Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em
Chương 8 : Bị hiểu lầm là bạn gái
Diệp Trí Viễn ở khu XX, đó là một căn biệt thự đôi có ba mặt thoáng, đồ đạc trong nhà rất tinh xảo, nhưng bài trí trông đơn giản và sạch sẽ, sàn nhà lát gỗ thịt, được lau sạch bóng, một bộ sa lông cao cấp mang phong cách châu Âu.
An Hạ Dao không có nhiều tâm trạng, quan sát kỹ căn nhà, hỏi rõ nhà vệ sinh rồi vội vàng vào đó, nhanh chóng khóa cửa lại, cởi bỏ quần áo, tắm rửa nhanh chóng. Đến khi cô quấn khăn tắm bước ra thì Diệp Trí Viễn đã ngồi ở sa lông, nở nụ cười tươi rói: “Anh đã mua giúp quần áo cho em rồi, họ đang đưa tới. Em chờ một chút.” Nói rồi, đưa mắt nhìn chiếc cổ trắng nõn của An Hạ Dao và thân hình với những đường cong đẹp đẽ dưới lớp khăn choàng của cô, cổ họng bất chợt thấy nước bọt túa ra.
An Hạ Dao vội cảnh giác quấn chặt lấy người, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ phòng vệ.
“An Hạ Dao, hành động vừa rồi của em là có ý gì? Cứ làm như anh muốn làm gì em không bằng!” Diệp Trí Viễn bất mãn trề môi, rồi áp thân hình to lớn lại gần An Hạ Dao hơn.
An Hạ Dao không tiếp lời, lựa một chỗ cách Diệp Trí Viễn một khoảng cách tương đối và ngồi xuống.
“An Hạ Dao, hành động của em đã giáng vào anh khá mạnh đấy.” Diệp Trí Viễn nhíu mày, chậm rãi nói: “Nếu anh lại cũng không làm gì với em thì có lẽ sẽ không đúng với sự phòng bị của em dành cho anh, đúng không?”
An Hạ Dao vừa nghe nói thế, giật thót người, hốt hoảng nhìn khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn mỗi lúc một áp tới gần, tim đập thình thịch: “Anh, anh định làm gì?” Phía trước đã bị thân hình to lớn của
Diệp Trí Viễn chặn mất, An Hạ Dao chống tay, bất lực lùi người về phía sau để cố giữ một khoảng cách an toàn với anh.
“An Hạ Dao, có phải em vẫn còn cảm giác với anh, đúng không?” Diệp
Trí Viễn cúi đầu, nhìn An Hạ Dao đang đỏ bừng mặt, bất giác lên tiếng một cách vui vẻ.
“Có quỷ mới có cảm giác với anh.” An Hạ Dao quay mặt đi một cách bướng bỉnh, lo lắng đáp, mắt không dám nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn.
“An Hạ Dao, những đứa trẻ ngoan không biết nói dối, bây giờ em càng ngày càng trở nên không ngoan!” Diệp Trí Viễn nói, đưa tay ra vuốt cằm
An Hạ Dao, từ từ nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, để cô đối diện với mình, cười hiền hòa, nói với vẻ vừa lòng: “Thực ra, chỉ là em xấu hổ không muốn thừa nhận mà thôi, em có cảm giác với anh, đúng không?”
An Hạ Dao lo lắng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, giận dữ đưa tay ra gạt
Diệp Trí Viễn: “Trong tất cả những kẻ mặt dày mà tôi đã gặp, không có ai mặt dày như anh.”
“An Hạ Dao, có phải là em nhất định buộc anh phải giúp em tìm lại chút cảm giác gì đó thì mới vừa lòng?” Diệp Trí Viễn nói, càng ghé sát khuôn mặt điển trai lại gần trước mặt An Hạ Dao.
Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng 1cm, hơi thở nóng hổi của cả hai cùng phả vào mặt nhau.
Tim của An Hạ Dao đập càng gấp gáp, thình thịch, thình thịch, giống như bước chân hoảng hốt của một con hươu con, cô đưa tay ra đẩy Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn nhân đà đó, túm ngay lấy tay của An Hạ Dao, ấn cô nằm xuống ghế, còn cả người mình thì đè lên trên, và cười nhăn nhở nhìn vẻ cuống quýt của cô: “An Hạ Dao, như thế này liệu có phải là tương đối có cảm giác không?”
