Mộ Sắc Thần Quang
Chương 76
Đây là một căn biệt thự khác trong rừng, không thể không bội phục thần thông quảng đại và độ giàu có của Robert, y trong vòng một ngày lại mua một căn biệt thự trong rừng có thủy cảnh tại nơi tấc đất tấc vàng như Seattle.
Đem ra vài cọc tiền mặt ra trước mặt nguyên chủ biệt thự, Robert kiêu ngạo muốn họ một đêm dọn nhà, nhưng chỉ trong một giờ liền hoàn toàn tiếp quản biệt thự này.
Sở dĩ phải rời khỏi Forks, là vì Alan dự tính đứa nhỏ trong bụng cậu rất có thể sẽ nhanh chóng sinh trưởng trong một tuần, hiện tại biệt thự ngoại ô Forks đã bị hủy, nếu tiếp tục ở lại rất dễ bị phát hiện, vì tránh lại nổi một trận sóng gió chớp giật, cũng chỉ có thể rời khỏi Forks.
Lúc đến trường làm thủ tục thôi học cho Alan, Robert mới biết được, hóa ra ‘Tình yêu tuyệt diệu’ của con trai bảo bối Alan của y cùng thằng dơi nhỏ hút máu chết tiệt nọ đã sớm bị các học sinh tám khắp cả Forks. Không có cách nào, cả Forks chỉ có mấy người, tám chuyện cái gì, thật dễ trong vòng một ngày truyền khắp cả trấn.
Bởi vậy, trừ Bella giấu diếm và Charlie đến nay mặc nhiên bị lừa đi ngàn dặm, Robert chỉ có thể hung hăng biểu đạt bất mãn và không biết nói gì dưới đáy lòng!
Ngay trong ngày Alan rời khỏi Forks, gia đình ma cà rồng Cullen cũng tập thể di dời. Bởi vì hiệp định giữa Robert và Alan, Edward có được sự thừa nhận của Robert mới có thể ‘Gả vào’ gia tộc Prince, như vậy trước hết hắn nhất định phải sinh hoạt chung với hai cha con gia tộc Prince, tìm được sự ‘Thừa nhận ‘ của Robert
Cùng Alan ở chung đương nhiên không có vấn đề, nhưng người cha sức mạnh khủng bố đến nay không biết nguyên nhân là một trái bom không định giờ! Mặc dù có ảnh hưởng của Alan, nhưng lỡ đâu vị nhạc phụ đại nhân này không hài lòng thấy ‘Con dâu’ không vừa mắt mà đấm cho Edward hai cái, không chết cũng ngoắc ngoải.
Bởi vậy, vì bảo đảm an toàn thân thể của Edward, gia tộc Cullen nhất trí thông qua đi theo chuyển nhà chung với dòng họ Prince, mua một dãy biệt thự gần biệt thự của họ, như vậy một khi phát sinh tình huống, dù không kịp cứu viện… Khụ khụ, cũng có thể nhặt xác về chôn.
Đối với thân phận của Robert, Higuma đảm bảo trăm phần trăm nói y thật sự rất giống Ma cà rồng, sức mạnh khủng bố cùng khí thế xác thực là rất giống, nhưng thân thể của Robert lại giống con người, có nhiệt độ cơ thể, có hô hấp, có cơ năng sinh lý thuộc về con người, giống như… Giống như một Ma cà rồng không hoàn chỉnh.
Nhưng bản thân Robert lại thề thốt phủ nhận, hơn nữa trong lời nói lại chứa miệt thị chán ghét cùng cực đối với ma cà rồng, bọn Carlisle có điều suy đoán, nhưng lại một mực đều không bắt được trọng điểm.
————————————————————————————
Sáng sớm ánh mặt trời réo rắc lao vào bức màn, chiếu rọi căn biệt thự xa hoa như hành cung của hoàng tử trong rừng.
Đều không thuộc về cảnh sắc Forks, nhưng Alan vẫn cảm thấy biệt thự ở Forks càng thích hợp thẩm mỹ của cậu hơn.
Màu bạc và xanh kết hợp, là kiến trúc Slytherin tiêu chuẩn.
“Em nên ăn đi, Alan.” ngữ điệu trầm thấp réo rắt từ phía sau truyền đến.
Thức ăn chất đầy trong một cái mâm bạc to đùng, Alan sắc mặt thay đổi, cả giận nói: “Tại sao lại ăn nữa!”
Kể từ khi biết cậu mang thai, con quỷ hút máu chết tiệt này thời thời khắc thời đều không ngừng cho cậu ăn, biến đổi đa dạng đủ thứ món, trong hai ngày cậu không cách nào ăn hết.
