Edit: Teade
Beta: Hạ Y
________
Yến Lâu ăn cơm trong hoàng cung, trước khi về, Brian còn đưa cho cậu một cái hộp gấm, trông hơi quen mắt.
“Bệ hạ dặn dò đấy.” Brian nói: “Nói là tiền thưởng… hằng tháng của cậu.”
Yến Lâu cầm hộp ước lượng, cười nói: “Cảm ơn bệ hạ giúp tôi.”
“Ừ.”
Cậu cầm tiền thưởng mà Nicholas ban cho quay về cửa tiệm búp bê, trước khi bước vào truyền tống trận, cậu cảm giác hình như mình đã quên cái gì đó.
“Chủ tiệm quay về rồi!” Hughes vui vẻ đứng lên chào đón: “Nghe nói thành Sevidro có chuyện, tôi còn đang lo lắng đây này!”
Hàng loạt Kill đi theo quay về phòng búp bê, Hughes nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Đường Cát đâu?”
Yến Lâu: “…”
Đường Cát đang ở thành Sevidro học nghề thành công, chuẩn bị bộc lộ tài năng thì không tìm thấy lão đại nhà mình đâu: QAQ
“A… có lẽ là nó vẫn còn ở thành Sevidro, tôi quay về đón nó.”
Yến Lâu sờ mũi, định quay về truyền tống trận lần nữa, một vầng sáng lóe lên, bóng người xuất hiện trong trận truyền tống – đó là Đường Cát được Sisen ném về.
“Chủ tiệm…” Đường Cát yếu ớt nhìn cậu, vẻ mặt ai oán như một người phụ nữ bị vứt bỏ.
“Khụ, xin lỗi cậu, là lỗi của tôi.” Yến Lâu xấu hổ nói: “Trên đường có chút việc, tôi và bệ hạ họp hai ngày trong cung, quên đón cậu về.”
Cậu lấy hộp gấm trong tay ra, nói: “Vừa đúng lúc, đây là thứ bệ hạ cho tôi, giao cho cậu xử lý nhé.”
Đường Cát nhận lấy, nhìn cái là hai mắt tỏa sáng: “Là Tuyết Liên Núi Orm, tôi cảm thấy tôi lại có thể làm điều đó rồi! Chủ tiệm chờ tôi nhé, tôi lập tức trổ tài cho anh xem!”
“Khoan đã…” Yến Lâu vội gọi nó lại: “Tôi vừa ăn cơm về từ hoàng cung.”
Đường Cát lại bắt đầu ai oán.
“Cậu… haiz, đi đi, làm một món thôi, cho tôi xem thành quả học tập của cậu.”
Đường Cát lập tức vui sướng: “Được, xong ngay đây mà!”
Nói là xong ngay nhưng Yến Lâu phải đợi hơn một tiếng mới trông thấy bát canh mà Đường Cát đã nấu cẩn thận, một bát canh to màu trắng ngà thơm ngào ngạt.
Yến Lâu ngửi được năng lượng nồng đậm, có hương khí băng tuyết lành lạnh, lại có mùi thơm thanh nhã nhẹ nhàng, có vẻ rất thanh tịnh giữa mùi hương nồng nàn.
Món canh vào miệng, không có chút vị tanh nồng nào, chỉ có vị tươi mới nguyên chất.
Yến Lâu hơi kinh ngạc: “Canh xương?”
“Vâng, đây là canh đậm đà được nấu từ xương ống, với các nguyên liệu giàu dinh dưỡng như nấm, củ cải, củ sen.” Đường Cát giới thiệu các thành phần được sử dụng trong món canh, sau đó nói về quy trình, hương vị và giá trị dinh dưỡng, rồi nhìn cậu với vẻ mong chờ.
Yến Lâu khựng một lát, mỉm cười nói: “Được, tiến bộ hơn lúc trước nhiều đấy.”
