Edit: Cinis Beta: Hạ Y ______ Yến Lâu vừa về đến cửa hàng búp bê thì đã bị đám Hughes vây kín ngay lập tức, Dorothy còn lao thẳng vào mặt cậu. “Chủ tiệm, quà có tặng được không? Bệ hạ có nhận không?” “Vương cung trông thế nào? Có phải cực kỳ to lớn, cực kì đẹp hay không?” “Chủ tiệm có phải được nhìn thấy rất nhiều người tai to mặt lớn hay không? Ví dụ như thần tượng Arnold của tôi chẳng hạn?” “Chít! Chiếp chiếp chít chít!” “Còn cả người tình trong mộng Cyril của tôi nữa ~” “Chủ tiệm ngài đang cầm cái gì đó? Là đồ chơi à?” Một đám búp bê líu ra líu ríu ầm ĩ không ngừng, Yến Lâu dở khóc dở cười, cậu cũng không biết cuộc sống hàng ngày của đám nhóc con này lại muôn màu muôn vẻ như thế, còn có cả thần tượng với người tình trong mộng cơ à? Cậu lần lượt gõ đầu mấy đứa nhóc nhảy cao nhất rồi quát khẽ: “Thần tượng gì, người tình trong mộng gì, tai to mặt lớn gì? Lẽ nào tôi không phải tai to mặt lớn hay sao? Mỗi ngày thấy tôi còn chưa đủ à mà còn ngày ngày nghĩ linh tinh thế hả?” “Còn em nữa.”, cậu tóm lấy Dorothy đang cố hết sức nhào vào mặt mình, tựa hồ muốn nhảy bẹp mặt cậu luôn vậy: “Em còn chưa biết nói kìa, hóng hớt cái gì?” Đám búp bê cười hì hì vây lên dụi vào cậu, cho dù cậu cố ý nghiêm mặt cũng không sợ. Sau khi đuổi đi đám nhóc hóng hớt này thì Yến Lâu mới tò mò mở cái hộp trong tay ra, bên trong hộp gấm là một loại cây kỳ lạ: toàn thân trắng nõn như ngọc, chạm tay vào thấy ấm áp, hình dáng như một cái cây nhỏ không có lá, cũng hơi giống một bó rễ cây, ngoại trừ cành nhánh đan xen ra thì chẳng có cái gì nữa cả. “Đây là cái gì?” Vật này không thể đến từ thế giới Âm Dương được, những nơi khác thì Yến Lâu lại không biết nhiều, lúc này chỉ có thể hỏi người từng trải nhất – Hughes. Hughes ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi từng thấy loại cây ở trong thư viện rồi, nó đến từ thế giới Tu Tiên, tên là Ngọc Linh Tiên, là một loại linh thực quý giá sinh trưởng ở trên linh mạch. Ngọc Linh Tiên rút lấy sức mạnh của linh mạch để phát triển, nó ẩn chứa linh khí nồng đậm lại sạch sẽ, hơn nữa hơi thở cũng ôn hòa phẳng lặng, là một loại thuốc tốt cực kì hiếm thấy.” “Trừ luyện đan ra thì dùng riêng Ngọc Linh Tiên cũng có thể nhanh chóng bổ sung linh lực, hơn nữa sẽ không có tác dụng phụ.”, Hughes nói: “Nếu như ngài muốn thử một chút thì có thể bảo Đường Cát lấy một chút làm thành đồ ăn xem sao.” Nói đến đây thì Yến Lâu lập tức thấy có hứng thú nên nói: “Để Đường Cát thử xem.” Ngọc Linh Tiên là một loại thiên tài địa bảo quý giá, người bình thường đến thấy cũng chưa chắc đã được thấy chứ đừng nói là đem ra nấu ăn. Đường Cát cầm được trong tay thì hai mắt tỏa sáng, nó cẩn thận từng li từng tí cắt một khúc nhỏ đặt vào trong đĩa, sau đó thả lại Ngọc Linh Tiên vào trong hộp gấm bọc kĩ, chỉ sợ để lâu bên ngoài thì linh khí sẽ trôi đi mất. Nó kích động dùng một khúc nhỏ dài chừng một ngón tay đó làm một bàn ăn lớn, Yến Lâu nhìn hồi lâu cũng không biết