Mộ Phần Trái Tim
Chương 98
Lưỡi và lưỡi quấn quít cùng một chỗ, Triệu Sĩ Thành căn bản không kịp hỏi một câu, đã bị cô đẩy xuống sô pha “tử hình tại chỗ”. Triệu Sĩ Thành kinh ngạc lại bối rối muốn giãy dụa, nhưng mà bị cô ép trên sô pha, môi mềm mại của mang theo đòi hỏi tha thiết, hôn anh cuồng nhiệt lại tê dại.
Toàn thân cô rất nóng, hoàn toàn bùng nổ, trong cơ thể như có một chiếc tàu đang xoáy, sau khi chạm vào nhiệt độ lạnh của cơ thể anh, thỉnh thoảng Dư Vấn lại phát ra những tiếng thỏa mãn yêu kiều rất nhỏ.
Làm cho Triệu Sĩ Thành cảm thấy mình bây giờ như một món ăn, cô ăn rất vội, rất vui sướng, lại rất…
Chưa đủ. Không đủ, không đủ, cô muốn càng nhiều hơn!
Vóc dáng khỏe mạnh bị Triệu Sĩ Thành giấu sau lớp vải, cơ ngực to lớn bị cô làm lộ ra không khí khiến người ta nhìn chẳng sót thứ gì, ánh vào mắt cô là thứ khêu gợi dụ hoặc nhất, khiến thân thể cô càng thêm mềm nhũn, nóng cháy mà gấp gáp, theo bản năng sờ loạn trên người anh, thông qua hơi lạnh cơ thể tìm kiếm an ủi giải thoát.
Cơ ngực Triệu Sĩ Thành chịu khổ, bị bấm rất đau, tệ hơn nữa là, bàn tay cô trượt loạn xuống, thậm chí đến… Triệu Sĩ Thành vội vàng né tránh, tránh khỏi môi cô, tay cô, trong dây dưa, phản ứng sinh lý của anh đã sớm bị khơi dậy. Nhưng anh mới tránh đi, liền lập tức bị cô bò lên lần nữa, lại kéo xuống,
Triệu Sĩ Thành gần như đã nửa thân trần.
“Tống Dư Vấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lại tránh cô lần nữa, Triệu Sĩ Thành có chút thẹn quá thành giận.
Nhưng mà, cô nhìn anh, trong mắt rưng lệ làm anh nghẹn ngào.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Anh lại hỏi, dùng sức giữ chặt hai tay cô, chen chân vào chặn cô lại, không cho cô lại hành động thiếu suy nghĩ nữa, lần này, anh hỏi dịu hơn nhiều, “Có phải uống say không?” Hai gò má cô rất hồng, dáng vẻ không ngừng xoay đến xoay đi trên sô phan, rất khó không để anh có liên tưởng như thế.
“Không phải… em, em bị người ta hạ thuốc…” Dư Vấn chật vật đến nước mắt cũng chảy ra, may mà sức anh rất lớn, hai tay bị khóa của cô chẳng thể nhúc nhích, khiến cô không thể làm gì được nữa.
Cô lúc này, không thể giữ tỉnh táo, chỉ bức thiết hi họng có một thân hình nam tính nhanh tiến vào cơ thể mình, dập tắt lửa dục vọng đang lan rộng trong cô. Ngọn lửa này làm cô cảm thấy rất khổ sở rất xấu hổ, khiến cô không thể chịu được bản thân làm việc khó coi, nhưng lại chẳng thể khống chế hành vi của mình.
Triệu Sĩ Thành hít vào một hơi. Cô bị người ta hạ thuốc kích thích? Chẳng trách!
“Vấn Vấn, đừng sợ, ở đây anh có thuốc, anh tiêm cho em, em sẽ ngủ được!” Anh vội vàng an ủi.
Khi cô ở nơi này trước kia là lúc bệnh không ổn định nhất, cho nên trong nhà anh có chuẩn bị thuốc an thần. Nói xong, anh buông tay cô ra, đứng dậy đã muốn vào trong tìm thuốc.
Nhưng cô như chẳng nghe thấy gì, vừa mới được tự do, lập tức lại không khống chế được mình, vội vàng đè anh xuống. Triệu Sĩ Thành lại bị ngã xuống sô pha tiếp tục bị làm loạn, trong dây dưa, căn bản không thể đứng dậy đi tìm thuốc, càng đừng nói đến tiêm thuốc.
