Mộ Sắc Thần Quang
Chương 19 : Kinh biến . . .
Quy tắc hành vi thứ hai mươi của Slytherin: giảo quyệt nói lên trí tuệ, thắng do hành động bất ngờ.
Nói thực, ma pháp biến hình của Alan cũng không tốt. Hoặc nói thẳng, ma pháp biến hình là điểm yếu của tất cả những phù thủy nhà Slytherin.
Slytherin tinh thông ma dược, mà Gryffindor tinh thông thuật biến hình, đều này gần như là định luật mấy ngàn năm qua.
Ngoài ra, Hufflepuff có thảo dược học, Ravenclaw có ma chú, đều là sở trường đặc sắc của mỗi học viện.
Mặc dù kiếp này ma lực của Alan thức tỉnh mạnh hơn kiếp trước vài phần, gần như có thể so sánh với Voldemort, nhưng thuật biến hình của Alan vẫn không tính là tinh thâm, nhiều lắm chỉ có thể xài tạm thôi.
Mặc dù dưới nguy cơ ma lực bạo động miễn cưỡng thành công Animagi, nhưng thuật biến hình biến một vật chết thành một sinh vật sống, Alan thật sự làm không được.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là phải đánh ngã hai tên canh giữ ngoài cửa đã; sau đó điều tra xem trong nhà gỗ có mấy người; tình trạng hiện tại của Charlie và nhân số đám cướp kia; bọn họ trang bị vũ khí như thế nào…
Sau đó còn phải đợi chúng tách nhau ra mới có thể thu phục, dù sao cũng không nên liều mạng, cũng không biết kế hoạch của cậu có thể chia chúng ra hay không.
Alan trong lòng có một kế hoạch đơn giản nhưng tuyệt diệu, có lẽ sẽ dùng được.
Alan từ gốc đại thụ đang dựa chậm rãi lui về phía sau, núp vào một lùm cây cách nhà gỗ rất gần, sau đó nhặt một hòn đá kích thước vừa phải từ mặt đất lên.
Đầu ngón tay Alan dâng lên một chuỗi ánh sáng lơ lửng lập lòe, tuy độ sáng tương đối cao, nhưng có bụi cỏ che lại, cũng không bị hai tên cướp canh chừng kia phát hiện.
Alan điểm nhẹ lên hòn đá trước mặt, thì thầm câu chú ngữ phối hợp với ngón tay, trong nháy mắt hòn đá đã xảy ra biến hóa kỳ dị.
Ngón tay vẫy lên lần đầu, hòn đá đột nhiên nhúc nhích, bề mặt vốn thô ráp gồ ghề trở nên trơn nhẵn một ít.
Ngón tay vẫy lên lần hai, hòn đá dài ra một tầng lông tơ màu xám rậm rạp, hòn đá bắt đầu thong thả kéo dài.
Ngón tay vẫy lên lần ba, cả hòn đá hoàn toàn biến thành một con thỏ béo nút, giật giật đôi chân, bắt đầu nhảy lên.
Mặc dù tai con thỏ hoang này không có chiều dài đặc thù của giống thỏ, thậm chí còn lòi ra một cái đuôi y chang chuột, nhưng đối với Alan từ trước đến nay vẫn không giỏi về biến hình thuật mà nói, đã là rất đáng khích lệ rồi.
Alan có chút xấu hổ, cư nhiên lại biến ra một con ‘ thỏ chuột’ như vậy, nếu để cho đồng sự trước kia nhìn thấy, cậu không thể không nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu.
Chú ngữ khe khẽ từ bờ môi mỏng tràn ra, Alan nhẹ nhàng điểm vài cái lên trán con thỏ.
“Vèo ——!” con thỏ vốn còn có chút đờ đẫn lập tức linh hoạt lên, mở trừng hai mắt, đột nhiên sôi nổi lao đến căn nhà gỗ bên kia.
“Hô ——!” Alan chùi chùi mồ hôi lạnh từ mặt chảy xuống, đột nhiên che ngực, mạnh mẽ đè cảm giác buồn bực có vẻ đang bốc lên trong ngực xuống.
