Lý thái y không hổ danh là ngự y của viện phán, thuốc nước mà ông nghiên cứu chế tạo có tác dụng cực kỳ tốt. Trải qua mười ngày điều trị, vết thương của Trạc Thác đều đã phục hồi, cũng nhờ Tư Vũ không ngừng mát xa nên gân cốt anh trở nên khôi phục linh hoạt. Để tránh hậu hoạn cho tương lai, Lý tương lai nói hai chân tạm thời vẫn không thể chạm đất, đề nghị Trạc Thác tiếp tục nằm trên giường tĩnh dưỡng thêm một tháng nữa. Phải ở trong phòng một tháng rồi, hôm nay nghe được tin còn phải chịu đựng thêm một tháng nữa, việc này làm Trạc Thác trở nên buồn bực. Hồng hồ vì dành hết thời gian cho anh mà Tư Vũ cũng không thể bước ra khỏi phòng nửa bước. Thấy nàng vì thiếu ánh mặt trời mà khuôn mặt có vẻ tái nhợt, Trạc Thác trở nên đau lòng, thường xuyên khuyên nàng nên đi ra ngoài một chút. Tư Vũ hiểu được ý anh “Khẩu thị tâm phi” nên lần nào cũng giả bộ không sao rồi cự tuyệt “Ta không buồn bực mà, chàng xem, ta có thể vẽ tranh.” Trạc Thác nhìn bức tranh vẽ mình thiên hình vạn trạng, có ngồi, có nằm, có cười, có cau màu, có xấu xa, có hiền lành; mỗi một bức đều trông rất sống động, từ đáy lòng anh chưa nhận ra được sự thỏa mãn và hạnh phúc. Nhưng nhìn kỹ, cảm thấy bức tranh đó có rất nhiều khiếm khuyết, anh nói: “Vũ nhi, nếu như ở bên ngoài thì tranh của nàng sẽ hoàn mỹ hơn.” Tư Vũ ngơ ngác nhìn anh một chút, anh nói không sai, vẽ tranh và tâm trạng cực kỳ liên quan đến nhau, cả ngày chỉ ở trong phòng, trong lòng nàng tự nhiên có chút đè nén nên bức tranh cũng thiếu đi sự linh hoạt. Cuối cùng, vì Trạc Thác kiên quyết thương nghị, mọi người nghĩ ra một cách để Trạc Thác có thể ra ngoài mà không cần dùng đến hai chân, đó chính là chế tạo ra một chiếc xe lăn. Nhờ Nhược Vũ và Tư Vũ cố gắng, hơn nữa thợ mộc của hoàng cung nổi tiếng chế tác tinh xảo, một chiếc xe lăn làm từ gỗ lim được hình thành. Lúc này, Trạc Thác ngồi trên xe lăn thưởng thức cảnh sắc trong sân, còn Tư Vũ thì đi sát bên anh. Anh hít một hơi thật sâu mà cảm thán: “Chưa bao giờ biết không khí lại tươi mát như vậy, hít vào một hơi dường như đi từ cổ họng đến phổ, làm người ta vui vẻ không muốn quay về.” Thấy anh say mê khoa trương, Tư Vũ trêu ghẹo: “Haha, chỉ là một ngụm không khí đã khiến chàng sinh ra cảm khái thâm hậu như vậy, thái tử điện hạ thân mến, có muốn nô tỳ chuẩn bị văn chương cho ngài không, đến một nơi ‘hấp theo cảm giác’, đề mục thì sao nhỉ…. Hít sâu!” Trạc Thác cũng hùa theo: “Được! Việc ta hít sâu là đáng quý. Không khí sáng sớm tươi mát thấm vào tim phổi xua tan đi nội tâm nặng nề; bầu trời đen tối được khai sáng, vạn vật thức tỉnh, ta từ biệt bóng tối để bắt đầu với ánh nắng mà hoàn hảo….” Tư Vũ lẳng lặng nghe, tâm tư cũng theo anh rơi vào tình trạng phấn chấn vui sướng. Xem nàng mơ mộng, Trạc Thác cao hứng chọc ghẹo ý nghĩ của nàng “Người yêu xinh đẹp ôn nhu của ta khiến ta có ý nghĩ kỳ quái, thần hồn điên đảo, lực bất tòng tâm như ta bao lâu nữa mới có thể hưởng thụ mỹ diệu nhân sinh