“Diệp Trí Viễn, anh mau dậy đi, nếu không, đừng trách tôi là không khách khí!” An Hạ Dao hít một hơi thở sâu, cố kìm tiếng đập gấp gáp của con tim, nói với Diệp Trí Viễn.
“Thế em định không khách khí như thế nào?” Diệp Trí Viễn cười ranh mãnh: “Hay là, em định làm gì anh?”
Thế nào là gọi cả vú lấp miệng em?
Thế nào gọi là bóp mép sự thật?
Thế nào là vô lại và tinh quái?
Nhìn Diệp Trí Viễn kìa, anh ta đúng là đại diện, điển hình của những người mặt dày nhất!
Diệp Trí Viễn phớt lờ cơn giận dữ của An Hạ Dao, và điệu bộ đang trừng mắt nhìn anh của cô, nói với vẻ nhẹ nhõm: “Nếu, em định làm gì với anh, thực ra anh rất hoan nghênh.” Nói rồi cố làm ra vẻ thẹn thùng, đùa: “Có điều, em phải dịu dàng một chút…”
An Hạ Dao không chịu được, trừng mắt, “Diệp Trí Viễn, anh bớt mặt dày đi một chút, được không?”
“Khuôn mặt của anh rất đẹp, sao anh lại để cho nó dày được cơ chứ!”
Diệp Trí Viễn nở nụ cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng muốt, đẹp đến mê hồn… An Hạ Dao bỗng ngây người, quên cả việc giằng ra…
“Diệp Trí Viễn, con đúng là đứa con xấu xa, không nghe điện thoại của mẹ.
Cuối cùng cũng bị mẹ bắt quả tang rồi, mau giải thích cho mẹ biết, chuyện với Dương Lộ Lộ là như thế nào?” Cùng với tiếng mở cửa là tiếng nói lanh lảnh của một phụ nữ. Câu nói trên vừa dứt, tiếp đó là một tiếng “Ối!” hoảng hốt, sau đó là tiếng cánh cửa đóng sầm.
An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn cùng nhìn về phía cửa, rồi lại quay lại nhìn nhau. “Ối!” đến lượt An Hạ Dao kêu lên, rồi giận dữ, cuống quýt đẩy Diệp Trí Viễn từ trên người mình xuống.
Bị bất ngờ, Diệp Trí Viễn ngã lăn xuống đất, đưa tay xoa xoa cái gáy bị đau vì va, đưa mắt oán trách nhìn An Hạ Dao đang ôm chặt lấy người, nhìn điệu bộ của cô cứ như thể Diệp Trí Viễn sắp biến thành con sói ăn thịt cô không bằng.
Lần này thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ một cách lịch sự. “Cộc, cộc, cộc” “Vào đi.” Diệp Trí Viễn bóp gáy, đáp với vẻ mệt mỏi.
Người đẩy cửa bước vào là một phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, dung mạo rõ ràng là của một phụ nữ quý phái, với mái tóc đen nhánh, tuy thời gian để lại đôi chút dấu vết ở đuôi mắt, nhung với cách trang điểm tinh tế, cách ăn mặc hợp thời trang của bà khiến cho người khác nhìn thấy phải nghĩ rằng, đó là một phụ nữ mạnh mẽ.
Diệp Trí Viễn vội nở nụ cười đón bà, rồi nói với vẻ lấy lòng: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Con tránh đi một lúc.” Bà Diệp đẩy Diệp Trí Viễn đi một cách không e dè, rồi nhìn thẳng về phía An Hạ Dao lúc đó đang lúng túng ngồi ở ghế,
“Phải gọi cháu là gì nhỉ?”
