Editor: Rain Beta: Hạ Y _________ Nhân khi cảnh sắc sáng sớm tốt đẹp, bọn họ lại nhàn rỗi không có việc gì làm, Tô Xảo Nguyệt kéo Trần Cấp ra ngoài đi dạo. “A Cấp, anh nhìn nơi đó kìa, đó có phải là quả xoài không?” Mặt của Tô Xảo Nguyệt kinh ngạc chỉ vào một cây lớn xanh tươi, trên cây treo đầy quả xoài lớn màu xanh điểm chút vàng. “Muốn ăn à?” Trần Cấp buồn cười, nói: “Em đợi chút, anh đi hái cho em hai quả.” “Ừm.” Tô Xảo Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá to ở ven đường, đợi bạn trai quay lại. Hái xoài thì không khó cũng không cần phải trèo cây, chỉ là bây giờ phần lớn xoài đều xanh, Trần Cấp nhảy lên một lúc mới tìm và hái được mấy quả xoài chín xuống. Anh ta ôm xoài về đi tìm Tô Xảo Nguyệt nhưng lại không thấy bóng dáng của cô ta ở chỗ cũ nữa. “Nguyệt Nguyệt?” Trần Cấp chần chừ nhìn xung quanh, nếu như ở trong hiện thực thì cô ta có thể chỉ là có chuyện rồi rời đi một chút nhưng ở trong phó bản thì anh ta không thể yên tâm được. Sau khi tìm một vòng ở xung quanh vẫn không thấy Tô Xảo Nguyệt, sắc mặt Trần Cấp thay đổi, anh ta ném xoài vừa hái xuống và vội vàng trở về tìm những người chơi khác. Trang đại tiểu thư vừa ngủ dậy, vẫn còn mơ hồ. Nhóm người Tề Kỳ thức đêm để may búp bê nên tinh thần của từng người đều không tốt, sáng sớm lúc đang nghỉ ngơi còn bị nhóm búp bê thay nhau hù dọa, cực kỳ bi thảm. Mà ở trong căn nhà của nhóm người Diệp Hương thì trống không, không có một người nào. Mặc dù những người chơi không quen thuộc với nhau lắm nhưng mọi người đều theo đuổi đến cùng, nhóm người Tề Kỳ thu dọn đồ vật và ra ngoài giúp đỡ tìm người. Trong phó bản nguy hiểm trùng trùng, bởi vì giải quyết xong vấn đề khó trước nên nhóm người Tô Xảo Nguyệt có chút hời hợt, trên thực tế căn cứ vào một nơi ăn người không nhả xương ra này, cô ta chỉ là một cô gái, thời gian kéo dài sợ rằng không về được nữa rồi. Cân nhắc đến nơi mà có xác suất xảy ra chuyện cao nhất, ngoại trừ hai cô gái ở lại trong thôn hỏi người ra thì nhóm Tần Trạch Giang chạy thẳng đến rừng búp bê. Bọn họ đoán không sai, Tô Xảo Nguyệt quả thật ở rừng búp bê, chỉ là người ra tay không phải là búp bê của rừng búp bê mà là Hứa Minh Sơn. Anh ta cõng Tô Xảo Nguyệt đang hôn mê đến gần rừng búp bê, Dương Chiêu lấy một sợi tơ màu đen mảnh quấn trên cổ của cô ta, một cái chớp mắt sợi tơ đã biến mất không thấy đâu. “Tôi ở đây khống chế cô ta, anh tìm cơ hội đi lấy búp bê, lấy được lập tức đi, không được ở lại lâu.” Dương Chiêu dặn dò. Hứa Minh Sơn gật đầu: “Tôi biết rồi, anh yên tâm.” Tô Xảo Nguyệt trên mặt đất run rẩy đứng lên, mở mắt mơ hồ ngơ ngác, cô ta có chút cứng nhắc đi về phía rừng búp bê, động tác đi dần dần thay đổi từ cứng nhắc sang tự nhiên. Một con rồi lại một con búp bê hiện ra từ nơi sâu ở trong rừng, bọn nó nhìn chằm chằm Tô Xảo Nguyệt, không nhịn được mà muốn ăn máu thịt tươi mới. Lại một người tới tìm chết, tốt quá rồi! 21 đứng trên cành cây, nó cũng hưng phấn khát khao nhưng 21 lại muốn nhiều hơn hẳn so với những con búp bê khác. “Người này không phải do chúng ta đưa đến, không bình thường.” 