Vốn vì mang thai mà tánh khí táo bạo, Alan mấy lần muốn nổi điên, nhưng nhìn thấy Edward vẻ mặt thành thật mặc tạp dề ôm một quyển 《ẩm thực sản phụ》dày trong bếp mà vắt óc suy nghĩ, nọc độc đã vọt tới miệng lại nuốt ực về.
Hai ngày nay Robert có vẻ rất bình tĩnh, cũng không có cử động đặc biệt gì, nhưng bình tĩnh này khiến Alan cảm thấy đây là khúc nhạc dạo trước bão tố.
Làm con, mặc dù không hiểu rõ một ít bí ẩn Robert biểu hiện ra ngoài, nhưng đối với bản tính của người cha vô lương này, Alan vẫn rất rõ ràng.
“Alan, đang nghĩ gì vậy?” tiếng nói dễ nghe trong trẻo như gió nhẹ lướt qua ống sáo mà lơ đãng kéo ra âm tiết, mang theo hơi thở lạnh buốt, bồi hồi bên tai Alan.
Mùi hương thơm ngát phảng phất như hương sen, mang theo như tình nhân.
Alan cả kinh, quay đầu nhìn lại, ma cà rồng đang vẻ mặt thâm tình nhìn mình, trong đồng tử vàng kim tràn đầy thỏa mãn và dịu dàng.
Chết tiệt, hắn vẫn có thể biểu hiện thong dong như thế!
“Anh chẳng lẽ vẫn không rõ tình cảnh bây giờ của mình sao? Edward – Cullen!” môi mỏng hồng nhạt đóng mở nhổ ra vài âm tiết tức giận, Alan mang theo ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép théo.
“Alan, em không nên hóng gió ngoài cửa sổ như thế, phải biết rằng, sáng sớm mùa này vẫn còn se lạnh lỡ đâu cảm lạnh làm sao bây giờ? Tình huống bây giờ của em không thích hợp để uống thuốc, dù là ma dược cũng không được, anh lo lắng cho em —— cùng con nữa.” Nhốt chặt Alan ngồi một mình trên chiếc ghế bên cửa sổ, Edward rất tự nhiên dán lên, tay phải dịu dàng nhẹ vỗ về bụng người yêu, chỗ đó, có đứa con của hắn và Alan cùng dựng dục.
Đáng chết! Hắn đến bây giờ còn có tâm tình lo lắng cho cậu vào đứa nhỏ trong bụng, sao không ngẫm nghĩ tỉnh cảnh của mình trước đi!
Alan tức giận đập vào tay hắn, nhưng Edward lại kiên nhẫn nghiêm mặt kéo đi.
“Chúng ta vào thôi, nơi này rất dễ cảm lạnh.” Con ma cà rồng nào đó hai ngày qua một mực nghiên cứu《 sản phụ bảo điển 》dịu dàng nói, nhìn xem, Alan của hắn lại giận dỗi.
“Muốn đi tự anh đi đi!” phù thủy mắt đen tức giận nói. Đáng chết, cậu chỉ mang thai thôi, cũng không phải tàn tật, họ có cần một người hai người đều coi cậu như hàng dễ bể không?!
“Được rồi, Alan, nếu em không muốn đi nghỉ ngơi bây giờ, vậy chúng ta tản bộ đ. Hãy nghe anh nói, không khí bên ngoài khá trong lành, thỉnh thoảng ngắm nhìn cảnh sắc đều tốt ch em và cục cưng hết.” Săn sóc cài cổ áo hơi hở ra của bạn lữ, Edward thân sĩ loại khom người mời: “Từ nay phải bắt đầu thực hiện giáo dục, cho nên, Alan em phải duy trì thể xác và tinh thần vui sướng.”
Đáng chết! Hắn làm sao có thể vui sướng vậy chứ!
“Anh không có chút cảm giác nguy cơ sao? Edward, nói cho tôi biết, là cái gì làm cho anh mất đi lòng cảnh giác xứng đáng với một ma cà rồng vậy?” Alan không thể tưởng tượng hỏi: “Anh đại khái không hiểu Robert, cha tuyệt đối không phải một người dễ chịu thiệt, chẳng lẽ anh đã quên khảo nghiệm cha nói à?”
“Vậy thì sao?” Edward nghi ngờ, theo hắn thấy, cái gọi là khảo nghiệm không phải là thái độ của hắn đối với Alan sao? Chẳng lẽ biểu hiện hai ngày nay của hắn còn chưa đủ săn sóc, chưa đủ ôn nhu, chưa đủ là một ‘Con rể’ tốt à?
“Edward, huyết tộc nhất định sẽ cảm thấy bi ai cùng sỉ nhục vì sự ngu xuẩn của anh!” Phảng phất như biết hắn đang suy nghĩ gì, Alan không lưu tình tê tê phun nọc độc: “Chẳng lẽ anh đã quên, Robert nói khảo nghiệm anh có đủ tư cách trở thành ‘Con dâu’ gia tộc Prince hay không, dùng hiểu biết của tôi dành cho cha, cha tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ dễ thế đâu.”
