Minh Tinh PR
Chương 40
Dung Quân Tiện thấy Bạch Duy Minh bưng trà rót nước cho mình, bản thân thì làm ổ trên giường, cũng ngại lắm nên mở TV treo tường đối diện giường, nói với Bạch Duy Minh: “Anh cũng đừng bận việc nữa, lại đây ngồi xem TV với tôi đi.”
Bạch Duy Minh cũng không từ chối, thuận thế ngồi trên giường.
Dung Quân Tiện hơi nhích sang bên cạnh, vén chăn lên, để Bạch Duy Minh đi lên. Bạch Duy Minh cũng nghe lời Dung Quân Tiện chui vào trong chăn. Trong chăn tràn đầy nhiệt độ và mùi do cơ thể của Dung Quân Tiện mang tới, điều này làm cho Bạch Duy Minh rất thích.
Dung Quân Tiện chán đến chết chuyển kênh: “Xem gì đây? Anh nói —— ”
“Xem phim đi!” Bạch Duy Minh nhón một miếng táo bỏ vào miệng, nói “Tăng Phàm Truyện?”
Dung Quân Tiện xua tay tỏ ý tha cho tui đi: “Xem cái đó làm gì! Hôm qua xem với hội trưởng Tuyên, tôi sắp bị diễn xuất của mình làm cho xấu hổ muốn chết.”
“Lần trước xem với hội trưởng Tuyên?” Bạch Duy Minh cắn miếng táo trong miệng kêu rột rột, “Cũng xem ở đây à?”
Dung Quân Tiện lắc đầu, nói: “Xem dưới lầu.”
“Ờ.” Bạch Duy Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Dung Quân Tiện ngồi không, cựa quậy chân trong chăn, bàn chân không tránh khỏi đụng vào chân Bạch Duy Minh, còn chưa nghĩ rõ ràng đã lập tức rụt lại, Bạch Duy Minh lại nói: “Chân cậu lạnh thế.”
“Không thể nào ——” Dung Quân Tiện nói, “Tôi ở trong chăn lâu vậy, sao lại lạnh?”
Bạch Duy Minh duỗi chân đụng vào Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện cười nói: “Chân anh còn lạnh hơn chân tôi.”
Bạch Duy Minh nói: “Ừ, vậy cậu ủ ấm giúp tôi đi.”
Nói đoạn, Bạch Duy Minh tiện thể phủ chân lên chân Dung Quân Tiện. Trong lúc lòng bàn chân vuốt ve mu bàn chân, đương nhiên có ấm áp. Dung Quân Tiện đã nóng như quả cầu lửa —— đều là thẹn, Dung Quân Tiện thật sự không chịu được, rút chân về, lại nói: “Bạch tiên sinh —— anh… nếu anh lạnh chân, tôi làm nóng một túi muối cho anh ngâm chân nhá.”
“Thong thả.” Bạch Duy Minh đáp, “Tôi sẽ chơi với cậu.”
Dung Quân Tiện bị thẹn đến hoảng rồi, cũng không biết nên nói gì, đổi lại là một loạt tiếng chuông hóa giải ngượng ngùng của cậu.
“Là chuông cửa.” Dung Quân Tiện nói, “Có người nhấn chuông cửa, tôi đi xem là ai.”
“Cậu cứ nằm yên đi.” Bạch Duy Minh nói, “Tôi đi xem là được, nếu có chuyện quan trọng, lại gọi cậu. Nếu không phải chuyện quan trọng, lại đến phiền cậu, cậu cũng không tiện từ chối ngay mặt. Đúng lúc tôi nói với người ta.”
Dung Quân Tiện gật đầu, nhìn Bạch Duy Minh rời khỏi phòng ngủ.
Bạch Duy Minh xuống tầng dưới, mở cửa ra, đã thấy một nhân viên công tác đeo túi.
Nhân viên thấy Bạch Duy Minh, hơi ngẩn ra, nói: “Anh… anh là…”
Bạch Duy Minh đáp: “Tôi ở đoàn đội quan hệ xã hội của ông chủ Dung, họ Bạch, hôm nay mới lên núi. Chắc chúng ta chưa từng gặp nhau. Vẫn chưa hỏi anh là?”
Nhân viên cười một tiếng, nói: “À, anh Bạch chào anh. Tôi tên là Tiểu Tề, là hậu cần của đoàn phim. Hôm nay, chị Từ Ngưng Hoa đóng máy, chị ấy phải đi, vốn định nói lời tạm biệt tặng quà với từng người, lại gặp phải tuyết rơi, đành phải xuống núi trước, nhưng chị ấy nhờ tôi nhất định đưa quà chia tay đến chỗ mọi người.”
