Edit: Teade
Beta: Hạ Y
____________
Yến Lâu cảm thấy mình nên có chừng mực, tốt nhất là vứt nỗi lòng nhảm nhí này đi, đừng thường hay lấy cớ đến hoàng cung.
Nhưng cậu rối rắm không bao lâu, đã phát hiện mình đến bên ngoài hoàng cung rồi, người đánh xe đang trừng mắt nhìn cậu như sợ cậu đi xe không trả tiền.
Yến Lâu xấu hổ trả tiền xong, nhìn cổng cung to lớn, cậu lại do dự, cậu vẫn cảm thấy tình cảm của loài người – nhất là tình yêu, là thứ không đáng tin cho lắm.
Yến Lâu không chấp nhận việc mình sẽ yêu ai, rung động nhất thời chưa chắc sẽ kéo dài, vừa gặp đã yêu không phải là tha thiết chân thành, cậu chỉ thích mặt của bệ hạ và cảm giác an toàn khi được người mạnh bảo vệ.
Trong cuộc đời vừa hay thiếu đi một người như thế, một người bảo vệ mạnh mẽ, một người có thể che mưa chắn gió cho cậu.
Hành vi lúc trước của Nicholas bù vào chỗ trống đó nên đấy mới là nguyên nhân khiến cậu rung động.
Cậu luôn nhìn thấu bản thân, lý trí sẽ khiến cậu so sánh giữa lợi và hại, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống thân thể quyết định trước lý trí.
Như thế rất nguy hiểm, Yến Lâu cho rằng mình nên dừng tổn hại đúng lúc, cho nên sau khi đứng vài giây ở cổng hoàng cung, cậu quyết tâm xoay người.
Bấy giờ, một chiếc xe ngựa chở đầy hoa tươi lướt qua người cậu, chạy thẳng vào hoàng cung, mùi hoa nồng nặc khiến cậu ngứa mũi hắt xì.
Cậu vừa che mũi xong, chợt nghe tiếng bàn tán ở cách đó không xa.
“Lại là hoa tươi đến từ thành Rhino à? Hoa nở đẹp quá đi!”
“A, tôi ngửi thấy hương hoa rồi, hấp dẫn hệt như đại nhân Cyril…”
Có người bất mãn sự say mê của những người kia với Cyril: “Triển vọng đâu, chẳng phải chỉ là một bao cỏ chỉ có cái mặt dùng được à?”
Vẻ đẹp của Cyril khiến cho anh ta có rất nhiều fanboy, chỉ cần có người nói gì không tốt về anh ta, sẽ có vô số người công kích.
“Nói gì đấy? Ở thành Rhino, sắc đẹp đứng hàng đầu, danh tiếng địa vị của đại nhân Cyril là thật!”
“Đúng thế! Ngay cả bệ hạ cũng thiên vị đại nhân Cyril, hoa tươi được thay đổi trong hoàng cung mỗi tháng đều là từ tay đại nhân Cyril!”
Yến Lâu nghe được tiếng bàn tán của bọn họ, cậu rút tay bịt mũi về, mặt hơi nặng nề.
Thiên vị?
Cậu nhớ đến ngày sinh nhật của Nicholas, thị nữ dẫn mọi người đi, Brian lại cố ý đi với Cyril, hình như địa vị khác hẳn so với người khác.
Yến Lâu đến hoàng cung vài lần, lần nào cũng thấy hoa tươi nở rộ cực kỳ xinh đẹp, mùi hoa thoang thoảng khắp trong ngoài hoàng cung.
Lần đầu tiên cậu thấy chúng nó, đã cảm giác không ăn nhập với hoàng cung trang nghiêm túc mục này, chúng nó rất tươi đẹp, đẹp như Cyril vậy, thì ra là do bệ hạ thiên vị à?
Yến Lâu khó lòng tưởng tượng Nicholas sẽ thiên vị ai đó, cậu ngẫm nghĩ một tí là thấy khó chịu cả người, bong bóng chua lét bay ào ào ra ngoài, như thể cậu ăn một lúc cả tấn chanh, răng ê gần chết.
