“Chủ tử, Định quốc tướng quân đang chờ bên ngoài” “Ừ, lui xuống làm việc của ngươi đi” “Vâng” Trong lòng Ngọc Diệp dù hơi kinh ngạc về cách làm việc của chủ tử, nhưng ở bên cạnh hắn lâu ngày cũng thành quen, không nói nhiều mà lui ra. Ngón tay thon dài ma sát chiếc nhẫn kim cương tinh xảo ở ngón áp út, bộ dạng biếng nhác trước sau như một, Mộ Quân Duệ liếc nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, kẻ đã từng là tử tù, mà nay trở thành thuộc hạ của hắn – Tu La. “Ta trông đẹp mắt như vậy sao, Tu La?” Mộ Quân Duệ không phải không nhận ra cặp mắt màu đen đã nhìn mình một lúc lâu. “Quân Hoàng” Thấy Tu La hoảng hốt cúi đầu, Mộ Quân Duệ giễu cợt cười một tiếng. Như vậy cũng không tốt lắm. “Ngươi thích ta sao?” Mộ Quân Duệ giơ chân lên, vung vung. “Xin Quân Hoàng tha tội!” “Ha ha, cần gì sợ đến vậy, ta cũng không ăn thịt người!” Mộ Quân Duệ bước tới, ngón tay nâng lên cái đầu cúi thấp hết mức của Tu La. “Rất đẹp, màu đen thẳm, dường như có thể trông thấy bóng dáng hắn…” Vẻ dịu dàng trước mắt Tu La chưa bao giờ gặp qua, như dòng nước ấm làm tan băng, khiến người ta say đắm… “Quân Hoàng…” Tu La bất giác kêu lên. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân kì lạ này, trái tim Tu La cũng đã thuộc về hắn. Khí phách của hắn, vẻ tà mị của hắn, thủ đoạn của hắn, tất cả của hắn đều khiến Tu La rung động. “Suỵt! Đừng lên tiếng!” Ánh mắt dịu dàng trong phút chốc đóng băng khiến lòng người đau đớn. Tu La biết, Quân Hoàng của hắn đang xuyên qua ánh mắt hắn mà nhìn một người khác. Sự dịu dàng này không phải dành cho hắn, cho dù nhiều lần tự nhủ rằng không được phép, nhưng trong lòng Tu La vẫn đau đớn không kìm chế được, thậm chí là nảy sinh đố kị. Ngón tay vuốt ve gương mặt trắng noãn, Mộ Quân Duệ thở dài một tiếng. “Ai, Tu La, ngươi không thể yêu ta nha! Bởi vì ở đây của ta đã đầy ắp rồi” Ngón tay chọc chọc vào vị trí trái tim, Mộ Quân Duệ nhẹ nhàng cười. “Tu La, không thể yêu, nhớ kỹ chưa?” “Vâng! Tu La hiểu” “Tốt, ha ha. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi gặp Định quốc lão nhân thôi!” Vỗ vai Tu La, Mộ Quân Duệ hướng về phía con mồi của hắn. Tu La theo sau Mộ Quân Duệ, tự hỏi rốt cuộc là ai mới có thể chiếm được trái tim của Quân Hoàng đây? Thật muốn biết đến tột cùng là nữ nhân như thế nào! … Ánh mắt mơ hồ, khoé mắt thâm quầng trũng xuống, mi tâm có lẽ từng đầy sức sống, đáng tiếc hiện tại khô vàng, giống như thân cây héo úa, gần kết thúc sinh mạng. Đây từng là Định quốc tướng quân một thời hiển hách, bây giờ chẳng khác gì một lão già đáng vứt đi. Mộ Quân Duệ không giấu giếm vẻ xem thường, ánh mắt khinh miệt khiến người ta bất mãn nhưng vẫn mang theo lực uy hiếp bất khả xâm phạm. “Định quốc tướng quân, nửa tháng trước ta mời ngài tới, ngài đến cũng thật nhanh a!” “Thất hoàng tử! Là lão phu chậm trễ! Lão phu tuổi tác đã cao, có bệnh lâu ngày trong người, không thể đến đúng hẹn, xin Thất hoàng tử thứ lỗi! Ha ha!” Cho dù đã qua năm mươi tuổi, hắn vẫn giữ được phong thái như xưa, đáng tiếc, đó là “ngày xưa”. “A, vậy hả! Định quốc tướng quân, tuy rằng tấm lòng ngươi dành cho Ô Phương quốc thật đáng quý, nhiều năm qua cũng lập được không ít công lao, thế nhưng nếu