Đường Cát vui vẻ nói: “Cảm ơn chủ tiệm, anh ăn nhiều một tí đi, rất bổ đó, anh họp hai ngày rồi, chắc chắn rất mệt.”
Yến Lâu bị nó khuyên, liên tục ăn hai chén rưỡi, sau đó no căng.
Từ lúc thành quỷ, có cái bụng ăn mãi không no, đây là lần đầu tiên cậu cảm giác được cái gì gọi là no căng.
Cũng may là Đường Cát đi đến phòng bếp dọn dẹp đồ này kia, cậu nhìn về phía Hughes đang dỗ con nít, nói: “Cậu có muốn ăn không?”
Hughes do dự một lát, bèn chia sẻ một tí với cậu.
Năng lượng của canh rất nhiều, cũng có lợi với búp bê, nhưng đó cũng không phải là thức ăn có năng lượng tinh khiến, búp bê mà ăn thì cần tiêu hóa, cho nên nó chỉ có thể nếm thử chút vị.
“Rột!”
Hai người không chú ý một cái là một cục màu vàng nhảy vào chén canh của Yến Lâu, hút rột rột sạch sẽ toàn bộ nước canh.
Yến Lâu im lặng một lát, nhấc Dorothy ướt sũng nặng trịch ra, dở khóc dở cười nói: “Dorothy, em không biết bông hút nước hút dầu rất khó giặt à?”
Dorothy: “Ợ!”
Yến Lâu: “Nếu không giặt sạch được, sau này em chính là một cục dầu!”
“Ức, khò khò… ức!” Dorothy thở hổn hển hai tiếng kháng nghị, rồi nằm “bẹp” ra bàn ngủ.
Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể cô nhóc đang tăng lên, Yến Lâu lắc đầu bất đắc dĩ: “Chắc tỉnh ngủ là tăng cấp luôn, nhưng mà… khó giặt sạch nước canh này lắm, không bằng nhân dịp này đổi cơ thể cho cô nhóc luôn.”
Vừa hay trước đó cậu đã có kinh nghiệm chế tạo búp bê của bà Lan, vẫn chưa tự tay thử.
Nhớ đến Lan Y, Yến Lâu tiện thể hỏi: “Bây giờ Lan Y sao rồi?”
Hughes nói: “Mấy ngày sau khi đến cửa hàng búp bê, tình hình của cô ấy ổn định hơn một chút, mỗi ngày sẽ tỉnh táo một khoảng thời gian, bình thường cô ấy luôn ở vườn hoa.”
Yến Lâu liếc nhìn, cô ấy đang ngồi trong vườn hoa nhìn hai con thỏ đầy sức sống, mỉm cười thoải mái, có vẻ là thích ứng được với nơi đây rồi.
Cậu ngẫm nghĩ, nói với Hughes: “Lấy vài món ăn có năng lượng tinh khiết cho cô ấy ăn, ít nhất là bảo đảm tình hình ổn định của cô ấy.”
Chờ Lan Y thích ứng với cuộc sống ở cửa hàng búp bê, cậu có thể tìm cơ hội tăng vài linh văn cho cô ấy, coi như báo đáp sự giúp đỡ của bà Lan.
“Vâng!”
Ngoại trừ Lan Y, trong vườn hoa còn có hai vị khách quen đang ở, là Glan và Vivian.
“Hai con bé kia thì sao?”
Hughes cười nói: “Bọn họ chơi với đám búp bê vui lắm, gần đây còn nghĩ cách tạo ra phó bản cho búp bê, nghe nói là có đầu mối rồi.”
Yến Lâu gật đầu hài lòng, hy vọng hai đứa nhóc kia có thể trở thành người giúp đỡ cậu sớm chút.
Cậu không làm phiền bọn nó, sau khi quan sát xong là ôm Dorothy đang ngủ say đến phòng làm việc.