Đệch, còn dừng tổn hại gì nữa, dừng chua trước đã!
Yến Lâu quay đầu đi vào hoàng cung, vừa vào cổng đã bị thủ vệ cản lại.
Cậu sử dụng truyền tống trận đi đi về về bình thường, vì truyền tống trận kia dành cho thành chủ, thủ lĩnh mở ra, nhưng thủ vệ ở cổng không biết cậu là ai, thấy người lạ đến thì phải cản lại.
Yến Lâu nhìn chiếc xe hoa tươi chạy như bay vào hoàng cung, càng chua!
Ánh mắt thủ vệ cản cậu lại sáng như đuốc, miễn cưỡng khiến Yến Lâu đang ghen bình tĩnh lại, ngoài mặt cậu thản nhiên xác minh thân phận, không bao lâu sau là được thả vào.
Hoàng cung rất lớn, hành lang dài quanh co phức tạp, cung điện to lớn xa hoa, cảnh trí vườn hoa chằng chịt tự nhiên, nhưng Yến Lâu không có lòng dạ thưởng thức, cậu cố gắng đè nén cảm giác chua xót, khiến não bình tĩnh trở lại.
Bất kể quan hệ giữa Cyril và bệ hạ là gì, có đúng là được thiên vị hay không, cũng không liên quan đến chủ tiệm, cậu không có tư cách can thiệp.
Trừ phi là cậu điên rồi mới chạy đến trước mặt bệ hạ hỏi quan hệ giữa ngài và Cyril là gì.
Rõ ràng là Yến Lâu không điên, cậu vẫn là người lý trí to hơn tình cảm.
Thay vì nghĩ những thứ này, không bằng nên nghĩ kĩ làm sao báo kế hoạch của mình cho Nicholas nghe, để thu lợi từ đó.
Cậu liên hệ tác giả xong, lại chạy đến căn cứ nghiên cứu, mục đích duy nhất là suy nghĩ cho Nicholas, muốn dẫn dắt dư luận củng cố sự thống trị của y trước, nhưng về mặt khác cũng là vì để ý đến ích lợi của nó.
Cậu biết rõ lãi sau khi ngành giải trí phát triển nhiều đến mức nào, ví dụ như thành Budden có ngành giải trí phát triển nhất ở thế giới Hắc Ám, luôn chiếm vị trí đứng đầu trong ngành tài chính.
Yến Lâu chưa bao giờ là người hiền lành, là một thương nhân đủ tư cách, dĩ nhiên là cậu sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.
Mặc dù hôm nay không phải ngày lễ gì, nhưng Nicholas vẫn bận rộn sự vụ như trước, nhìn đống văn kiện chuyện công chồng chất thành núi kia là biết ngay.
Thị nữ dẫn cậu vào phòng đọc sách, Nicholas đang cúi đầu phê duyệt công văn, ngọn đèn êm dịu hắt vào mái tóc màu trắng bạc kia khiến nó như phát sáng nhàn nhạt.
Yến Lâu bình tĩnh nhìn y một lát, vị chua cuồn cuộn quanh người bỗng từ từ im ắng xuống, ừm… bệ hạ vẫn đẹp trai như thế!
“Ta phát hiện cậu cứ thích nhìn ta.” Nicholas khẽ giương mắt lên: “Cậu nhìn gì thế?”
Yến Lâu hơi cứng lại, sau đó bình tĩnh không cảm xúc học Glan khen một tràng: “Bệ hạ anh minh thần võ, văn võ song toàn, khí phách hiên ngang, vừa có tài vừa có sắc, yêu nước thương dân…”
“Được rồi được rồi!” Tay Nicholas run lên làm rơi bút, vội cắt lời cậu.
Yến Lâu không nhịn được bật cười, mỗi ngày nghe Glan khen lấy khen để đúng là giúp cậu rèn luyện da mặt và vốn từ.
Nicholas nhéo ấn đường một cách bất đắc dĩ, lỗ tai hơi đỏ lên, rõ ràng là vì được khen bất thình lình.