“Vấn Vấn, em tỉnh táo lại đi, hãy dùng ý chí của mình.” Anh hét to, giọng cao lên, vì anh cũng rất khổ sở, anh bây giờ bị cô kéo đến chỉ còn có chiếc quần bốn góc, cũng có nghĩa dục vọng nam tính đã thật sự bị trêu chọc, chứng cứ làm người ta thẹn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người bị mắng, nước mắt vô thức rơi xuống, cô rất khó chịu, thật sự rất khó chịu. Cả đời cô, rất nhiều nơi dùng ý chí, nhưng mà đêm nay cô không muốn kiên cường nữa, muốn cho phép mình yếu đuối.
“Em cần anh!” Dư Vấn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tình dục, “Em rất khó chịu… em cần thuốc… Nếu thuốc kia là anh… em có thể nhận…”
Một câu đứt quãng, làm cho anh ngây dại, khi nụ hôn của cô đặt lên ngực anh, lý trí gần như đã tan rã.
Cô nói nếu thuốc đó là ai, cô có thể nhận? Những lời này, đánh sâu vào trái tim anh và mang theo lực ảnh hưởng rất lớn. Đạo đức, luân lý gì đó, tại một khắc này, tất cả đều biến mất, mặc kệ, bỏ qua, đi theo hướng của trái tim là được rồi.
Trong nháy mắt, đầu óc gần như trống rỗng, trong đầu như có muôn ngàn màu sắc nở rộ, dung nhan ngày đêm mong nhớ ở ngay trước mắt, dùng ánh mắt khát khao như thế nhìn anh, làm cho anh thân là đàn ông, sao có thể từ chối? Anh chẳng thể suy nghĩ nữa, chủ động vòng qua eo nhỏ của cô, thân thể mềm mại trong lòng, làm cho anh không tự chủ được đến gần cô…
Ngọn lửa không thể khống chế, vô cùng mãnh liệt. Quần áo đen trên người cô bị cởi xuống, tay anh chạm vào từng tấc da thịt, nơi đó lại như lửa nóng. Ngay khi lý trí của anh sắp sửa đánh mất hoàn toàn, dục vọng của anh sắp đi vào cánh cửa linh hồn cô…
Chỉ nghe thấy…
“Ba lần, em muốn ba lần! Không nhiều không ít, vừa vặn ba lần!” Má hồng mê man, nhắm chặt mắt, cô cẩn thận dặn dò.
Một giọt nước mắt lớn rơi xuống, khiến ngực anh dính ướt. Vừa nóng vừa lạnh, như chày sắt, đánh vào tri giác của anh. Anh vội vàng đẩy cô ra xa hơn, quả nhiên, hơi thở nóng rực, liên tục yêu kiều, chôn mặt trong ngực anh như đứa trẻ. Cảm thấy tất cả trước mắt, thật ra không phải xuất phát từ sự tự nguyện của cô.
“Vì sao là ba lần?” Cẩn thận hỏi, Triệu Sĩ Thành cũng khôi phục lý trí dần bình tĩnh lại.
“Bởi vì… Anh ta và Đỗ Hiểu Văn đã làm ba lượt…” Một hỏi một đáp, đầu Dư Vấn vẫn rất rối bời, anh hỏi cái gì, cô phải trả lời cái gì.
Không có thuốc, một đêm ba lượt, con số kích tình châm chọc cỡ nào. Dư Vấn cảm thấy mình thân là người phụ nữ, thật sự đã thất bại.
“Cho nên?” Lòng Triệu Sĩ Thành chìm xuống.
“Em cũng muốn… Tìm người làm ba lượt… Trả thù anh ta…” Nói xong, Dư Vấn gần như lại mất kiên nhẫn, lại bắt đầu ôm anh, thân thể mềm mại lại bò lên người anh.
Cuối cùng anh cũng biết không đúng chỗ nào. Chẳng báo trước, gần như cả người đã lộ ra trọn vẹn của Dư Vấn bị khiêng lên. Ở đầu vai anh, Dư Vấn không thoải mái sắp nôn ra, mắt nước nhiễm màu tình dục, cô mê man nhận ra, vị trí anh khiêng cô đến là phòng tắm.
“Lần đầu tiên của chúng ta… Muốn tiến hành ở phòng tắm?” Cô mơ màng hỏi.
Không ai trả lời cô.
Cho đến khi, cô bị anh không khách sáo ném vào bồn tắm lớn, Dư Vấn đang muốn đi ra ngoài, vòi hoa sen lạnh băng đã xối xuống. Cô bị lạnh mở to hai mắt. Triệu Sĩ Thành không đổi mặt đứng trước mặt cô, đang cầm vòi xả lên đầu cô.