21 vỗ tỉnh những búp bê xung quanh: “Các anh đi trông coi ở vùng lân cận, nhìn xem còn có đụng phải người nào nữa không, chúng ta không thể bỏ qua một người nào.” Đám búp bê bị gọi tên có chút không hài lòng, nhưng căn cứ theo địa vị và sự uy tín của 21 trong đám búp bê, bọn nó miễn cưỡng tách khỏi nhóm để đến canh gác ở mép rừng. Nghĩ đến việc đã lỡ mất một miếng máu thịt tươi mới, búp bê canh gác có chút tiếc nuối xoa bụng. Lúc này, một chiếc đầu hiện ra từ giữa những chiếc lá, một con búp bê khác vui vẻ vỗ lên vai của nó: “Anh nhìn kìa! Thật sự có người, người sống đấy!” Nghe vậy, mấy con búp bê chấn động, nhìn theo hướng chỉ tay của nó, quả nhiên có một người lén lút đi đến gần rừng. Một con búp bê hiện ra nụ cười tham lam: “Đợi khi tôi cắn nát yết hầu của anh ta, tiếng gào thét vỡ òa của anh ta nhất định là nốt nhạc đẹp nhất trên thế gian này!” Một con búp bê khác chẳng còn lời gì để nói, đẩy nó: “Đi đi, đừng giả vờ giả vịt nữa, có mệt hay không vậy?” “Anh thì hiểu cái đếch gì!” Con búp bê kia tức giận nói: “Thằng cha không hiểu gì về tao nhã hết, chỉ biết ăn!” “Thế anh có ăn không?” “Ăn!” Dương Chiêu khống chế Tô Xảo Nguyệt quanh quẩn ở mép bên trong rừng, lần nào giẫm vào trong rừng là sẽ lập tức kéo ra, không phải anh ta nghĩ cho tính mạng của Tô Xảo Nguyệt mà là vì kéo dài thời gian cho Hứa Minh Sơn. Đi đi lại lại mấy chuyến để dụ đám búp bê chạy theo, sau mấy lần búp bê không kiên nhẫn nữa, một con búp bê trực tiếp nhảy xuống dưới cây và kéo cánh tay của Tô Xảo Nguyệt, lôi kéo cô ta vào trong rừng. Dương Chiêu chuẩn bị tinh thần khống chế người chạy ra ngoài nhưng búp bê liên tiếp bổ nhào đến, bọn nó dường như muốn nhấn chìm thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Xảo Nguyệt. Răng sắc của búp bê đâm vào trong máu thịt, sự đau nhức đã đánh thức Tô Xảo Nguyệt đang hôn mê, cô ta vùng vẫy lên trong vô thức nhưng sự khống chế của sợi tơ trên cổ đã ràng buộc động tác của cô ta. “Ô… cứu, cứu mạng, A Cấp…” 21 hất búp bê khác ra, há miệng cắn xuống đúng cổ của cô ta, mắt thấy cô ta sắp toi mạng ở miệng của búp bê, một tấm thẻ bay đến, mạnh mẽ đâm vào sau lưng của 21. “A!” 21 kêu thảm một tiếng, vội vàng lùi lại, những con búp bê khác lo lắng vây quanh nó, một vài con thì giữ chặt Tô Xảo Nguyệt, một vài con thì đối diện với những người chơi đang vội vàng đến cứu người. “Nguyệt Nguyệt!” Trần Cấp một lần nữa vung ra một tấm thẻ, như con dao cắt đứt cổ của búp bê gần cô ta nhất. Mắt thấy đồ ăn ngon sắp rơi vào tay mà lại xảy ra sự cố, 21 tức giận giậm chân, la to lên: “Kéo cô ta vào trong rừng đi!” Đám búp bê dồn dập tiến về phía trước lôi kéo Tô Xảo Nguyệt, mặc dù tấm thẻ phi như dao của Trần Kiệt lợi hại nhưng không giết được búp bê, cứ cho là đứt đầu, đứt tay thì bọn nó cũng có thể nối lại. Nhìn thấy Trần Cấp vội vàng đến cứu người, ánh mắt Dương Chiêu hơi lóe lên, sợi tơ trong tay để khống chế Tô Xảo Nguyệt không thể động đậy, anh ta không thể thả người phụ nữ này