Chết tiệt, cậu sớm biết loại ma dược bổ sung thể lực này không thể lạm dụng. Thứ này vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu chế tạo, bao gồm tác dụng phụ không nhỏ, còn một hơi ực hết hai chai!
Không có nguyên liệu ma dược quen thuộc kiếp trước, hiện tại cậu nghiên cứu chế tạo ma dược chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình để tìm kiếm tài liệu tương tự nghiên cứu lại từ đầu, còn có rất nhiều tính chất chưa thể xác định.
Đáng chết, nếu không phải không có biện pháp khác, cậu tuyệt đối không cho bản thân mình uống loại ma dược ‘Không hoàn mĩ’ này
Alan vỗ vỗ ngực, cảm thấy thoáng dễ chịu một ít, chậm rãi lui về phía sau.
“Toa toa toa ——” một vật thể mập mạp tháo chạy qua bụi cỏ, mang theo một trận ồn ào.
“Phanh ——!” Tiếng súng đột nhiên nổ vang trong khu rừng u ám, khiến cho cánh rừng vốn đầy dẫy tiếng côn trùng kêu trong nháy mắt xuất hiện một tia yên lặng. Mấy con cú vươn cánh lao qua ngọn cây, phát ra thanh âm khàn khàn khó nghe, phảng phất như dấu hiệu không lành tới từ địa ngục.
“Chết tiệt! Brooke, mày làm cái quái gì đó? Muốn đưa phiền toái tới cho chúng ta hả!” Trong nhà gỗ, một tiếng nói mang theo lo lắng lớn tiếng khiển trách.
“Tao thật xin lỗi, Matty.” Brooke phẫn nộ tạ lỗi. Nhìn sinh vật trong bụi cỏ khập khiễng vùng vẫy bò ra, trên mặt đột nhiên hiện ra hưng phấn do rảnh rỗi quá nhàm chán.
“Hey, Firth. Giúp tao cầm, tao đi xem cái kia là vật gì, hình như là một con thỏ hoang.” Brooke hưng phấn đưa khẩu súng cho Firth, còn mình chuẩn bị đi tìm tòi kết quả.
“Cẩn thận một chút, nói không chừng là thú dữ đó.” Firth tiếp súng, lạnh lùng cảnh cáo.
“Được rồi đồng nghiệp, nơi này làm sao có thể xuất hiện thú dữ chứ. Nói không chừng đợi tí nữa chúng ta có thể hưởng thụ một món nướng đồng quê cũng nên.” Brooke lơ đễnh nói.
“Hừ hừ, mày cho rằng Matty sẽ để mày nướng cái gì vào lúc này hả.” Firth trợn tròn mắt.
“Matty, hừ…” Brooke có vẻ hơi kiêng kị Matty, nhưng vẫn đi đến bụi cỏ.
Theo Brooke lần mò đi vào, con ‘Thỏ hoang’ bị thương mà khập khiễng vốn nằm trong bụi cỏ đột nhiên chạy trốn, thất tha thất thểu lao về phía sườn núi đằng sau.
“Đừng chạy, thằng nhãi này.” Brooke sau khi nhìn rõ đó là cái gì, bị hành động chạy trốn của chú ‘Thỏ hoang’ làm hào hứng. Tăng tốc đuổi theo hướng thỏ hoang chạy trốn, cách nhà gỗ càng lúc càng xa.
Alan núp vào phía sau một cây đại thụ, tỉnh táo quan sát tên đô con Brooke kia càng ngày càng gần.
“Chết tiệt, chạy đi nơi nào rồi.” Brooke tìm tòi một hồi, một cước đá văng hòn đá mà hắn không cẩn thận vấp phải, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị quay lại. Hoàn toàn không phát hiện, khối đá kia chính là nguyên hình của con ‘Thỏ hoang’ hắn muốn truy đuổi.
Khi hắn xoay người, Alan tung một cái ‘Mơ màng ngã xuống đất’ không tiếng động tới.
Sau một giây, người đàn ông kia không hề báo trước ngã xuống, thừa dịp hắn chưa ngã xuống đất, Alan lại liên tục tung thêm hai cái chú không tiếng động, làm biến mất tiếng động phát ra khi thân thể khổng lồ của hắn ngã xuống.
