túc gật đầu.
"Vâng, Nạp Tháp Tạp Linh, Nạp Tháp Tạp Lạc, nhân danh thần, lấy tính mạng để thề, nhất định hoàn thành nhiệm vụ thượng thần giao!"
Linh, Lạc hai người cũng đột nhiên trang trọng đứng lên, hai tay đặt trên ngực, quỳ một gối xuống, trịnh trọng thề.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
68 chương
22 chương
77 chương
12 chương