Mộ Sắc Thần Quang

Chương 46 : Người sói . . .

“Cưng ơi, con không sao chớ? Con quả thực muốn dọa làm trái tim của cha thành bệnh mà.” Charlie kéo tay con gái, nhìn đầu cùng cánh tay quấn băng vải của cô, lo lắng nói. “Con đã không có việc gì cha à, đừng lo.” Tuy ngày đó chảy rất nhiều máu, nhưng trên thực tế Bella tuyệt đối không bị thương nghiêm trọng như thoạt nhìn, mà cả bác sĩ y tá trong bệnh viện cũng hết sức khâm phục tốc độ khôi phục của cô. Sao hôm qua lại toàn thân là máu, hôm nay lại khỏe nhanh vậy chứ? Ngày hôm qua chửa trị cho Bella là Carlisle, sau khi khâm phục sức chống cự đối với máu tươi tràn ngập ma lực của gia trưởng ma cà rồng, Alan nhờ Carlisle đánh yểm trợ, cho Bella trong lúc hôn mê uống thuốc bổ huyết, thuốc khép lại, thuốc khôi phục etc..etc, còn tiện thể làm thêm hai ma pháp trị hết, nếu không Bella cho dù Tiểu Cường[1] thế nào, cũng không có khả năng nhanh khỏe lên như vậy. [1] Tiểu cường là con gián đấy. “Charlie, đừng lo, Bella đã không có việc gì, miệng vết thương của cô bé đã được xử lý hữu hiệu. Chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng, cô bé sẽ chẳng còn chút vấn đề nào đâu.” Carlisle an ủi Charlie, sờ sờ mấy bình ma dược điều trị trong túi từ chỗ Alan lấy tới, thầm nghĩ có cần tìm cơ hội lấy thêm vài bình không. “Cảm ơn anh Carlisle, có lời của anh tôi an tâm rồi.” Charlie cảm kích nhìn Carlisle. “Chào, Charlie, Bella thế nào.” Một thanh âm kiên nghị truyền đến, ngữ điệu lại hơi đọng lại: “Bác sĩ Cullen cũng ở đây à.” Là một người bạn tốt khác của Charlie, Billy – Black và con của ông, Jacob – Black, bọn họ là tới thăm Bella, nhưng nhìn Carlisle, sắc mặt đều có chút dị thường. Nhìn thấy bọn họ, trong mắt Carlisle hiện lên ánh sáng khó hiểu, nói với Charlie: “Bella đã không có vấn đề lớn gì, hiện tại chỉ cần tu dưỡng và khôi phục, nhưng đừng để cô bé quá mệt mỏi.” bác sĩ ma cà rồng nói xong, rất lễ phép rời đi. Làm trưởng lão tộc Quileute, tuy không thể thức tỉnh huyết thống, nhưng Billy biết không ít sách cổ, tỷ như huyết thống bổn tộc truyền lại có thể chuyển hóa thành sói, lại tỷ như thân phận chân thật của nhà Cullen. Tuy ký kết khế ước không xâm phạm lẫn nhau, nhưng bản năng của Billy vẫn không thích nổi ma cà rồng Carlisle. Về phần con của ông, Jacob, thì lúc huyết thống bắt đầu thức tỉnh, thiên tính của người sói khiến nó theo bản năng chán ghét mùi của ma cà rồng. Jacob gần đây quả thật có vài dấu hiệu như sắp thức tỉnh huyết thống, thân thể của nó nhanh chóng phát dục trong một đêm; sức mạnh đã vượt qua người thường có khả năng đạt tới. Mà phiền não sơ kỳ thức tỉnh huyết mạch mang tới cũng xuất hiện—— tính tình nó bắt đầu trở nên hết sức không tốt! Táo bạo dễ giận, hơn nữa tâm tình dễ kích động! Tại thời khắc mấu chốt này, nếu chán ghét ma cà rồng trên thiên tính khiến Jacob không khống chế nổi biến thân chủ động công kích ma cà rồng, vậy thì nguy to! Không nói căn cứ khế ước xưa kia trừ phi ma cà rồng vượt giới hạn hoặc đả thương con người, bọn họ không thể chủ động công kích, phải biết rằng nơi này chính là bệnh viện người đến người đi, lỡ đâu thời điểm biến thân bị người ta phát hiện thì nguy rồi! Nhưng Jacob