Hai tháng sau đó, thời gian trôi qua một cách yên bình, tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc lại khai mạc hai bộ phim nữa, thời gian Trạc Thác ở công ty càng lúc càng nhiều thêm nên dĩ nhiên ở nhà lại rất thiếu vắng, mỗi tối anh đều cố gắng về nhà ăn cơm sớm với Tư Vũ, đây là điều mà Tư Vũ cảm động nhất. Từ lần trở lại Thẩm gia lần trước, cô hỏi Trạc Thác rằng mình có thể về thăm nhà một mình được không, Trạc Thác nghĩ một hồi rồi đồng ý với cô. Bởi vậy sau khi Trạc Thác đi làm, có lúc cô về Thẩm gia, có lúc cô lại đến hành lang tranh tìm Mục Thuần. Mục Thuần biết cô đang mang thai nên vui sướng dị hường, còn tuyên bố sau này muốn làm cha nuôi của đứa bé. Trưa nay cô lại về Thẩm gia ăn cơm rồi ngồi xe đến hành lang vẽ tranh, Mục Thuần thấy cô vui mừng kêu to: “Tư Vũ, lâu rồi không gặp!” Tư Vũ mặt mày hớn hở nói: “Thật không? Mới chỉ có ba ngày thôi mà.” “Em chưa từng nghe sao? Một ngày không gặp như cách ba thu.” Mục Thuần trêu ghẹo nói, nhìn thoáng qua thấy bụng cô có hơi nhô lên, anh ân cần hỏi: “Gần đây em có khỏe không? Tên tiểu tử kia có làm em vất vả không?” Tư Vũ đặt tay lên bụng, hiền lành nói: “Ngoại trừ sáng nay đột nhiên có đạp ra thì mọi chuyện đều bình thường, nghe mẹ em nói qua hai tháng sẽ không khổ như vậy nữa.” Nhìn khuôn mặt cô hiện lên tình thương của một người mẹ, Mục Thuần cũng cảm thấy vui mừng thay cô, nhưng cũng cảm thấy lo lắng cho cô, không nhịn được mà hỏi: “Tư Vũ, anh ta đã từng đề cập đến chuyện kết hôn với em chưa?” “A?” Tư Vũ hơi ngơ ngác một chút, mất tự nhiên nói: “Anh ấy không có đề cập qua, mà em cũng không muốn.” “Sao lại như vậy?” Mục Thuần lo lắng hỏi “Mấy tháng nữa đứa bé chào đời rồi, phần tên của bố chắc chắn là phải điền, chẳng nhẽ em không muốn làm giấy khai sinh cho đứa trẻ sao?” “Mục Thuần, đừng gấp gáp như vậy, em hiểu anh muốn tốt cho em, em hứa, sẽ bàn với anh ấy chuyện này sau khi trở về.” Không thể phủ nhận rằng cô không để ý đến việc có trở thành vợ của Thác hay không, nhưng đứa trẻ không thể không chào đời, dù sao đây cũng là kết tinh tình yêu giữa hai người. Sau đó cô cứ ngây ngốc đến ba giờ chiều mới rời đi. Về nhà, vừa nấu cơm cô vừa nghĩ xem nên nói chuyện đó với Trạc Thác như thế nào. Đúng bảy giờ, đồ ăn vừa được chuẩn bị xong thì Trạc Thác trở về. Lặng im ăn cơm, Tư Vũ do dự một hồi lâu mới chuyển ánh mắt đến anh, chần chờ hỏi: “Thác, bảy tháng nữa con sẽ chào đời, chúng ta…..chúng ta có nên chuẩn bị hôn sự không?” Tay đang gặp rau của anh đột nhiên dừng lại, tuấn nhan Trạc Thác hiện lên một thần sắc phức tạp, Tư Vũ chăm chú nhìn anh, đôi mắt tràn đầy chờ đợi. “Việc này…….hai tháng nữa hẵng nói, chờ anh hết bận với hai bộ phim này rồi tính tiếp.” “A!” Ngăn chặn sự thất vọng, Tư Vũ cố giả bộ mỉm cười nói “Thực xin lỗi, gần đây công việc