Mộ Sắc Thần Quang
Chương 66 : Bạn gái (một) . . .
Tiền biệt thự Cullen, giờ là biệt thự Prince tọa lạc sâu trong cánh rừng, điều này làm Robert trong mừng rỡ lại cảm thấy có chút đau thương —— năm đó y và Annie, người vợ mất sớm cũng gặp nhau trong biển rừng hơi nước lượn lờ này.
Xe lướt qua nội thành, lại tiến vào rừng cây rậm rạp, khi cây cối dần dần thưa thớt, lách vào một khua quẹo, đột nhiên xuất hiện một bãi cỏ thật lớn, màu xanh biếc chỉnh tề giống như có người thường xuyên cắt tỉa.
Năm cây tuyết tùng đã được cắt tỉa cẩn thận phảng phất như những vệ binh cao lớn, cành lá của chúng vươn dài che lấy cả bãi cỏ. Bóng của năm cây tuyết tùng to lớn che kín bên dưới, càng làm tòa biệt thự trong rừng trở nên thanh u huyền bí.
Bên rìa bãi cỏ được tân trang ra một lối nhỏ, trên mấy bạc tam cấp bóng nước là một tòa biệt thự trong rừng.
Biệt thự này dùng hình lập phương làm cơ sở để xây, hình dạng đẹp mà gọn, làm người ta có cảm giác cổ xưa.
Bề ngoài biệt thự được trát bột thành màu bạc nhu hòa, vây quanh trong rừng rậm thanh thúy tươi tốt, là sự kết hợp hoàn mỹ tuyệt diệu giữa màu bạc và xanh.
Chủ thể có ba tầng, tứ phương đối xứng. Cửa sổ dùng phần lớn kết cấu thủy tinh tiến hành trang trí, như vậy sẽ tăng độ sáng trong rừng cây âm u.
Ánh sáng tự nhiên, ẩn sâu trong rừng cây, không khí tươi mát se lạnh, phong cách kiến trúc cổ điển mà gọn gàng, trong thoáng chốc như còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nơi nào ở gần đó, hẳn là có một đầm nước do khe núi nước chảy tụ thành.
“Oa a!” Robert phát ra tiếng ca ngợi: “Tiêu chuẩn kiến trúc phong cách Moses, hơn nữa tại kết cấu còn phối hợp thêm sắc điệu Kopeck.”
“Robert, ngài thật bác học.” Edward lập tức khen tặng: “Con đến bây giờ mới biết phong cách cấu tạo của biệt thự này, nghe Alan nói ngài xuất thân từ quý tộc Anh quốc cổ xưa, khó trách có thể thông hiểu nhiều kiến thức như vậy.”
“Ha ha, chẳng qua luôn lữ hành bên ngoài nên hiểu biết hơn thôi.” Robert cảm thấy cậu bé trước mắt thật càng nhìn càng thuận mắt, thật sự lâu rồi chưa từng gặp qua nhóc nào anh tuấn, khiêm tốn lại làm người ta thích như vậy, ngô, còn khá hiểu nhau nữa.
Ai, Annie đi sớm, không để lại cho Alan một đứa em gái nào, nếu không cậu bé ưu tú như vậy giành làm con rể cũng được lắm đó chứ. Nhưng không sao, Alan là bạn trai của Alice, em gái của Edward mà, dù sao thì sớm muộn gì cũng là người một nhà, nói không chừng mình còn có thể cùng thằng nhóc làm người ta thích này thành bạn vong niên cũng nên.
Robert gật gật đầu, đắc chí vừa lòng nghĩ thế.
Bởi vì trước đó bị Alan cảnh cáo, không cho phép thi triển thuật đọc tâm với Robert, nhưng năng lực này cũng không hoàn toàn khống chế được, hai câu cuối cùng trong lòng y vừa rồi bị Edward trong lúc vô tình bắt thấy.
Alan không có em gái chẳng lẽ con không thể làm con rể của ngài sao? Edward có chút nhớ cảm giác muốn khóc rống, con không muốn làm bạn vong niên của ngài, con chỉ muốn làm con rể thôi a.
Tuy bị Alan cưỡng chế không được thi triển thuật đọc tâm với Robert, nhưng dựa vào nhạy cảm trời sinh nhìn mặt mà nói chuyện, thiếu niên ma cà rồng đã chiếm được thân mật cùng gần gũi của nhạc phụ đại nhân trong thời gian cực ngắn. Vốn đang âm thầm vui sướng đắc ý tự nhận là cách mục tiêu càng gần một bước, ma cà rồng bị đả kích thật mạnh, cảm thấy mình vắt óc tìm kế mà nịnh nọt trên đường quả thực là uổng phí.
Alice! Alice! Alice!
Edward oán giận niệm tên em gái liên tục tự đáy lòng, vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là Alice, nếu hiểu lầm thành người khác thì tốt rồi, bây giờ là Alice, hắn cả giết người diệt khẩu cũng không thể làm a.
