Triệu Sĩ Thành nhận được một chiếc thùng rất lớn. Sau khi khám bệnh xong, anh mở thùng ra, bên trong là chín bộ lễ phục phù dâu anh vừa ý ngày đó. Anh xem qua đơn chuyển phát nhanh, mặt trên kí tên: Tống Dư Vấn. Anh sửng sốt một chút. Cô gắng nhớ lại cái tên cùng gương mặt đó, nhưng thế nào cũng không thể nhớ rõ, chỉ là: “Tôi là Tống Dư Vấn, Tống trong Triều tống, Dư trong dành cho, Vấn trong chiếm đoạt giang sơn.” Anh bắt đầu nhớ kỹ tên của cô. Trên áo cưới, chiếc cavat xám bạc anh mặc cùng âu phục kia là do cô đề cử. Ánh mắt của cô rất tốt, cô chọn vài món đồ cho anh cũng đều hợp với phong cách của anh. Vốn anh muốn tìm một cơ hội mời cô ăn cơm xem như đáp tạ, nào ngờ… Nhìn địa chỉ liên lạc và số điện thoại người gửi kia hoàn toàn trống trơn, anh kinh ngạc. Cho dù anh có vẻ ngốc nghếch với việc giao tiếp, nhưng thái độ nhiệt tình với anh của cô Tống này anh sẽ không nhìn lầm, anh nghĩ đối phương rất muốn kết bạn với anh. Chẳng lẽ, anh nghĩ sai rồi? Nhưng cố ý không để địa chỉ và điện thoại, không phải có nghĩa là không muốn liên lạc với anh à? Nhưng vì sao lại giao mấy bộ lễ phục này cho anh mượn? Là đang tuân thủ lời hứa ư? “Hiểu Văn, em có điện thoại của cô Tống kia không?” Anh rảo bước tiến vào phòng bếp, cố ý hỏi vợ chưa cưới đang chuẩn bị cơm tối cho anh. “Cô Tống nào?” Vợ chưa cưới của anh vừa xào thức ăn, vừa nhỏ giọng hỏi. “Tống Dư Vấn.” Anh lại xác định một chút, nhìn thoáng qua đơn phát chuyển nhanh trả lời. Tay cầm muỗng của cô cứng lại. “Anh… tìm cô ấy có chuyện gì?” Cô cứng ngắc hỏi, không dám quay đầu. “Ngày đó không phải anh bảo cô ấy mặc lễ phục phù dâu rất đẹp sao? Hôm nay cô ấy đã gửi đến đây.” Quần áo như hoàn toàn mới, hơn nữa còn được gấp cẩn thận, có thể thấy đã được mang đến cửa hàng giặt là. “Sĩ Thành.” Cô tắt gas, do dự một chút, cuối cùng cũng vẫn hỏi, “Em có thể không dùng mấy bộ quần áo này không?” Cô biết anh thích, nhưng cô không thích, thật sự không thích. Vừa nghe thấy ba chữ Tống Dư Vấn, cả người cô cảm thấy như có rắn lạnh vòng qua cổ, làm cô không hít thở nổi. Đủ loại hạnh phúc, day dứt đốt người trong quá khứ cô đều không muốn lại nhớ lại, bởi lẽ nó lại làm trái tim cô đau đớn. “Em không thích à? Tất nhiên là được.” Triệu Sĩ Thành không nghĩ nhiều liền trả lời. Cô là cô dâu, hôn lễ tất nhiên phải dựa theo ý cô rồi. Tuy nhiên… “Chúng ta trả lại quần áo cho cô Tống, sau đó sẽ mời cô ấy ăn cơm.” Cho dù anh không giỏi giao tiếp, nhưng vẫn biết đạo lý làm người. Cô lại im lặng. “Em… Không có số điện thoại của cô ấy…” Thật ra, cô đang nói dối. Trung tâm nghệ thuật có số liên lạc của vợ chồng họ. Nhưng nếu Tống Dư Vấn không chủ động liên hệ với cô, cô việc gì phải quấy rầy họ? Triệu Sĩ Thành khó xử, song không nói gì thêm nữa. … Mấy ngày nay, anh cũng mất ngủ. Luôn mở tròn mắt lên trần rồi ngẩn người đến hừng đông. Từ sau khi gặp lại mới nhận ra trong lòng anh còn có cô. Sáng sớm hôm cô biến mất, anh như phát điên đi tìm kiếm mọi nơi, tìm khắp cả thế giới lại thủy chung không tìm ra tung tích của cô. Mà một luồng sức mạnh khác huy động rất nhiều người để tìm anh toàn thành phố. “Con làm ầm gì chứ? Vợ là do con chọn, bụng Dư Vấn là do con làm to, giờ con nói không muốn kết hôn ư? Hỗn láo!” Dùng rất nhiều tài