Bạch Duy Minh cười nói: “Có lòng quá, cảm ơn. Thật ra chị Từ Ngưng Hoa không cần tốn kém.”
“Ừ.” Nhân viên lấy một cái bình nhỏ trong balo ra, “Đây là cánh hoa mẫu đơn tốt nhất ở chỗ họ, có thể dùng để pha trà —— ”
“Hoa mẫu đơn —— ” Bạch Duy Minh đang cân nhắc.
Nhân viên mỉm cười, lại lấy ra một cái lọ khác, nói: “Chị Từ của chúng tôi nghe nói, mới biết được anh Quân Tiện dị ứng với mẫu đơn, cho nên lại lấy một bình hoa cúc, nói là cho anh Quân Tiện hết.”
“Tất cả mọi người ở đoàn phim các anh đều biết ông chủ Dung bị dị ứng hoa mẫu đơn à?”
Nhân viên nói: “Chúng tôi làm hậu cần chắc chắc biết, bởi vì anh Vu Tri Vụ cũng đặc biệt nhấn mạnh, bảo chúng tôi phải chú ý. Chúng tôi cũng rất chú ý, lúc bố trí cảnh cũng không dám bày hoa mẫu đơn. Nhưng mà tôi thấy chị Từ không biết nên chúng tôi đã nhắc chị ấy, chị ấy còn thấy rất kinh ngạc và có lỗi đấy.”
“Được, làm phiền rồi, có lòng quá.” Bạch Duy Minh nhận hai bình trà hoa khô.
Bạch Duy Minh mang hai bình về phòng ngủ, lại nói cho Dung Quân Tiện: “Từ Ngưng Hoa đóng máy đi trước rồi, bảo người tặng trà hoa mẫu đơn cho cậu.”
Dung Quân Tiện nghe xong cười một tiếng: “Sao lại nghĩ ra tặng cái này?”
“Cô ấy không biết cậu dị ứng mẫu đơn, sau khi được nhắc nhở lại tặng một bình trà hoa cúc.” Bạch Duy Minh để bình hoa cúc trước mặt Dung Quân Tiện, lại nói, “Tôi sẽ lấy mẫu đơn đi, tránh làm cậu bị dị ứng.”
Dung Quân Tiện thở dài, nói: “Không sao, tôi không dị ứng với hoa mẫu đơn, chỉ bị dị ứng với mẫu đơn bì[1] thôi.”
[1] mẫu đơn bì: là vị thuốc bào chế từ rễ cây Mẫu đơn
“Đều là một thể, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Bạch Duy Minh nói, lại hỏi, “Vài ngày trước đã nghe nói cậu dị ứng, mấy hôm nay đã đỡ hơn chưa?”
“Phơi nắng hóng gió ở bên ngoài sẽ dễ dị ứng, bôi thuốc thì không sao. Nhưng mấy ngày nay quay cảnh trong phòng khá nhiều, cũng đỡ hơn nhiều rồi.” Dung Quân Tiện uể oải đáp.
“Lúc quay ‘Tăng Phàm Truyện’ cũng không thấy cậu như vậy.”
“Đúng mà, quay phim trong tòa nhà điện ảnh truyền hình ở thành phố, có điều hòa, vừa quy luật, vừa là khí hậu bản địa, dễ chịu hơn. Tất nhiên không sao.”
Bạch Duy Minh nói: “Vậy sau này nhận nhiều những phim như thế vẫn tốt hơn.”
Dung Quân Tiện cười: “Không phải đều bị anh từ chối đi à!”
Bạch Duy Minh cũng cười: “Đúng rồi. Đều là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi cậu.”
“Không cần, những bộ phim đó cho dù anh không đẩy, tôi cũng không nhận.” Dung Quân Tiện nói với giọng kiêu ngạo, “Không lọt mắt.”
Bạch Duy Minh cười, lại muốn nói tiếp với cậu, nhưng nghe thấy điện thoại đổ chuông. Bạch Duy Minh quay đầu đi nghe máy, bên kia lại truyền đến giọng của Tuế Tích Vân.
Tuế Tích Vân nói: “Nghe Bất Phàm nói cậu cũng tới, vậy cậu cũng đi đua ngựa cùng tôi đi.”