Alan thật cẩn thận bước ra khỏi thân cây che chắn, dùng bùa trói buộc trói Brooke lại thật chặt, rồi kéo tới sau gốc cây giấu đi.
Lại một lát sau, Firth thấy Brooke lâu vậy mà vẫn chưa trở về, trong lòng xuất hiện nghi ngờ. Hắn gọi vài tiếng, mang theo súng đi tìm kiếm.
Firth cẩn thận hơn nhiều so với Brooke, hắn rút khẩu súng trong thắt lưng ra, nắm chặt trong tay. Một đôi mắt sắc bén quét tìm mọi nơi, vừa hô hoán tên của Brooke, vừa chú ý đề phòng.
Alan tránh sau gốc cây, một cử động cũng không dám. Nhưng không cần hoài nghi, chỉ cần cơ hội vừa đến, chú ngữ vô cùng quen thuộc sẽ lập tức tràn ra từ miệng cậu, sức mạnh của ma pháp trong nháy mắt sẽ làm đối phương trọng thương!
Tuy kiếp trước không phải thần sáng, thậm chí còn có thân phận hoàn toàn trái ngược phải đối đầu với thần sáng, nhưng hạnh động cùng độ phản ứng của Alan vẫn cực kỳ linh mẫn, thậm chí không thua đại đa số thần sáng.
Tới gần, tới gần… đến gần có thể ra tay, Alan nheo đồng tử đang co rụt lại, thân thể ẩn núp như loài báo săn lao tới.
Firth dường như đã phát giác điều gì đó, cùng lúc xoay người nhắm ngay nòng súng tối om vào hướng Alan lao tới.
“Phanh ——” thanh âm rơi xuống đất bị bùa không tiếng động chôn vùi, chú ngữ thần diệu khó lường trước lúc Firth chưa bóp cò liền tiễn hắn vào bóng tối bất tận.
“Hô ——!” Alan ngã nhào xuống đất, liên tục vài chú ngữ cùng tâm lý căng cứng cao độ làm cảm giác buồn bực trong lồng ngực vốn đã dần hòa hoãn lại nhói lên.
Mấy ngày nay vì nghiên cứu chế tạo một ít ma lực hòa hoãn sơ cấp, tuy hiệu quả không phải rõ ràng, nhưng chỉ cần không tùy tiện vận dụng ma pháp, Alan cũng không cần lo lắng quá mức vấn đề ma lực bạo động. Nhưng hôm nay liên tục hai lần dùng ma dược bổ sung tác dụng phụ rất lớn, hiện tại dược hiệu dần dần biến mất, không chỉ mỏi mệt dâng lên, mà ngay cả ma lực mấy ngày nay vốn đã có xu hướng ổn định cũng bắt đầu bạo động lên.
Chết tiệt!
Alan cưỡng chế nhịn cảm giác buồn bực muốn nôn mửa trong ngực cùng mỏi mệt xuyên qua tứ chi xuống, trói Firth lại như trái hồ lô, kéo tới giấu vào sau gốc cây.,
“Rầm!” Một làn nước không biết từ đâu xuất hiện, tưới vào đỉnh đầu Brooke, hắn lâm vào hôn mê bắt đầu chóng mặt nặng nề mà tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt ra, liền thấy được một đôi mắt đen trong trẻo, dù trong đêm tối cũng không che dấu được vẻ sáng rọi của nó, nhưng lại sâu lặng như vực thẳm.
“Chiết tâm trí thuật!” Một ý niệm hùng mạnh như biển cả tràn vào đầu hắn, hắn như cảm thấy bị búa tạ hung hăng đánh vào đầu, tiếp theo liền lâm vào mộng cảnh hỗn loạn.
Alan không có ham mê nghiêm hình tra tấn bức cung gì, hơn nữa hiện tại cũng không có thời gian làm như vậy, một người trong lúc hôn mê cũng không thích hợp bị chiết tâm trí thuật. Vì vậy Alan trực tiếp dùng nước lạnh giội tỉnh, thừa lúc hắn vừa thức tỉnh ý chí yếu nhất thi triển lần nữa.