lực và nhân lực, cuối cùng bà Hạ Lan cùng tìm được anh sau ngày kết hôn, vừa thấy mặt liền cho anh một cái tát mạnh. Bà Hạ Lan là người mẹ có khả năng kiểm soát mạnh, bà không chỉ khống chế chồng mình, không được làm cái này, không được làm cái kia, cũng chỉ huy chồng như con rối, hơn nữa, bà cũng rất thích kiểm soát con mình. Từ nhỏ đến lớn, anh làm chuyện gì cũng đều phải được sự đồng ý của bà. Tính anh tinh nghịch, căn bản không dễ nói chuyện như ba, vì thế có rất nhiều lúc anh đối địch với bà Hạ Lan, quan hệ căng thẳng, vô cùng đối địch. Có điều dù dùng cách đối chọi gay gắt thế nào thì đây vẫn là lần đầu tiên bà Hạ Lan ra tay đánh anh. Hơn nữa, đánh đến mạnh như thế. “Tôi nói cho cậu biết, đời này chuyện cậu làm khiến tôi thuận mắt nhất, chính là chọn người con dâu Tống Dư Vấn đó, con dâu này tôi đã nhận rồi, những người đàn bà lăng loàn bên ngoài khác, đừng mơ bước qua một cửa của tôi!” Bà Hạ Lan giận dữ mà đáp. Người đàn bà lăng loàn? Bà chưa từng gặp Hiểu Văn, làm sao có thể nói cô ấy lăng loàn? Anh tức giận bất bình đôi co với mẹ, nhưng bi phẫn trong lòng lại không thể miêu tả được. Vì sao chỉ còn lại có mình anh kiên trì đau khổ vì tình yêu của mình? Hiểu Văn lại biến mất một lần nữa, làm cho anh nản lòng thoái chí. “Bắt nó lại, hôn lễ này không muốn cũng phải làm!” Bà Hạ Lan ra lệnh cho cấp dưới của bà. Cho dù phải chặt đứt tay con, bà cũng phải ép con ký lên giấy kết hôn! “Không cần bà phải ép!” Anh trợn mắt. Sau đó, lạnh giọng, “Tự tôi đi.” Tống Dư Vấn dùng hết tâm cơ, nhất định phải lấy anh đúng không? Tốt lắm, từ nay về sau lạnh lùng, từ nay về sau gây bất hòa, từ nay về sau đối địch, từ nay về sau tra tấn lẫn nhau, hôn nhân của anh, chính là bắt đầu của một trò chơi! … Dư Vấn đứng một mình trong dòng người ở cửa sân bay. Mỗi chiếc xe taxi dần lướt qua cô, cô cũng đều xua tay. Hạ Nghị đã nói anh muốn đến đón cô. Trăng đêm nay mơ hồ chảy trong mây, hành khách bên cạnh lui tới thành phố trong màn đêm này, bận rộn như thường, phồn hoa và mạnh mẽ. Hai năm đầu hết hôn, ở chung dưới một mái hiên, Hạ Nghị chưa bao giờ nói một câu với cô, anh cũng không bước vào phòng ngủ của cô và Thụy Thụy, cũng không để cô chạm vào phạm vi của anh. Anh luôn tối khuya mới trở về, thậm chí thường không về đêm, ngay cả khi vừa sinh Thụy Thụy ra, anh cũng không chạm vào con gái chút nào. Anh chỉ nhìn cô, cuộc sống của anh, không phải tăng ca thì là chơi gái. Hai năm ấy, cô từng suy nghĩ rất nhiều lần, đây là cuộc hôn nhân mà cô muốn sao? Nhưng tất cả đây đều là do mình bức tới, vượt mọi chông gai, cũng chỉ có thể đi một mình về phía trước. Cô làm bất cứ chuyện gì cũng không hối hận. Một chiếc xe Hummer dừng trước mặt cô: “Người đẹp, chở em một đoạn nhé.” Gương mặt đẹp trai hé ra qua cửa kính thật lưu manh huýt sáo với cô. “Ông Hạ, anh thật nhàm chán!” Không cần anh xuống xe, cô đã mặt không chút thay đổi ném hành lý của mình vào khoang sau xe. “Ở Hongkong có thu hoạch gì không?” Cô lên xe rồi, anh mở máy lùi xe về sau, sau đó dùng tư thái đẹp đẽ nhập vào dòng xe. “Ngoài Trần Thái Thiêm không ký, hai vị Đổng và Vương phu nhân đã ký với em, về phần Quý phu nhân em đang cố gắng.” Cô báo cáo công việc với anh. “Em thật lợi hại!” Anh bật ngón tay cái lên. “Không