Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành
Chương 11
Đã 1 tuần kể từ khi dịch bệnh lây lan, vài nơi đã xây cổng sắt, tường cao để đề phòng con quái vật kia cùng bảo vệ người dân.
Khi đã an toàn thì thế giới lại bùng lên nạn đói, thức ăn thiếu thốn không thể lo hết cho con người sống trong thành phố được.
Ngày ba bữa còn hai, sáng húp chút nước cháo cùng một ổ bánh mì khô cứng, chiều ăn chút mì sợi đã nở nhừ ra với vài cọng cải.
Những thứ con người khi trước phí phạm thì lúc này đều khan hiếm. Có người đánh nhau chỉ để tranh cái bát còn sót chút nước mì, lại có kẻ chà đạp kẻ khác tìm miếng ăn, ai cũng ích kỷ vì bản thân mà không màng đến đạo đức họ từng học. Đói khát làm nhân tính lung lay, sợ hãi khiến họ chỉ muốn vì mình giữ mạng.
"Khó ăn quá...." thanh âm trẻ con vang lên trong một con hẻm nhỏ, sau đó là tiếng nôn oẹ
"Đừng kén ăn, ta còn chưa tìm được người đâu" âm thanh nhu nhu nói, nghe trong đó có chịu đựng, cố nuốt đồ ăn
"Hừ.... nói thì dễ, mì đã trương lên thế này còn ăn gì? So với đồ thiu còn khó ăn hơn!" Linh Phong ghét bỏ đạp bát mì xa ra, bên cạnh cậu là Yên Yên đang nhai nhai mì.
"Ực.... chứ giờ ngươi muốn gì? Không ăn chỉ lo chưa thấy người đã gặp ma rồi..." Yên Yên nuốt xuống rồi buông bát mì còn hơn nửa, bế Tiểu Bảo ôm ôm
Linh Phong bỏ ngoài tai lời Yên Yên nói, đưa tay vò vò tóc. Cậu không lo cô bị gì vì cô rất mạnh a.... nhưng lần này xa cô lâu vậy làm cậu chỉ muốn giết ai đó giảm đi bực tức của bản thân.
Như để thể hiện sự thương yêu của mình với Linh Phong, ông trời ban đến một đám lưu manh.
Chúng tiến vào hẻm, mặt mày hết sức hung tợn, sau khi nhìn qua Yên Yên thì chẳng kiềm lại ánh mắt dâm tặc, nhe ra hàm răng vàng ố cười đến chói tai.
"Này mấy đứa... bị lạc phải không? Lại đây anh đưa về này" Tên cầm đầu liếm môi nói, mắt tà ác nhìn qua Linh Phong.... con trai à? Nhưng đẹp đấy, miễn có lỗ để ông thọc đều được cả.... nghĩ đến đó, tên kia cười càng thêm ghê rợn.
Mắt Yên Yên nhìn chúng như nhìn xác tang thi rồi quay đi dỗ dành Tiểu Bảo.
Linh Phong bực tức nén đã lâu, không nói gì lao đến đạp vào mặt tên cầm đầu kia, chân còn nghiến mặt hắn xuống nền đất toàn đá vụn kia khiến hắn hét lên đau đớn.
"Đứa nào tiếp theo?" Linh Phong như ác ma, lời nói tràn ngập sát khí. Cậu bẻ tay rôm rốp rồi nhìn đám người kia, đôi mắt lạnh lẽo đến rùng mình.
Cố Tửu ngủ một giấc dậy liền sai bảo Thiên Phi làm cơm, anh nói không muốn thì bị cô không thương hoa tiếc ngọc đánh một trận, cuối cùng cũng lủi thủi vào bếp đeo tạp dề, mặt đầy uỷ khuất, nước mắt chan cơm...
Cô nằm dài thêm một lúc thì nhớ ra.... chết chưa, cô quên mất hai đứa nhỏ và bảo bối của cô rồi....
Mà chắc chẳng sao đâu, chúng mạnh mà... thế là cô lại vứt vấn đề này qua một bên, như mèo lười nhắm mắt chờ cơm.
"Ngồi dậy ăn đi" Thiên Phi đem ra hai dĩa cơm, không quên rót thêm ly nước cho cô, điển hình một cô vợ tốt
"Ừ....." cô ngồi dậy, vươn vai rồi bưng dĩa lên ăn "từ tốn", múc cả muỗng lớn cho vào miệng
Hm...... leo như khỉ, ăn như heo,.... anh vừa nhặt được sở thú di động à??? Thiên Phi nghĩ thầm, bắt đầu ăn phần của mình
"Cái kia... Thiên đại thiếu biết gì về tình trạng gần đây không?" Cô buông dĩa đã bị ăn không sót gì xuống, chậm rãi uống nước.