Có lẽ là cùng phù thủy mắt đen ở chung lâu quá, ngoại trừ cảnh trưởng Charlie lắm mồm, cả thiếu nữ ma cà rồng Alice vô tội bị liên lụy cũng bị người anh Edward này giận cá chém thớt.
Em nói coi, bình thường em không có việc gì sao lại đi gần kế bên Alan dữ vậy, đây không phải duyên cớ làm người ta hiểu lầm hử, còn Jasper nữa, cũng không thể tha thứ!
Jasper đáng thương, vừa không thể không thỏa hiệp ‘cho mượn’ bạn gái rồi mà còn bị Edward giận chó đánh mèo, lý do: không xem trọng người con gái của mình!
Robert lôi kéo đứa con vẻ mặt không kiên nhẫn đứng trên bãi cỏ tán thưởng biệt thự đối diện, mặc dù ở mấy quốc gia Âu Mỹ đều có biệt thự tư nhân của mình, tại Anh quốc còn có tòa thành gia truyền, nhưng biệt thự trong rừng như Forks thật hiếm có, huống chi nơi này lại là thị trấn y và vợ lần đầu gặp gỡ.
Chờ sau này già rồi dưỡng lão ở chỗ này cũng được, Robert thậm chí nghĩ như vậy.
Cửa phòng đúng lúc mở ra, quấy rầy mơ tưởng của Robert, năm người gồm ba nam hai nữ đi ra.
Thanh niên tóc vàng có dáng người giống cao ngất khỏe khắn như người mẫu thời trang, ông đi lại nhẹ nhàng chậm rãi, một khí chất cổ điển cực kỳ dày đặc liền đập vào mặt, phảng phất trước mắt không phải một người đàn ông sống ở hiện đại, mà là một thân sĩ quý tộc thế kỷ mười tám.
Lúc quay mắt nhìn về phía Phượng hoàng đen, ma cà rồng gia tộc Cullen cũng không khỏi âm thầm sửng sốt một chút.
Dung mạo giống Alan chừng bốn năm phần, nhưng độ tuấn mỹ của y, Alan không đủ khả năng bằng được, dù so sánh với thế giới huyết tộc, người đàn ông tóc đen mắt đen này cũng không thua kém chút xíu nào.
Vốn cho là dung mạo của Alan trong nhân loại đã có thể coi là hết sức anh tuấn, nhưng cha của cậu, nghe nói đã là người đàn ông ‘Trung niên’ bốn mươi tám tuổi, vẻ ngoài tựa như một thanh niên cùng mị lực không gì sánh kịp kia, quả thực có thể nói đạt đến cực hạn mà ngôn ngữ có khả năng miêu tả.
Nhìn y, thật sự hơi giống vị kia a!
Ánh mắt Carlisle tụ lại, nhìn Robert tóc đen mắt đen, tuấn mỹ tuyệt luân, trong lòng dâng lên một suy nghĩ kỳ quái, tiếp đó rồi lập tức bị ông vứt bỏ.
Chỉ là trùng hợp thôi a, Carlisle nói với chính mình như vậy, đè ý nghĩ quái dị đột nhiên hiện lên trong đầu xuống
“Ngài khỏe chứ, thưa ngài Prince.” ngữ điệu dễ nghe như đàn Piano từ Carlisle truyền ra: “Tuy ngài mới là chủ nhân nơi này, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, chào mừng ngài.”
Cùng lúc gia tộc Cullen đi ra, Robert cũng phát hiện bọn họ.
Đây là một gia đình rất tuấn mỹ, có bên ngoài khác nhau tuy đều anh tuấn xinh đẹp, nhưng đôi mắt vàng của họ đã nói lên tất cả.
Khách trọ của y, chủ nhân ban đầu của biệt thự.
“A, cám ơn anh và người nhà của anh, bảo tôi là Robert là được.” Robert mỉm cười, cũng không thận trọng như quý tộc phú hào, ngược lại có vẻ rất thân thiết và tùy ý.
Bề ngoài xinh đẹp, khí chất ưu nhã, còn có, gương mặt tái nhợt giống y như nhau và cả hơi thở kì dị của họ. Con ngươi đen bóng của Robert đột nhiên ngưng lại, nhanh chóng xẹt qua một tia dị sắc.
Bởi vì lo lắng Robert sẽ ở lại đây một thời gian, vì phòng ngừa bị phát hiện, Alan suốt đêm chế ra thuốc có thể thay đổi sắc mặt cùng nhiệt độ cơ thể của huyết tộc trong thời gian ngắn.
Đáng tiếc chính là, loại thuốc này hương vị thật không thể khen nổi, ma cà rồng gia tộc Cullen trừ Edward vì nịnh nọt nhạc phụ đại nhân tương lai mà nắm mũi ực hết gấp hai liều lượng khiến mặt hắn khá giống người thường ra, những ma cà rồng khác chỉ uống một miếng, bởi vậy tuy sắc mặt hơi dễ nhìn một ít, nhưng vẫn tái nhợt khác thường.
“Rất hân hạnh được biết mọi người.” Robert rất nhanh buông lỏng dị sắc trong mắt mình, rất tự nhiên vươn tay phải ra.