có gì, tiến độ này làm cho em còn chưa vừa lòng.” Cô thản nhiên nói. Cô miễn cưỡng chỉ cho mình là đạt tiêu chuẩn “Anh cũng rất không hài lòng!” Anh liếc cô một cái, ra vẻ buồn bực, “Anh vừa mới hỏi là em ở Hồng Kông có mua đồ gì không?” Đúng là người phụ nữ không hiểu thú vui, ai muốn bàn công việc với cô chứ? Cô cười một chút, “Mua vài bộ quần áo cho Thụy Thụy, mua cho anh một chiếc áo khoác mỏng” Câu trả lời này mới đúng chứ! “Thụy Thụy đâu? Sao con không ra đón em? Em rất nhớ con bé.” Không thấy bóng con, cô hỏi. “Nhà trẻ tổ chức hoạt động nghỉ đông, phụ huynh cùng đi đến Đài Châu hái quýt, anh gọi ba đến đi với con. Một già một trẻ, anh sợ họ quá mệt mỏi, bảo họ ở đó một đêm rồi về.” Anh nói cho cô tin về con gái. “À, vậy ít nhất trưa mai mới có thể gặp con rồi.” Cô có chút thất vọng. “Hạ phu nhân, thế giới của hai người chúng ta không tốt sao?” Anh tức giận nhìn cô. Anh cố ý không đi hái quýt với con gái mà ở lại đón cô, cô lại dám lộ ra biểu tình làm anh thất vọng như thế! Dư Vấn sửng sốt. Hai người về nhà, anh ngồi xuống, khi cô chưa kịp hoảng sợ, cánh tay kia đã bế cô về phòng ngủ. “Anh Nghị, em còn chưa tắm…” Hiểu được ý đồ của anh, cô khẽ giãy dụa. Bỗng dưng, hai cánh môi cuồng dã đã chiếm lấy đôi môi hé mở của cô. Đầu óc cô trống rỗng. Tuy trong ba năm này hai người họ luôn cố định thời gian cho cuộc sống tình ái, nhưng rất ít khi anh hôn cô, ít đến mức cô gần như đã quên lần cuối hai người hôn là lúc nào. Anh nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên, lại hôn cô lần nữa, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô. Anh hôn đến mức cả hai người đều không thở nổi, anh khẽ buông lỏng cô, sau đó hôn dọc theo cổ cô xuống, hôn lên xương quai xanh và nơi giao với cổ áo kia. Dư Vấn bị hôn đến cả người mờ mịt, khi ngón tay anh dao động trước ngực cô, kích thích toàn thân cô nổi lên từng đợt run rẩy. Cô không muốn ngăn cản. Cô nâng tay để anh thuận lợi cởi áo cô, sau đó, quần cô và quần áo của anh, cũng bị ném xuống giường. Cô bám vào anh, thở dốc đứt quãng. “Anh Nghị” Cô sắp thở không nổi rồi. Nhưng mà, anh mặc kệ cô có chịu được hay không… … Cả căn phòng như rung động. … Sau đó, cuối cùng anh không còn hơi sức lật qua người cô, tựa đầu vào gối, từ từ điều chỉnh hơi thở. “Thụy Thụy không ở nhà, buổi tối anh ngủ lại đây.” Anh chủ động đề nghị. “Vâng.” Cầm lấy chăn quấn thân thể trần như nhộng, thân thể cô, hơi thở của cô, cũng đều là hương vị của anh. Anh cũng như thế, trên người là mùi nước hoa thanh nhã của cô. Hơi thở từ từ ổn định lại, im lặng trong chốc lát, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng vẫn hỏi: “Hôm nay, anh rất… Không khống chế được.” Lực đạo thô mạnh, lần nữa bùng nổ trong thân thể, làm cho đôi bên lại dâng lên cao trào không gì sánh nổi. Họ đã thật lâu không làm kịch liệt như vậy. “Ừm, nhớ em.” Anh thuận miệng nói. Đáp án này làm cho cô thật rung động… “Hôm nay, còn chưa đến ngày 15…” Cho nên, đây là anh nộp thuế lương thực trước hạn sao? Cô miễn cưỡng, để mình kéo tâm trí về, giữ vững bình tĩnh. Tuy nhiên… “Bỏ đi, về sau một nhà ba người chúng ta sống thật tốt.” Anh không chút nghĩ ngợi trả lời. Cho dù anh không phải một người chồng tốt, anh cũng muốn làm một người ba tốt.