thân thể không khoẻ, sao không giao ra binh quyền đi?” ……………………………………………………………….. “Vương gia, vương gia! Cô quốc truyền ra tin tức, nói Thất hoàng tử Ô Phương quốc sát hại Thái tử Cô quốc, muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước. Ta e rằng Mộ công tử sẽ gặp nguy hiểm” “Hừ! Quả nhiên là thông đồng với nhau! Nếu ta đoán không sai, Vũ Linh Vân Tiêu đã giúp Cô Nguyệt đoạt đế vị Cô quốc. Nếu không lấy thân phận của Cô Nguyệt, đế vị dễ gì tới phiên hắn! Có điều, hắn thật sự cho rằng Vũ Linh Vân Tiêu sẽ hợp tác với hắn ư? Hừ! Người kia ta từ nhỏ đã nhìn hắn trưởng thành, hắn thật sự không muốn làm đế vương sao? Miệng nói muốn thoát khỏi chốn hoàng cung, nhưng trong lòng lại không phải vậy. Hắn chỉ mượn cớ “báo thù” mà thôi, từ đầu đến cuối, dã tâm của hắn lớn hơn bất kì ai, đáng sợ hơn bất cứ ai!” Dận một quyền đấm vào cây cột bên cạnh. Hắn rất ít khi giận, mà lần này đúng là nổi giận rồi. Ngồi chờ chết như thế này tuyệt đối không phải là cách làm của hắn. “Vương gia, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Dận liếc nhìn Tước Hồ đang lo lắng, nói. “Ta đã dặn Hoá Nam triệu tập nhân mã, củng cố thế lực ở Vũ Linh quốc, Vũ Linh Vân Tiêu chắc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tước Hồ, ngươi đi gặp Tứ Kiêu, gọi bọn họ đến tìm ta lập ra kế hoạch. Lần này phải dùng hết sức rồi, Tước Hồ” “Vâng! Thuộc hạ hiểu!” “Tước Hồ, nếu lúc các ngươi đến xảy ra tình huống gì bất lợi, nhớ không được chạy tới, đừng trúng kế của tên kia” “Vương gia!” Dận cười khẽ, vỗ vỗ gương mặt lo lắng của Tước Hồ. “Vạn nhất nếu xảy ra chuyện, các ngươi phải chạy tới chỗ Mộ Quân Duệ, hiểu chưa? Cũng phải hết thảy nghe lệnh hắn, nếu không xem như phản bội ta” “Vương gia, thế nhưng…” Tước Hồ không phải không tin Dận, ngược lại từ trước đến nay nàng luôn xem lời hắn là chân lý, chưa từng có bất cứ hoài nghi gì. Nhưng bây giờ hoàn cảnh của Mộ Quân Duệ có thể xem như bị bao vây bốn phía, người kia quả thật có năng lực như vậy sao? Như thể nhìn ra lo lắng trong lòng Tước Hồ, Dận cho nàng một lý do. “Ta tin hắn” Lời lẽ dịu dàng khiến Tước Hồ rung động, một lúc sau nàng lộ ra nụ cười ranh mãnh. “Tước Hồ đã biết!” … “Vương gia” Tước Hồ đi rồi, một nam tử mặc áo xanh xuất hiện bên cạnh hồ nước, hành lễ với Dận, chính là Hoá Nam đã nhiều ngày đi điều khiển nhân mã. “A, là Hoá Nam sao” Dận nhu nhu huyệt thái dương, gần nhất không biết vì sao chỉ cần hơi mệt nhọc liền cảm thấy choáng váng. Trong lòng bực bội, Dận buông cây bút trên tay xuống, bảo Hoá Nam vào trong đình rồi nói. “Vương gia gần đây thân thể không khoẻ sao? Có cần mời đại phu đến xem không?” “Không sao. Hoá Nam, đã gọi mọi người đến hết chưa?” Dận nhấp một ngụm trà, cảm giác ấm áp tràn vào lòng, cũng không quan tâm lắm đến chút đau vặt này. “Vương gia, cần xem qua sao?” “Xem qua cũng tốt”. Dận trầm ngâm trong chốc lát, nói. “Hai ngày nữa đến xem một chút” Gần đây thân thể càng ngày càng không khoẻ, ngực rất khó chịu, Dận quyết định nghỉ ngơi một chút, liền nói với Hoá Nam. “Hoá Nam, ta nghỉ ngơi một chút, đến chạng vạng ngươi hãy tới tìm ta” ……………………………………………………………….. Lời Translator: Dịch tới đây mới nhớ truyện này là “sinh tử văn” ~