đây…..” Nghe đến đó, Tư Vũ hồi phục lại tinh thần, gương mặt trở nên đỏ ửng, nũng nịu quát mắng: “Ngươi hỗn đản không đứng đắn, nói cho cùng lại lạc đề đến ta.” Trạc Thác không nhìn về phía nàng, khàn giọng nói: “Vũ nhi, đây cũng là cảm nhận của ta, cảm giác thật sự!” Trong mắt anh trần trụi ham muốn làm Tư Vũ càng thêm đỏ ửng, chậm rãi cúi đầu xuống không nói thêm tiếng nào. Cuối cùng Nhược Vũ đến phá tan bầu không khí mập mờ kiều diễm này. Vì Nhược Vũ đã cho phép đặc biệt nên trừ những buổi họp trọng yếu hay yến hội còn lại đều không cần phải hành lễ đối với bà. Bởi vậy nên Tư Vũ nhìn thấy bà cứ bình thường mà khẽ gật đầu “Dì Vũ, buổi sáng tốt lành!” Đi theo bên cạnh Nhược Vũ có vài người, hành lễ với Thác “Điện hạ tảo an!” Trạc Thác kinh hỉ nhìn họ, thật lâu sau mới lên tiếng: “Đã lâu không gặp!” “Đúng vậy, đã sáu năm rồi, cuối cùng cũng có thể gặp lại điện hạ lần nữa, thật sự là diễm phúc của vi thần.” Một người sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn rất cường tráng, không có cảm giác của tuổi già sức yếu. “Mỗi lần trải qua chiến trường vi thần đều cảm thấy cực kỳ phiền muộn, lại nghĩ lại về một thời cùng điện hạ huy sái trước kia. Điện hạ, ngài phải nhanh khỏe lại, vi thần chờ được lãnh giáo kỹ thuật của ngài.” Một chàng trai trẻ tuổi khác tâm trí hướng về Trạc Thác, ước chừng khoảng hai mười tuổi, tướng mạo đường đường đường, dáng vẻ khôi ngô to lớn. Trạc Thác cười khẽ một tiếng: “Trần Hòe, ngươi còn nhớ ‘Viên Nguyệt Loan Đao’ không, đã lâu rồi chưa được thử qua, không biết bây giờ có thể sử xuất hay không?” Lúc này đứng bên cạnh một vị phu nhân yên lặng cũng uyển chuyển lên tiếng: “Điện hạ mãi mãi là anh hùng thì mãi mãi có thể, chỉ cần cơ thể phục hồi thì tuyệt đối có thể!” “Cám ơn Đông a di an ủi!” “Tốt lắm, mọi người không cần phải vừa nhìn mặt đã khen ngợi nó như vậy, đứa nhỏ này không thể tán thưởng được. Mọi người còn nhớ năm sáu tuổi đó, Bụi đại thúc vô tâm khen ngợi nó một câu làm nó khoa trương đúng một tuần, nếu như không phải do cha nó mắng thì thật không biết trời cao đất rộng là gì.” Nhược Vũ trong lời nói có ý trách móc, đôi mắt xinh đẹp lại sủng nịnh nhìn Trạc Thác. Bà vừa dứt lời tất cả mọi người cùng thấp giọng cười. Gương mặt Trạc Thác trở nên ửng đỏ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẫu hậu!” Sứ Vận ngừng cười, nhìn thấy Tư Vũ đứng sau lưng Trạc Thác yên lặng không nói gì, kinh ngạc nói: “Nhược Vũ, vị cô nương này là?” Nhược Vũ đột nhiên nhớ Tư Vũ đang đứng im lặng một chỗ, vội vàng chỉ vào người nhà Sứ Vận nói: “A, ta quên giới thiệu. Tư Vũ, đây là Sứ Vận đại thúc và thê tử Điông a di, đây là con trai Trần Hòe của họ. Sứ đại thúc là Đại học sĩ nhất phẩm hoàng triều chúng ta… Ông cũng là người Trung Quốc; Trần Hòe hiện đang giữ chức vụ Thị Lang bộ hình.” Bà dừng lại một chút, đến bên cạnh Tư Vũ kéo cô nhìn về phía họ “Tư Vũ, nàng ấy là…..