"Gọi Thiên Phi được rồi...." anh ngẩng đầu, trán nổi đầy vạch đen đưa tay rút khăn giấy lau miệng cho cô. "Ăn từ từ, ai dành với cô đâu"
Cố Tửu vả tay anh, bảo anh nói chủ đề chính. Lúc này Thiên Phi mới kể cô nghe tình hình thành phố
Theo như anh kể, hiện tại thành phố không có quái vật kia, cách đây vài ngày có 2,3 người trên tay phát ra siêu năng lực, nắm quyền quân đội bảo vệ tam đại gia tộc và gần đây nhất, trong nhóm quân đội cứu người ngoài thành cũng có 1 người, là đại đội trưởng Hàm Duy. Anh ta có thể huy động lửa và phóng hoả... à phóng tang thi.
"Thì ra đã có người thức tỉnh dị năng rồi....." Cố Tửu lẩm nhẩm rồi đứng lên. "Thiên Phi, anh nói có thể nhận nhiệm vụ ra khỏi thành phố à?"
"Đúng vậy, vì thiếu thốn vật tư nên họ sắp xếp 1 nơi phân bố nhiệm vụ, nếu ai đem về được vật tư sẽ được thưởng 1/3 số đó" Thiên Phi gật đầu nói
"Nơi đó ở đâu?" Cô muốn đi thực chiến trong lúc mấy đứa nhóc không ở đây
"Giữa thành phố.... cô muốn nhận?" Anh nghi hoặc hỏi rồi nhìn Cố Tửu. Cô không cao, người cũng không mập, liệu còn sống trở về à???
"Đúng... cảm ơn vì bữa ăn, tôi sẽ giữ bí mật anh ở đây" Cô lạnh nhạt nói rồi quay lưng đi, không một cảm xúc dư thừa nào sót trên mặt Cố Tửu
"Khoan....." Thiên Phi muốn níu cô lại nhưng người đã nhanh chóng biến mất dạng. Anh thở dài, đem chén đĩa đi rửa.
Cố Tửu đi thẳng đến nơi nhận nhiệm vụ, mặc cho người ta kêu cô tổ đội, cô vẫn quyết định solo. Nếu vô tình để bọn kia biết cô là tang thi thì toang rồi...
Cô đi ra cổng liền thấy Thiên Phi, anh vận trên người một cây đen chính hiệu, thấy cô thì đi đến, muốn tổ đội đi cùng cô nhưng Cố Tửu không chút suy nghĩ, từ chối lời yêu cầu của anh.
Thiên Phi dùng 7744 cách khác nhau xin đi theo, gì mà da trắng thịt mềm, nào là biết nấu nhiều món, biết quét nhà lau dọn, v.v.....
Cố Tửu đánh không đi, đuổi không được đành lôi tên nam nhân 1m8 này theo, không khỏi thở dài..... đây là nghiệp quật khi cô đánh người à???
Ngoại ô thành phố
Lúc này một cô gái đang không ngừng dùng nắm đấm, đập nát sọ những con người đến gần... à chúng chỉ thân thể như người nhưng mặt mũi đã biến dạng, dòi bọ lúc nhúc ớn lạnh lưng. Cô bách phát bách trúng, đập phát nào gục phát nấy, máu tứa lên người cô rất nhiều
Gần đó có một nam nhân gương mặt như thiên thần đang tròn mắt nhìn sự việc diễn ra. Ai nói anh biết, cái người tàn sát tang thi này là ai??? Đáng sợ quá T^T huheo
Cô quét sạch tang thi khu vực đó rồi ngã xuống, doạ cho nam nhân kia vẻ mặt đầy lo lắng chạy lại
"Này này, chết rồi à?" Anh ta khều khều tay cô
"Anh nói nữa thì anh chết đấy" Cô đập không thương tiếc tay anh làm anh uất ức không ngừng
"Anh không đi gom vật tư đi.... hay muốn ở đây dọn xác?" Cô ghét bỏ nhìn anh, chống tay đứng dậy
"Tôi chờ cô đi chung" anh nói rồi túm cô, kéo lại kho thực phẩm. Cô cũng kệ, thả lỏng bản thân cho nó trôi ~~~~~
Lúc này họ còn thả lỏng mà không biết, trong góc tối ở kho.... một con quái vật vừa tiến hoá xong....
Chỗ hẻm nhỏ
Đám lưu manh đang chất chồng nhau như núi, mặt mũi đều máu me mà gần đó, hai đứa nhỏ như không thấy, nói nói rồi đi ra khỏi đó.... không khí lại trở lại quỷ dị, người đang bị đè đột nhiên trừng mắt lớn, cắn gương mặt kẻ kế bên........
-----------------------------------------------
Phong ca bí ý rồi nên lần này ngắn, lần sau bù nhé~ nhớ góp ý cho ta
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
155 chương
51 chương
1391 chương
99 chương
135 chương