Cô nửa thân trần, cả người bị dội nước rất khó chịu.
Lạnh và nóng, Dư Vấn không hình dung được, cảm giác nước lạnh đánh xuống trên người, cực thoải mái lại rất thống khổ.
“Sĩ Thành, em…” Cô nhìn anh, anh rất cao, vị trí cô ngồi là bên hông anh, rất thuật tay, cô rất muốn cởi chiếc quần đó.
“Tống Dư Vấn, đừng chọc giận tôi!” Không khách sáo gạt tay “trộm” của cô, nước lạnh lại bắn về mặt, để cô tỉnh táo hơn.
“Em bị chó cắn, chẳng lẽ phải tìm chó cắn lại một cái mới chịu bỏ qua
ư? Chà đạp bản thân chính là cách trả thù của em ư?” Anh lớn tiếng.
Anh rất tức giận, bởi vì cô không có tự trọng.
Dư Vấn bị dội nước lạnh hơi tỉnh một chút, hoảng sợ, bởi lẽ cho đến giờ cô chưa từng thấy Triệu Sĩ Thành tức giận như thế.
“Không được đi ra ngoài, cầm lấy vòi sen, chờ tôi trở lại!” Anh vẫn lạnh mặt, giọng điệu nghiêm khắc.
Dư Vấn bị mắng thì sửng sốt, nuốt nước miếng, thong thả, cô vẫn cầm lấy vòi sen, không dám cử động, tiếp tục để nước lạnh rơi vào mặt và người mình.
Triệu Sĩ Thành dùng tốc độ nhanh nhất, quay về phòng, cầm lấy khăn tắm, lại dùng tốc độ nhanh nhất, đến phòng sách lấy hộp thuốc, lấy
ống tiêm ra, lập tức hút thuốc. Tất cả động tác, anh chỉ làm không đến 1 phút.
Dư Vấn còn ngồi trong bồn tắm lớn, cô vẫn giơ vòi sen, nước lạnh vẫn đánh vào mặt cô, cô vẫn chẳng dám cử động một chút. Triệu Sĩ
Thành nhanh chóng bỏ vòi sen trên đầu cô, nhanh chóng cởi nội y ướt đẫm của cô, toàn bộ quá trình, anh nhìn không chớp mắt, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào mặt cô, không dừng lại ở nơi nào khác. Anh dùng khăn tắm quấn lấy cô, khi hai tay cô sống chết ôm lấy eo anh, anh không từ chối nữa.
Chỉ là, chưa kịp chuẩn bị, giữa cánh tay cô lại truyền đến một tia đau đớn. Có kim đâm vào trong cơ thể cô.
“Có “thuốc giải” em sẽ không khổ sở nữa, ngủ tám tiếng là không sao cả! Nơi này rất an toàn, anh sẽ nắm tay em..” Cô nghe được giọng nói có thể làm cô vô cùng an tâm kia.
Mí mắt của cô ngày càng nặng, ngày càng tối, cô có thể cảm nhận được, mình bị anh ôm lấy, từng hơi thở đều là của anh, ấm áp mà an tâm trong chăn. Trước ý thức cuối cùng, cô bỗng động lòng khó hiểu, sóng nhiệt đánh sâu vào trái tim, kéo lấy bàn tay ấm áp của anh, như muốn cầm lấy một tia ấm áp duy nhất trong cuộc đời, không muốn thả, không muốn buông…
…
Trước một khắc lên đoạn đầu đài, bị tra tấn vô tình, chính là cảm giác này ư? Thì ra, thế giới này thật sự có báo ứng! A, không phải không nói chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Nhấn chân ga, Hạ Nghị phóng như bay, gió lạnh rót vào cửa sổ xe rộng mở, anh lại chẳng thèm để ý. Anh đã đi xe bao lâu rồi? Anh cũng không nhớ rõ.
Nghĩ đến cô lúc này đang ân ái dưới thân người đàn ông khác, trái tim anh lại như bị dao cắt, đau đến chết lặng.
Một tiếng vang lớn “ầm”, gần như là tự hủy, xe anh đâm vào một chiếc xe thể thao ngược chiều chạy rất nhanh, trán anh đập mạnh vào tay lái, máu tươi chảy xuống, lúc này, anh thoải mái vì cuối cùng mới có cảm giác đau…
Truyện khác cùng thể loại
202 chương
37 chương
10 chương
17 chương
61 chương
85 chương