à….” Đột nhiên bà không biết nên giới thiệu Tư Vũ như thế nào. “Vũ nhi là thê tử của con!” Trạc Thác nghiêm trang nói tiếp. Tất cả mọi người thầm giật mình, đây là lần đầu tiên họ thấy Thác biểu hiện thật tình như thế! Nhược Vũ đã sớm nhìn quen rồi nên không trách cứ gì, nhắc nhở mọi người: “Sứ đại thúc, trưa nay mọi người ở lại cung dùng bữa nhé.” Sứ Vận cũng không từ chối: “Cũng được! Chuyện về trung tu học đường Yên Thành ta cũng muốn bẩm báo với hoàng thượng!” “Thác nhi, Tư Vũ, buổi trưa các con cũng đến cung Càn Thanh, tiện thể giao lưu với các hoàng đệ khác luôn.” Nói xong bà rời đi cùng người nhà Sứ Vận. Nhìn mọi người từ từ rời khỏi, Tư Vũ quay mặt lại, không tin tưởng nói “Thác, Sứ đại thúc kia cũng là người hiện đại à?” Trạc Thác gật đầu: “Nghe nói ông ấy đến từ thập niên 90.” Trời ơi, đầu tiên là Âu Dương Nhược Vũ, giờ lại thêm Sứ Vận, lại còn thêm mình nữa, thật quá là thần kỳ. Nói không chừng dân gian còn có chút ‘Đồng bào’ nữa, không chừng có thể thành lập một ‘Đồng hương hội’. Thấy nàng vẫn ngạc nhiên, Thác cảm giấy có gì đó không đúng “Vũ nhi, cảm thấy rất kỳ lạ sao? Vũ trụ chính là quỷ dị ở chỗ này, giống như ta vậy, chẳng lý do gì tự nhiên chạy đến thế kỷ hai mươi mốt, hôm nay lại trở về đây, từ nay về sau….không biết sẽ như thế nào. Nhưng mặc kệ, điều may mắn nhất trong cuộc đời ta là được gặp nàng!” Thấy gương mặt tuấn tú đầy chân thành và thâm tình, Tư Vũ không khỏi nghĩ đến một khuôn mặt anh tuấn khác, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, “Thác, Trần Hòe kia đã kết hôn chưa?” “Chưa. Mấy hôm trước ta nghe mẫu hậu nói rằng phụ hoàng chuẩn bị ban hôn cho hắn.” Trạc Thác cảm giác hơi buồn bực “Vũ nhi, tại sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?” Trong nội tâm Tư Vũ vui vẻ nói “Chàng nhớ Noãn Ngọc không? Nghĩ đi, nếu như Noãn Ngọc cùng Trần Hòe….” Trạc Thác bừng tỉnh “Trần Hòe tuổi trẻ tài cao, giữ chức quan nhị phẩm,hơn nữa phụ thân hắn lại là nhất phẩm Đại học sĩ, mẫu thân là nhất phẩm phu nhân. Gia thế như vậy quả thật không tệ. Huống hồ Trần Hòe lớn lên từ nhỏ với ta, phẩm hạnh hắn đoan trang, con người chính trực. Lớn lên tướng mạo lại đường đường, quả thật là không tệ.” “Vâng. Noãn Ngọc là vì hứa hôn mà đến, chúng ta không thể tiếp nhận nàng ấy thì hãy giúp nàng ấy kiếm được người tốt.” “Đúng. Vậy nàng nghĩ đến việc tác hợp cho họ sao?” “Đúng vậy, nhưng vấn đề là Noãn Ngọc có tình cảm với chàng, điều đó khó có thể làm nàng ấy thay đổi được. Nhưng nếu chúng ta tạo cơ hội cho họ thì chúng ta cũng hiểu được cảm giác mà Trần Hòe đối với Noãn Ngọc!” Nói xong nàng chủ động ghé vào tay anh nói nhỏ vài tiếng. Trạc Thác nghe xong gật đầu đồng ý “Biện pháp này không sai. Vũ nhi quả nhiên thông minh! Trước tiên để ta sai Tiểu Lý Tử đi gọi Noãn Ngọc rồi chúng ta đến cung Càn Thanh nói rõ với mẫu hậu!” Sau đó hai người đều chìm đắm trong vui mừng. Vì họ đến nên cung Càn Thanh càng trở nên náo nhiệt. Trên bàn cơm bày ra đầy đủ các loại thức ăn mỹ vị, kỳ lạ quý hiếm. Được Trạc Thạc dẫn