Đối với búp bê bình thường, sẽ không đổi thân thể ngay mà chỉ đổi vài bộ phận, linh kiện trên người, như thế có lợi cho sự hòa hợp linh thể và thân thể của chúng, quá trình cũng tương đối ổn định.
Nhưng Dorothy… ngại quá, lúc cậu làm ra cô nhóc, đồ quá đơn giản, trên người cô nhóc không có bao nhiêu linh kiện.
Cậu đặt Dorothy đang ngáy khò khò vào rổ có lót vải nhung, lắc đầu rồi lấy vài vật liệu đến, lần này cậu phải thử làm một con búp bê hình người.
Muốn tăng cấp búp bê lên, ngoại trừ bổ sung năng lượng cho linh thể tăng trưởng, còn có thể thay thế vật liệu làm cơ thể.
Ví dụ như thay sợi bông bình thường thành sợi tơ được sản xuất ở thế giới Ma Thuật, trong sợi tơ ẩn chứa năng lượng ma thú, chờ sau khi búp bê dung hợp xong, sức mạnh cũng sẽ tăng lên.
Dorothy là con búp bê đầu tiên của cậu, mặc dù Yến Lâu không nói nhưng vẫn thiên vị cô nhóc trong lòng.
Sau khi cẩn thận lựa chọn đối chiếu, cậu chọn nhung tuyết và lụa bạc, hai chất liệu này không cao cấp nhưng nhẹ và tốt nhất cho Dorothy vào lúc này.
Bà Lan là một nghệ nhân lão làng khéo tay thông minh, có thêm kinh nghiệm của bà ấy, Yến Lâu cảm giác cậu chế tạo búp bê rất dễ dàng, chẳng những linh hoạt dùng kim mà tốc độ may cũng nhanh hơn, ngay cả vài kỹ xảo dùng kim cũng không cần học mà biết.
Cậu cảm thấy mình đã tiến một bước dài cho việc trở thành nghệ nhân cấp bậc thầy.
Khâu mắt xanh cho búp bê, cài tóc mỏng và mặc chiếc váy nhỏ xinh vào, Yến Lâu kiểm tra một lát, nghĩ đến cái thói hay nhảy nhót lên xuống của Dorothy, người ba già bèn không lưu tình mà đổi váy thành quần yếm.
“Ừm, cũng được đó.” Yến Lâu hài lòng đặt búp bê đã làm xong vào rổ nhỏ bên cạnh, cậu khều khều Dorothy còn đang ngáy khò khò, lắc đầu bất đắc dĩ: “Ngáy to thế nhỉ…”
Vừa làm xong thân thể, tiếp theo là thứ quan trọng nhất, dời hồn!
Có đến hai trăm, ba trăm điểm bùa được ghi lại trong sách hướng dẫn, một nửa là sử dụng để đề cao linh văn của linh thể, phần lớn chúng nó có thuộc tính thiên hướng.
Một nửa còn lại thì phức tạp hơn, một số là xóa trí nhớ của búp bê, thai nghén lần nữa, có kích phát tiềm năng, hạn chế hành vi của búp bê, có tăng cường khả năng ở vài lĩnh vực nào đó…
Phần nhỏ nhất trong đó là linh văn cơ bản cần nắm vững, chẳng hạn như “khởi linh văn”, “trấn linh văn” và “dung linh văn”.
Ý nghĩa như tên, “khởi linh văn” có thể khiến linh văn trong cơ thể búp bê, tính cả linh hồn thành tách biệt khỏi cơ thể ban đầu, trấn linh văn có thể củng cố linh thể, còn dung linh văn thì có thể làm cho linh thể và cơ thể mới dung hợp nhanh hơn.
Những linh văn cơ bản này, cậu đã luyện thuần rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ra tay.
Cậu chọt bụng nhỏ mềm mềm của Dorothy, tay đầy nước canh dầu.
Cậu bật cười nói: “Tôi cố gắng một lần, em cũng phải cố gắng đấy!”
