Trong sương phòng yên lặng, Tư Vũ hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi tái nhợt. Chỗ nhìn mà phải giật mình chính là eo bên trái nàng nhuốm đầy máu tươi. Chủy thủ đâm sâu trên lưng nàng, máu vẫn còn đang từ từ chảy. Trạc Thác ngồi bên mép giường, hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, giương mặt đầy lon lắng. Lý thái y đã sớm gấp tốc chạy đến, ông đang cẩn thận quan sát tình huống của Tư Vũ, nét mặt già nua hiện lên một biểu lộ nghiêm trọng chưa từng có. “Điện hạ, may mắn là chủy thủ không làm thương tổn đến tâm bộ, đây là trong cái rủi có cái may. Nhưng phải nhanh chóng rút chủy thủ trên người nương nương ra, nếu không máu sẽ chảy không ngừng.” Hắn ngước mặt lên, thận trọng nói với Trạc Thác. “Vậy còn không nhanh làm đi?” Nhìn máu càng ngày càng đỏ tươi, Trạc Thác tâm kinh nhục khiêu. Vũ nhi, nàng nhất định là rất đau, nàng nhất định phải chịu đựng. “Nhưng…….. Thân thể nương nương suy yếu, hơn nữa lại đang mang thai, rút đao ra, nếu như nương nương không nhẫn nhịn, chỉ sợ……………. Sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.” Việc này cũng nguy hiểm, việc kia cũng nguy hiểm, Trạc Thác hoang mang lo sợ, lửa giận trong lòng bốc lên nghi ngút :Ngươi không phải là thái y có y thuật cao minh nhất trong nội cung sao? Có chút chuyện như vậy cũng không làm xong thì còn làm cái gì viện phán.” Lý thái y khổ sở nói không nên lời, trong lòng hiểu được tâm tình của Trạc Thác nên đành phải cúi đầu xuống vừa lẳng lặng nghe lời anh phê phán, vừa suy nghĩ xem nên làm cách nào để rút đao ra thành công. Tứ Hoàng tử Trạc Ngao vừa đúng lúc chạy đến, anh lý trí an ủi Trạc Thác “Hoàng huynh xin đừng tức giận, Lý thái y nói như vậy đương nhiên là có khổ sở của ông ấy. Hồng phúc của hoàng tẩu tề thiên, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Thấy máu tươi nhuộm đỏ cả áo Trạc Thác, anh nói tiếp “Hoàng huynh, không bằng trước tiên hãy thay y phục đi đã.” Trạc Thác khong để ý đến “Không cần!” Sau đó lại chuyển hướng sang Lý thái y “Lý thái y, không có cách nào sao? Còn không nhanh thì máu trên người Vũ nhi sẽ chảy hết mất.” Lý thía y hít sâu một hơi, rốt cục quyết định nói “Chuẩn bị rút đao ra. Điện hạ, vi thần xin cam đoan với ngài, dù có phải bồi thường mạng già này, thần cũng muốn nương nương an toàn vượt qua.” Sau đó, hạ nhân đều bối rối thu xếp, có bưng nước nóng, có cầm khăn mặt sạch sẽ. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Lý thái y, Lưu thái y, Trạc Thác, Trạc Ngao và Tư Vũ. Nhưng người khác đều đứng ngoài cửa chờ. Căn cứ chỉ thị, Trạc Thác nâng Tư Vũ ngồi dậy, để nàng nghiêng dựa vào ngực mình. Lý thái y nín hơi ngưng thần, chuẩn bị động thủ lại phát hiện thân thể Tư Vũ nhẹ run. Ông chấn động, cho rằng thân thể nàng xảy ra vấn đề gì đó, nhưng nhìn kỹ thì lại là Trạc Thác hai tay đang giữ Tư Vũ run làm cơ thể cô cũng run theo. Ông chần chờ một chút, nói: “Điện hạ, hay để Lưu thái y giữ nương nương đi, ngài xúc động như vậy, vi thần