kiên trì muốn tới, đặc biệt là khi nó nghe nói muốn tới thăm con gái của bạn tốt bị tai nạn xe. Bella thật là một cô bé tốt, thân là cha, lúc Jacob đầu tiên nhìn thấy Bella, Billy liền biết con mình thích cô bé đơn thuần có chút hướng nội này. Đây cũng không phải chuyện xấu! Billy nghĩ như vậy, Bella thật là một cô bé làm trưởng bối yêu thương, nếu có thể trở thành bạn gái của Jacob cũng không tồi. Đối với điều này, ông rất vui chờ đợi, ông Billy thậm chí nghĩ đến chờ sau này hai người xác định quan hệ xong, nên giải thích cho Bella vấn đề người sói mới không hù đến cô bé có chút ngượng ngùng nhút nhát này. Thừa lúc cô nàng sinh bệnh đến xum xoe, đây thật là phương pháp tốt. Chỉ là, đây lại là lúc Jacob tánh khí táo bạo, huyết thống thức tỉnh sơ kỳ tâm tình không ổn, còn đang có ma cà rồng làm việc trong bệnh viện nữa. Quá nguy hiểm! Ông Billy quyết định thăm xong lập tức lôi con trai về, để tránh thật sự xuất hiện tình huống gì. Đều là do ma cà rồng, không có việc gì làm lại đi làm bác sĩ a! Lão Billy tràn ngập nén giận với ma cà rồng gián tiếp phá hư con đường truy cầu củacon mình. “Bella, giờ em cảm thấy thế nào?” Đang lúc thiếu niên Indiana hỏi han ân cần thiếu nữ nằm trên giường bệnh, một thanh âm trầm thấp chen vào. Mặc dù có chút khàn khàn, nhưng ngữ cảm lại cực kì vận luật. “Alan, con cũng tới thăm Bella à?” Charlie nhìn cháu trai có chút tiều tụy, bộ dạng đứa nhỏ này như trắng đêm chưa ngủ, nhất định cũng là lo cho Bella cả đêm. “Đúng vậy, bác Charlie.” Alan gật gật đầu, nhìn về phía Bella. “Alan, em nghĩ anh không cần lo lắng, em đã không có việc gì.” Jacob nhìn thiếu niên ưu nhã như bóng đêm, tuy đáy mắt hơi thâm quầng mỏi mệt, thần sắc cũng hơi cay nghiệt sắc bén, nhưng lại không chút tổn hại vẻ anh tuấn của cậu, ngược lại càng có chút ít lãnh khốc suất khí làm con gái xao xuyến. Chiếc chuông báo hiệu trong lòng rung lên leng keng, Jacob có chút địch ý nhìn Alan. Tiếp đó cái mũi khẽ ngửi, càng kích động lên. Tuy mùi trên người Alan không chính gốc như Carlisle, nhưng cậu và ma cà rồng trường kỳ sinh hoạt chung một chỗ, hơn nữa còn cùng tên da mặt ngày càng có xu hướng dày lên như vỏ quả đất nào đó ‘Cùng giường chung gối’ lâu như vậy, trên người hoặc nhiều hoặc ít cũng dính không ít mùi của ma cà rồng, hơn nữa Jacob hiện tại coi cậu như tình địch giả tưởng, chán ghét đối với cậu lại sâu hơn cả so với Carlisle! Hơn nữa, Bella còn gọi người này thân thiết như vậy, bộ dạng hắn lại thanh cao lạnh lùng, chẳng lẽ thiện ý của mấy cô gái, đặc biệt là Bella không làm hắn cảm thấy mừng rỡ như điên sao?! Tư duy của người rơi vào thầm mến nào đó bắt đầu hỗn loạn, hoàn toàn đem tâm tình của mình vứt lên đến trên người vị phù thủy vô tội nào đó. Hỏi han vài câu, Alan có chút chần chờ nói với Charlie: “Charlie, con có vài vấn đề riêng tư muốn nói với Bella, bác cùng hai vị này có thể…” Cậu làm một tư thế xin mời. Mặc dù yêu cầu người cha đang đứng trước mặt con gái tránh đi, nếu đổi là người khác Charlie tuyệt đối sẽ rất giận dữ, có lẽ sẽ lập tức đuổi đối phương đi. Nhưng Alan thì khác, nó là cháu trai nhà mình, làm việc luôn rất có chủ kiến. Cho nên mặc dù hơi kỳ quái, nhưng Charlie vẫn biết lắng nghe cùng Billy còn có Jacob không cam chịu rời đi. Có lẽ đứa nhỏ này thích cô bé nào đó, muốn tìm tòi tham khảo với Bella đây mà. Cảnh trưởng tự động tìm được lý do nghĩ như thế, hơn nữa có vẻ rất vui mừng. Nếu Annie biết Alan đã tìm được người con gái mình yêu không biết sẽ vui mừng cỡ nào, ngô… Chờ Bella hoàn toàn bình phục phải bảo nó giúp Alan nhiều mới được, chắc hẳn Robert cũng sẽ mừng lắm đây. Jacob bên cạnh tất nhiên không có suy nghĩ như Charlie, cậu nghĩ, vấn đề riêng tư? Vấn đề riêng tư gì chứ? Chẳng lẽ người này muốn tỏ tình với Bella sao? Bọn họ chỉ là anh em họ của anh em họ thôi, xem như họ hàng xa, trên pháp luật là có thể kết hôn, hơn nữa Charlie cũng đồng ý, chẳng lẽ thật sự là… Cậu nhóc người sói rơi vào ái tình, đầu óc mất đi thư thái và tỉnh táo vốn có, lối suy nghĩ một bước lạc ba nghìn dặm, lại từ chuyện riêng nghĩ tới tỏ tình, từ tỏ tình nghĩ tới quan hệ của hai người, từ quan hệ của hai người nghĩ tới kết hôn, sau kết hôn nghĩ tới Charlie tỏ thái độ, quả thực không thể dự đoán theo lẽ thường! Còn Bella, cô mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không có ý bài xích gì, thậm chí còn hơi chờ mong ( mỗ lãng: hoàn toàn là suy đoán chủ quan), chẳng lẽ Bella cũng yêu hắn ta, suy đoán này đã kích thích cậu bé Quileute phẫn nộ thở dốc. “Jacob!” nhạy bén nhận ra con trai mình thất thố, Billy lập tức lên tiếng, quát tháo Jacob. Trời ạ, đây là chuyện gì? Vừa rồi ma cà rồng kia cũng không làm Jacob thất thố như thế, tại sao cháu trai của Charlie ngược lại lại làm nó có phản ứng lớn thế này! Billy kinh nghiệm phong phú đương nhiên có thể nhìn thấu nhân tình thị phi hơn so với Jacob còn trẻ, tổng hợp những tin tức về tính cách cùng biểu lộ vừa rồi của Alan nghe từ chỗ Charlie, ông đương nhiên biết Alan không có khả năng yêu Bella, nhưng con ông hiển nhiên không nghĩ thế, còn vì vậy mà tâm tình kích động, thậm chí không thể khống chế! Chẳng lẽ Jacob phải biến thân ở chỗ này, không! Cái này quá nguy hiểm! Huyết thống vừa thức tỉnh, thực tế là người sói lần đầu tiên biến thân, tính cách dị thường nóng nảy mà tâm tình lại không thể khống chế. Nếu bị phát hiện, trước không nói tới chuyện làm nổi lên trận khủng hoảng, nếu làm người khác bị thương có thể sẽ rất tệ hại! “Đi! Jacob, mau rời khỏi chỗ này!” Lão Billy nghiêm túc nói. “Nhưng mà cha…” Jacob cảm thấy thân thể mình dị thường khó chịu, hình như sắp nổ tung! “Không được cãi cha, mau rời khỏi nhanh lên.” Ông Billy may mắn từ lúc phát giác huyết thống thức tỉnh của con trai đã nói cho nó những chuyện có liên quan, trong đó có cả chuyện lần đầu biến thân làm thế nào khống chế được sự Cuồng Bạo của mình: “Con đi trước, đi tìm một nơi bí mật. Nếu thật sự không cách nào khống chế thì tiến vào La Push biến thân trước, tìm một chỗ kín đáo, tóm lại tuyệt đối không thể bị người ta phát hiện…” “Biết rồi cha…” Jacob cực kì không cam lòng nhìn thoáng qua cửa sổ giường bệnh Bella, hung hăng rời đi. Ông Billy cũng không ngờ đến, con đường đi thông tới La Push và lãnh địa của ma cà rồng, chỉ cách một khoảng cách —— gần như sát nhau! “Bella, uống cái này đi, nó có lợi cho em!” Alan lấy ra một bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu xanh lam. “Alan, đây là cái gì.” Bella kỳ quái nhìn chất lỏng xinh đẹp trong tay Alan. “Thuốc dinh dưỡng Robert từ nước ngoài gửi cho anh, chuyên khôi phục sức khỏe cho người đang nằm viện tu dưỡng.” Cậu bổ sung một câu: “Vừa rồi đã cho Carlisle nhìn rồi, ông ta nói có thể dùng.” “Cái này…” “Như thế nào?” Alan nhướng mày: “Chẳng lẽ em cho rằng đây là thuốc độc, để anh tới mưu sát người em không chút giá trị này sao?” “Không… Không phải.” Bella tự khuyên bản thân vĩnh viễn đừng có mà chờ mong Alan sẽ dịu dàng, cho dù là lúc mình bị thương nằm viện. Đối với Alan, Bella vẫn tin tưởng, cô chịu đựng tầm mắt sắc bén của Alan, ngước cổ lên uống chất lỏng lam sắc xinh đẹp vào. May mà là ma dược đã qua chỉnh sửa, có vị dưa mật ngọt ngào, nếu cho Bella uống loại Edward từng dùng, cô thế nào cũng lập tức phun ra! “Alan, anh tìm em có chuyện gì không?” Bella rất không tin Alan vì cái gọi là việc tư mà đưa thuốc đến cho cô. “Ừm… Bella, em có thể.” Cậu cân nhắc một chút: “Đem chiếc nhẫn của em cho anh mượn một thời gian ngắn không.” “Cái này…” Bella nghi hoặc giơ chiếc nhẫn trên tay lên. “Nếu năng lực lý giải của em không quá tồi tệ, thì chính là ý này đấy.” Alan lạnh lùng châm chọc. Alan này, lúc đang thỉnh cầu người khác vẫn mang bộ dạng đương nhiên như thế, không có chút hàm xúc khẩn cầu nào cả. “Được rồi.” chiếc nhẫn này là Renee đưa cho cô, nghe nói là bảo bối gia truyền, Bella cảm thấy rất thích cho nên mới một mực đeo vào, nhưng cũng không đến mức không thể rời khỏi người. Nếu người khác muốn mượn cô có lẽ còn có thể chần chờ, nhưng nếu Alan muốn mượn, nhất là khi ảnh dùng ánh mắt độ áp bách cực cao này nhìn cô, Bella từ nhỏ đến lớn hình thành thói quen khuất phục người nào đó liền không hề nghĩ ngợi tháo nhẫn ra, giao cho xà vương. “Đó là Renee đưa cho em, anh đừng làm mất nha.” Dặn dò một câu lập tức đổi lấy ánh mắt đồ-nhiều-chuyện của người nào đó, Bella ấp úng ngậm miệng lại. Chiếc nhẫn dễ dàng rơi vào tay, phù thủy âm thầm cao hứng vì đã bước một bước dài đến mục tiêu, bắt tay vào bắt đầu bố trí. Cậu cho Bella dùng ma dược chứa thành phần yên giấc, cô gái vốn bị thương suy yếu nhanh chóng ngủ say. Alan bày ra trận phòng ngự và trận báo động rườm rà chuyên loại trừ phi nhân loại trên người Bella trong phòng bệnh. Vừa rồi cậu đã nhắc tới với Carlisle chuyện ma cà rồng lang thang, Carlisle có vẻ hết sức nghiêm túc. Trong cơ thể Bella chứa ma lực rất lớn, năng lượng dư thừa tụ trong người, khiến cho máu của cô đối với ma cà rống dùng máu làm thức ăn, có lực hấp dẫn khó có thể chống cự! Gia đình Cullen thân là gia tộc ma cà rồng có lãnh địa, thân là người ăn chay có nghĩa vụ bảo vệ cư dân trong trấn nhỏ không để ma cà rồng làm hại. Carlisle lập tức quyết định gần đây nên bảo vệ Bella, đồng thời cùng phù thủy ước định sau khi trở về phải bảo các ma cà rồng gia tộc Cullen luân phiên bảo vệ Bella, thẳng đến Alan tìm được phương pháp tiêu trừ ma lực trong cơ thể Bella mới thôi. ———— “Kính nhờ ông, Carlisle.” Trời sắp tối, Alan trao đổi thật lâu với Carlisle rồi từ biệt, cậu còn phải trở về thông báo quyết định của Carlisle