An Hạ Dao biết, tư thế vừa rồi của cô và Diệp Trí Viễn đã khiến cho bà Diệp liên tưởng tới rất nhiều thứ, cô cũng không có cách nào để giải thích, bởi vì, giữa cô và Diệp Trí Viễn rất không rõ ràng, nên lúc này khi bị hỏi như vậy, cô chỉ còn biết hết nhìn về phía Diệp Trí Viễn rồi lại nhìn về phía bà Diệp đang nở nụ cười xã giao, và đáp với vẻ lịch sự: “Cháu chào cô, cháu tên là An Hạ Dao.” Nếu không phải vì không có quần
áo mặc, thì An Hạ Dao rất muốn lựa chọn tẩu vi thượng sách trong 36 kế!
Vì ánh mắt của bà Diệp nhìn cô quả là soi mói, giống hệt như ánh mắt của mẹ chồng nhìn con dâu tương lại, khiến cho An Hạ Dao với chiếc khăn quấn trên người càng trở nên mất tự nhiên.
“An Hạ Dao? Cháu là bạn gái của A Viễn à?” Bà Diệp thăm dò một cách khéo léo.
An Hạ Dao đang định lắc đầu, nói là không phải thì Diệp Trí Viễn đã bước nhanh như tên bắn đến ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy cô một cách thuần thục, tay ngầm ấn mạnh lên vai cô, rồi nở một nụ cười tươi rói, nhìn về phía mẹ, đáp: “Đúng vậy, Dao Dao là bạn gái của con.”
Bà Diệp liếc nhìn Diệp Trí Viễn một cái, rồi quay sang chậm rãi nhìn
An Hạ Dao, hỏi: “Cháu làm nghề gì vậy?” Nói xong, bà cảm thấy hình như mình quá nghiêm nghị, bất giác khẽ cười, đập vào chỗ bên cạnh mình: “A
Viễn gọi cháu là Dao Dao, thế thì cô cũng gọi cháu là Dao Dao. Cháu đừng căng thẳng quá, lại ngồi xuống đây đi.”
Tiếng cười của bà Diệp khiến không khí trở nên gần gũi hơn, An Hạ Dao do dự một lát, Diệp Trí Viễn vội ghé vào tai cô nói: “An Hạ Dao, với cái kiểu này, nếu mà em không chịu thừa nhận là bạn gái của anh, thì đừng có trách anh là không nhắc em đấy nhé, hậu quả chắc chắn là nghiêm trọng hơn em tưởng tượng nhiều…”
“Anh uy hiếp tôi đấy à?” An Hạ Dao cũng hạ thấp giọng, thì thào vào tai Diệp Trí Viễn.
“Không phải là uy hiếp mà là cầu xin! Vì như thế tốt cho em và cũng tốt cả cho anh.”
Bà Diệp nhìn cảnh tượng Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao thì thầm vào tai nhau với vẻ kiên nhẫn hiếm có. Trong con mắt của bà thì đó là cử chỉ thân mật giữa hai người, còn bà thì nhân dịp đó quan sát An Hạ Dao một lượt. Mặc dù cách ăn mặc của cô lúc này rất không ổn, nhưng bọn trẻ mà, không kìm chế được cũng là điều có thể thông cảm.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn, thanh tú, sạch sẽ, trắng nõn không chút phấn son nào của An Hạ Dao, trong lòng bà chợt dậy lên cảm gìác thinh thích, bà đùa: “Hai đứa đã xong chưa? Có thể để mẹ chen vào mấy câu được không? Hãy trả lời những câu hỏi của mẹ.”
Khuôn mặt của An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, cô đưa mắt nhìn bà Diệp với vẻ thấp thỏm, vì đù sao nói dối người lớn cũng không phải là sở trường của cô, nhưng Diệp Trí Viễn đã gán cho cô chiếc mũ “bạn gái”, điều ấy thực sự đã làm khó cho cô.
“Mẹ, mẹ định nói gì ạ?” Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày lưỡi mác, nhìn mẹ, giải thích: “Dao Dao là nhà văn phụ trách chuyên mục của tạp chí.”
“Ồ, nghề ấy rất tốt đấy. Các con yêu nhau bao lâu rồi?” Biết được nghề nghiệp của An Hạ Dao, bà Diệp lại càng tỏ ra vẻ hiền hòa. Bà nhìn
An Hạ Dao, nắm tay cô, tiếp tục hỏi: “Chuẩn bị bao giờ thì kết hôn?”