dắt, mọi người đều tự ngồi xuống ghế. Trạc Thạc tự nhiên ngồi ở vị trí giữa, Nhược Vũ ngồi cạnh ông, sau đấy là Trạc Thác, Tư Vũ, Noãn Ngọc, Trần Hòe rồi cả vợ chồng Sứ Vận nữa. Ngồi đối diện họ là các hoàng tử cùng chánh phi của họ. Tất cả đều do một tay Nhược Vũ sắp xếp. Chánh phi của các hoàng tử khác đều là trải qua hàng ngàn lần tuyển chọn, các nàng ấy đều biết Tư Vũ có thân phận đặc biệt nên đều dùng kính ngữ đối đãi với nàng. Tư Vũ cũng khách khí đáp lại. Chỉ có Noãn Ngọc là có vẻ không hợp nhau. Từ ngày nói chuyện cùng Tư Vũ đó, nàng nhất quyết ở lỳ trong phòng, trừ phi có việc phẩn cấp không thì sẽ không ra khỏi cửa. Mới nghe tin Trạc Thác mời nàng đến cung Càn Thanh dùng bữa, nàng chỉ có kinh ngạc mà không hề vui mừng, vì cô hiểu được chỉ cần có Tư Vũ tỷ tỷ thì nàng không thể chờ đợi điều gì. Ăn mặc đơn giản, cô đi tới nơi tượng trưng cho địa vị cao nhất – cung Càn Thanh xanh vàng rực rỡ. Thấy cô vẫn như trước, Tư Vũ lại cảm thấy cực kỳ áy náy, yên lặng cầu mong mục đích của mình có thể đạt được. Đầu tiên Nhược Vũ mở miệng nói “Noãn Ngọc, gần đây con có khỏe không?” Noãn Ngọc thụ sủng nhược kinh nói “Đa tạ nương nương quan tâm, nương nương vạn phúc, Noãn Ngọc vẫn khỏe.” Nhược Vũ dường nhu hiểu được suy nghĩ của nàng, quay lại nhìn mọi người nói: “Mọi người cùng nâng đũa thôi.” Tất cả mọi người cùng nâng đũa, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Nhìn Noãn Ngọc một mực cúi đầu yên lặng ăn cơm, Nhược Vũ hướng Trạc Thạc nháy mắt. Gương mặt Trạc Thạc xuất hiện một tia không được tự nhiên, ông nghĩ mình đường đường là một hoàng đế mà lại sử dụng ám khí với một tiểu cô nương. Chuyện này mà truyền đi thì ông làm gì còn mặt mũi nào nữa! Nhưng nếu như ông không nghe theo, đêm nay đừng hòng mò vào phòng ngủ. Đụng tới Nhược Vũ ông chỉ có thể vâng lời. Vì vậy ông bất động thanh sắc nhìn mọi người, sau đó âm thầm vận chuyển nội lực, bàn tay hơi có chút dựng thẳng lên hướng đến Noãn Ngọc. Không yên lòng Noãn Ngọc, bông nhiên cô cảm thấy có một cơn gió thổi đến, cô không để ý nên cái chén trong tay trượt ra ngoài sắp rơi xuống mặt đấy.Đúng lúc cô đang lo lắng, sợ phải mạo phạm thì một đôi tay ngăm đen rắn chắc bắt kịp chiếc chén, từ tốn đưa lại bàn tay nhỏ bé của cô. Noãn Ngọc lo lắng còn chưa định thần được cầm lại chiếc chén, giơ trước Trần Hòe cảm kích cười. Đầu tiên Trần Hòe sững sờ, sau đó cũng nhẹ nhàng cười. Tất cả nhìn rất bình tĩnh, rất cẩn thận, chí ít tiểu nhân chi tiết, sớm đã rơi vào hữu tâm nhân trong mắt, những ‘Hữu tâm nhân’ kể cả Trạc Thạc, Nhược Vũ, Trạc Thác và Tư Vũ. Bữa ăn này cuối cùng cũng chấm dứt trong tiếng cười. Các hoàng tử đều dắt chánh phi của mình về; vợ chồng Trần Hòe thì ở lại bẩm báo với Trạc Thạc và Nhược Vũ mục đích của lần xuất ngoại này. Tư Vũ đã nhờ thái giám giúp đỡ, giúp Trạc Thác đi ‘du ngoạn’ trong hoàng cung; chỉ có Noãn Ngọc ở lại một mình. Nhược Vũ liền nhờ Trần Hòe ‘săn sóc’ hộ tống cô trở về. Mặc dù Trần Hòe