sợ khó có thể rút đao ra an toàn được.” Trạc Ngao đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Hoàng huynh, để thần đệ làm cho.” Trạc Thác phất tay, thở sâu một hơi, tâm trạng bất an dần ổn định lại, “Lý thái y, tiếp tục!” Lý thái y nhẹ gật đầu, khẳng định với anh “Điện hạ xin yên tâm, thần chắc chắn sẽ không có chuyện gì.” Đến khi Trạc Thác hoàn toàn bình tâm trở lại, ông mới tập trung tinh thần, cầm thật chặt chủy thủ, dùng một chút sức rút nó ra! Theo chủy thủ rút ra là một dòng màu đỏ tươi phun ra, bắn lên người Trạc Thác và Lý thái y. Vì đau đớn nên dù đang mê man, Tư Vũ cũng lớn tiếng kêu đau. Thấy khuôn mặt nàng tái nhợt thống khổ nhăn nhó, thêm vào đó là những tiếng thê lương buồn bã, lòng Trạc Thác đau như dao cắt, anh không ngừng hôn nhẹ lên trán nàng “Vũ nhi của ta, Vũ nhi!” Máu cuối cùng cũng ngừng chảy, nhưng Tư Vũ lại chìm vào hôn mê. Lý thái y hô to một tiếng, thoáng mừng rỡ “Điện hạ, cuối cùng nương nương cũng bình an vượt qua một cửa, máu cũng đã ngừng chảy rồi.” “Bao lâu thì nương nương tỉnh lại?” Tâm trạng treo trên cành cây của Trạc Thác rốt cục cũng được thả lỏng. “Việc này………….Vi thần sợ, tạm thời không thể xác định được.” “Cái gì gọi là không thể xác định được? Không phải đao đã rút ra rồi sao?” “Tuy đao đã rút ra, nhưng vì nương nương mất máu quá nhiều, lại đang mang thai, nên có tỉnh lại hay không phải dựa vào ý chí của nương nương. Nhưng thần cam đam, nhất định sẽ giúp nương nương sớm tỉnh lại.” Trán Lý thái y ứa ra mồ hôi lạnh, ayyyy, dày lộc chức vụ cũng không phải là dễ dàng như tưởng tượng, không chừng tóc ông lại bạc đi thêm một chút rồi. Thấy ông nơm nớp lo sợ, Trạc Thác nhận ra vừa rồi mình quá hung ác nên giọng điệu chậm rãi “Thế còn thai nhi? Có bị ảnh hưởng gì không?” “Tiểu hoàng tử vạn phúc, phụ thuộc năng lực rất mạnh nên không có vấn đề gì. Nhưng vì lý do an toàn, vi thần cũng sẽ đem chút thuốc dưỡng thai cho nương nương dùng.” “Bây giờ nương nương có thể chuyển động hay không, bổn điện hạ muốn mang nàng hồi cung.” “Điện hạ, tuyệt đối không thể. Đao trên người nương nương vừa mới rút ra, miệng vết thương vừa cầm máu, vi thần đề nghị hai ngày nữa hẵng hồi cung.” Để cho Tư Vũ hoàn toàn yên tĩnh dưỡng thương, Trạc Ngao liền phân phó Hỏa Kế dừng kinh doanh sương phòng tửu lâu, không nhận thêm khách đến nữa. Lý thái y bưng thuốc vào, đến bên cạnh giường đưa Trạc Thác cho Tư Vũ uống. Nhưng, thuốc vừa đến miệng nàng thì lại chảy ra từ khóe miệng. Mọi người đều trở nên bối rối, Trạc Thác nhận bát thuốc trong tay thái y, uống một ngụm, thấp miệng trên môi Tư Vũ dần dần đưa vào, đến khi xác định rằng nàng đã nuốt hết, môi của anh mới dời khỏi. Sau đó lại đút lần thứ hai. Phương pháp miệng đối miệng mớm thuốc như vậy quả nhiên hữu hiệu, cuối cùng nàng cũng uống hết bát thuốc không lọt giọt nào. Thoáng qua hai ngày, Trạc Thác dẫn Tư Vũ hồi cung. Anh đem tất cả việc triều chính giao cho Trạc Ngao làm thay, còn mình thì không lúc nào rời khỏi tẩm