sống sót trở về, nếu như bị người khác biết được những chuyện lén lút làm sau lưng họ thì sẽ không có lợi. “A Cấp, cứu em!” Tô Xảo Nguyệt liều mạng hét lên. Tấm thẻ màu đen ngăn cản lại động tác kéo Tô Xảo Nguyệt đi của đám búp bê, Tần Trạch Giang vung một nắm đấm lên không trung, nắm đấm trong suốt giống như đạn pháo nổ tung, tạm thời hất tung những búp bê xung quanh. Lần đánh này mặc dù kết quả tốt nhưng Tô Xảo Nguyệt ở giữa cũng ở trong phạm vi bị tác động đến, bị không khí chấn động nên hoàn toàn ngất đi. Tần Trạch Giang có chút chột dạ sờ mũi, nhận được bó đuốc trong tay của Tề Kỳ đã chạy đến nỗi thở không ra hơi, sau khi dùng bật lửa đốt cháy thì xông vào rừng đuổi theo búp bê. “Đáng chết! Đáng chết!” 21 tức giận đến nỗi giậm chân, vừa mắng vừa vội vàng đuổi đám búp bê lên trước: “Lên đi, cắn chết bọn họ!” Trần Cấp đau lòng ôm lấy bạn gái, toàn thân cô ta toàn là vết cắn của búp bê, chiếc váy màu tím đã nhuốm màu đỏ tươi: “Nguyệt Nguyệt, không sao rồi, không sao rồi.” “Đi nhanh!” Tần Trạch Giang và Đường Ngọc Thư dùng bó buốc ngăn đám búp bê hung ác lại, thúc giục Trần Cấp nhanh chóng đưa người rời đi. Búp bê chạy đuổi theo bọn họ cả trăm mét mới chịu dừng lại. Một bên khác của khu rừng cũng có tiếng động, Hứa Minh Sơn vác hai con búp bê, sau lưng có bốn con búp bê đang đuổi theo. Số búp bê đến chỗ anh ta ít hơn rất nhiều, bản thân anh ta lại có năng lực đánh lại, mặc dù búp bê cắn một miếng vào vai anh ta nhưng hoàn toàn không giữ nổi người lại. Có hai người chơi đến nhưng kết quả là chạy hết rồi, 21 không cam lòng tản bộ bên mép rừng. “Cô ta tự mình đi vào, thứ gì đi vào rừng đều là con mồi của chúng ta, có thể ăn chúng! Không sai, cô ta là con mồi của chúng ta, nên bắt cô ta lại!” 21 không cam lòng càu nhàu. “Rốt cuộc là có thể bắt không?” Một con búp bê hỏi. “Sao tôi biết được?” 21 không vui gầm lên: “Không thể làm trái với quy tắc đã được đặt ra bởi thằng cha kia, nhưng mà, nhưng mà là con người làm trái quy tắc trước nên không thể trách chúng ta được!” “Vậy nên?” 21 tập hợp búp bê lại và đá chúng ra ngoài, hung ác la lên: “Các anh đi bắt! Đi bắt cô ta về đây! Nhanh lên!” Đám búp bê nhận lệnh đi bắt Tô Xảo Nguyệt, nhưng mà đến nơi ở của cô ta thì nhìn thấy sáu, bảy người chơi vây quanh cô ta. Mấy con búp bê đưa mắt nhìn nhau, nhiều người như vậy? Hay là chúng ta trở về trước đi. Không phải sợ mấy người chơi này, trong phó bản, bọn nó chết mấy chục đến hàng trăm lần cũng không có vấn đề gì nhưng nếu như làm trái với quy tắc mà bị trưởng tiệm phát hiện… Bọn nó sẽ bị trưởng tiệm hung tàn ăn mất! Vì vậy đám búp bê bị phái đến cướp người, còn chưa lộ diện đã chùn chân. Salsa và Trang Thục Nhã xử lý vết thương và băng bó lại cho Tô Xảo Nguyệt, Trang đại tiểu thư bình thường xoi mói, lập dị lại hiếm khi im lặng, xem ra cuộc cách mạng tình thân ngắn ngủi của cô ta và Tô Xảo Nguyệt vẫn rất vững chắc. “Tình hình của cô ta nghiêm trọng hơn Tiểu Kỳ, toàn thân lạnh đến nỗi cóng tay.” Salsa nói: “Trước tiên giữ ấm cho cô ta đã, tôi