“Vẫn chưa có kế hoạch ạ.” Diệp Trí Viễn đáp tránh đi, vẻ mặt vẫn giữ nguyên.
“Con thật là, sao lại vẫn chưa có kế hoạch?” bà Diệp trừng mắt nhìn
Diệp Trí Viễn với vẻ không vừa lòng, tiếp đó nở nụ cười hiền hậu nhìn An Hạ Dao: “Dao Dao, vậy là cháu chưa duyệt kế hoạch à?”
“Cháu ạ?” An Hạ Dao ngây người, nhìn bà Diệp với vẻ ngượng ngùng, “Vẫn chưa có kế hoạch ạ!”
“Hai đứa các con đều chưa có kế hoạch?” Giọng của bà Diệp cao hẳn lên, bà chau mày, nói với vẻ nghiêm túc: “Không được, cô phải hẹn gặp cha mẹ cháu mới được, để rồi còn phải lên kế hoạch chuẩn bị giúp các con tổ chức đám cưới chứ.”
“Sao cơ ạ?” An Hạ Dao trợn tròn mắt, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ oán trách.
Diệp Trí Viễn mỉm cười với vẻ bất lực, xoa dịu bà Diệp: “Mẹ, chuyện cưới xin không vội được.”
“Không vội mà được à?” Giọng của bà Diệp mang vẻ ca thán: “Kể từ sau khi Tiểu Nhụy ra đi, đã nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh con có lấy nửa đứa con gái nào đâu.”
Diệp Trí Viễn vội cắt ngang: “Mẹ!”
Bà Diệp nhận ra là mình đã lỡ miệng, bất giác cười ngượng: “Dao Dao, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Nhụy, có lẽ là Lộ Ngữ Nhụy! An Hạ Dao rất nhạy cảm, trong lòng chợt thấy một nỗi u buồn khó nói thành lời, nhưng cô vẫn nở nụ cười xã giao, đáp: “27 tuổi ạ!”
“Ừ, cháu và A Viễn đều đến tuổi kết hôn rồi!” bà Diệp gật đầu mặt tươi tỉnh, rồi vội tháo chiếc vòng phỉ thúy đang đeo trên tay ra, ấn vào tay An Hạ Dao không o cô kịp phản ứng, “Lần đầu tiên gặp mặt, cô không có gì quý để tặng, hãy coi cái này là quà gặp mặt!”
“Không… thưa cô, nó quá quý trọng!” An Hạ Dao vội từ chối, trả lại chiếc vòng.
Bà Diệp cứ ấn vào tay cô, “Không quý trọng, không quý trọng chút nào đâu, chờ đến khi kết hôn, cô sẽ tặng món quà lớn hơn cho cháu!”
“Đúng thế, nhận lấy đi!” Diệp Trí Viễn mỉm cười ra hiệu cho An Hạ Dao đừng cởi ra.
An Hạ Dao đành phải đeo chiếc vòng, nhìn bà Diệp với vẻ ngượng ngùng, chuyện giả làm con dâu như thế này không phải là sở trường của An Hạ
Dao vì thế cô cảm thấy rất khó khăn.
Tiếng chuông cửa vang lên, là người của cửa hàng quần áo mang đồ đến.
An Hạ Dao vội đón lấy đám quần áo, xấu hổ nói với bà Diệp: “Cô, cháu xin phép vào trong thay quần áo!”
Diệp Trí Viễn đưa An Hạ Dao vào phòng với vẻ lấy lòng.
“Ra đi!” An Hạ Dao lạnh lùng, khẽ nói, đuổi Diệp Trí Viễn ra không chút kiêng nể, sau đó quay vào thay quần áo.
“Hạ Dao, anh chỉ muốn nói với em, hình như là mẹ anh rất thích em!”
Diệp Trí Viễn nở nụ cười tinh quái, nhìn cô với vẻ mặt rạng rỡ, rồi cườiì hì và đi ra.
An Hạ Dao ngước mắt nhìn lên trần nhà, sau đó thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, và ở lại đó một lúc, nghe tiếng Diệp Trí Viễn tiễn mẹ về xong, cô mới thở phào bước ra, “Mẹ anh về rồi à?”
