Cuối thu ở đình viện cây Phong đã bắt đầu nhuộm thành màu đỏ sâu cạn bất đồng, mỗi khi bão quét thì từng mảnh từng mảnh rơi ruộng xuống đất, nàu trắng vân xanh lót đá tthees mà thành mặt đất, ngũ thải tân phân phong diệp làm đẹp, cực kỳ mỹ lệ sáng lạn. Hoa tươi xung quanh cũng không cam chịu yếu thế mà đua nhau nở rộ. Cứ thế mà sáng chói, những cảnh sắc mê người làm rung động lòng người khiến con người trở nên vô cùng thoải mái. Tư Vũ dựa vào chiếc ghế lớn cạnh hồ sen, đầu gối bắt chéo, trên mặt đất là một bức tranh bằng giấy được đặt ngang, tay cầm chiếc bút lông to vừa suy nghĩ vừa bắt đầu đưa bút. Đột nhiên, một cô gái lặng lẽ đến sau lưng cô, nhìn bức tranh mà lên tiếng tán thưởng: “Bức tranh đẹp quá, đứa trẻ thật tuấn tú!” Tư Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía người đang nói chuyện. Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đứng lặng lẽ sau lưng, cô gái khoảng hai tám tuổi, tương mạo quyên lệ, trang phục quý phái, điểm hấp dẫn cô nhất là trên người cô bé này tỏa ra sự đơn thuần và ngây thơ. Mấy năm trước, trên người mình cũng có những khí chất như vậy, nhưng hôm nay lại bị vẻ tang thương thay thế. “Họ là ai vậy?” Cô gái trẻ kích động hỏi, tiếng nói cực kỳ ôn nhu và mềm mại. Tư Vũ vội vàng thu hồi lại bản vẽ, không đáp mà hỏi lại: “Xin hỏi cô nương là người ở đâu? Tới đây có việc gì vậy?” Vẻ lạnh lùng và vô lễ kiến cô gái hơi nhíu mày. Cho đến giờ không ai dám như vậy trước mặt cô, càng không ai dám cự tuyệt cô, nhưng vị tỷ tỷ này lại là người đầu tiên! Nhưng, trong lòng cô cũng dâng lên sự sung bái và kính trọng. “Ta là công chúa nước Nguyệt Ký – Noãn Ngọc, thái tử ca ca là anh ruột của ta!” Tiếng nói nhỏ nhẹ tràn ngập khoe khoang. “Tham kiến công chúa!” Tư Vũ vừa nghe xong liền lập tức hành lễ. “Bình thân. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Giọng nói ôn nhu của cô trì hoãn một ít. “Công chúa đại giá quang lâm, xin hỏi có điều gì muốn làm?” Tư Vũ vẫn không chịu trả lời. Cái miệng nhỏ nhắn của công chúa Noãn Ngọc vểnh lên, xem ra vị tỷ tỷ này không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi, cũng được thôi, dù sao hôm nay mình đến đây cũng không phải vì mục đích này; vì thế cô liền chuyển chủ đề: “Ngươi chính là người bày mưu cho thái tử ca cả phải không Vong Ưu tỷ tỷ?” “Chỉ là lời đề nghị nhỏ thôi, hà cớ phải quan tâm như vậy.” Tư Vũ ngơ ngác một chút rồi bình thản nói. Rất khiêm tốn nhưng không hề nịnh nọt, người này tuy ít tuổi nhưng trong lòng Noãn Ngọc công chúa vô cùng sung bái “Ngươi biết không? Vì là ngươi đề nghị nên thái tử ca ca đã được phụ hoàng trọng dụng, cuối cùng mẫu hậu ta cũng có thể cười vui được rồi, ngay cả ta, địa vị cũng được đề cao không ít.” Nhìn ánh mắt tràn ngập sùng bái và cảm kích của cô bé, Tư Vũ cười nhạt một tiếng: “Công chúa quá khen rồi. Tất cả là do trí tuệ và khả năng lãnh đạo của điện hạ.” “Ta….Có thể gọi ngươi là Vong Ưu tỷ tỷ không?” “Tùy nhã ý của công chúa thôi!” “Vong Ưu!” Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng nói của chàng trai, Tư Mã Tước mặt mày hớn hở đến trước hai người, thấy công chúa Noãn Ngọc thì anh buồn bực hạ giọng: “Ngọc nhi, sao muội lại ở đây?” Noãn Ngọc chu cái miệng nhỏ nhắn: “Chẳng lẽ Ngọc nhi không thể tới sao?” Sau đó đôi mắt tròn vo hạ xuống, định cười: “Hay thái tử ca ca sợ Ngọc nhi quấy rầy ngài với Vong Ưu tỷ tỷ ở cùng nhau?” “Ngọc nhi, muội nói bậy bạ gì thế!” Khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã Tước lập tức đỏ ửng, anh nhìn Tư Vũ không hề tự nhiên, Tư Vũ lại không có biểu tình gì mà ngơ ngẩn nhìn hồ sen trước mặt. Anh đột nhiên nhớ đến mục đích đến đây của ngày hôm nay “Vong Ưu, đa tạ nàng cả tháng nay đã ở đây trợ giúp ta, vì để ban thưởng nên phụ hoàng đã quyết định phong nàng làm Thái phó.” Thái phó? Tư Vũ kinh ngạc quay lại, chức quan này hình như là chuyên dạy bảo hoàng tử hoàng tôn, hoàng đế nước Nguyệt Ký sao có thể để một cô gái không rõ lai lịch dạy bảo thái tử chứ? Với lại, địa vị của phụ nữ thời kỳ cổ đại không phải rất thấp sao? Làm sao có thể để cho phụ nữ đảm đương chức Thái phó? “Thánh chỉ đến!” Nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh, một thái giám đang từ từ đến trước mặt Tư Vũ “Vong Ưu cô nương xin hãy tiếp chỉ. Hoàng đế chiếu viết, Vong Ưu cô nương thông tuệ hơn người, có tài sáng tạo đặc biệt nên được phong làm ngũ phẩm Thái phó ban thưởng tiền, từ nay về sau tiếp tục phụ trách việc phụ trợ và dạy bảo thái tử. Khâm thử!” Dồn nén nghi hoặc từ đáy lòng, Tư Vũ vội quỳ lạy tạ ơn, đến khi thái giám rời đi cô mới đứng lên, ngơ ngác nhìn hoàng lụa trong tay. “Chúc mừng nàng! Hiền Thái Phó.” Người lên tiếng đầu tiên chính là Tư Mã Tước, đúng là việc này là do anh đề nghị với phụ hoàng, thứ nhất anh có thể tiếp tục học cùng cô nhiều thứ hơn nữa; thứ hai có thể tăng thêm cơ hội được sống chung với cô lâu hơn nữa. “Chúc mừng, Vong Ưu tỷ tỷ.” Noãn Ngọc cũng nhiệt tình thay cho cô. Chỉ có Tư Vũ hoàn toàn mờ mịt, cô chần chờ hỏi: “Tư Mã Tước, triều đại của huynh cho phép nữ tử làm quan sao?” “Ừ. Nàng nghe nói đến triều đại Thịnh Trạc chưa? Phi tử đương triều duy nhất của hàng đế - Vũ quý phi đã rộng lượng đề nghị nhận nữ tử làm quan, hiệu quả cũng không tệ, nước Nguyệt Ký chúng ta cũng mô phỏng theo nên chuyện nữ tử làm quan sớm đã không còn lạ lẫm nữa.” Nghe được bốn chữ “Thịnh Trạc hoàng triều” khuôn mặt Tư Vũ hiện lên một cảm giác khác thường nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, nhìn ánh mắt mong chờ của Tư Mã Tước, cô bình tĩnh nói: “Tư Mã Tước, ta không biết tương lai có giúp được gì cho huynh được không nữa, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.” Nhận được câu trả lời thuyết phục, Tư Mã Tước mừng như phát điên: “Đúng rồi, gần kinh thành có một trấn ‘Du Thiên’, vì lần này bị gió lốc ảnh hưởng nên tổn thất thảm hại, phụ hoàng phái ta đến đó giải quyết hậu quả và công tác trấn an tinh thần, nàng hãy đi cùng ta. Ngày mốt chúng ta lên đường.” Tư Vũ nhẹ gật đầu, nhưng công chúa Noãn Ngọc đứng bên cạnh đột nhiên nói ra một câu: “Thái tử ca ca, muội cũng muốn đi!” “Ngọc nhi, bọn ta đi làm việc chứ không phải đi chơi!” Tư Mã Tước lập tức cự tuyệt. “Muội cũng không nói là đi chơi mà. Muội muốn xem xem hai người làm việc như thế nào, muội cũng muốn học tập cùng Hiền Thái phí mà!” “Việc này……….” Tư Mã Tước do dự. “Để cô ấy đi cùng đi.” Tư Vũ nhàn nhạt nói. “Được rồi, nhưng phải bẩm báo với phụ hoàng trước một tiếng đã rồi mới quyết định được.” “Vậy đi ngay bây giờ đi!” Noãn Ngọc không nói thêm lời nào liền lôi kéo anh, còn lại Tư Vũ chỉ vô hồn đi về một hướng. Rời khỏi kinh thành huyên náo, nghênh đón họ là nông thôn với sự yên lặng. Tư Vũ liền bị cảnh tượng trước mắt này hấp dẫn, cô gọi Tư Mã Tước đến trước trấn báo danh nói mình muốn ở lại chỗ này thêm một chút nữa. Tư Mã Tước do dự một chút rồi cũng đồng ý với nàng, nhưng vẫn kiên quyết để lại một chiếc xe ngựa và vài tên thị vệ trên đường lớn chờ. “Vong Ưu tỷ tỷ, tỷ đi nhanh lên nha, nếu còn như vậy thì mặt trời xuống núi mất.” Công chúa Noãn Ngọc đi đằng trước bỗng nhiên quay đầu lại nói. Hôm qua mọi người tranh thủ để cho Noãn Ngọc đi cùng, đứa nhỏ này lần đầu tiên đến nông thôn nên vô cùng vui mừng. “Nếu là hưởng thụ phong cảnh thì nên đi chậm một chút để thưởng thức.” Có cảnh đẹp làm bạn nên tâm tình của Tư Vũ càng ngày càng sung sướng. Đột nhiên Tư Vũ thấy một bà lão trước mặt, nhìn qua thì trên bờ vai đang khiêng một cái làn bằng gỗ gì đó đang đi từ lối đường mòn tới, nhìn có vẻ đang rất cố gắng. Tư Vũ bước đi nhanh chóng, đi qua Noãn Ngọc đến bên cạnh bà lão, vịn lấy cái làn trên vai ông, ôn nhu hỏi: “Bà ơi, để cháu giúp người nhé.” Ông lão dừng bước, ngẩng đầu nhìn cô cảm kích nói: “Cô nương, cám ơn!” Nói xong bà cụ cầm canh lê trong tay cẩn thận đưa cho Tư Vũ. Lúc nãy công chúa Noãn Ngọc cũng chạy tới, giúp Tư Vũ cầm canh lê rồi dắt bà cụ trở về nhà. Nhìn bà lão trên đường đi có vẻ kỳ lạ, Tư Vũ cảm thấy buồn bực nói: “Lão phu nhân, có phải chân người bị thương không, tại sao lại bước đi như vậy?” Bà lão dừng bước, quay đầu nhìn cô, nét mặt già nua đầy nghi hoặc. “Vong Ưu tỷ tỷ, vị này bó chân.” Noãn Ngọc khẽ nói với cô. Cái gì? Tư Vũ thấp giọng lên tiếng, bó chân từ đời Tống mới bắt đầu, không thể ngờ rằng ở triều đại không có ghi chép cũng xuất hiện qua loại này. Thật vất vả đi đến con đường cái, Tư Vũ đặt canh lê xuống mặt đất, nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, nhìn bà lão không nhịn được hỏi: “Lão phu nhân, xin hỏi…..Người đã quấn chân bao lâu rồi?” Bà lão với vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chắc khoảng năm năm tuổi đã bắt đầu.” Tư Vũ hít sâu một hơi “………….Tại sao lại phải quấn chân?” “Mẹ ta kể, muốn được gả thì nhất định phải quấn chân. Cho nên tỷ muội trong thôn chúng ta đều bó chân từ năm năm sáu tuổi.” “Vậy….rất đau phải không.” “Ừ, đó là một quá trình vô cùng gian khổ và khó chịu, có mấy tỷ muội vì không chịu được đau đớn nên đã lén tự sát. Ta cũng đã từng nghĩ đến việc buông xuôi nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.” Ánh mắt lão bà có điểm mê lê, chắc là đang nhớ lại quá khứ. Tư Vũ với trăm mối ngổn ngang “Lão bà, vậy chắc người vẫn còn trong sạch, vậy còn phu quân của người đâu? Tại sao lại không giúp người làm việc?” Bà lão nao nao, che kín nếp nhăn trên khuôn mặt với vẻ mặt đầy thống khổ, lúng túng nói: “Từ hai mươi năm trước, hắn đã bỏ rơi ra đi với một nữ nhân khác và chuyển đến kinh thành sinh sống….cả đứa nhỏ cũng đi theo.” Tư Vũ vô cùng xúc động, từ đáy lòng bỗng tuôn ra lòng thương cảm sâu sắc. Ở cổ đại, một người phụ nữ có quấn chân hay không hay quấn chân như thế nào đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cá nhân và chung thân đại sự sau này. Người phụ nữ ở thời đại này căn bản không có tương lai và lý tưởng của mình, tâm nguyện duy nhất của các cô gái là được gả vào nhà chồng, vì tâm nguyện này mà không tiếc nhịn xuống tất cả mọi thống khổ và chịu đựng mọi tra tấn. Nhưng, vị trước mắt đây đã bỏ ra một cái giá rất lớn nhưng cuối cùng lại không tìm được cái gọi là hạnh phúc, lại còn rơi vào kiếp lẻ loi hiu quạnh khiến người ta vô cùng thương xót. Đột nhiên Tư Vũ lại nghĩ đến chính mình, không nói đến những người phụ nữ cổ đại, không phải chính mình cũng như vậy sao, vì anh cô đã trả giá hết thảy nhưng cuối cùng kết quả là chỉ nhận được không những đau khổ mà còn con tim đau nhức. Nghe nói quấn chân thời đại này dường như còn có mục đích khác. Vì bàn chân nhỏ không tiện đi lại nên phụ nữ quấn chân để có thể phòng ngừa ‘Hồng hạnh xuất tường’. Hừ, dù là cổ đại hay hiện đại thì tất cả đàn ông đều như vậy,cho mình là phong lưu mà không cho phụ nữ ra ngoài ‘Chiêu ba dẫn bốn’. Nhớ lại chuyện anh đã nhốt và ngược đãi mình mà mình không hề trả thù, Tư Vũ liền cảm thấy phẫn nộ sởn tóc gáy. May mắn là giờ tất cả đã được giải thoát rồi, không cần phải sống vì anh nữa. “Lão bà, đừng nghĩ về chuyện quá khứ nữa, dù là nữ nhân cũng không cần phải vì nam nhân mà sống, nữ nhân cũng có thể thực hiện mơ ước của mình, sống vì bản thân mình mà.” Bà lão ngây ra như phỗng nhìn Tư Vũ không biết phải làm sao. Thật lâu sau bà mới mỉm cười với Tư Vũ “Cô nương, ta phải về rồi. Đa tạ cô nương đã giúp!” Nói xong bà tiếp tục lê bước chân tường bước hướng về phía trước. Nhìn bà lão vất vả rảo bước tiến lên, Noãn Ngọc lại không đành lòng: “Vong Ưu tỷ tỷ, bà lão đấy thật đáng thương, hay chúng ta gọi thị vệ lại giúp bà lão mang thứ đó về nhé.” Tư Vũ lắc đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân hình đang di chuyển phía trước, lặng lẽ nói: “Phải do chính bà ấy bước đi thôi. Chúng ta giúp được bà lần này nhưng không thể giúp được các lần tiếp theo, quãng thời gian còn lại vẫn cần bà tự bước đi dù nó rất gian nan.” Noãn Ngọc cũng cảm khái rất nhiều, đến khi bà lão càng lúc càng rời xa, cô nhìn Tư Vũ buồn bực hỏi: “Vong Ưu tỷ tỷ, nữ nhân thật sự có thể dựa vào chính mình mà không cần dựa vào nam nhân sao? Nhưng mẫu hậu đã từng dạy ta lấy chồng là phải theo chồng.” Tư Vũ từ từ thu hồi ánh mắt, nhìn cô nói: “Nếu như phu quân đối với muội không tốt, vậy muội còn muốn theo hắn sao?” “Muội không biết, muội…….không muốn. Nhưng khi mười sáu tuổi, mẫu hậu đã xin phụ hoàng cho muội xem mắt nam tử, nhưng muội không yêu mến họ, cảm giác như họ không thể cho muội cảm giác nương tựa.” “Có khi nam tử mang lại cảm giác tương lai cũng không nhất định sẽ là phu quân của muội.” Dường như đang nói đến chính mình đã từng vì anh mà ngỡ cả đời này mình sẽ quy túc, nhưng cuối cùng mới phát giác rằng cảm giác của mình thật đáng cười mà cũng thật đáng buồn. “Vong Ưu tỷ tỷ, tỷ đã gặp ý chung nhân rồi sao?” Tư Vũ do dự một chút rồi nói: “Không có.” “Muội cũng không có. Nhưng mẫu hậu nói trong năm nay muội sẽ phải gặp một nam tử làm cho muội rung động. Nhưng muội không tin, bởi vì muội cảm thấy ở nước Nguyệt Ký dường như không có nam tử nào đáng để muội để tâm cả.” Khuôn mặt Noãn Ngọc tràn đầy vẻ không hiểu. Tư Vũ cười nhạt một tiếng, nhìn trời xanh nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta hãy đi nhanh lên.” Nói xong cô rảo bước đến chỗ xe ngựa. Noãn Ngọc cũng vội vàng đuổi theo. Trong cung điện Thịnh Trạc. Trạc Thác vô cùng kích động và vui mừng khi nghe có người tới bẩm báo. “Khởi bẩm điện hạ, căn cứ vào những gì gần đây thần điều tra được thì nước Nguyệt Ký đưa ra được phương án phóng cháy kia là do một nữ nhân đề nghi, cô ấy tên là Vong Ưu, là người đột nhiên xuất hiện bên cạnh thái tử Tư Mã Tước, không ai biết rõ lai lịch của nàng ấy nhưng vì tài hoa và năng lực của nàng ấy nên mấy ngày trước đây nàng ấy đã được phong làm Hiền Thái Phó; chuyên phụ trách việc dạy bảo và phụ giúp thái tử Tư Mã Tước.” Một tháng trước? Không phải là khoảng thời gian đó sao? Trạc Thác càng lúc càng vui mừng, nhưng tại sao tên cô ấy lại là Vong Ưu? Chẳng lẽ Vũ nhi tự sửa lại tên tuổi? Nhất định là vậy rồi, nhất định là cô ấy muốn quên đi tất cả những đau khổ trước kia nên mới đổi tên. Nhớ lại những hành động đáng giận của mình, gương mặt Trạc Thác lại trở nên ảm đạm, tất cả là do mình đáng chết, do mình làm hại cô ấy; Vũ nhi, xin lỗi, ta sai rồi, ta sai rồi…. Đúng lúc Nhược Vũ cùng Trạc Thạc đi đến, tất cả binh sĩ quỳ rạp trên mặt đấy hành lế với hai người. Trạc Thạc bình thản nói một câu “Bình thân” sau đó nhìn về phía Trạc Thác: “Thác nhi, nghi lễ sắc phong ngày mai đã chuẩn bị xong hết chưa?” “Bẩm phụ hoàng, tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng.” Trạc Thác tôn kính trả lời, “Đúng rồi, phụ hoàng, mẫu hậu, sau khi lễ sắc phong ngày mai kết thúc con muốn rời khỏi hoàng cung Thịnh Trạc để đến nước Nguyệt Ký.” “Cái gì?” Nhược Vũ kinh ngạc hét lớn: “Thác nhi, tại sao đột nhiên con lại quyết định như vậy, con xác định cô ấy chính là Tư Vũ ư?” Từ lâu Trạc Thạc đã nghe sơ qua tình huống mà Nhược Vũ kể lại, đối với hành động của con trai cũng cảm thấy hơi giận nhưng cũng không nói gì, dù sao một khi con người đụng phải tình yêu thì sẽ trở nên không bình thường, không phải năm đó chính mình cũng không tránh khỏi sai lầm sao? Còn suýt mất đi tình cảm mẫu tử. Ngược lại, ông trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng lại rất cố gắng: “Thác nhi, nếu quyết định rồi thì hãy đi đi, phụ hoàng tin con.” “Con quyết định rồi, đa tạ phụ hoàng!” Trong lòng Trạc Thác tràn đầy cảm kích, sau đó nhìn về phía Nhược Vũ “Mẫu hậu, xin hãy yên tâm, con sẽ cư xử đúng mực. Hơn nữa con chắc chắn cảm nhận được cô ấy chính là Vũ nhi.” “Vậy được rồi, hãy chú ý nhé!” Ngoại trừ yên lặng chúc phúc, Nhược Vũ cũng không hỏi thêm gì nữa. Hôm sau Trạc Thác chính thức được sắc phong là thái tử của Thịnh Trạc hoàng triều, đây cũng là khoảng thời gian anh trở lại cổ đại nhưng lại rời khỏi Thịnh Trạc hoàng triều. Vốn dĩ các đại thần trong triều phản đối việc sắc lập đại hoàng tử mất tích đã lâu nhưng cuối cùng nghĩ lại thì những năm gần đây họ và hoàng thượng đã làm rất nhiều công ích vĩ đại cho Thịnh Trạc hoàng triều khiến Thịnh Trạc hoàng triều càng ngày càng phồn vinh nên đối với kế sách đó không có chút dị nghi gì. Bên cạnh đó cũng có nhiều quan lại vì có con gái hay em gái là thị thiếp của Trạc Thác nên khi Trạc Thác trở thành thái tử thì họ đương nhiên sẽ được tấn thăng làm phi tử hoặc là thiếu phu nhân, tương lai nếu thái tử đăng cơ thì có thể là hậu cung phi tần vì thế họ càng tán thành quyết định này của Trạc Thạc. Về phần những vị hoàng tử kia có thể bởi vì họ là anh em, từ nhỏ lại được Nhược Vũ giáo dục nên việc Trạc Thác trở thành thái tử, tương lai thừa kế ngôi vị hoàng đế thì họ đều chân thành chấp nhận và chúc mừng. Còn về phần Trạc Thác, việc được sắp lập làm thái tử đó cũng không làm anh quá đỗi vui mừng. Dù có làm hay không cũng như nhau, anh cảm giác mình sẽ không ở lại cổ đại quá lâu, mục đích hiện tại của anh là tìm được Vũ nhi. Nhưng thân phận thái tử dường như có thể cho anh thêm nhiều quyền lực, đối với việc tìm kiếm Vũ nhi sẽ có ích hơn rất nhiều cho nên anh rất vui vẻ tiếp nhận. Cuối cùng, sau khi nhận được hàng ngàn lời chúc phúc của Nhược Vũ, Trạc Thạc, hoàng đệ và mọi người, Trạc Thác bái biệt họ và bắt đầu hành trình đến nước Nguyệt Ký. Phần lớn các hoàng đệ cho rằng lần này anh đến nước Nguyệt Ký là để học tập nước bạn, chỉ có Nhược Vũ và Trạc Thạc biết mục đích chính là gì.