Bạch Duy Minh nói: “Tôi phải làm việc.”
Tuế Tích Vân nói: “Vậy cậu làm việc xong thì đến.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Chỉ sợ thời tiết không tiện, đường sá không thông.”
Tuế Tích Vân nói: “Tôi phái máy bay trực thăng đón cậu?”
Bạch Duy Minh nói: “Không cần, tôi tự mang máy bay trực thăng.”
“Cậu mang máy bay trực thăng tới đây làm gì?”
Bạch Duy Minh cũng cảm thấy vấn đề này khó mà trả lời, chỉ nói: “Làm việc.”
“Ờ, thế à.” Tuế Tích Vân không hỏi nhiều.
Bạch Duy Minh lại nói: “Nhưng có tuyết rơi, đua ngựa làm gì?”
“Tuyết rơi đua ngựa, vậy mới thú vị. Cậu không biết.” Tuế Tích Vân rất hào hứng, nói, “Lần này cậu tới, nếu thắng, tôi tặng cậu một con ngựa.”
“Không cần.” Bạch Duy Minh từ chối, “Thật sự không cần.”
Tuế Tích Vân lại nói: “Chê ngựa của tôi à?”
“Không phải chê, chỉ là không nuôi nổi.” Bạch Duy Minh khác Tuế Tích Vân, anh không có tí hứng thú nào với nuôi ngựa, đương nhiên không muốn tiêu tiền ở phương diện này. Suy cho cùng chi phí nuôi ngựa cũng không ít.
“Cậu có gì mà không nuôi được?” Tuế Tích Vân nói đùa, “Có phải gần đây cậu thiếu tiền không? Chắc không phải dính vào nghiện cờ bạc chứ!”
“Cũng không phải.” Bạch Duy Minh nhìn thoáng qua Dung Quân Tiện, thở dài, “Nhưng gần đây thực sự dính vào một sở thích vô cùng tốn tiền.”
Tuế Tích Vân hỏi: “Là cái gì?”
Bạch Duy Minh nói: “Sở thích riêng tư.”
Tuế Tích Vân cũng không hỏi nhiều.
Sau khi nói chuyện phiếm, Bạch Duy Minh cúp điện thoại, trong lòng hơi bất ngờ, không ngờ Tuyên Bất Phàm còn “Dùng gậy ông đập lưng ông”.
Bạch Duy Minh nghĩ cách để Tuế Tích Vân đi nhốt Tuyên Bất Phàm lại, không ngờ cũng nhốt mình vào luôn.
Hội trưởng Tuyên thật sự không có nhiều tầm nhìn như thế, chỉ là thấy tin tức của Dung Quân Tiện, biết Bạch Duy Minh tới, đã thuận miệng nhắc một câu với Khế gia mà thôi.
Bạch Duy Minh vốn định ở cùng Dung Quân Tiện thêm hai ngày, lại không ngờ hết cách. Ngày hôm sau, thời tiết lại trong. Bạch Duy Minh nói với Dung Quân Tiện: “Tôi phải xuống núi.”
Dung Quân Tiện mong đợi nhìn Bạch Duy Minh: “Vậy anh còn quay lại không?”
Bạch Duy Minh thấy vẻ mặt này của Dung Quân Tiện, lập tức trả lời: “Tất nhiên sẽ quay lại. Hai ngày nữa sẽ về.”
Bạch Duy Minh xách vali xuống nhà xe, Dung Quân Tiện đứng cạnh cửa nhà xe, từ phía sau lưng nhìn Bạch Duy Minh xách cái vali màu xám trong tay, đâu giống dáng vẻ đi xa nhà, lại như phải rất lâu không về.
Dung Quân Tiện đột nhiên không nỡ, vươn tay ra, muốn kéo Bạch Duy Minh lại, nhưng lại sợ kéo tay đối phương có vẻ thân mật quá, ngón tay rụt lại, ngược lại nắm chặt ống tay áo của Bạch Duy Minh.
Bạch Duy Minh xoay đầu, hai mắt nhìn Dung Quân Tiện, khóe miệng hơi mỉm cười: “Hửm?”
“Hả?” Dung Quân Tiện nhất thời nghèo từ, không nói nên lời, hai mắt nhìn thẳng vào Bạch Duy Minh. Lại thấy vóc người cao cao to to của Bạch Duy Minh mặc âu phục màu trắng, trên đầu là chiếc mũ len lông dê màu xám rộng vành kiểu cổ điển, cách ăn mặc giống như thân sĩ, trong sự trang nhã hiện ra vẻ trang trọng, rất có sức hấp dẫn rắn rỏi thành thục.