Trí Viễn nhìn Hạ Dao trong bộ váy liền thân cùng màu chậm rãi đi về phía mình, hơi ngây người một lát, anh còn nhớ, lần hẹn hò đầu tiên với
An Hạ Dao, cô cũng mặc chiếc váy liền thân màu hồng, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, cô ngước nhìn anh với vẻ thẹn thùng, rồi khẽ hỏi: “Mình mặc thế này, có đẹp không?”
An Hạ Dao của lúc đó thuần khiết và trong sáng biết bao, hơn nữa, việc gì cũng đều bằng lòng vì Diệp Trí Viễn, anh chơi bóng, An Hạ Dao đi theo, hò hét cổ vũ ở bên ngoài; anh chơi bóng xong mà mệt thì An Hạ Dao lại bóp vai cho anh, đưa nước cho anh, chăm sóc rất tận tình; anh trốn học, tuy có ý kiến, nhưng cô cũng vẫn nghiến răng, để lộ chiếc răng bịt màu trắng bạc, liều theo anh vượt tường ra ngoài chơi…
Hồi ức và hiện thực đan xen vào nhau.
An Hạ Dao của bây giờ, mọi cử chỉ đều mang theo dấu vết của thời gian, ổn định và tao nhã, không còn nông nổi, không còn coi anh là trung tâm nữa, thậm chí còn có cả sự cự tuyệt phòng bị. Diệp Trí Viễn nở một nụ cười đẹp mê hồn: “An Hạ Dao, em đã nhận tín vật mà mẹ anh cho con dâu, như vậy em là vợ của anh rồi.”
“Khụ, khụ, khụ…” An Hạ Dao không hiểu những lời của Diệp Trí Viễn, liền bị sặc nước: “Tín vật gì cơ?” Mắt nhìn chiếc vòng phỉ thúy trên tay, bất giác đưa tay ra trả lại: “Vật này, trả lại cho anh!” Cô hoàn toàn không có ý nhận bừa tín vật nào và có quan hệ gì với Diệp Trí Viễn.
Nhưng, chiếc vòng này, lúc đeo phải đóng khóa lại, bây giờ muốn tháo ra thì nó cứ dính chặt như keo, dù tháo thế nào cũng không được. An Hạ
Dao có phần hơi cuống, cứ ra sức tháo nó ra…
Sắc mặt Diệp Trí Viễn tối lại, anh vội giữ tay An Hạ Dao lại, “Đừng tháo nó ra, em đeo nó đẹp lắm!” Cổ tay trắng muốt cùng với chiếc vòng phỉ thúy tinh xảo, trông thật sự rất đẹp.
“Tôi không cần!” An Hạ Dao từ chối không chút do dự, mắt nhìn quanh nhà Diệp Trí Viễn một lượt, tiếp đó chạy về phía tủ lạnh, lấy một chiếc túi bảo quản thực phẩm, xỏ vào cổ tay, thận trọng tháo chiếc vòng ra, đưa trả lại Diệp Trí Viễn: “Này, để đành cho vợ của anh, anh hãy cất cho cẩn thận.”
“An Hạ Dao.” Vẻ mặt của Diệp Trí Viễn rất phức tạp. “Em cứ nhất định phải vạcn rõ ranh giới với anh như vậy sao?”
An Hạ Dao lập tức gật đầu.
“Nhưng, anh không đồng ý với em!” Diệp Trí Viễn giận dữ nhét chiếc vòng vào tay An Hạ Dao: “Nếu em mà dám nói là không cần, anh sẽ lập tức ném đi!”
Đồ bại tử! An Hạ Dao thầm dành ba từ đó cho Diệp Trí Viễn, nhưng cô rất rõ tính khí của anh, nếu An Hạ Dao mà còn nói không cần thì chắc chắn anh sẽ ném đi, chiếc vòng đẹp như vậy dù An Hạ Dao là người không hiểu về đồ vật lắm thì cũng nhận thấy giá trị của nó không hề rẻ! Ném đi, nó sẽ bị vỡ, như vậy là phá hoại của trời, nhất định không được!
Thôi vậy, coi như mình làm một việc tốt, giữ hộ nó cho vợ tương lai của
Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao đã nhận chiếc vòng, mặt lập tức trở nên tươi rói: “An Hạ Dao, em nhận vòng, coi như là con dâu của gia đình anh rồi đấy!”