nó đặt Ngọc Linh Tiên vào trong món nào nữa. Đường Cát cười “ha ha” giải thích: “Thưa ngài, loại nguyên liệu nấu ăn này chứa quá nhiều năng lượng, nếu ăn trực tiếp sẽ khó có thể tiêu hóa được. Tôi dùng hơn một nửa nghiền thành bột phấn phân tán ở trong đồ ăn, non nửa khác nấu thành canh đặc, ngài cứ nếm thử những món khác trước, cuối cùng uống thêm canh, đảm bảo cả người dễ chịu.” Yến Lâu làm theo lời nói của nó, trước tiên ăn những món khác, đều là đậu hũ chiên giòn, tuy lúc ăn hương vị không có biến hóa gì nhưng khi ăn xong thì Yến Lâu lại cảm thấy bụng có hơi ấm áp. Ăn càng nhiều thì sự ấm áp này càng rõ ràng, cả người từ trong ra ngoài đều thấy ấm áp hơn, đến cuối cùng cậu thậm chí còn cảm thấy hơi nóng lên. Chuyện này đối với người bình thường mà nói không có gì đặc biệt, nhưng Yến Lâu là quỷ, một ác quỷ người đầy âm khí, từ “ấm áp” này rời xa cậu đã hai, ba mươi năm rồi. Đánh chén sạch sẽ các món khác trên bàn ăn xong, Yến Lâu không thể chờ đợi được nữa mà bưng bát canh đặc màu trắng sữa kia lên, cậu vừa uống một ngụm thì hơi nóng đã bốc lên rồi, nhưng điều làm cho Yến Lâu vui mừng hơn là loại cảm giác được no bụng kia. Trước đây cho dù cậu có ăn bao nhiêu thứ thì cũng sẽ không có cảm giác no, hiện tại chỉ uống một hớp canh đã cảm thấy hơi no rồi. Yến Lâu gấp gáp uống xong cả một chén canh, đến một chút nước cũng không còn thừa lại. Sau khi đặt bát xuống, cậu ngửa ra tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt thích ý híp lại, vẻ mặt có chút lười biếng, cả người đều lộ ra vẻ sung sướng và thả lỏng. Chỉ có trời mới biết cảm giác không ngừng bị đói khát ăn mòn có bao nhiêu khổ sở, trong bụng của cậu như có một cái hầm băng không đáy, liên tục tỏa ra hơi lạnh âm u, gần như khiến cậu muốn cắn nuốt tất cả những thứ mình nhìn thấy để lấp kín nó. Bên trong là lạnh lẽo và đói khát, mà bên ngoài lại là ngọn lửa nóng rực không ngừng đốt cháy lý trí của cậu, trong ngoài nóng lạnh đan xen, giờ nào khắc nào cũng như đang ép cậu trở nên điên cuồng. Mà bây giờ, lạnh lẽo và đói khát đã tạm thời bị đẩy lùi, Yến Lâu cảm thấy dễ chịu trước nay chưa từng có, dễ chịu đến mức không nhịn được muốn ngủ một giấc. Nhưng đêm nay không phải thời cơ tốt để ngủ, dịp các ngôi sao tỏa sáng mỗi năm một lần này nếu bỏ lỡ thì sẽ phải chờ đến sang năm. Yến Lâu nói: “Đêm nay không cần mở cửa hàng, mọi người nghỉ ngơi ngắm sao đi, có thể đi xung quanh chơi đùa một chút, thế nhưng đừng chạy xa quá.” Đám búp bê hoan hô bước ra khỏi cửa hàng búp bê rồi hòa vào trong đám người trên đường, mang đến cho các cư dân ngắm sao ngắm cảnh dạo phố một đợt náo nhiệt mới. Yến Lâu cũng sai người đặt một cái ghế nằm ở vườn hoa, nhàn nhã nằm ở trong vườn hoa ngắm những vì sao. Tinh tượng trong thế giới Hắc Ám hoàn toàn khác biệt với thế giới Âm Dương, cho dù là tinh tượng của thế giới Âm Dương thì cậu cũng không xem hiểu chứ đừng nói đến tinh tượng của thế giới Hắc Ám, vậy nên cậu ngắm