Dung Quân Tiện nhìn mà sững sờ, nói: “Hôm nay Bạch tiên sinh mặc bộ này đẹp quá.”
“À, cảm ơn.” Bạch Duy Minh mỉm cười nói.
Tay Dung Quân Tiện vẫn níu lấy ống tay áo của Bạch Duy Minh, giống như đứa trẻ không nỡ thả đồ chơi ra. Có lẽ cậu cũng biết mình hành động như vậ hơi quái lạ, Dung Quân Tiện vê ống tay áo của Bạch Duy Minh một cái lại buông ra: “Quần áo này không những đẹp, hơn nữa chất lượng rất thoải mái, có vẻ giữ ấm tốt, lại rất tiện hoạt động.”
“Đây là Cashmere[2].” Bạch Duy Minh cười đáp, “Nếu cậu thích, lúc về tôi bảo một thầy làm một bộ cho cậu.”
[2] Len cashmere, thường được gọi đơn giản là cashmere, là một loại sợi thu được từ dê cashmere, dê pashmina và một số giống dê khác. Nó đã được sử dụng để sản xuất sợi, dệt may và quần áo trong hàng trăm năm
Dung Quân Tiện nói: “Không cần. Cái này có vẻ rất đắt.”
Bạch Duy Minh cười: “Cậu là nhân sĩ lương cao, còn sợ đắt?”
“Bây giờ lương cao thì sao, ai biết có thể hot đến khi nào? Tích góp thêm chút tiền vẫn quan trọng hơn.” Dung Quân Tiện đã từng lạc hai năm cho dù bây giờ đang rất hot, nhưng vẫn rất có cảm giác nguy cơ, “Lại nói, tôi cũng không có trường hợp gì để mặc trang trọng như thế.”
Bạch Duy Minh nói: “Sao lại không có? Những trường hợp minh tinh phải có mặt nhiều hơn tôi.”
“Trường hợp đó có thể tìm nhà tài trợ, mượn quần áo, không cần tự dùng tiền mua mà.” Dung Quân Tiện chớp chớp mắt, “Anh còn làm quan hệ công chúng đấy, điều này cũng không biết!”
Bạch Duy Minh cười gật đầu, cũng không vặn lại.
Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh phong độ nhẹ nhàng, dường như bản thân chưa bao giờ thấy Bạch Duy Minh mặc như vậy, bất giác hỏi: “Anh đi gặp người rất quan trọng à?”
“Đúng thế.” Bạch Duy Minh chỉnh mũ dạ trên đầu ngay ngắn lại, “Có thể nói như vậy.”
Dung Quân Tiện lại hỏi: “Là ai?”
“Người cậu không biết.” Bạch Duy Minh nói, “Cái này không quan trọng.”
Dung Quân Tiện lại lầm bầm nói: “Thật không?”
Bạch Duy Minh thấy Dung Quân Tiện khó chịu như vậy, vẫn quyết định giải thích: “Không phải đi gặp riêng ai cả, có một cuộc đua ngựa. Mọi người đều sẽ ăn mặc trang trọng để tham dự, tôi cũng không thể thất lễ với người ta.”
Dung Quân Tiện mở to mắt; “Ở đây còn có hội đua ngựa? Sao tôi không biết?”
“Thi đấu không công khai, là hoạt động tư nhân.” Bạch Duy Minh trả lời, “Không phải thi đấu chuyên nghiệp gì, chỉ là thú vui giữa bạn bè thôi.”
Dung Quân Tiện tắc lưỡi: “Mở hội đua ngựa vì thú vui? Vậy chắc chắn là người rất giàu nhỉ! Hèn chi anh nói là nhân vật quan trọng, phải mặc trang trọng chút để đi gặp.”
Bạch Duy Minh nói: “Hội trưởng Tuyên cũng ở đó.”
Nói xong câu đó, Bạch Duy Minh hơi hối hận. Anh cũng không muốn nghe được ba chữ “Hội trưởng Tuyên” trong miệng Dung Quân Tiện, nhưng chính anh lại không kìm được chủ động nhắc tới.
Đúng là làm người ta phiền muộn.
Mình đã trở nên ngu xuẩn, nhàm chán.
Truyện khác cùng thể loại
620 chương
109 chương
99 chương
113 chương
456 chương
10 chương