Mở mắt thấy thần tài

Chương 724 : Hai thứ tôi nợ bạn

"Cái gì? Ngươi nói ngươi là ai?" Bác bảo vệ kinh ngạc nói. Hắn dù sao cũng không nghĩ ra, thiếu niên đáng thương trước mặt lại dám nói hắn là Trần Thiếu. Đương nhiên, chỉ nhìn vẻ ngoài, hắn nhất định sẽ không tin. Điều đó khiến hắn bị sốc. Ánh mắt của chàng trai trẻ. Vừa rồi hắn không để ý lắm. Trần Hạo ánh mắt lúc này, hơi hơi nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm giác bất an, đang hướng về phía hắn. Cái đà này khiến lưng hắn ớn lạnh, cộng thêm sức mạnh đáng sợ của thanh niên này. Hắn ta không có lý do gì để không tin điều đó, hay nói đúng hơn là không tin điều đó. Lúc này, hắn giật mình. Còn Dương Hạ và họ cũng sững sờ. "Hahaha, Trần Hạo, ta không nghe lầm chứ? Ngươi nói ngươi là ai?" Dương Hạ cười. Vừa rồi Dương Hạ còn tưởng rằng Trần Hạo sắp bị đánh, không ngờ Trần Hạo lại có chiêu thức như vậy. Ngược lại, trọng tâm của cô là lời nói của Trần Hạo, kỳ thật anh ta nói mình là Trần Thiếu. Trần Thiếu là ai, là người giàu nhất Kim Lăng, thế mà dám giả danh. Nếu anh là Trần Thiếu, vậy hắn cô không phải là ….,, chuyện này làm sao có thể! Đặc biệt, khi Trần Hạo nói cho cô là Trần Thiếu, Dương Hạ đột nhiên hoảng sợ không thể giải thích được, anh rõ ràng không liên quan gì đến người này, nhưng tại sao lại sợ như vậy. Trong nháy mắt, Lý Chấn Quốc đã ra tới cửa. Chần Quốc vui vẻ chạy về phía anh. "Trần Thiếu!" Ông ta cúi đầu thật sâu và trực tiếp cúi xuống hơn 90 độ. "Trần Thiếu!!!" Những người điều hành nhóm phía sau ông ta cũng đồng thanh hét lên. Đúng vậy, thiếu gia trước mặt không phải ai khác, mà không phải chỉ là Trần Hạo bị gia tộc kia làm cho thê thảm sao? "Cái gì?" Lúc này, Dương Hạ và Lục Dương hoàn toàn ngây người. Nhất là Lục Dương, sắc mặt tái xanh. Trong mắt mình nghèo mạt rệp, thế mà là đại thiếu, ngay cả Lý tổng cũng phải cúi đầu cúi đầu? Hơi thở của họ dần dần nhanh và họ muốn tìm một nơi để núp. "Ừm, Lý tổng, tôi có chuyện muốn bàn với ông, vào phòng làm việc nói chuyện đi!" Trần Hạo gật đầu. " Vâng, Trần Thiếu!" Lý Chấn Quốc nói. Liền đi vào. " Đợi một chút!" Dương Hạ không khỏi gầm lên. "Hả? Vị tiểu thư này, ngươi có việc gì thế?" Lý Chấn Quốc nhìn cô. "Lý tổng, người có chắc là không nghe lầm, hắn tên là Trần Hạo, là người của trường học chúng tôi, không phải Trần Thiếu! Hắn làm sao có thể là Trần Thiếu?" Dương Hạ ngăn Lý Chấn Quốc lại. "Đương nhiên không thể làm sai, Trần Thiếu, còn gọi là Trần Hạo!" Lý Chấn Quốc giọng điệu bình tĩnh nói. "Không thể, đây là không thể!" Dương Hạ lùi lại hai bước, lời nói vừa rồi của Lý Chấn Quốc dường như không phải là lời nói, mà là một tiếng sấm, một tiếng sấm đầy hủy diệt, trong phút chốc đã xua tan mọi hy vọng và khao khát trong Dương Hạ. Lúc này, cô mất tất cả. "Tiểu Hạo!" Đừng nhắc đến bây giờ Dương Hạ sẽ hối hận như thế nào. " Được rồi, đã biết được thân phận đừng dây dưa nữa, ngươi đừng lo lắng, ta còn có chuyện phải làm!" Trần Hạo mặc kệ cô, mà đi thẳng vào biệt thự suối nước nóng. Chỉ có đám người sững sờ, còn có Dương Hạ tiếc nuối. "Trần Thiếu, lời anh nói là đúng. Gần đây quả nhiên có một biệt thự Vân Đỉnh đang đấu giá, anh có muốn mua không?" Trong phòng làm việc, Lý Chấn Quốc hỏi. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Lý Chấn Quốc liên hệ với Trần Thiếu này, không ngờ Trần Thiếu lại khác với những gì ông mong đợi. ông vốn tưởng rằng Trần Thiếu kém sang như vậy, cho dù biết thân phận, cũng cần một đoạn thời gian mới bộc lộ vẻ quyền uy. Sẽ xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng nhút nhát, xấu hổ, lương thiện nhưng điều mà Lý Chấn Quốc không ngờ là Trần Thiếu này lại rất giãn dị, tạo cho người ta cảm giác áp lực mạnh mẽ. Loại áp lực này quá trực tiếp, gần như không thở nổi. "Hừ, không chỉ ta muốn mua, mà ta còn muốn ngươi lập tức bắt đầu thành lập đội kỹ sư khai quật ngọn núi bên dưới biệt thự Vân Đỉnh, bên trong có một tảng đá cực lớn. Nó vô cùng hữu dụng đối với ta." ta giới hạn cho ngươi trong sáu ngày để hoàn thành nó, làm thế nào tùy ngươi xử lý, Ta không cần phải nói nhiều lời? " Trần Hạo nói. "Tôi... tôi hiểu rồi!" Lý Chấn Quốc muốn hỏi tại sao, nhưng lời nói ra đến môi, lại phải nuốt xuống. ông ấy biết rằng một số câu hỏi nên được đặt ra cho chính mình, và một số câu hỏi không thể tự hỏi được. "Trần Thiếu, tôi làm ngay!" ông ta trả lời. Công việc sắp xếp xong xuôi, Trần Hạo sẽ đợi mấy ngày tới. Tất nhiên, đây là cơ hội mà anh chưa bao giờ có được trong đời để quay lại quá khứ một lần. Cho nên tranh thủ nỗ lực này, anh sẽ bù đắp tất cả những gì tiếc nuối cho Đồng Hân. Lúc đó, anh luôn nói rằng sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Tuy nhiên, anh đã không tự mình làm dc điều đó. Đồng Hân liền xảy ra chuyện, có thể nói, anh cái gì cũng không có cho cô. Trần Hạo lần này thôi không nghĩ tới chuyện không ở cùng nhau, cái mà anh coi như chỉ là sáu ngày cũng khiến cho Đồng Hân vô cùng vui vẻ. Sau đó, Trần Hạo trở lại trường học. Anh đến chỗ của quán trà sữa. "Ông chủ, cho một ly trà sữa!" Trần Hạo nói. "Ngươi, ngươi, ngươi có tiền rồi sao? Ngươi không có tiền còn tới đây quấy rồi sao?" Ông chủ ns vẻ mặt lạnh lùng " Không cần thối!" Trần Hạo lúc này mới trực tiếp lấy ra 100 tờ tiền đưa cho hắn. Ông chủ sửng sốt: "đây không phải bị ăn trộm đúng không?" "Ngươi chỉ là bán trà sữa, bớt nói nhảm, nhanh lên!" Trần Hạo cứng họng ns. "ok tốt thôi!" Ông chủ không nói nhiều, ngay sau đó, một ly trà sữa đưa cho Trần Hạo. Trần Hạo nhận lấy, đi về phía bộ phận phát thanh của trường học. Tô Đồng Hân Trong phòng học. Lúc này trong lớp, một nam giáo viên đang nói giảng bài. Đột nhiên, cửa phòng học bị đẩy ra. Tất cả học sinh đều nhìn lên cửa. Nhìn thấy Trần Hạo cầm trà sữa, tất cả mọi người đều sững sờ. Rốt cuộc thì gần như toàn trường đều biết người này là một tên nghèo không có tiền, làm sao lại tới khoa phát sóng và dẫn chương trình? "Đồng Hân, nhìn xem, là hắn!" Tô Đồng Hân đang ghi chép, bị lây xong liền tỉnh táo lại. Ngẩng đầu nhìn người này, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi thoáng hiện lên một nét ửng hồng. "Bạn học này, bạn đang làm gì vậy? Bạn đang làm gì trong lớp của tôi?" Thầy giáo giơ gọng kính lên. Lạnh lùng hỏi. Trần Hạo mặc kệ, một tay đút túi, đi thẳng đến chỗ Tô Đồng Hân. "Đây là trà sữa anh nợ em, anh trả lại!" Trần Hạo đưa ly trà sữa đến trước mặt Đồng Hân. "Chà!" Một tiếng sói tru vang lên trực tiếp từ phòng học. Tiểu tử nghèo tội nghiệp đuổi theo con thiên nga trắng? Mẹ kiếp, một cảnh tượng kịch tính đột nhiên xuất hiện trước mặt, mọi người đều cảm thấy không chân thực! "Không... anh không cần trả, mau về đi!" Tô Đồng Hân cũng không ngờ hiện tại đột nhiên như vậy, có chút thất thần, có không ít nam nữ ánh mắt hung ác trừng lớn nhìn. "Thật ra anh còn nợ em hai thứ, không biết bao giờ mới trả lại cho em!" Trần Hạo nhìn cô, nghiêm túc nói. "Hai thứ gì?" Tô Đồng Hân ngượng ngùng hỏi. "Một lời hứa, một tấm lòng!"