cung, toàn tâm toàn ý chăm sóc Tư Vũ đang hôn mê bất tỉnh. Noãn Ngọc nhận được tin dữ lập tức chạy vào cung, thấy người đang lẳng lặng nằm trên giường không một chút tức giận, nàng ảm đạm rơi lệ. Các thứ phi khác của Trạc Thác nhận được tin cũng lập tức nhân cơ hội đến dò hỏi, muốn mượn cớ này để gây ấn tượng tốt với Trạc Thác, cũng hi vọng rằng sau khi tỉnh lại, Tư Vũ đều biết rằng họ đã tới. Năm ngày sau, Trạc Thạc và Nhược Vũ cũng phong trần mệt mỏi trở về hoàng cung. Thai nhi trong bụng đã hơn ba tháng, đúng giai đoạn phát triển nên tuyệt đối không thể thiếu chất dinh dưỡng. Lý thái y bắt đầu sai người mang cháo cho Tư Vũ ăn. Cháo không thể so với thuốc súp, không cần nhấm nuốt cũng có thể nuốt vào; vì vậy vẫn phải dựa vào bản thân Tư Vũ tự mình ăn. Nhìn bát cháo không ngừng chảy ra, lòng Trạc Thác nóng như lửa đốt, anh đau khổ suy nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tư Vũ: “Vũ nhi ngoan, mau ăn cháo đi, con đói bụng rồi kìa, nếu nàng cứ nhổ ra như vậy, con sẽ không đủ chất dinh dưỡng thì sẽ không khỏe đâu.” Thật thần kỳ, trong cơn hôn mê, dường như Tư Vũ nghe được lời của anh nên ngoan ngoãn hé miệng. Lý thái y thấy thế vui mừng nâng một thìa cháo đưa đến miệng nàng. Thấy nàng cuối cùng cũng ăn cháo, mọi người trở nên vô cùng vui mừng. Thời gian cứ như vậy trôi qua một tháng, Tư Vũ vẫn trong trạng thái hôn mê, nhưng sinh lý cơ năng của cơ thể nàng đều phát triển tự nhiên; bụng càng lúc càng lớn, miệng vết thương trên phần eo cũng đã dần khôi phục, từ từ lành lại. Để tránh tương lai để lại sẹo, Trạc Thác ra lệnh cho Lý thái y mỗi ngày đều phải bôi thuốc mỡ tẩy sẹo cho nàng. Đáng ra nàng đã sớm tỉnh lại. Nhưng mà cứ thế này thì y thuật cao minh như Lý thái y cũng không tìm ra nguyên nhân được. Trạc Thác vẫn ở điện thái tử canh giữ, ngày đêm mong chờ khiến khuôn mặt anh trở nên tiều tụy, cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên mệt mỏi. Các nữ nhân kia cũng dần dần rục rịch đến điện thái tử. Các nàng ấy luôn đến thăm Tư Vũ, nhưng trước mặt Trạc Thác luôn chuẩn bị sẵn hành động và dung nhan để anh chú ý tới. Trạc Thác chỉ sủng nịnh mình Tư Vũ khiến các nàng đã hâm mộ lại còn đố kỵ, còn có cực kỳ bất mãn. Mới đầu các nàng ấy còn nịnh nọt Tư Vũm, hi vọng sau này nàng có thể đối đãi tốt với họ. Nhưng Tư Vũ bất đồng với họ, đối mặt với nàng, nàng không trừng phạt hay thu nạp, nàng chỉ cần người không chạm ta thì ta không phạm người. Cho nên, dù nàng không nghỉ làm khó dễ cũng chỉ có thể một mình; cho dù các nàng kia muốn nịnh bợ cũng không thể. Trước mắt là cơ hội hiếm có, vì suy nghĩ cho tương lai, các nàng ấy đành phải ra tay đánh cược một lần. các nàng biết rõ Trạc Thác tình dục rất mạnh, hơn một tháng không có nữ nhân, anh nhất định sẽ cần nên ai nấy đều ăn mặc và trang điểm thật xinh đẹp, gợi cảm yêu mị, đến trước mặt Trạc Thác đều biểu hiện vô cùng dâm đãng. Nhưng, đối diện với mấy nữ nhân tự xưng là báu vật trần gian này Trạc Thác làm như không thấy, tất