Có thể do cả thể xác và tinh thần quá mệt mỏi nên mãi đến bảy giờ tối Tư Vũ mới tỉnh lại, tuy nhiên Mục Thuần không để cô rời khỏi lồng ngực mình nửa bước, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian dài như vậy cô chưa ăn gì, chắc đói bụng lắm nên anh vội vàng kéo cô lên xe chạy vào nội thành. Về đến nội thành, vốn đề nghị cùng nhau dùng bữa tối nhưng Tư Vũ nhất định chối từ đòi về nhà nên anh đành đau khổ mà đưa cô về đến cửa, đưa mắt nhìn cô bước qua cánh cổng anh mới lái xe rời đi. Trạc Thác vừa về đến nhà thấy cả phòng tối đen anh bỗng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, anh vừa bật đèn vừa lớn tiếng la hét: “Vũ nhi……………..Vũ nhi!” Chạy khắp ngóc ngách trong nhà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, anh lấy điện thoại ra gọi đến di động của cô nhưng lại đang trong tình trạng tắt máy, anh vội vàng gọi đến Thẩm gia, cô cũng không về đó. Sợ hãi trong lòng mỗi lúc một lớn, anh đến bên cửa sổ chăm chú nhìn xuống phía dưới, chờ đợi có thể nhanh chóng nhìn thấy hình ảnh quen thuộc. Tư Vũ đẩy cửa ra, Trạc Thác liền nhanh chóng đến bên cô, ôm chặt lấy cô, lo lắng nói: “Vũ nhi, em đã đi đâu vậy? Tại sao lại tắt cả điện thoại?” Tư Vũ sửng sốt, cố gắng giãy từ trong lòng anh ra, mất tự nhiên nói: “Xin lỗi, điện thoại của em hết pin.” Cô cố gắng trốn tránh làm Trạc Thác cảm thấy vô cùng kinh hoàng, nhớ đến hình ảnh vừa nhìn thấy bên cửa sổ, trong lòng cảng trở nên bất an nói: “Đúng rồi, em ăn tối chưa?” “Em……………Không đói. Xin lỗi, em hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.” Nói xong cô nhanh chóng đi về phòng ngủ. Cô liên tục tránh né làm cho Trạc Thác vô cùng hoảng sợ, cô chưa từng đối xử vs với mình như vậy, chẳng lẽ cô không còn yêu mình nữa? Người đàn ông vừa nãy là ai? Lòng rối bời anh nhìn bóng người đang chậm rãi khuất dần sau cánh cửa phòng ngủ mà không biết phải làm thế nào. Đột nhiên anh đến phòng bếp lôi ra một cái nồi và bắt đầu nấu cháo. Chưa từng làm những việc này nên tay chân anh luống cuống, không biết anh đã nấu trong bao lâu mới có thể hoàn thành, sợ hỏng nên anh nhìn chằm chằm vào bếp lò, không dám sơ suất. Một lúc sau, vì hơi nước nóng bốc lên, theo phản xạ anh thu tay lại. “Ôi.” Nghe thấy tiếng gào của anh, cái nắp rơi xuống mặt đất phát ra tiếng “Cạch cạch”. Vừa mới tắm xong Tư Vũ nghe thấy tiếng hét, cô lập tức chạy tới, chỉ thấy Trạc Thác đang đau đớn ôm chặt cánh tay phải, gương mặt đầy thống khổ, cô nhìn cái nắp nồi đang rơi trên mặt đất, hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Trạc Thác ủ rũ nói: “Anh chỉ muốn nấu ít cháo cho em ăn, nhưng cái nắp lại nóng quá, anh vừa chuẩn bị mở ra thì ai ngờ lại bị bỏng.” Tư Vũ bừng tỉnh, nhìn ngón trỏ vì bị bỏng mà đỏ tấy không khỏi đau lòng, giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Anh không biết thì đừng có nấu.” Trạc Thác nghĩ rằng cô đang tức giận, lại nghĩ mình đến cơm nấu cũng không xong, anh cúi đầu xuống âm thầm chửi mình ngốc nghếch. Khuôn mặt Tư Vũ có chút suy tư nhìn anh, cô xoay người lấy cái nắp đậy lại, lấy từ trong chạn ra một cái thìa quấy đều nồi cháo. Khoảng mười phút sau, tắt bếp lò, bừng nồi lên đi vào nhà ăn. Thấy Trạc Thác vẫn đang cúi đầu tự trách, cô liền lấy ra một chén nói: “Cùng ăn đi.” Trạc Thác tỉnh lại, vui vẻ ngồi xuống rồi nhanh chóng đi đến bàn ăn. Sau đó Tư Vũ chỉ yên lặng ăn cháo, Trạc Thác nhiều lần muốn nói chuyện với cô nhưng thấy cô cứ luôn cúi đầu nên không biết nên mở miệng thế nào. Ăn xong, Tư Vũ nhàn nhạt nói với anh một câu: “Anh ăn no thì để bát vào nồi, sáng mai thức dậy thì em rửa.” Nói xong cô rời khỏi phòng ăn đi đến phòng ngủ. Trạc Thác quay lại phòng ngủ sau, thấy người trên giường đã an tường ngủ say, hơi thở cũng vững vàng truyền đến, khuôn mặt anh trở nên ảm đạm, thở dài một tiếng rồi đi vào phòng tắm. -------------- Vừa ăn cơm xong Tư Vũ ngồi yên trên ghế salon, nhàm chán nhìn chằm chằm vào màn hình TV. TV truyền đến tiếng nói của người dẫn chương trình: “Xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người đang xem bản tin giải trí. Sáng nay, tổng giám đốc của tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc xuất hiện ở công viên Hoa Thái, trong tay anh còn dắt theo một đứa bé trai khoảng chừng năm tuổi, bé trai này còn gọi anh là cha nuôi. Đối với những phóng viên phỏng vấn, anh cũng khẳng định đứa bé chính là con nuôi của mình. Hầu hết mọi người đều đoán rằng bé trai này liệu có phải con ruột của anh không………” Hình ảnh bỗng nhiên chuyển đổi, giờ lại là hình ảnh Trạc Thác đeo kính râm vô cùng lạnh lùng: “Đứa bé ấy là con trai của một người bạn của tôi.” Đứa bé trai tuấn tú đứng bên cạnh anh kia không hề sợ người lạ, đối với phóng viên và máy quay đều lộ ra nụ cười rất đáng yêu và ngọt ngào. Tư Vũ trừng to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV, sắc mặt trở nên tái nhợt. Vì con người tàn nhẫn kia thản nhiên bỏ rơi con mình, vì anh không có chút gì cảm thấy lạ, vì anh sớm đã có con rồi. Tại sao những người khác sinh con cho anh có thể bình yên vô sự mà con của mình lại lần lượt biến mất? Cô cảm thấy không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt, hô hấp càng trở nên khó khan, cô dùng hết sức lực còn lại tắt TV đi, nắm chùm chìa khóa trên bàn điên cuồng mà lao ra khỏi cửa. ---------------- Hơn ba giờ chiều, ánh nắng trải dài trên bãi cát, trên những hạt cát trắng xóa mơ hồ truyền đến từng đợt nhiệt khí, những dấu chân trên bờ cát hiếm thấy, hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ đột nhiên truyền đến vài tiếng gió biển. Tư Vũ dẫm lên bãi cát nóng hổi, tùy ý để ánh nắng cực nóng chiếu xuống người mình, cứ thế đi đến làn sóng. Đi vào trong làn nước biển, cô run rẩy hoảng sợ nhìn về mặt biển trắng xóa nơi phương xa, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh trên TV vừa rồi. Tất cả mọi thứ là biểu hiện giả dối, đều là do tự mình đa tình, cô cho rằng chỉ cần nhẫn nại, chỉ cần trong lòng có một phần kiên trì thì nhất định có thể cảm hóa được anh. Nhưng ai ngờ rằng anh đã sớm có kế hoạch, sớm đã đặt ra bẫy để dắt mình từng bước vướng vào. Đột nhiên, cô thấy cách đó không xa, trên mặt biển xuất hiện hình bóng hai đứa bé, khuôn mặt chúng nhỏ nhắn, đôi mắt to chăm chú nhìn mình chằm chằm, cái miệng nhỏ nhắn như đang gọi: “Mẹ, con muốn mẹ……….” Trong lòng cô trở nên trấn động, không tự chủ được mà cứ thế bước mặc cho ánh nắng mặt trời thiêu đốt. Càng cô lắng bước tới, nước ngập qua bắp chân cô, rồi đến đầu gối, lưng áo, mãi cho đến ngực cô mới vừa đi vừa khóc hô: “Con đừng khóc, mẹ đến đây, chờ mẹ một lát……” Nhưng dù cô có đi như thế nào thì khoảng cách với cô vẫn xa xôi như vậy, mỗi khi cô cảm thấy gần chạm được đến bọn trẻ lại phát hiện chúng lại chạy xa rồi, cô vĩnh viễn không thể tóm được. Nhìn hai đứa trẻ giống nhau như đúc, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện lên vẻ thống khổ, miệng bọn trẻ không ngừng truyền đến tiếng khóc ngày càng thê thảm, Tư Vũ lòng đau như cắt, bước đi càng nhanh hơn, mặc cho nước biển ngăn cản, cô cứ bước đến chỗ bọn trẻ. Nước biển đã đến cổ cô nhưng cô vẫn không với tới bọn trẻ, hơn nữa khoảng cách ngày càng xa, lòng cô nóng như lửa đốt, nước mắt không ngừng rơi xuống hòa vào nước biển. Nước biển ngập đến cằm thì bỗng nhiên không thấy bọn trẻ đâu, mặt biển yên tĩnh, Tư Vũ hét lên: “Con à, con đang ở đâu? Đừng dọa mẹ nữa, mau ra đây, mau ra đây…..” Cô luống cuống, không ngừng nhìn bốn phía, đến khi nhìn lên bờ cát lại phát hiện bọn trẻ đang ngồi trên bờ cát, vẫy cánh tay mũm mĩm gọi mình. Lo nghĩ hoảng loạn trong lòng đã hạ xuống, cô lập tức quay người lại chạy đến bờ cát, nhưng không ngờ khi cô toàn thân ướt sũng trở lại bờ thì bọn trẻ lại biến mất. Cô không ngừng chạy trên bờ biển, nhìn tất cả mọi nơi nhưng một bóng người cũng không có. Lúc này cô mới nhận ra tất cả đều là ảo giác, là mình quá thương nhớ bọn trẻ mà sinh ra ảo giác……. Tóc tai, quần áo trên người đã ướt đẫm, mặt trời thì đang lặn dần, từng làn gió biển nhẹ nhàng thổi tới làm cô cảm thấy run rẩy vài cái, toàn thân trở nên rét run. Cô bất lực ngã ngồi xuống bờ cát, không để ý đến từng làn gió nóng của bờ cát thổi đến, đôi mắt vô thần ngơ ngác nhìn phương xa, đầu óc trở nên trống rỗng.