Hiểu Văn đang ngóng trông, cô vẫn có một tia hi vọng trong tiềm thức, mong chờ anh… Mỗi sáng mơ mơ màng màng tỉnh lại, bờ gối đều là nước mắt, khi ban đêm mơ mơ màng màng ngủ, vẫn gối lên nước mắt. Hạ Nghị vẫn chưa đến thăm cô, dù cô có gọi bao nhiêu cuộc, vẫn chỉ có cô đơn mình cô. Mười ngày này, cô phải sống thế nào đây? Cô đơn, tịch mịch, đau lòng đến sắp tan vỡ, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại một mình. Bởi vì, con đường này là tự cô chọn, vượt mọi chông gai, phải tự bước lên phía trước. Chỉ là, cô còn đang chờ gì chứ? Chờ trong tình yêu bất an của anh vẫn còn một vĩnh hằng? Anh nói, Dư Vấn là một cánh tay của anh, không có cô ta, khác nào mất cánh tay, vậy còn cô thì sao? Cô có ý nghĩa gì với anh đây? Phù dung sớm nở tối tàn thôi sao? Vuốt lên bụng, con đã được 23 tuần, nó vẫn bình an, là dựa vào thuốc dùng thường xuyên, dùng chất axít sunfuric tiêm suốt 24h để an thai, khiến cô rất khó chịu, chịu đau đớn, ở ngực như có một đám lửa cháy không ngừng, bùng cháy đến mức cô chẳng thể ngủ yên cả đêm. Nhưng, tra tấn cô nhất chẳng phải là thuốc, lại chính là thái độ của anh. Cuối cùng thì bao giờ anh mới đến thăm cô? Hiểu Văn gọi điện thoại nhiều lần cho anh, mỗi lần nghe thấy giọng nói của Hạ Nghị mới có thể an tâm, nhưng mà, giọng điệu anh như không kiên nhẫn, lại làm cho cô giống như bị một dao đâm vào tay đến chảy máu, đau đến thà rằng chưa gọi còn hơn. Trong vòng tuần hoàn lặp lại như thế, cô muốn anh đến, anh nói mình bận nhiều việc chẳng đi được, cô kiên quyết làm phiền anh, anh bắt đầu không kiên nhẫn. Anh lúc trước, luôn vì nước mắt của cô mà đau lòng chạy đến an ủi, cô trước kia, chẳng chịu tin vào bản thân, cho nên không đủ dũng cảm, không đủ kiên cường cho tình yêu. Nhưng tại sao cô lúc này, đã học được cách kiên cường và dũng cảm, nước mắt của cô lại chẳng thể ảnh hưởng đến anh được nữa? Tình yêu của anh vì sao không còn thuần khiết nữa? Cuối cùng là cái gì đã xóa bỏ tình yêu của họ, là thời gian hay là Thụy Thụy? Hàng ngày, cô đều nằm trên giường bệnh miên man suy nghĩ, nghĩ anh bây giờ, có phải đang đi cùng Tống Dư Vấn, bọn có có ngủ cùng nhau, thậm chí còn “yêu” không? Mỗi một lần nghĩ, ngay trong đầu không ngừng liên tưởng cuộc sống ân ái của vợ chồng họ, thậm chí còn tra tấn bản thân nghĩ đến tư thế tình ái của họ. Khi anh ôm Tống Dư Vấn thì sẽ nhiệt tình thế nào? Lúc Tống Dư Vấn ôm anh, có phải rất đắc ý không? Điều này khiến Hiểu Văn cảm thấy mình suy sụp, không kiên trì nổi nữa. Thậm chí cô đã muốn chết. Có phải nếu cô chết rồi, trả một mạng cho Thụy Thụy, Tống Dư Vấn sẽ trả Hạ Nghị lại cho cô không? Không, Tống Dư Vấn đã nói, cho dù cô sinh ra một trăm đứa trẻ, vẫn chẳng có tư cách thành đối thủ của cô ta, dù anh là yêu hay áy náy, thứ thuộc về cô ta, dù hỏng hay tàn, cũng sẽ chẳng hào phóng đưa cho người khác! Cô có thể cảm nhận rõ ràng, Tống Dư Vấn đã không còn yêu Hạ Nghị nữa, nhưng cô ta muốn họ chết! Suy nghĩ rất nhiều, kể cả vì sao Tống Dư Vấn giả vờ mất trí trước mặt Hạ Nghị? Tống Dư Vấn là người phụ nữ có tính cách khá rõ ràng, vì sao cô ta muốn đóng màn kịch này? Đáp án chỉ có một, cô ta muốn cô và anh Nghị phải chết! Thương tâm khổ sở rất nhiều, cô càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi. Giường bên cạnh, lại thay đổi bệnh nhân, mẹ đã sớm hầm cháo ở nhà đưa đến, cô gái được ông chồng cẩn thận thổi nguội đút cho từng thìa, rồi còn cố ý kể chuyện cười, để vợ có thể