“Chẳng lẽ cha sẽ làm gì anh? Lại đánh một trận nữa à?” Tuy vẫn vì sức mạnh và khí thế Robert biểu hiện ra ngày đó mà cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng Edward thấy, Robert sở dĩ nói khảo nghiệm cũng chỉ tìm một lối thoát cho mình thôi. Nếu không phải có ý tiếp nhận hắn, sao lại để hắn ở cạnh Alan. Giống như Emmett nói vậy, Robert cũng không thể thật sự giết bầu bạn của con trai ông, cha của cháu ngoại tương lai a.
“Tôi lại hi vọng cha thật sự chỉ đơn thuần đánh anh một trận, Edward à.” Alan vô cùng nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu chỉ đơn gian đánh anh một trận nữa thì may rồi, nhưng anh không biết cha, không biết cách làm người của cha!”
“Cách làm người của cha thế nào?” Edward hỏi, hắn xác thực muốn biết tính tình bản tính của nhạc phụ đến tột cùng là thế nào, sau này cũng dễ nịnh nọt hơn.
“Có thù tất báo!” Alan hộc ra bốn chữ này, hoàn mỹ thuyết minh tính chất xấu xa của cha mình: “Robert là một người tuyệt đối không chịu thiệt, ân oán tâm trọng, lòng dạ hẹp hòi, mười năm trước chịu thiệt cũng trả thù, huống chi lần này anh phạm vào tối kỵ, làm cha cảm thấy mặt mũi toàn bộ bị mất. Dùng hiểu biết của tôi đối với cha, cho dù cha không làm thịt ngươi, nhất định cũng sẽ chỉnh anh cho đã, để anh cả đời khó quên!”
“Không thể nào…” Edward có chút không tin, Robert hôm qua xác thực biểu hiện vô cùng hung ác điên cuồng, nhưng chuyện này được Edward lý giải là biểu hiện của bất kì người cha nào, huống chi Robert luôn biểu hiện cởi mở hào phóng, bởi vậy rất khó tin y lại là một người âm hiểm.
“Mi không tin thiệt à.” Alan còn chưa trả lời, một tiếng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến, mang theo ý trêu chọc.
“Cha!” Alan cả kinh, tuy cũng không sợ cha, nhưng nói xấu sau lưng cha mình bị bắt quả tang cũng hơi bị xấu hổ.
“Cha.” Nhìn nụ cười giả dối trên mặt Robert, dung mạo phong hoa tuyệt đại tuấn mỹ như vị thần bóng đêm, nghĩ đến biểu hiện hung ác điên cuồng mấy ngày trước của ông, Edward hung hăng run rẩy, nhưng hắn vẫn phản ứng cực nhanh học theo Alan la lên một câu.
“Ai.” Mắt thấy ma cà rồng lại thừa cơ bò theo cán dao lôi kéo làm quen với mình, chân mày Robert nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia u ám, lại cười tủm tỉm tiếp nhận.
Nhìn nhạc phụ đại nhân cười cười trả lời hắn, Edward vốn hơi lo sợ bất an bắt đầu dần bình phục.
Xem ra Alan có vẻ nói Robert quá khủng bố đi, nhìn một cái, Robert liền cha cũng cho hắn gọi, cái này không phải là biểu hiện cha đã tiếp nhận hắn rồi à.
Nhìn Robert từng bước một đi tới, Alan không khỏi đáy lòng phát lạnh, lôi kéo Edward lui về phía sau.
Robert cười tủm tỉm nói: “Đừng lui chứ, cha cũng đâu có ăn thịt nó!”
Nhìn nụ cười thân thiết hiền hòa của cha, bất an trong lòng Alan lại lần nữa dâng lên: “Robert, cha lại muốn làm gì?”
Robert mỉm cười nói: “Con đứa nhỏ này, nhìn con khẩn trương kìa, cha chỉ là muốn tìm ‘Con dâu’ một mình tâm sự, aon không có ý kiến chứ a?”
“Không được!” Alan rất dứt khoát cự tuyệt.
“Cha cũng vì tốt cho nó, sớm thông qua thừa nhận của cha một chút, các con cũng có thể sớm quang minh chánh đại ở bên nhau một chút.” Robert tà mị cười: “Con đã không muốn, thôi thì quên đi.”
“Chờ chút, cha.” Edward sốt ruột mở miệng: “Con bằng lòng tâm sự với cha.”
“Edward!”