cảm thấy buồn bực nhưng lại vui mừng lãnh chỉ. Trên đường đi hai người chỉ yên lặng tiến về phía trước, khoảng cách ở giữa có thể chứa từ ba đến năm người. Thỉnh thoảng Trần Hòe lại liếc nhìn cô, cuối cùng nói: “Công chúa tới đây đã ở quen chưa?” Đầu tiên Noãn Ngọc khẽ giật mình, sau đó gật đầu thấp giọng trả lời: “Còn có thể.” Trần hòe đã từng nghe câu chuyện của nàng, thấy cô vô tình nên trong lòng dâng lên một tia thương tiếc, không kìm được lòng nói: “Điện hạ..cùng với Tư Vũ cô nương sống chết cùng nhau, tình cảm rất sâu đậm, nàng… nàng đừng để trong lòng. Khuôn mặt Noãn Ngọc trở nên khác thường, cô đảo mắt nhìn anh, sau đó quay lại tiếp tục yên lặng tiến về phía trước. Hai người cứ thế mà trầm lặng thẳng bước đi trên một con đường. Trần Hòe lại không nhịn được tiếp tục lên tiếng: “Công chúa, nàng…..rất yêu điện hạ sao? Nói cũng phải, điện hạ ưu tú như vậy, đúng là có rất nhiều nữ nhân yêu mến.” Trên mặt anh xuất hiện biểu cảm khâm phục và ngưỡng mộ. không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà Noãn Ngọc nói một câu: “Phải không? Vĩ đại như thế tại sao không phải người khác? Yêu thì thế liệu có đến cùng được không?” “Vậy còn nàng? Nàng sẽ tiếp tục yêu hắn mãi sao?” Trần Hòe không chờ đợi được hỏi. “Ta….” Noãn Ngọc nhất thời im lặng, sau đó trốn tránh nói: “Sứ đại nhân, Noãn Ngọc muốn ở một mình, đa tạ đại nhân đã tiễn.” Trần Hòe còn muốn nói điều gì đó nhưng thấy nàng như vậy nên cũng chỉ lắc đầu “Đã như vậy thì ta không tiện quấy rầy. Công chúa bảo trọng.” Trước khi đi anh còn can đảm nói một câu “Nếu như công chúa không chê, có thể xem ta như một người bạn!” Noãn Ngọc rung động ngơ ngác nhìn anh, không đáp lại sau đó xoay người rời đi. Đến khi bóng dáng chậm rãi biến mất ở bên ngoài, Trần Hòe mới lưu luyến thu hồi ánh mắt. Hai mươi hai năm nay, anh chưa từng rung động, anh không ngờ rằng việc vừa thấy sẽ yêu lại xuất hiện với mình. Nhưng, thân phận của nàng đặc biệt như thế, nên tiếp tục tình cảm đã nảy sinh hay nên lập tức cắt đứt? Từng ngày trôi qua, Trạc Thác cuối cùng cũng bình phục hoàn toàn. Giờ hai tay anh cũng đã trở nên năng động, hai chân cũng có thể đi lại bình thường. Hàng ngày vào buổi tối Tư Vũ đều sai người chuẩn bị gừng, nhẹ nhàng xoa nắn vết thương cho anh, giờ vết sẹo càng lúc càng mờ nhạt, hơn nữa thuốc ở hoàng cung cũng là loại tốt nhất nên làn da đã được phục hồi như trước. Đang lúc hoàng hôn, Trạc Thác cùng Tư Vũ đi du lãm các nơi trong hoàng cung. Mồ hôi đổ đầm đìa nhưng cuối cùng họ cũng đến chín tầng tháp – tòa nhà cao nhất trong hoàng cung. Tựa vào lan can, Tư Vũ nhìn xuống dưới ngắm toàn bộ hoàng cung, thậm chí là cả Thịnh Đều. Sau đó ngửa đầu nghênh đón gió đêm, cảm giác thoải mái làm cho cô nhắm đôi mắt mà hưởng thụ. Trạc Thác đứng sau lưng, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, tham lam nhìn người xinh đẹp trước mặt, thấp giọng gọi tên cô “Vũ nhi!” Tư Vũ mở to hai mắt nhìn về phía anh “Thác, bao