về việc các ma cà rồng phải luân phiên bảo vệ. “Không có gì, Alan. Đây là trách nhiệm chúng tôi phải làm mà.” Carlisle nháy mắt nói: “Mau về đi thôi, nếu không, Edward sẽ lo lắm đấy.” “Hừ.” Nếu như bất kỳ một ma cà rồng nào trong gia tộc dám can đảm trêu chọc cậu như vậy, Alan nhất định sẽ không chút do dự biến đối phương thành con sên, nhưng đối mặt một gia trưởng ma cà rồng biểu hiện từ ái như vậy, Alan cảm giác mình cứ như một thằng nhóc. Tối qua là một đêm mệt nhọc, vừa rồi không có lái xe, Alan có vẻ hơi mệt, bởi vậy quyết định đi một đoạn đường trước rồi thi triển độn thổ. Khi cậu đi qua một cánh rừng khá vắng vẻ, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ. Alan nhướng mày, đi đến hướng nơi phát ra âm thanh. Một cậu chàng anh tuấn dáng người vô cùng cường tráng, đứng sau một khối đá to, bụm lấy ngực, thống khổ rên rỉ, tựa như đang cưỡng chế nhẫn nại cái gì. “Là cậu.” Alan hơi nhíu mày, đây là cậu nhóc gặp qua lúc ở bệnh viện, nghe nói là con trai bạn tốt của Charlie, hình như gọi là —— Jacob – Black. Họ ‘Black ‘! Vì cái họ này, làm Alan nghĩ tới ‘Cẩu – tạp -chủng’ nào đó khiến cậu hận đến nghiến răng ngứa lợi kiếp trước “Uy, cậu không sao chớ?” Bởi vì cái họ mà giận chó đánh mèo, ngữ khí của Alan tự nhiên có chút không tốt. “Hừ, không liên quan đến anh.” thiếu niên Indiana hừ lạnh, chết tiệt, trên tên gọi là Alan này sao có mùi ma cà rồng nồng như vậy, mùi người sói nhất chán ghét làm Jacob vốn trong lòng có khúc mắc với Alan càng không thể khống chế chính mình. “Lập tức cút xa!” Jacob nghiến răng nghiến lợi nói. Chết tiệt, cậu sắp khống chế không nổi mình, sắp biến thân rồi! “Con chó chết tiệt!” Alan bị ngữ khí của nó làm nổi giận, bất giác đem lời mắng chửi kiếp trước bật ra với người nào đó. Sau đó, thiếu niên Indiana cho rằng bị chửi rốt cuộc không khống chế nổi bản thân, thân thể xảy ra biến hóa kinh người! Jacob phẫn nộ nhìn phù thủy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm tuyệt đối không thuộc về con người. Alan vừa cảm thấy có điểm không thích hợp, liền thấy Jacob ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng tru của dã thú, toàn thân bắt đầu biến hình. Da của nó phập phồng như cuộn sóng, xương cốt toàn thân phát ra tiếng vang giòn răng rắc, tiếp đó khung xương mặt và toàn thân bắt đầu vặn vẹo với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, màu da nâu đỏ khỏe mạnh nhanh chóng dài ra một bộ lông cùng màu, thân thể bành trướng to lớn, tứ chi biến dài, bắt đầu nằm sấp trên mặt đất. Gần như chỉ trong chớp mắt, một mãnh thú dữ tợn xuất hiện trước mặt phù thủy. Sói! Là người sói! Hay là Druid có thể biến thành dã thú trong truyền thuyết? Alan khiếp sợ nhìn mãnh thú không ngừng gầm rú trước mắt! Hiển nhiên giờ cậu không cách nào khống chế tâm tình của mình. “Rống ——!” con sói khổng lồ lao đến, đem hai cái ‘Khôi giáp hộ thân’ vừa Alan ếm thêm cho mình đánh bay ra ngoài! Đã mang họ ‘Black ‘, lại biến thành sói. Hai thứ này đều là thứ Alan căm hận nhất ở kiếp trước! Huống chi, đối phương còn biểu hiện địch ý mãnh liệt như vậy với cậu! “Chết tiệt! Ta sẽ cho mi trả giá đắc cho hành vi ngu xuẩn của mi!” đứng lên từ mặt đất, mặc