Bụng nhỏ của Dorothy phập phồng một tí, như là đang hừ hừ.
Yến Lâu cầm lấy bút linh văn, cẩn thận vẽ linh văn đầu xuống, đồ án linh văn rất suôn sẻ, nhưng bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
Khởi linh văn lơ lửng trên thân thể tròn vo của Dorothy, ánh sáng nhu hòa từ từ hạ xuống, kết nối với linh văn trong cơ thể Dorothy.
Đợi hai linh văn kia bắt đầu quấn quýt nhau, Yến Lâu giơ tay nhẹ nhàng móc vào bên cạnh khởi linh văn bằng ngòi bút, lực nhẹ như gió phất qua lông tơ, gần như hai linh văn không hề dao động.
Yến Lâu không sốt ruột, cậu giữ nguyên độ mạnh yếu vững vàng mềm mại như thế, chậm rãi di chuyển theo khởi linh văn hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi linh văn trong cơ thể Dorothy rung động rõ ràng, Yến Lâu tập trung tăng độ mạnh từ từ, để linh văn lắc lư càng lớn.
“A…” Dorothy đang ngủ bỗng hừ hừ, dao động linh văn khiến cô nhóc bất an theo bản năng.
“Không sao cả Dorothy.” Yến Lâu nhẹ nhàng dỗ: “Ngủ tiếp đi em, tỉnh ngủ là em đã có được thân thể mới xinh đẹp hơn.”
Ý thức của Dorothy dần bình tĩnh lại, cô nhóc có niềm tin mãnh liệt với người sáng tạo ra mình, trước khi ngủ say còn lẩm bẩm cái gì đó không rõ ràng.
Yến Lâu khẽ cười nói: “Em đang mong chờ thân thể mới à? Tôi đảm bảo đẹp hơn em bây giờ nhiều, ít nhất là không có dầu, dĩ nhiên là có đầu, chân, có mặt mũi, cái gì cần có đều có cả.”
Dorothy lại bắt đầu ngáy khò khò vui vẻ.
Yến Lâu lắc đầu bất đắc dĩ, thì thầm: “Một cô bé mà ngáy to thế, rốt cuộc là học từ ai đấy?”
“Khò khò… ức…”
“Em đang nói mớ trả lời đấy à?” Yến Lâu lại cười nói: “Mơ mà còn nói tiếp được?”
“Ừng ực…”
Móc linh văn lặp lại hơn một tiếng, quá trình này rất nhạt nhẽo, còn hao phí tinh thần, may là cuối cùng cậu cũng thành công móc linh văn ra được.
Hai linh văn một trên một dưới lôi kéo nhau, lẳng lặng bay lơ lửng trên quả cầu lông màu vàng.
Yến Lâu chuyển linh văn qua thân thể mới, sau đó vung bút hủy diệt khởi linh văn, linh văn kia từ từ nhập vào thân thể mới.
Thân thể mới và linh văn vẫn chưa khớp nhau, linh văn trôi nổi trong thân thể, bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra ngoài.
Yến Lâu bình tĩnh giơ bút bắt đầu vẽ, lần này cậu vẽ linh văn với kích thước bằng đầu ngón tay, nhưng độ phức tạp rất cao.
Sau khi vẽ xong cái đầu tiên, cậu cầm bút lên dung nhập nó vào khớp linh văn, mối liên kết của cái khớp này và thân thể lập tức trở nên chặt chẽ.
Linh văn có bao nhiêu điểm khớp là cậu đều vẽ bấy nhiêu trấn linh văn vào hết, cuối cùng dung nhập thêm một dung linh văn, để ngăn cách giữa thân thể mới và linh thể biến mất.
Hoàn thành tất cả những thứ này, Dorothy vẫn ngủ yên như trước.
Yến Lâu nhẹ nhàng thở ra, xoa thái dương, ngửa ra sau tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi..
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
69 chương
75 chương