giữ tâm tình thoải mái vượt qua cửa ải khó khăn của đời người. Cảnh ấm áp kia vào mắt cô lại càng thấy thê lương. Loại tra tấn này, rất đau đớn. “Nè, người thân hay chồng cô đâu?” Cô gái giường bên không nhịn được nữa, tò mò hỏi cô, cô chỉ có thể quay lưng, rơi lệ đầy mặt. Cô không có chồng. Nhưng mà, cô có mẹ, chỉ là từ sau khi cô đào hôn, cô đã sớm chẳng dám về nhà, bởi mẹ giận dữ nói gia môn bất hạnh, cô 29 tuổi rồi còn chẳng có đầu óc đi vì thứ tình yêu hư ảo mà từ bỏ Triệu Sĩ Thành với điều kiện tốt như thế, đặt hạnh phúc của mình bên bờ vực. Khi người ta bị bệnh, tâm hồn đặc biệt yếu ớt. Lựa chọn ngày ấy của mình, là đúng ư? Nếu không phải đã sai, cô bây giờ, còn ở dưới sự che chở của Triệu Sĩ Thành, bình thản mà an ổn từng ngày. Trong buồn bã thảm thiết, cô bắt đầu oán hận, thậm chí có chút hối hận, thế giới trong mắt cô, vốn cũng chẳng rực rỡ nhiều màu sắc, bây giờ lại thành một mảng u tối, như không thấy được ánh mặt trời. Cô sai lầm rồi sao? Cô chỉ đi theo trái tim mình, nếu đây là kết cục tình yêu của hai người họ, thật là đau lòng xiết bao! Ngày đó, cô khóc rất nhiều, làm hại cô gái bên cạnh giường cũng không dám trò chuyện với cô nữa, mỗi lần nhìn cô đều là ánh mắt quái dị. “Bác sĩ, cuối cùng khi nào tôi mới có thể đi lại?” Cô còn trẻ, lại như một bệnh nhân tàn phế, tất cả ăn uống sinh hoạt đều ở trên giường, thậm chí lao công quét dọn cũng coi thường cô. “Bốn năm ngày nữa, chờ cô chuyển viện là được.” Dưới sự truy hỏi của cô, bác sĩ trả lời. Cho nên, cô còn phải nhẫn nại bốn năm ngày nữa? Cô sắp không kiên trì được nữa rồi. “Đỗ tiểu thư, chúng tôi đã kiểm tra vi lượng chất phóng xạ trong nước tiểu của cô, tôi đã liên lạc với bác sỹ Tiêu Đồ, sau khi cô chuyển viện bác sỹ Tiêu sẽ lập tức kiểm tra ba chiều B cho cô.” Bác sĩ ấp a ấp úng nói cho cô biết. Dựa theo mức bình thường, từ 24 đến 28 tuần là có thể khám thai ba chiều, vốn loại này có thể kiểm tra trước thời gian, nhưng thiết bị của bệnh viện nhỏ không đủ tân tiến, sợ khám nhầm, thứ hai là tình hình đặc biệt, bệnh viện không dám kiểm tra cô trong tình trạng đi lại khó khăn như thế. Cô không chú ý nghe lời bác sĩ nói, chỉ cảm thấy dày vò khổ sở đến mức rơi nước mắt, đột nhiên, da đầu cô run lên, cảm nhận được ánh mắt độc ác đang đánh giá cô từ sau, cô cả kinh, vội vàng quay đầu lại. Nhưng mà, bóng đen kia đã lấp sau tường bệnh viện, không thấy bóng dáng nữa. Là có người đi nhầm phòng bệnh ư? Cô nghi ngờ quay người một lần nữa, nhưng, lập tức lại cảm giác được ánh mắt băng giá kia bắn về phía mặt cô, gần như đang xác định dung mạo và bụng cô. Cô ôm bụng, hoảng sợ đến lạnh run, căn bản cũng không dám quay đầu nữa. Cô vội vàng lại bấm dãy số kia. … Khi Đỗ Hiểu Văn lại gọi cho anh, Hạ Nghị đang làm việc ở công ty. Gần đây bởi vì bệnh của mẹ, anh chạy hai nơi viện và công ty, một ngọn nến đốt hai đầu. Lấy di động ra thấy rõ số gọi đến rồi, mày anh nhăn sâu. Mỗi ngày nhận được điện thoại của Hiểu Văn không dưới hai ba mươi lần, người bình thường cũng đã cảm thấy phiền phát điên rồi. “Anh Nghị, cứu em!” Anh bắt máy, lập tức nghe được tiếng kêu cứu mạng. “…” Anh hết chỗ nói rồi. “Anh Nghị? Là anh hay là Tống Dư Vấn?” Cô mẫn cảm lạnh lùng nói. “Là anh, có chuyện gì?” cuối cùng Hạ Nghị vẫn khách khí hỏi. Trong lời nói của cô cũng là kinh hoảng, “Sáng sớm còn người lén lút ở cửa phòng em, chắc chắn là có người muốn hại em!” “Chắc là tìm người thăm bệnh thôi, em đừng nghĩ nhiều