sao cũng chỉ là ngắm cho vui mà thôi. Những chấm nhỏ li ti rơi vào trong màn đêm, đẹp hơn bầu trời dưới ngòi bút của bất kỳ hoạ sĩ kiệt xuất nào, chúng thuần khiết và sáng ngời, tuy không sánh được với mảnh trăng lưỡi liềm này nhưng so với kim cương đá quý trong miệng con người lại rực rỡ xinh đẹp hơn nhiều. Ánh trăng tĩnh lặng như mặt nước, dịu dàng lướt qua cây cỏ mái hiên, cũng mơn trớn đôi mắt đen kịt của cậu. Tuy các chòm sao không nói chuyện, nhưng cho dù là tỏa ra hào quang hay nhịp lóe sáng dường như đều đang nói lên lời chúc mừng của mình trong ngày đặc thù này. Yến Lâu nhìn một chút rồi chậm rãi nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ cậu còn đang suy nghĩ, không biết Nicholas có thích con mèo con dính người kia hay không? Vấn đề này nên để cho bản thân Nicholas trả lời. Sau khi tiếp kiến xong những người đến chúc mừng và nộp báo cáo, Nicholas mệt mỏi trở về tẩm cung nghỉ ngơi. Hầu gái ôm hộp quà tặng và mèo con lông vàng trắng tới xin chỉ thị, cô thực sự không biết nên sắp xếp cho nhóc con này như thế nào, thậm chí nó còn không phải mèo thật, có chuẩn bị thức ăn nước uống thì mèo con cũng không dùng được. Nicholas nghe mèo con kêu một tiếng “meo” nho nhỏ, y nhớ tới năng lực đặc biệt của con mèo này nên đưa tay nhận lấy nó: “Đưa cho ta, ngươi đi xuống trước đi.” “Vâng.” Bên cạnh hộp quà tặng có gắn kèm một cái thẻ nhỏ, trên thẻ viết tên của mèo con. “Kẹo Mềm ư?”, Nicholas ôm mèo con ra: “Cái này cũng không giống như kiểu tên mà Yến Lâu sẽ đặt.” Ngoại trừ Yến Lâu ra thì người Kẹo Mềm thích nhất chính là Nicholas, nó vừa thấy được y thì đã sử dụng cả bốn chân, liều mạng dính sát vào người y, trong tiếng  “meo meo” lộ ra cảm giác hạnh phúc. Nicholas cười khẽ gãi gãi cằm của nó, Kẹo Mềm lập tức nằm vật xuống lòng bàn tay y, “măng cụt” béo mập ôm cổ tay của y, miệng thoải mái kêu “rừ rừ rừ rừ”. “Nên nghỉ ngơi rồi, không được làm ồn đâu đấy.”, Nicholas đặt nó xuống ở bên gối đầu, nhéo lỗ tai của nó dặn dò. “Meo.”, Kẹo Mềm ngoan ngoãn cuộn tròn lại, con mắt tròn xoe lấp lánh có thần nhìn y. Nicholas giơ tay che khuất mắt của nó rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.” Kẹo Mềm ngoan ngoãn đặt đầu lên chân trước, vừa nhắm mắt lại đã ngáy lên khe khẽ, chất lượng giấc ngủ tốt khiến người khác phải ước ao. Nicholas cười cười, nghe tiếng ngáy nhẹ nhàng của mèo con, cảm thụ không khí yên tĩnh an lành lúc này mà chỉ chốc lát sau đã thật sự ngủ thiếp đi. Một ngày này, hai người cách xa nhau vạn dặm đều hiếm khi có được một giấc ngủ ngon. Cái giá phải trả cho việc Yến Lâu ngủ ngon giấc là một chiếc ghế ngủ bị làm hỏng, trước khi những người khác phát hiện ra thì cậu đã xử lí cái ghế ngủ đó rồi, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài ăn cơm. Mà cái giá của Nicholas lại là bị một nhóc dính người quấn lấy, lúc y đứng dậy muốn làm việc thì Kẹo Mềm sẽ vui vẻ đuổi theo vạt áo y, thỉnh thoảng bốn chân vấp một cái