An Hạ Dao quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt đen thắm của Diệp
Trí Viễn, trống ngực đập càng nhanh hơn, “Đùa cái gì mà đùa?” Diệp Trí
Viễn nhìn cô với vẻ vô tội, “Đâu có phải là ngày cá tháng tư, nên anh không hề đùa! Anh theo đuổi em hết lòng như vậy, em thực sự không thấy cảm động chút nào sao?”
An Hạ Dao cảm thấy nếu mà mình không nổi đóa lên thì đúng là quá ngốc, chẳng khác gì bị Diệp Trí Viễn đem đi bán mà còn đếm tiền giúp anh ta, vì thế trừng mắt lên, nói với vẻ nghiêm chỉnh: “Diệp Trí Viễn, nếu trước đây chưa nói rõ, thì hôm nay tôi sẽ nói lại một lần nữa, tôi không đùa với anh đâu.”
Diệp Trí Viễn vẫn nhìn An Hạ Dao với vẻ vô tội: “Vì sao?”
“Vì, bây giờ tôi không thích anh.” An Hạ Dao hít một hơi thở sâu, cố giữ cho giọng nói thật bình thản.
“An Hạ Dao, em đang nói dối, nếu em không thích anh, thì sao lại có một đêm tình với anh?” Diệp Trí Viễn nói, vẫn với giọng hống hách ép người như cũ, và còn thêm vẻ rất tự tin nữa.
An Hạ Dao cười chế giễu: “Đàn ông tìm đến một đêm tình là vì bị kích thích, đàn bà đi tìm một đêm tình cũng là vì bị kích thích, hôm đó hoàn toàn là vì tôi đã uống quá nhiều. Nếu không cùng với anh, thì cũng là cùng với người khác, vì thế, anh đừng có mà tưởng bở!”
Diệp Trí Viễn không kìm được, đưa tay túm lấy vai An Hạ Dao, buộc cô phải nhìn vào mình: “An Hạ Dao, anh chưa lấy vợ” em chưa lấy chồng, hai người lại là người yêu đầu của nhau, quay lại với nhau chẳng phải là rất tốt sao?”
“Không tốt, không tốt chút nào.” Lấy lại tinh thần, An Hạ Dao lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Trí Viễn, nói: “Diệp Trí Viễn, đừng nhắc mấy chữ mối tình đầu với tôi, anh không xứng!” Nói xong câu này, cô cảm thấy mình hơi bị kích động, bèn hít một hơi, rời mắt khỏi đôi mắt đen của Diệp Trí Viễn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“An Hạ Dao” đôi mắt đen của Diệp Trí Viễn sáng lên, “Anh vẫn không hiểu, vì sao lúc đó em lại đi với người khác và bỏ rơi anh?”
“Tôi đi với người khác, bỏ rơi anh?” An Hạ Dao cười chua chát: “Đúng thế! Về lý thuyết đúng là như vậy, còn thực tế, Diệp Trí Viễn, chẳng phải anh rõ hơn tôi sao?”
“Anh không rõ!” Diệp Trí Viễn nói dằn từng tiếng, mắt nhìn vào An Hạ
Dao: “Anh chỉ biết, anh thích em như vậy, bất chấp tất cả để yêu em, thế mà lại bị em bất ngờ cắm sừng. An Hạ Dao, em nợ anh một lời giải thích!”
An Hạ Dao trừng mắt, nhìn Diệp Trí Viễn lúc đó đang đầy lý lẽ, “Chẳng có gì để giải thích cả.” Sau đó quay người, sải bước bỏ đi đầy kiêu hãnh.
Diệp Trí Viễn vội đuổi theo, không nói gì, vừa kéo vừa lôi An Hạ Dao lên xe. “Để anh đưa em về.” Sau đó, anh sầm mặt im lặng lái xe.
An Hạ Dao cứ quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa xe. Cảnh vật hai bên đường mờ mờ lướt qua, và trái tim cô cũng bay rất xa, rất xa, trở về với năm
17 tuổi, với lần đầu tiên hẹn hò cùng Diệp Trí Viễn.