như vậy.” Hạ Nghị miễn cưỡng đưa ra kiên nhẫn của mình. “Không! Anh Nghị, là Dư Vấn muốn tìm người đến hại em!” Hiểu Văn giống như chim sợ cành cong. Hạ Nghị có chút phản cảm, “Hiểu Văn, Dư Vấn chẳng nhớ gì cả, đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu cô ấy…” Gần đây, anh và Dư Vấn vẫn ở bên nhau, bởi vì bệnh của mẹ anh, anh không có nhiều thời gian ở công ty, công việc cũng đều do một tay Dư Vấn vất vả chuẩn bị. Lúc này anh không thể có tâm tình đi an ủi cô. “Không, là cô ta giả vờ mất trí nhớ! Rõ ràng cô ta không mất trí nhớ, chỉ là vì hãm hại chúng ta, cố ý tra tấn chúng ta!” Hiểu Văn vội vàng cắt ngang lời anh nói, “Anh Nghị, anh phải tin em, xin hãy tin em!” Thời tiết hôm nay u ám, anh đã cố hết sức giữ vững cảm xúc ngột ngạt của mình, anh đứng trước cửa sổ văn phòng, cúi người nhìn xuống thế giới dưới chân, một mảng xám xịt lạnh lùng. Trước kia khi gặp chuyện gì đều khẽ nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười biếng nhác, giờ sẽ không còn nữa. Ngày mai mẹ phải phẫu thuật, là lành tính hay ác tính, lập tức có thể đã biết. Hơn nữa… Anh giật mình nhìn về một góc ngăn kéo của bàn làm việc, bên trong cũng hé ra một tấm chụp X quang, đó là kết quả xét nghiệm của anh. Thật lâu sau, anh trả lời, “Dư Vấn là vợ anh, anh tin cô ấy.” Hiểu Văn lập tức hóa đá, căn bản khó có thể thừa nhận. “Anh, anh tin cô ta, không tin em?” Hiểu Văn chẳng thể tin hỏi. “Ừ, anh tin cô ấy.” Anh gật gật đầu, cắt điện thoại. Cửa ban công bị gõ, không biết từ khi nào, Dư Vấn đã đứng phía sau anh. “Ở đây có vài khoản chi, là chi phí cho mấy dự án gầy đây, anh xem xong rồi ký tên.” Cô bước vào, đưa văn kiện cho anh. Bởi vì công ty là do hai người hùn vốn, cho nên chi phí gì cũng phải có hai người kí tên mới có thể có hiệu lực. Hạ Nghị không bất ngờ, bình thường loại chuyện này đều là trợ lý mang đến, nhưng sau khi cô mất trí nhớ rồi, càng thích tự mình làm, anh lại nhìn một cái, tờ báo cáo cô mang đến cũng được làm rất cẩn thận. Cô lúc này, càng ngày càng giỏi như trước, chỉ là, khoảng cách của họ luôn rất gần, lại cũng rất xa xôi. “Còn nữa, có mấy công ty đến kỳ trả nợ, anh đóng dấu vào.” Cô chỉ mấy chỗ cho anh. Không nghĩ nhiều, Hạ Nghị kéo ngăn kéo, lấy con dấu của mình ra, in vào chỗ cô chỉ. “Khoản vay của công ty sắp đến hạn, bây giờ lãi ngân hàng rất cao, nhìn khoản lời phải trả hàng tháng mà thật xót, em tính lúc nào cần thì đi vay sau, ý kiến của anh thế nào?” Cô không chớp mắt nhìn theo anh, giọng điệu dường như tính toán rất tỉ mỉ. Nghe vậy, Hạ Nghị sợ run một chút. “Như vậy rất mạo hiểm, bây giờ chỉ tiêu của ngân hàng cho vay rất ít, chẳng may tài chính khó khăn, nhỡ mà không vay được, không cần thiết vì vài đồng tiền mà không để ý lợi ích lâu dài.” Anh đưa ra ý kiến của mình. “Anh không tin vào năng lực của em ư?” Nhưng mà, một câu của cô làm anh nghẹn lại. “Nếu có chẳng may, vậy chuyện đó không làm được?” Cô tự tin nói. Hạ Nghị ngẩn ngơ. Không phải anh sợ cô không làm được, mà là… “Hoặc là, anh không tin em?” Cô mỉm cười, tiếp tục hỏi. “Được, như em nói đi.” Anh không nhiều lời nữa, lộ ra nụ cười vô tư, vui vẻ in dấu vào đơn xin hủy hợp đồng tín dụng. “Dư Vấn, nếu ngày mai… Tất cả đều tốt… Chúng ta hẹn hò đi!” Anh nhìn vào mắt cô. Anh muốn gần gũi cô. Gần đây, anh cảm thấy hình như mình rất yếu ớt. “Được.” Dư Vấn nhún nhún vai tỏ vẻ đồng ý, thỏa mãn cầm văn kiện, cô cũng không quay đầu lại đi ra khỏi văn phòng của anh.