thì sẽ xoay người lăn tròn tới trước người y. Nicholas cúi đầu xuống nhìn nó, Kẹo Mềm chớp đôi mắt to tội nghiệp kêu “meo” một tiếng. Lúc Brian nhìn thấy nhóc con mè nheo làm nũng này cũng cười: “Đây là món quà mà ngài Yến đưa tới ạ?” “Ừ.”, Nicholas chỉnh lại cổ áo, có hơi bất đắc dĩ ôm lấy mèo con vuốt ve: “Dính người lắm.” “Bây giờ nó cũng gần giống như một đứa trẻ vậy, có lẽ là muốn ngài chơi với nó đó.” Nicholas nhớ tới con mèo béo từ trên trời rơi xuống trong lần đầu tiên thấy Yến Lâu, hoa văn và màu sắc của con mèo đó đều rất giống Kẹo Mềm, hay là Yến Lâu làm theo con mèo kia? “Trong vườn hoa có phải là có một con mèo gần giống Kẹo Mềm không?”, Nicholas dừng lại một chút rồi nói thêm: “Con hơi béo ấy.” Lời này tuyệt đối là đã nói giảm nói tránh rồi đó, Brian cũng nhớ tới con mèo kia, nó không phải chỉ là hơi béo đâu. Con mèo béo kia là khách quen trong vườn hoa, bình thường thích nằm nhoài trên nhánh cây tắm nắng, nhưng cành cây nhỏ yếu ớt thường không chịu nổi sức nặng của nó nên thỉnh thoảng lại có thảm án vật rơi từ trên không xuống. Hầu gái người hầu đi qua từ dưới tàng cây thường xuyên bị nó tấn công, tất cả mọi người đều quen con mèo béo này. Tuy con mèo béo này tính tình không tốt, không cho sờ, hung dữ phô trương thanh thế, nhưng vì bề ngoài đáng yêu của nó mà thường thường được ném đồ ăn cho, được cho ăn nhiều nên thân hình cũng càng ngày càng tròn xoe. Nicholas nói: “Ngươi sai người mang con mèo kia vào, nuôi cùng với nó luôn.” Brian cười nói: “Vâng.” Trước khi đi Nicholas như là nhớ ra cái gì đó: “Ta nhớ là búp bê cũng có thể ăn đồ ăn thì phải.” Brian nói: “Chúng có thể ăn một ít đồ ăn có năng phong phú và ôn hòa, đặc biệt là năng lượng tinh khiết.” Nicholas nói: “Trong nhà kho hẳn là có loại này, lấy một ít ra cho nó ăn.” Dừng lại một chút rồi y bổ sung thêm một câu: “Mỗi tháng đưa một ít sang cho cửa hàng búp bê, coi như tiền thưởng cho cậu ta.” Brian ngoài mặt cười đáp ứng nhưng trong lòng lại oán thầm, không biết vị chủ cửa hàng kia biết mình có chung một đãi ngộ với búp bê mèo sẽ có vẻ mặt gì? Yến Lâu sẽ có vẻ mặt gì? Cậu sẽ cười híp mắt nhận lấy rồi nhiệt tình ca ngợi sự anh minh và nhân từ của bệ hạ Nicholas. Có người tặng không thứ tốt cho cậu ai quan tâm nguyên nhân sau lưng là gì cơ chứ, cứ nhận lấy trước rồi nói sau. Đương nhiên, bây giờ Yến Lâu còn không biết mình lại vừa có thêm một phần “tiền thưởng”. Vì mục tiêu mà bệ hạ Nicholas đặt ra, cùng với món quà đáp lễ cực kì vừa ý cậu kia mà Yến Lâu không thể không lên tinh thần cố gắng làm việc gấp bội để báo đáp. Cửa hàng búp bê có nhiều phó bản có vấn đề như vậy mà cậu chỉ vừa mới sửa chữa được hai cái, có thể không cố gắng được hay sao? Không thể. Vậy nên vừa tỉnh ngủ cậu đã lại tiến vào phó bản mới rồi, lần này là một phó bản cấp C tên là “Đảo búp bê”. Yến Lâu vừa mới tiến vào hải đảo hoàn toàn tách biệt với thế gian này thì một tia sáng lạnh lẽo đã đánh úp về phía cậu..