Mùa hè, mặt trời cao tít, trên bãi cỏ dưới bóng cây, Diệp Trí Viễn nằm gối đầu lên tay với vẻ rất thư thái, “Em gái nạm răng, mình thích cậu, bất chấp tất cả, cậu có tin không?”
An Hạ Dao lặng lẽ nhìn nụ cười của Diệp Trí Viễn, gật đầu nhìn thấy cậu nhếch mép là cười, đó là nụ cười vô cùng rạng rỡ, rạng rỡ tới mức khiến người khác phải ngột thở…
Có lẽ, An Hạ Dao đã bị nụ cười ấy của Diệp Trí Viễn hút mất hồn nên mới bất chấp tất cả để yêu Diệp Trí Viễn.
Dòng ký ức trở về mỗi lúc một ào ạt, sự dại khờ của mối tình đầu, ngọt ngào và đau khổ, tất cả cứ dâng lên trong lòng. An Hạ Dao bất chợt quay mặt lại, nhìn lên khuôn mặt điển trai nghiêng nghiêng của Diệp Trí
Viễn, trong lòng dậy lên một cảm giác đau buồn không thể thốt thành lời, hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nén được, cô lên tiếng: “Diệp Trí Viễn, tôi hỏi anh một câu nhé.”
“Nói đi.” Diệp Trí Viễn nhìn cô một cái.
“” Câu nói sắp thốt ra bỗng ngưng lại, An Hạ Dao từ bỏ ý định.
Diệp Trí Viễn kiên nhẫn chờ đợi, sau đó giục: “Nói đi, định hỏi gì?”
“Không có gì” An Hạ Dao quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài, tỏ rõ ý định không muốn nói chuyện nữa.
Diệp Trí Viễn cũng không cố gặng hỏi mà chuyên tâm vào việc lái xe, lặng lẽ đưa An Hạ Dao về nhà, chỉ đến trước khi quay về, anh mới nói một câu: “An Hạ Dao, cho dù em có chấp nhận hay không thì anh cũng nhất định sẽ theo đuổi em!”
An Hạ Dao nhìn theo chiếc xe của Diệp Trí Viễn chạy xa dần, trong lòng cứ nghĩ đến câu hỏi mà lúc nãy cô định hỏi anh: Diệp Trí Viễn, bây giờ anh theo đuổi tôi như vậy, là vì lúc trước tôi đã đi với người khác, cắm sừng cho anh, nên bây giờ anh định trả thù tôi phải không? Theo đuổi để rồi làm cho An Hạ Dao xao xuyến, sau đó sẽ bỏ rơi cô? Trả thù cô vì năm đó đã bỏ rơi anh?
Nhưng vì là người có lòng tự trọng, cô đã không thể cất thành lời để hỏi, và lúc này cô chỉ còn biết đưa mắt nhìn theo chiếc xe của anh với một cảm giác trống trải, hụt hẫng trong lòng…
An Hạ Dao vừa vào đến nhà thì đã thấy mẹ đón với nụ cười tươi rói:
“Dao Dao, vừa rồi mẹ nhìn thấy con xuống khỏi xe ở ngoài cổng, ai đưa con về vậy?”
An Hạ Dao nhìn thấy hai khuôn mặt tươi rói ở cửa vào tòa nhà, trong đầu như có tiếng nổ, mặt thoắt đỏ bừng, như thể đã làm chuyện gì khuất tất và bị bắt quả tang, cười bẽn lẽn với cha mẹ: “Cha, mẹ, sao cha mẹ lại đến đây?”
“Không đến thì làm sao mà nhìn thấy có chàng trai đưa con về.” Bà An cười, đùa: “Nếu không nghĩ đến việc con xấu hổ thì vừa rồi cha mẹ đã định bước ra, mời cậu ấy vào nhà con rồi.”
Khóe môi An Hạ Dao khẽ giật, may mà cha mẹ cô vẫn còn nghĩ được như vậy, chứ nếu không mà chạy ra kéo Diệp Trí Viễn vào thì đúng là cô chỉ còn nước chui xuống đất: “Mẹ, chỉ là một người bạn bình thường, tiện đường đưa con về thôi mà.”