“Không sao hết, Alan.” Edward nhẹ nhàng hôn hôn trán Alan, thoáng nhìn Robert vẫn đang cười mị mị, tâm càng thả lỏng: “Anh chỉ tâm sự với cha thôi, chỉ cần thông qua thừa nhận của cha, chúng ta có thể sớm quang minh chánh đại bên nhau, không phải sao?”
“… Được rồi.” Alan nhìn biểu lộ không chút sơ hở của Robert, lại nhìn vẻ mặt tha thiết của Edward, cắn cắn môi, cuối cùng rời đi.
Xác định con trai đã rời đi, khuôn mặt tươi cười ấm áp của Robert nháy mắt biến thành âm trầm vô cùng, trong đồng tử đen nhánh chợt lóe lên vẻ hung ác điên cuồng.
Cảnh tượng này đúng lúc bị Edward nhìn thấy, nghĩ đến sức mạnh khủng bố nhạc phụ đại nhân lần trước biểu hiện ra, tập hợp Carlisle, Jasper, Emmett cùng hắn bốn Ma cà rồng chiến lực không tồi, vẫn không phải là đối thủ của ông, trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi, bắt đầu ngưng thần đề phòng, thân thể cũng chậm rãi lui về phía sau.
“Cha… Cha.” Edward cẩn thận kêu một tiếng.
“Không cần vậy.” sắc mặt tối tăm của Robert lại trong nháy mắt trở nên ấm như đông dương, hòa hoãn mỉm cười nói: “Đừng sợ, ta sẽ không đánh con nữa.”
“Ha ha, ha ha…” Phảng phất như cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện vẻ sợ hãi trước mặt nhạc phụ đại nhân, Edward xấu hổ gãi gãi đầu, nhưng đề phòng trong mắt lại không có chút dịu lại nào.
“Ta nói thật, từ nay về sau, ta sẽ không đánh con.” Robert khẳng định, còn gật gật đầu tiến hành khẳng định.
Nghĩ đến Alan vừa nói Robert làm người âm hiểm, có thù tất báo, Edward không khỏi có chút hối hận chính mình chủ quan, nghe đến đó, hắn cẩn thận hỏi: “Cha, cha… Có thể thề không?”
“Đương nhiên có thể!” Robert cười đểu: “Ta thề, từ nay về sau nếu ra tay với con, cứ để ta mất đi đứa ‘Con dâu’ là con đi!”
“A…”
“A, còn có con trai.” Robert tranh thủ bổ sung.
“Cảm ơn cha.” Alan từng nói, hứa hẹn của Robert rất hữu hiệu, hắn hơi yên tâm chút: “Cha là nhạc phụ nhân từ nhất cuộc đời con từng gặp!”
“Ha ha a.” Robert giơ khóe miệng lên: “Biết ta tại sao phải làm thế với con không?”
Bởi vì ông tâm lý biến thái! Edward đáy lòng lén oán giận một câu, ngoài miệng thì kinh sợ nói: “Bởi vì biểu hiện của con không tốt.”
“Nói đúng lắm, cho nên về sau phải cố gắng.” Robert nằm xuống xích đu, răn dạy: “Ta đã đáp ứng Alan cho con cơ hội thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, làm ‘Con dâu’ gia tộc Prince, lễ nghi bên ngoài cùng gia quy gia luật trong đó…”
“Con nhất định sẽ tuân thủ!” Edward tranh thủ đáp lời, không phải chỉ là lễ nghi cùng gia quy thôi sao, chỉ cần có thể cùng Alan bên nhau mấy điều này là quái gì. Huống chi bản thân hắn khá truyền thống, không thấy khó và bất ổn đối với chuyện tuân thủ gia quy quý tộc của một gia đình lâu đời tí nào.
“Thế thì không cần.” Robert không sao cả khoát tay chặn lại: “Ta muốn nói, làm ‘Con dâu’ chúng ta Prince gia tộc, không cần cổ hủ như vậy, lễ nghi quy củ cái gì, chỉ do chuyện phiếm, gia quy gia luật, càng nhàm chán, khiến chúng nó gặp quỷ hết đi!”
“Cảm ơn cha.” Edward có chút yên tâm, phun ra lời nịnh nọt như mật đường: “Cha thật là nhạc phụ tiến bộ nhất cuộc đời con từng gặp nha!”
“Ha ha, không có gì.” trong mắt Robert hiện lên một tia sáng quỷ bí: “Kỳ thật muốn lấy được thừa nhận của ta rất đơn giản, làm ‘Con dâu’, chỉ cần sau này hầu hạ chồng, nhạc phụ của mình cho tốt, quản lý gia vụ đến nơi đến chốn. Nói đến hầu hạ chồng cùng trưởng bối còn chăm sóc gia vụ. Con hiểu gì không hử?”
Edward: “… Cái này?”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
39 chương
26 chương
57 chương
11 chương