cả tâm tư của anh đều tập trung ở người đang hôn mê nằm trên giường, lòng anh vô cùng đau đớn thống khổ, anh đang giận nàng tại sao lâu như vậy rồi mà chư tỉnh lại; anh cố nén giận thì lại làm mình đau khổ vì chờ lâu ngày. Mưu cầu danh lợi tình ái Trạc Thác, không ngờ rằng lại có thể thanh tâm hơn một tháng. Tối nào anh cũng lẳng lặng nằm bên cạnh nàng, trong lòng chỉ có tưởng niệm với nàng chứ không hề có một chút dục hỏa nào. Hôm nay, Trạc Thác lại ngồi yên trên ghế lớn trầm tư. Những nữ nhân kia lại tới nữa rồi. Đầu tiên là Tiêu Ngữ Khâu, cả người lớn mật dựa vào lồng ngực anh, dùng bộ ngực đầy đặn tự cho là rất có lực sát thương trong ngực anh nhẹ liếm, đẹp đẽ hô hoán: “Điện hạ!” Lý Phi Yến cũng không chịu yếu thế, kéo tay Trạc Thác đặt ở chiếc eo mảnh khảnh của minh, lạc lạc thanh khẽ gọi “Điện hạ, Yến nhi rất nhớ ngài!” Triệu Lạc Thi cũng liều mạng lao tới, cuống họng duyên dáng như Hoàng Oanh ca xướng “Điện hạ, Thi nhi hôm qua mới luyện một bài rất hay, mời điện hạ theo Thi nhi đến Lạc Nhã Các thưởng thức.” Lúc này, Trạc Thác đang nhớ lại sáu năm trước, anh cùng Tư Vũ ở trường Thánh Thanh tản bộ nói chuyện thật là khoảng thời gian tuyệt vời, đột nhiên bị quấy rầy, anh tức sùi bọt mép, không do dự dùng cả chân lẫn tay đẩy hết các nàng ra, lập tức trong phòng truyền đến vào tiếng kêu đau, ‘Tứ đại mỹ nữ’ đều ngã nhào trên mặt đất. Trạc Thác trừng mắt nhìn các nàng, lớn tiếng quát mắng “Cút hết!” Những nữ nhân kia bị anh làm cho sợ hãi, thần sắc tái nhợt sợ tới mức tè ra quần, các nàng vội vàng sợ hãi rời đi, ‘Tứ đại mỹ nữ’ đặc biệt té ra ngoài. Tâm tình lo lắng bất an khiến lần này Trạc Thác không dễ dàng tha cho họ. Anh sai thái giám đem họ trục xuất khỏi điện thái tử. Các nàng ấy đều liều mạng cầu xin, cuối cùng, trò khôi hài này lại phải chờ Nhược Vũ đến mới dừng lại được. Thấy vẻ mặt lo lắng của con trai, Nhược Vũ âm thầm thở dài một tiếng. Đứa con trai này, không ngờ rằng đến hiện đại vài năm mà trục lợi thân là trách nhiệm của người hoàng thất đều quên hết. Là thái tử, là hoàng đế tương lai củaThịnh Trạc hoàng triều, trong triều đã có nhiều đại thần phê bình vì anh chỉ độc sủng mình Tư Vũ, nếu hôm nay đem tất cả các nàng ấy trục xuất khỏi cung….e rằng triều định cũng sẽ phát sinh đại biến, ít nhất là ngôi vị thái tử này anh không thể ngồi yên được. “Thác nhi, mẫu hậu biết giờ con đang rất khổ sở, nhưng con muốn hãy nhớ, họ không phạm bất cứ cung quy gì, cũng không trái với phụ đức nên không thể tùy tiện trục xuất được.” Trạc Thác tâm phiền ý loạn, “Mẫu hậu, không có biện pháp nào đuổi họ đi sao? Thấy họ làm con rất đau đầu. Tư Vũ còn đang như vậy, mẫu hậu, con rất khổ sở, thật sự rất khổ sở.” Nhược Vũ đến gần, nhẹ nhàng xoa đầu anh an ủi: “Tạm thời là như vậy. Nhưng con yên tâm, ta đã lệnh cấm túc họ, trong một thời gian ngắn, họ sẽ không thể tự mình bước ra tẩm cung của mình.” Trạc Thác dựa vào ngực bà, cái này thật là ấm áp, từ nhỏ đến lớn anh không biết đã dựa vào lòng