lâu nữa thì chín tầng tháp này hoàn thành? Không ngờ rằng Thịnh Trạc hoàng triều lợi hại như vậy, lúc này lại cũng có thể sáng tạo ra tòa tháp cao chắc chắn hùng vĩ như vậy, hơn nữa cấu tạo cũng rất đặc biệt.” “Ừ…Ta cũng không biết rõ, nghe nói hoàng gia vì vật lộn đọ sức tìm niềm vui nên phái người thiết kế.” Đột nhiên, anh gọi một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất, ngửa đầu gọi “Vũ nhi---“ Tư Vũ thấy thế cực kỳ ngạc nhiên “Thác, chàng làm sao vậy?” “Vũ nhi, lấy ta được không?” Anh nhìn cô không chớp mắt, thâm tình chân thành. “Ta….” Không ngờ rằng tự nhiên anh lại làm hành động này. Nhưng được ở cùng với anh, cô thật sự đã không thèm để ý đến hình thức gì đó nữa rồi. “Vũ nhi, xin nàng đồng ý làm vợ ta, là thê tử duy nhất của ta. Ta thề sẽ yêu nàng cả đời mình!” Đôi mắt thâm thúy tràn ngập sự chờ đợi. Nghe được anh nói từ ‘duy nhất’, lòng cảm động của Tư Vũ chậm rãi biến mất, cười nhạo nói “Duy nhất? Vậy sao? Thế những nữ nhân kia là gì? Noãn Ngọc đâu, nàng ấy là gì?” Tuy nàng đã thực sự xem nhẹ những nữ nhân kia, nhưng mỗi ngày họ đều đến nịnh nọt, lúc nào cũng thấy sự hiện hữu của các nàng ấy. “Vũ nhi……..” Trạc Thác hối hận trước sự tham hoan kia, sớm biết thế lúc trước anh nên nghe lời mẫu hậu nói…không nên tiếp nhận những nữ nhân kia, ayy, đều do tính dục hại chết người. “Thác, trước mắt giờ chúng ta đang rất tốt mà. Ở thế kỷ hai mươi mốt không có kết hôn; thì ở đây cũng vậy. Quan hệ không minh bạch cũng có cái tốt mà.” Trạc Thác cho rằng cô còn hận chuyện trước kia, anh gấp giọng làm sáng tỏ “Trước kia là ta hiểu làm nàng nên mới đối xử thành ra như vậy. Giờ tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi, nên chúng ta cần kết hôn.” Nếu sớm biết thì lúc trước nên đem nàng buộc vào bên người, nếu không cũng sẽ không xuất hiện nhiều kẻ nhìn lén như vậy. Hôm nay tuy nói đã gió êm sóng lặng, nhưng ai có thể cam đoan tương lai sẽ không xuất hiện những nam nhân khác? Huống hồ, anh phát hiện nàng đã thay đổi, không giống như ở hiện tại toàn tâm toàn ý yêu mình. Anh thường xuyên thấy nàng ngẩn người, mỗi lần hỏi nàng luôn trầm mặc không nói sau đó lại cố tính đánh trống lảng. Anh dần mất đi sự an tâm, đêm đêm ngủ không được ngon. Đúng là mỗi đêm nàng nằm bên cạnh, nhưng anh lại không nhìn thấu được lòng nàng. “Thác, không cần phải làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ chúng ta như vậy là rất tốt….Cứ tiếp tục như vậy có được không?” “Nhưng Vũ nhi……….” “Đúng rồi, tòa tháp cao này tên là gì vậy?” Ayy, xem! Nàng lại chuyển chủ đề rồi, gương mặt Trạc Thác nhăn nhó, mày kiếm nhíu lại, nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ vô tình trả lời “Đó là mẫu hậu phái người tu kiến, giống như chiếc la bàn ở hiện đại…gì đó.” “Oa. Dì Vũ thật sự rất thông minh. Cái kia là gì?” Nàng lại chỉ sang một tòa nhà màu đỏ khác. “Gác chuông!” “Cái kia………” Nàng cứ thế chuyển chủ đề, điều này chứng tỏ Trạc Thác cầu hôn đã thất bại!