Nửa ngày, mặt Alan âm trầm buông Brooke mặt mũi tràn đầy đờ đẫn ra, giam cầm hắn lần nữa sau đó lôi tới giấu sau gốc cây.
Ngoài Brooke và Firth hiện tại đã không còn sức uy hiếp, kể cả thủ lĩnh của bọn cướp được giải cứu, bên trong nhà gỗ vẫn còn bốn tên.
Chỉ dựa vào năm người thì có thể cướp phạm nhân từ cục cảnh sát đi, đều này là do kế hoạch của bọn họ quá chặt chẽ cũng do cảnh lực của thị trấn không đủ. Nhưng sự dũng mãnh của mấy người, cũng có thể thấy được chút ít.
Vừa rồi cậu có thể thần không biết quỷ không hay đánh ngã hai tên cướp hoàn toàn là do ra tay bất ngờ, cậu cũng không tin có thể dụ nguyên một đám cướp còn lại trong nhà gỗ đi ra rồi thu thập.
Nhưng đáng ăn mừng chính là, Charlie ngược lại không bị ngược đãi gì, chỉ có vài vết thương nhẹ, bị hạn chế hành động mà thôi.
Dĩ nhiên dưới tình huống trước mắt, như vậy cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Sắc mặt Alan trầm xuống, từ mặt đất vội vàng bò lên, thong thả tới gần nhà gỗ.
Nơi này là chỗ ở tạm thời của công nhân đốn cây, mặc dù có chút đơn sơ, nhưng kết cấu tổng thể vẫn rất kiên cố.
Thiếu niên tóc đen mắt đen như một con báo săn ưu nhã, lặng yên không một tiếng động tới gần mục tiêu, từ cửa sổ khuất bên cạnh rình coi bên trong.
Bên trong nhà gỗ cháy lên đống lửa hừng hực, bày biện đơn giản, bên cạnh một bàn gỗ lớn đơn sơ do tấm ván gỗ ghép thành là bốn người vạm vỡ, bên cạnh bọn hắn đều là vũ khí một tấc cũng không rời.
Matty, Stevie, Adolf, Baron, bốn người này chính là mục tiêu hiện tại của cậu.
Cẩn thận chuyển động góc nhìn, đồng tử Alan co rụt lại, Charlie bị trói chặt vào một cây cột sát tường, trên mặt nổi bật mấy vết thương, nhưng cũng may vết thương không chảy máu, bang bọn cướp kia cũng không có tên nào thiện tâm giúp ông băng bó.
Alan tính toán thoáng qua các biện pháp khả thi có thể cứu người, nhưng đều bị chính cậu phủ định từng cái, khóe mắt trong lúc lơ đãng ngắm qua góc tường, đó là một thùng sắt, ngửi ngửi hương vị hơi phát ra trong không khí, hẳn là dầu bôi trơn của cổ máy nào đó.
Alan hít sâu một hơi, đang muốn đổi góc độ lại, đột nhiên sau lưng truyền đến một trận gió lạnh.
Vốn đang lâm vào trạng thái căng cứng, ma lực toàn thân Alan đều bành trướng rộng ra, vật thể nào đó sau lưng chưa tiếp cận cũng bị cậu phát hiện.
Chỉ là tốc độ của đối phương quả thực vượt qua giới hạn cậu biết, cậu còn chưa kịp quay đầu đã cảm thấy xương quai xanh bị xiết chặt, phần miệng cũng bị một bàn tay che lại.
Tiếp theo một trận hoa mắt ập tới, cảnh vật rút lui trong nháy mắt.
“Phanh ——” sau khi phục hồi tinh thần, thân thể Alan nặng nề đập vào một lồng ngực rắn chắc mà lạnh lẽo như đá cẩm thạch.
“Alan, là tôi.” thanh âm trong trẻo trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu, Alan ngẩng lên.
Sau đó, cậu thấy được một đôi mắt thâm thúy như màn đêm u ám, trong cặp mắt màu vàng nhạt, giờ phút này đang ẩn chứa một màu đen nguy hiểm!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
39 chương
26 chương
57 chương
11 chương