bà bao nhiêu lần. Mỗi khi quá mệt mói hay thời điểm mờ mịt bất lực, nơi đây chính là nơi cuối cùng nghỉ ngơi của anh. Nhược Vũ lẳng lặng đứng nhìn về phía người vẫn còn đang ngủ trên giường, âm thầm cầu nguyện ông trời cho nàng sớm tỉnh lại. Ngày qua ngày, Tư Vũ cứ như thế hôn mê suốt ba tháng. Miệng vết thương trên người nàng đã hoàn toàn bình phục như trước, làn da cũng đã khôi phục bóng loáng non mịn như cũ, không một tỳ vết nào, ngày nào cũng đúng giờ đều ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó lại tiếp tục ngủ say, hai con mắt dường như chưa từng mở ra lần nào, cũng không hề nói nửa câu. Hôm nay Lý thái y lại đến kiểm tra cho nàng, sau đó báo cho mọi người một tin tốt lành “Chúng mừng điện hạ, chúc mừng quý phi nương nương, trong bụng thái tử phi nương nương có hai tiểu hài tử.” Tin tức này đúng là khiến họ vô cùng phấn chấn. Vốn cảm thấy rất kỳ quái, Vũ nhi mới mang thai sáu tháng mà bụng lại to đến thần kỳ như vậy, không ngờ rằng lại mang thai hai đứa. Trạc Thác nhìn người trên giường mừng rỡ nói: “Vũ nhi, đã nghe chưa? Trong bụng nàng có hai tiểu bảo bảo đó. Cho nên hãy mau tỉnh lại, tỉnh lại để chăm sóc chúng. Nàng mà cứ như vậy, ta sợ chúng ăn không được no.” Nhưng người trước mắt vẫn vẻ mặt bình tĩnh, không hề có phản ứng. Gương mặt hơi chút sáng ngời của Trạc Thác lại trở nên ảm đạm. Cũng hôm đó lại có một tin tức tốt lành khác! Buổi trưa, một vị hồng nhan tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện ở tẩm cung thái tử. Nhược Vũ thấy ông, hốt hoảng hét lên một tiếng, ông ta…Ông ta không phải là người năm đó đưa nàng miếng ngọc bội khiến nàng xuyên về cổ đại hay sao? Hôm nay ông ta tới đây để làm gì? Chẳng lẽ là vì Tư Vũ? Nghĩ đến đây, Nhược Vũ vui mừng nhìn ông ta: “Lão bá, chào ngài! Ngài đại giá quang lâm, xin hỏi có chuyện gì?” Ông lão khẽ vê chòm râu trong tay, hai mắt khôn khéo quét qua người nằm trên giường, thản nhiên nói: “Ngài đến giúp Vũ nhi tỉnh dậy đúng không? Phải không?” Ông lão không trả lời, lẳng lặng đánh giá Trạc Thác, khóe miệng mỉm cười, trong mắt lộ vẻ thần sắc phức tạp, nếu nhìn kỹ thì không khó để phát hiện tính toán. Sau đó ông đi lướt qua Trạc Thác, chậm rãi đến trước giường, nói lẩm bẩm gì đó với người nằm trên giường rồi lại bước đến đứng cạnh Trạc Thác, đưa cho anh một bao gì đó “Cái này cho nàng uống xuống. Nhớ lấy, thuốc này không thể dùng nước thông thường uống, chỉ có thể dùng……dùng nước miếng của ngươi.” Trạc Thác vội vàng nhận lấy, vừa mừng vừa sợ nhìn gói thuốc trong tay. Ông lão lại đi đến trước mặt Nhược Vũ, do dự một chút rồi nói: “Đứa trẻ trong bụng cô ấy không thuộc về nơi này. Cho nên, dù cô ấy có tỉnh lại thì đứa nhỏ cũng sẽ mất.” Nhược Vũ nghe được như sét đánh ngang tai, bước lùi một bước, sợ hãi không nói thành lời. Trạc Thác thì như tia chớp vọt đến trước mặt ông lão, giữ chặt tay ông gấp giọng hỏi: “Ngài nói cái gì? Đứa nhỏ không phải rất tốt sao? Tại sao lại có thể mất được?” Ông lão nhẹ nhàng ngó