“Bạn bình thường? Tên là gì vậy? làm nghề gì?” bà An tò mò nhìn An Hạ Dao.
“Mẹ, thì là một người bạn bình thường, mẹ đừng hỏi nữa.” An Hạ Dao chìa bàn tay, nói với vẻ hết cách, “Mẹ đừng có cứ nhìn thấy một chàng trai là lập tức nhìn với ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể như vậy được không?”
“Con tưởng là mẹ muốn như thế lắm à? Cũng chỉ là vì mẹ lo cho con không lấy được chồng.” Bà An nói đến đây, giọng bắt đầu trở nên ấm ức,
“Dao Dao, con cũng không còn ít tuổi đâu, nếu con cứ tiếp tục sống một mình như vậy, sẽ trở thành phụ nữ lớn tuổi mất thôi!”
27 tuổi hình như so với phụ nữ lớn tuổi vẫn còn một khoảng cách? Nhìn vẻ mặt thất vọng của mẹ, cô đành nén lòng, dỗ dành bà: “Mẹ, mẹ cũng biết đấy, trong chuyện tìm bạn trai thì duyên phận rất quan trọng, có lẽ bây giờ con vẫn chưa gặp được duyên…”
“Là duyên không đến thật hay là con cứ kén cá chọn canh?” Bà An nhìn
An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, “Như chàng trai vừa rồi ấy, mẹ thấy cũng rất được.”
“Mẹ, con đã nói rồi, chỉ là bạn bình thường thôi, hơn nữa, người ta có bạn gái rồi, mẹ đừng nói linh tinh nữa, được không?” An Hạ Dao giải thích bừa để bà An yên lòng.
“Có bạn gái rồi à?” bà An bán tín bán nghi.
“Vâng, vâng. Vì thế, mẹ đừng có nghĩ linh tinh.” An Hạ Dao gật đầu một cch kiên định, tiếp đó nói với vẻ tội nghiệp: “Chắc mẹ không muốn để con làm cái việc đòi hỏi trình độ cao như là đào chân tường đấy chứ?”
“Không cần đâu.” Bà An vội lắc đầu, sau khi thở đài một cái nói với vẻ nặng nề: “Dao Dao, rút cuộc là đến khi nào thì con mới có thể đưa một người bạn trai về để cho cha mẹ gặp mặt? Mẹ buồn đến mức bạc cả đầu rồi đây này.”
“Chuyện này, không thể cuống là được, con sẽ cố gắng.” An Hạ Dao gật đầu cho qua, nhìn mái tóc mới được nhuộm đen bóng, mượt mà tới mức có thể quay quảng cáo được của mẹ, trong lòng không khỏi thấy xót xa…
Vừa tiễn cha mẹ về xong thì Diệp Trí Viễn gọi điện đến, “A lô!”
“An Hạ Dao, mẹ anh bảo cuối tuần này đưa em về ăn cơm, em thấy thế nào?” Giọng nói dịu dàng của Diệp Trí Viễn vang lên trong điện thoại, mang vẻ đã quyết định, không cho phép từ chối.
“An Hạ Dao, em từ chối anh cũng không sao, nhưng đừng từ chối mẹ của anh!” Diệp Trí Viễn cười, “Khả năng gây sốc của mẹ anh rất mạnh đấy!”
“Khả năng gây sốc của mẹ anh mạnh không có liên quan gì đến tôi!” An
Hạ Dao kiên quyết từ chối: “Tôi không có thời gian là không có thời gian.”
“Thôi được, An Hạ Dao, em hãy tự gánh lấy hậu quả nhé!” Diệp Trí Viễn nói xong, cười và tắt điện thoại.
An Hạ Dao bàng hoàng nghe tiếng tuýt tuýt, tiện tay để bừa chiếc điện thoại xuống một chỗ, uy vũ không thể khuất phục, cô không sợ sự uy hiếp của Diệp Trí Viễn!
Cuối tuần, dù ở lỳ trong nhà cũng kiên quyết không thỏa hiệp, quyết không có bất cứ quan hệ thân mật không rõ ràng nào với Diệp Trí Viễn.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
86 chương
64 chương
290 chương
13 chương
12 chương
135 chương
31 chương