Carlisle mỉm cười, nắm lấy.
Trên tay truyền đến xúc cảm trắng nõn, mang theo cảm giác ấm áp khô ráo, đây là một đôi tay bảo dưỡng rất tốt.
Không phải à, xem ra là ta quá đa nghi.
Biểu lộ có chút khẩn trương của Robert buông lỏng, mỉm cười nói: “Anh chính là Carlisle ư, tôi gọi thế được chứ? Tôi từng nghe Charlie nhắc tới anh, cảm ơn anh cùng người nhà của anh chiếu cố Alan.”
“Không cần khách khí, tôi còn muốn cảm ơn Alan.” Carlisle nháy mắt mấy cái cười nói: “Cậu ấy giúp chúng tôi, những người vô gia cư này có nơi để cư trú.”
Vui đùa một chút, không khí có chút khẩn trương lập tức dễ chịu lại, kế tiếp Carlisle bắt đầu giới thiệu người nhà của ông.
“Đây là vợ tôi Esme, bà ấy làm nghề khôi phục di vật văn hóa.” Có một gương mặt khéo léo cùng mái tóc dài màu tiêu cuộn sóng phập phồng, Esme rất giống một bà chủ gia đình khẽ gật đầu.
“Đây là con tôi, Emmett – Cullen cùng cháu ngoại trai Jasper – Hale và cháu ngoại gái Rosalie – Hale.” Ông chỉ chỉ đám con sau lưng.
“Rất hân hạnh được biết mọi người.” Robert như một chàng trai khoa trương khom người chào, mỉm cười nói: ” Các quý ngài anh tuấn và các quý cô xinh đẹp.”
Xem ra cũng không phải một lão già quá cỗ lỗ a, ma cà rồng gia tộc Cullen đánh giá Robert từ trên xuống dưới, y tuyệt không giống một người đàn ông tư tưởng bảo thủ, vì sao Alan lại khẩn trương như vậy.
Kế tiếp, câu nói của Robert làm cho bầu không khí thoải mái vừa mới bắt đầu lạnh xuống: “Không cần khách khí như vậy, đúng rồi, xin hỏi Alice có ở đây không? Tôi muốn mau chóng gặp mặt cô bé.”
“Véo.” Robert nói xong lời này lập tức đưa tới hai ánh mắt lạnh giá, một đôi là tới từ Edward sắc mặt run rẩy, một đôi khác là tới từ Jasper sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Cùng lúc đó, các thành viên gia tộc Cullen còn lại đều mang bộ mặt run rẩy lại không dám cất tiếng cười to.
“Để ngài đợi lâu.” Một thanh âm dễ nghe truyền đến, uyển chuyển réo rắt như bách hợp vừa hé nụ.
Theo thanh âm, một cô gái cực kỳ xinh đẹp từ trong biệt thự đi ra.
“Yêu… Alice!” Alan không thể tin chỉ vào thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, cậu… cậu chỉ là muốn cùng Alice diễn một tuồng kịch lừa Robert đi thôi, nhưng mà… Alice hiển nhiên có vẻ chơi vui lắm.
Giống như Edward, hôm nay Alice cũng ăn mặc rất trang trọng, còn dùng ma dược sinh sôi chế Alan làm mái tóc mình dài ra, hoàn toàn không còn bộ dạng nũng nụi lúc để tóc ngắn, cô bây giờ xinh đẹp đủ để so sánh với Rosalie.
Thiếu nữ tóc đen mắt vàng, mặt cô và làn da lộ ra ngoài đều bày ra vẻ trắng noãn gần như trong suốt, khác với tái nhợt, trong nét trắng còn nhìn thấy một ít nét hồng nhàn nhạt, đó là làn da quá mềm mại, cả trẻ con vừa chào đời cũng không hoàn mỹ được như cô.
Mái tóc ngắn ban đầu hiện tại được tóc dài đen bóng thay thế, tùy tiện xỏa tung xuống, giống như trong ô ngọc sáng bóng mang theo một điểm trong suốt như Hắc Diệu Thạch. Cô có đôi môi xinh đẹp tuyệt trần như lăng hoa, trong đỏ hồng toả sáng một loại bóng loáng như son bóng, nhưng cả người tươi mát tịnh lệ, không có vẻ tô son điểm phấn. Con ngươi trong suốt như sao trời, là màu vàng kim như mật sáp hổ phách, lưu chuyển trong đó là một loại phong tình cổ điển, trong vẻ đẹp lộ ra đoan trang, phảng phất như ngọc tủy Bảo Châu hình thành trăm triệu năm, chảy xuôi vẻ đẹp khó nói lên lời.
A, cảm tạ ma dược của phù thủy. Khóe miệng Alan co giật, cậu cuối cùng hiểu ra dụng ý hôm qua Alice cướp của cậu một đống ma dược mỹ dung là sao.
Thật là một thiếu nữ xinh đẹp hiện đại hiếm thấy, ánh mắt của con mình thật không tồi nha! Robert thoả mãn gật đầu, có ấn tượng tốt với Alice.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
13 chương
7 chương
61 chương