lơ anh, thở dài một tiếng “Đúng, chúng hiện giờ rất ổn định, nhưng tuyệt đối sẽ không bình an sinh ra.” Trạc Thác như bị đả kích, lòng nóng như lửa đốt. Không, không thể như vậy, đó là đứa nhỏ kết tinh của mình và Vũ nhi, hai người đang rất mong mỏi chờ chúng chào đời, “Ông trời sao có thể nhẫn tâm như vậy, tại sao lần nào cũng muốn cướp đi quyền lợi của chúng. Không được, ta không cho phép như vậy, ta muốn trách cứ. Lão bá, ngài là cao nhân đắc đạo, ngài hãy dẫn ta lên Thiên đường, ta muốn đi gặp Ngọc Hoàng đại đế để phân xử.” Thấy hắn điên cuồng như vậy, bộ dạng thì bi thống đáng thương, trên mặt ông lão hiện ra một tia đồng tình, “Vô dụng thôi, cho dù đến Thiên đường cũng không thay đổi được gì. Trừ phi………” “Trừ phi cái gì?” Trạc Thác tuyệt vọng lại nhen nhóm một tia hy vọng. Ông lão nói quanh co rồi từ chối nói tiếp. Nhược Vũ đã sớm hồi phục tinh thần cũng nhanh chóng chạy đến trước mặt ông lão, đau khổ cầu khẩn, “Lão bá, xin ngài thương xót, hãy nói cho chúng con biết đi, chúng là những đứa trẻ mà không dễ dàng gì có thể đến được với chúng con. Tư Vũ nó thiện lương từ bi, đã chịu rất nhiều khổ sở rồi, tại sao ông trời còn muốn tra tấn nó.” “Yên tâm đi, nàng trúng mục tiêu dây lưng, tuy nhiên lần này không có, lần sau thì sẽ có.” “Không, con không thể chờ được đến sau này, con muốn lần này!” Trạc Thác gầm thét, nhanh chóng quỳ gối trước mặt ông lão, “Cầu xin ngài, xin hãy hãy giúp con, chỉ cần bọn trẻ bình an ra đời, chuyện gì con cũng đồng ý làm.” Ông lão bị ánh mắt kiên quyết và sự thành khẩn của anh làm cho lung lay, lòng trắc ẩn tự nhiên được sinh ra, “Vì chúng, tương lai ngươi sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.” “Con không sợ, chỉ cần chúng có thể an toàn sinh ra, khỏe mạnh lớn lên, dù cho muốn con hy sinh thân mình con cũng tự nguyện.” Ông lão cười nhẹ “Không nghiêm trọng như vậy đâu. Ai….Sinh chúng ra không phải không thể không được, nhưng vốn dĩ chúng không thuộc về thế giới này, chúng phải được sinh ra ở cuộc sống thế kỷ hai mươi mốt.” Nhược Vũ buồn vui lẫn lộn, vui chính là Tư Vũ có thể giữ lại bọn trẻ, nhưng buồn vì mình sắp phải mất đi con trai. Trạc Thác vô cùng kích động, hai hàng nước mắt cứ thế lăn xuống. Ông trời đúng là có mắt, cuối cùng cũng có thể giữ lại bọn trẻ, đừng nói là thế kỷ hai mươi mốt, dù cho đến nơi khác, chỉ cần bọn trẻ có thể phát triển khỏe mạnh, chỉ cần Tư Vũ vui vẻ thì anh đều đồng ý. Nhìn một già một trẻ đang chìm trong vui sướng, ông lão cũng trở nên vui lây, nhắc nhở họ điều kiện cuối cùng “Đầu tháng sáu một mão thần chính khắc, Càn Khôn dời đi, Kỳ Lân Sơn sẽ xuất hiện một nhúm hào quang, nó có thể đem hai người đi thời không, hãy nhớ lấy, ý chí của hai người nhất định phải kiên định, phải nhớ kỹ muốn đi đâu, không được phân tâm, nếu không rơi vào thời không cực đoan đường hầm thì các ngươi sẽ xuất hiện ở thời kỳ không tương đồng.” Nói xong, không chờ hai người phản ứng, ông ão xoay người một cái rồi thình lình biến mất.