dù không bị thương, nhưng Alan tức giận thật rồi. Con sói màu nâu đỏ lại lần nữa đánh về phía Alan, lần này Alan cũng không bất ngờ không kịp chuẩn bị như vừa rồi. “Vũng bùn hiện hình!” thân thể con sói đang chạy tới dừng lại, bùn đất dưới chân lại biến thành vũng bùn sền sệt, thân thể nó bắt đầu chìm xuống. “Rống ——!” Con sói không cách nào thoát khỏi vũng bùn, phát ra tiếng gầm gừ làm người ta sởn tóc gáy. “Đồ sói con ngu xuẩn!” Alan châm chọc nói, tên nhóc biến thành con sói khổng lồ này hiển nhiên không biết làm gì lợi dụng sức mạnh của mình, nếu không chỉ là một vũng bùn tuyệt đối không cách nào trói buộc được nó. “Rống ——!” lời nói của Alan hiển nhiên kích thích con sói, nó giãy mạnh một cái, lại rút thân thể ra khỏi vũng bùn, nhảy đến giữa không trung. “Tự cho là đúng…” Alan lộ ra một nụ cười lạnh, vung ra một cái Impedimenta. Con sói vốn muốn từ giữa không trung bổ nhào vào Alan, nhưng đột nhiên bị vật gì đó chặn lại, ‘Ầm’ một tiếng đụng vào, chậm rãi rơi xuống. Càng là sinh vật cường đại tính chống cự với ma pháp càng mạnh,  ma cà rồng như thế, người sói cũng như thế. Khi con sói khổng lồ giãy dụa muốn đứng dậy, Alan vung tiếp một cái Crucio ra. Con sói còn chưa đứng lên, liền rú thảm lăn lộn trên mặt đất! Tiếp đó lại là một cái hết thảy hóa đá, một cái bùa trói buộc. Alan không chút lưu tình liên tiếp bắn Crucio vào con sói nâu đỏ đang bị tra tấn lăn lộn trên mặt đất. Nhưng thân thể con sói vì đau đớn mà giãy dụa đột nhiên nghiêng một cái, phát ra tiếng gầm thê lương rồi bất động cứng ngắc lại. Bùa Trói buộc hóa thành dây thừng trói trên người con sói, đầu nhọn như răng cưa đâm vào da lông màu nâu đỏ. “Con chó thối tha! Không muốn ta dùng Avada Kedavra liền thành thật cho ta chút, nghe chưa hả?” vì giận chó đánh mèo nghĩ tới vài chuyện không tốt kiếp trước, trong mắt Alan lóe ra ánh sáng hung ác. Alan còn chưa nghĩ nên xử trí con sói khổng lồ như thế nào đang vươn tay tính làm việc, đột nhiên sắc mặt đại biến, ma pháp trận bày ra trong phòng của Bella tại bệnh viện, đang bị công kích cực kỳ mãnh liệt! ______________________ Tội nghiệp Jacob, trong nguyên tác là nam xứng rồi, Ed bỏ chị Beo chỉ có Jacob an ủi, cứ tưởng là giành được gái rồi, không ngờ cuối cùng gái lại chạy đi tìm trai cũ đá em sói đáng thương =.=, cuối cùng lại phải chơi trò Loli =.= Mà trong truyện này em còn thê thảm hơn nữa, mới biến thân chưa nắm được gì mà dám ghẹo giáo sư, pháo hôi của pháo hôi, ra được có mấy màn, chủ yếu là bị giáo sư hành hạ =.- Mê gái ghẹo ác nhân hậu quả khôn lường a Vân xin chia buồn vs sói con, Vân an ủi bằng niềm tin vậy Mà nói gì thì nói, đúng quá hen, sói con Jacob Black, sự hòa hợp hoàn hảo giữa giáo sư sói Lupin và chó Sirius =.= ~, Chị tác giả soi ghê thật =.= PS: Cơ bụng đẹp thiệt, Vân khoái cơ bụng cậu Jacob a ^^ PPS: Có người hỏi Vân nếu coi CP Jacob và Edward thì ai công ai thụ, em xin trả lời, em thích hỗ công, nhưng mà em ưu ái cho Jacob làm công. Mặc dù ko có kinh nghiệm cả trăm năm như anh Ed nhưng được cái là J dám làm, dám hành động chứ ko e dè ngại ngùng như anh Ed (Bằng chứng là trong chính văn J từng cưỡng hôn chị Beo) Hị hị, Vân thật là tà ác =.=