đi tìm người dân trên đảo để xin một ít đường để nấu nước đường cho cô ta uống, xem tình hình có tốt hơn không.” Trang Thục Nhã đứng dậy nói: “Tôi đi cùng cô, tôi quen với việc đổi đồ vật với người dân trên đảo.” Quả nhiên, chỉ lát sau hai người đã quay lại cùng với người dân đảo đang bưng đồ như trước đó. “Đường đỏ, táo tàu, vải xô, dụng cụ may vá…” Salsa kiểm kê một lượt: “Không sai, mọi người vất vả rồi.” Người dân trên đảo lắc đầu, rời đi không nói lời nào. Trang Thục Nhã gọi bọn họ lại và nói: “Nào nào nào, nhanh chóng đưa đồ cần thiết ra đi.” Mặt Tề Kỳ kinh ngạc: “Chị, sao chị lại làm được những điều này?” “Cậu gọi ai là chị?” Trang Thục Nhã không vui hừ hừ hai tiếng, nhìn kỹ thì thấy rằng cậu bé này có vẻ như nhỏ hơn cô ta một chút, nhưng cô gái xinh đẹp vĩnh viễn mười tám này sẽ không thừa nhận: “Không đơn giản đâu, có tiền là được!” Cô ta lấy một nắm đậu vàng từ trong túi ra, có lẽ chê không đủ trực quan, cô ta lại lấy ra một thỏi vàng để bày cho cậu xem một chút: “Nhìn thấy chưa, đồng tiền mạnh, đây mới là năng lực của chị, game cũng có thể thu mua mà.” Vừa quay đầu, mấy người chơi nhìn thấy động tác này của cô ta thì đều bị kinh sợ, ngay cả Tần Trạch Giang vừa tỏ ra lạnh lùng cũng một bộ dạng giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Tề Kỳ nuốt nước miếng, dựng thẳng ngón tay cái lên với cô ta: “Chị thật là giàu có.” “Đây đã là gì?” Trang Thục Nhã khiêm tốn nói: “Cậu nhỏ của tôi mới gọi là lợi hại!” Tề Kỳ xua tay, nhỏ giọng nói: “Được rồi được rồi, em biết rồi, chị nhanh chóng cất vào đi. Nếu như bị người có ý xấu nhìn thấy, bọn họ đến cướp giật thì phải làm sao đây?” “Một chút tiền cỏn con này hả, tôi mất cũng không sao.” Trang Thục Nhã nhét thỏi vàng ánh vàng rực rỡ vào: “Còn người có ý xấu… Tôi để cho họ có mạng đến mà không có mạng về.” Cô ra nói rất chắc chắn, xem ra cũng không phải là ngốc bạch ngọt*, mà là có sức mạnh nên mới dám hung hăng càn quấy như vậy. *Nguyên văn “傻白甜”: ngôn ngữ mạng, chỉ người không có tâm cơ thậmchí hơi ngốc nhưng lại rất đáng yêu, dễ thương làm người ta thấy ấm áp. Mãi cho đến đêm khuya, nhiệt độ cơ thể của Tô Xảo Nguyệt đang hôn mê mới tăng lên trở lại, người cũng dần dần tỉnh táo lại. Lúc này những người khác đã rời đi rồi, chỉ còn lại Trần Cấp vẫn luôn bảo vệ cô ta ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ rằng sẽ bỏ lỡ sự thay đổi của cô ta. “A Cấp…” Tô Xảo Nguyệt kêu lên một tiếng yếu ớt, rất nhanh đã tủi thân đến nỗi nước mắt chảy đầy mặt. Trần Cấp vội vàng nắm lấy tay của cô ta, an ủi: “Nguyệt Nguyệt đừng sợ, đã không sao rồi.” “Em không động đậy được.” “Bây giờ em bị thương nặng quá, đợi đến khi ổn một chút thì có thể xuống giường rồi.” “Không phải, em nói lúc nãy cơ.” Tô Xảo Nguyệt nói: “Em ngoan ngoãn đợi anh, không có chạy lung tung. Nhưng mà lại bị đánh cho hôn mê, sau khi tỉnh lại thì thân thể không kiểm soát được nữa, xin lỗi…” Trần Cấp đau lòng ôm lấy cô: “Không trách em, Nguyệt Nguyệt rất ngoan, anh sẽ tìm ra kẻ đã làm hại em, đừng sợ.” “Vâng.”.