Là một vị vua có quyền lực cao nhất, dĩ nhiên bình thường luôn có rất nhiều người nịnh hót y, nhưng bọn họ ngại ngùng uy quyền của y nên không dám làm quá, người trắng trợn khen y trước mặt không nhiều lắm, Yến Lâu chính là người đầu tiên.
“Người của thế giới Âm Dương các cậu… đều thế à?”
Yến Lâu mỉm cười, mơ hồ đáp: “Chắc vậy.”
Cậu không thể nói là do da mặt bệ hạ ngài quá mỏng, không chịu nổi lời khen đúng không?
Đừng nói, trêu ghẹo bệ hạ thật thú vị! Có phải là cậu nên về học hỏi kinh nghiệm từ Glan?
Nicholas hỏi: “Cậu tìm ta vì chuyện gì?”
Yến Lâu đàng hoàng lại, nói về kế hoạch và mục đích của mình một cách rõ ràng rành mạch.
Nicholas nghiêm túc nghe cậu nói, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, chờ cậu nói xong một lúc lâu mới nói: “Cậu vất vả rồi.”
Đúng là chuyện này đáng nên cân nhắc, Nicholas sẽ không vì khai dân trí mà mặc kệ dư luận tự do phát triển, tai họa ngầm như Quang Minh Thần Giáo, y không thể không đề phòng.
Yến Lâu nói: “Thần đã bảo gia tộc trong thành Angus giúp đỡ tuyển chọn người, tin là không bao lâu nữa sẽ có thể thành lập một nhóm người.
Đến lúc đó bọn họ viết văn về vùng đất thế giới Hắc Ám, có thể làm thành kịch bản phát triển điện ảnh truyền hình.
Bằng cách này, chuỗi công nghiệp dần được hình thành, không chỉ làm phong phú đời sống giải trí của cư dân mà còn phát triển tài chính kinh tế.”
Chuyện chọn lựa người tài thì chỉ cần Nicholas dặn dò một câu là sẽ có người làm tốt, nhưng sau khi nghe Yến Lâu nói xong, y suy tư vài giây là gật đầu.
Thành Angus được xây quá muộn, căn cơ không ổn, cần phải bồi dưỡng một gia tộc, y cảm thấy rất hài lòng với chuyện này.
“Về mặt điện ảnh truyền hình, nếu không được truyền tín hiệu ổn định thì khó mà thực hiện được.” Yến Lâu nói: “Trước khi giải quyết được vấn đề truyền tín hiệu, chúng ta có thể bồi dưỡng một nhóm người phù hợp, làm tốt giai đoạn chuẩn bị.”
Nicholas gật đầu nói: “Chuyện này có thể giao cho Cyril, thành Rhino phù hợp nhất với nó, Cyril, cũng có đủ uy vọng và nền móng trong lòng dân, anh ta là người thích hợp nhất cho chuyện này.”
Vẻ mặt Yến Lâu hơi tối tăm, cậu biết với danh hiệu của hoa và người đẹp của thành Rhino thì đúng rằng nó là chỗ tốt để phát triển điện ảnh truyền hình.
Người đẹp thành Rhino là người tốt nhất để chọn làm thần tượng ngôi sao, nhưng mà Cyril…
Nói thật là cậu không muốn đồng ý, nhưng cậu không có lý do phản đối.
“Sao thế?” Nicholas nhạy bén phát hiện cảm xúc của cậu: “Cậu và Cyril có mâu thuẫn à?”
Yến Lâu mấp máy môi, miễn cưỡng cười nói: “Không có, chỉ là thần không quen thủ lĩnh này, không biết có thể hợp tác hay không.”
Nicholas nghĩ đến tính tình ngang ngược không nể mặt ai của Cyril cũng thấy đau đầu.
“Cyril… anh ta bị gia tộc Elanser cưng chiều quá mức, tính tình hơi kiêu căng thất thường.
Nếu cậu nói chuyện với anh ta thì đừng vòng vo, có thể là anh ta không hiểu.
Anh ta thích nói thẳng, hoặc có gì đắc tội thì cậu khoan dung một chút.” Nicholas nói: “Nếu cậu không muốn nói chuyện với anh ta thì có thể chuyển lời cho Brian.”
Thái độ bảo vệ của Nicholas khiến nụ cười trên mặt Yến Lâu sắp tan mất, cảm giác ghen tuông lại trào lên, không đè nén được.
Thấy vẻ mặt đen kịt của cậu, Nicholas khẽ nhíu mày hỏi: “Yến Lâu, đã bao lâu rồi cậu không nghỉ ngơi?”
Yến Lâu sửng sốt, sau khi cậu bước vào thế giới Hắc Ám vẫn luôn liên tục làm việc, nghỉ ngơi hai, ba lần gì đó.
Trước đó cậu nhắm mắt nghỉ ngơi cả đêm ở rừng rậm nguyên thủy, thực tế là cậu không hề ngủ thật, sau khi về cửa hàng búp bê xong, không làm việc thì cũng là góp một viên gạch cho kế hoạch của mình, nói thế thì cũng đã lâu rồi cậu không nghỉ ngơi.
Nhưng quỷ hồn đâu cần ngủ, cho dù tinh thần mỏi mệt thì cũng chẳng ảnh hưởng lớn đến cậu.
Nicholas không cảm thấy như thế: “Trời sắp sáng rồi, ngày mai còn phải thẩm quyết giáo đồ liên quan đến Quang Minh Thần Giáo và Kosselin bên ngoài thành, cậu muốn đi xem không?”
Yến Lâu suy nghĩ một lát là gật đầu, chuyện này cậu có tham dự thì sau này phải chú ý là đúng.
Nicholas nói: “Thường xuyên sử dụng truyền tống trận sẽ tiêu hao thể lực, hay là cậu ở lại hoàng cung, ta bảo người ta chuẩn bị chỗ cho cậu nghỉ ngơi.”
Yến Lâu mở to mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm, ngủ lại hoàng cung? Thế mà còn có chuyện tốt như này á?
Cậu hoảng hốt đi ra khỏi phòng đọc sách, thị nữ dẫn cậu đến phòng khách ở thiên điện, trên đường đi, một cục màu cam chạy nhanh ra từ sau bình hoa, không thắng kịp va vào chân cậu, sau đó nằm lên giày cậu.
Coi cái tư thế thành thạo linh hoạt này và tiếng kêu mềm mại, chính là tên nhóc Kẹo Mềm.
“Ê hê, lâu rồi không gặp nhóc này.” Yến Lâu ngồi xổm xuống gãi cằm nó: “Mày có khỏe không?”
“Meo!” Kẹo Mềm nhiệt tình giơ hai chân ôm tay cậu, mặt lông mềm mềm cọ cọ tỏ vẻ không muốn xa rời.
Yến Lâu mỉm cười dịu dàng hơn nhiều, ngay khi cậu đang định ôm Kẹo Mềm lên, một tiếng “meo” mềm mềm lại vang lên từ sau bình hoa, sau đó một bóng dáng màu cam to lớn chậm rãi đi đến.
Mấy ngày không gặp, Kẹo Dẻo lại mập hơn một tí, bụng phình to, lúc đi đứng gần như dán bụng xuống đất, lông mao cũng xù lên, nhìn qua bốn cái chân ngắn nhỏ có vẻ không chống được cái thân tròn vo của nó, khiến nó bước đi từng bước rất khó khăn.
Yến Lâu lo lắng nhìn Kẹo Dẻo mập mạp, mặc dù mèo mập thì dễ thương nhưng mập quá dễ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Cậu ôm Kẹo Dẻo lên, sức nặng trên tay khiến người ta lo lắng: “Kẹo Dẻo, có phải mày nên giảm béo rồi không?”
Kẹo Dẻo quất cái đuôi to vào tay cậu, biểu thị sự bất mãn của mình, nó không mập, chỉ lắm lông thôi! Huống chi trong quan niệm của họ nhà mèo, hình thể cường tráng tượng trưng cho sức mạnh, mập thì địa vị mới vững chắc chứ!.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
69 chương
75 chương