của anh bận rộn như vậy mà em còn đem việc này làm phiền anh.” Con ngươi đen hiện lên ánh nhìn khó hiểu, anh gắp miếng thịt gà đặt vào chén Tư Vũ, ôn nhu nói: “Ăn nhiều một chút mới đủ dinh dưỡng.” Ở cùng anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh chủ động gắp thức ăn cho mình, Tu Vũ mừng rỡ nhận lấy, ăn từng miếng từng miếng một, trong lòng cô trở nên vô cùng ngọt ngào và thỏa mãn. ---------- Hôm nay là ngày khám em bé. Tháng trước Trạc Thác đã sắp xếp để cô gặp bạn mình là Triệu Đông Quyết để kiểm tra. Triệu Đông Quyết là một người bạn của Trạc Thác mới nhận chức ở bệnh viện này, hai mươi sáu tuổi, cao lớn, hào hoa phong nhã, với y phục cao minh nên anh rất nổi tiếng ở bệnh viện phụ sản này. Trạc Thác là ngôi sao, không tiện xuất hiện nên mỗi lần đi khám đều là một mình Tư Vũ tới kiểm tra, thấy những người phụ nữ khác đều có chồng đi cùng trong lòng cô cảm thấy có chút phiền muộn. May mắn thay Triệu Đông Quyết đối với cô rất tốt khiến cô cũng không còn sợ hại nữa. Cũng như hai lần trước, sau khi kiểm tra xong Tư Vũ ngồi trên ghế chờ đợi kết quả. Triệu Đông Quyết nhìn bản báo cáo, nhíu mày có chút nghiêm trọng. Tư Vũ thấy thật lâu mà anh không nói, cô vội vàng hỏi: “Bác sĩ Triệu làm sao vậy? Có phải thai nhi có vấn đề?” “À, trước mắt thai nhi vẫn bình thường.” Triệu Đông Quyết cho cô một ánh mắt quyết tâm rồi nói tiếp: “Nhưng còn có một tin tức tốt lành nữa, tôi đang nghi ngờ cô mang thai sinh đôi.” “Thật sao?” Tư Vũ kích động đứng dậy “Thật sự có hai bảo bối trong bụng tôi à?” “Ừ, thế nên cô phải chú ý đến dinh dưỡng, giờ không phải là một người ăn mà là ba người ăn đấy.” “Tôi sẽ chú ý, cảm ơn bác sĩ Triệu.” “Đừng khách khí!” Anh đứng dậy tiễn cô ra về, ra đến cửa bệnh viện, thấy cô lên xe rời khỏi anh mới nhanh chóng quay lại phòng khám, bấm điện thoại: “A Thác, là tớ.” “Cô ấy đã về chưa?” “Vừa đi. Đúng rồi, hôm nay kiểm tra t có một tin tốt và một tin xấu.” “Cậu cứ nói đi.” Tiếng nói bình thản của Trạc Thác truyền đến. Với biểu hiện này của anh, Triệu Đông Quyết cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng anh vẫn nói tiếp: “Tin tốt là tớ nghi ngờ cô ấy mang thai sinh đôi, con tin xấu là thai nhi không hề ổn, nguyên nhân là do sinh hoạt tình dục quá độ.” “…………..” Thấy anh vẫn trầm mặc không nói, Triệu Đông Quyết nói tiếp: “A Thác, tên tiểu tử này, cậu nên nhẫn nại một chút đi. Sau hai tháng nữa, qua thời kỳ nguy hiểm cậu muốn làm gì cũng được.” “Tớ hiểu rồi, cám ơn cậu, Quyết.” -------- Dựa lưng vào ghế Trạc Thác xoay cây bút trong tay, nghĩ đến những gì Đông Quyết nói lúc nãy, đúng là từ khi biết tin cô mang thai anh càng đòi hỏi thêm nhiều lần mãnh liệt, mỗi đêm đều muốn cô, có đêm thậm chí còn làm đến hai lần. Anh thấy được rõ ràng cô rất khổ sở nhưng lại chịu đựng, tận lực phối hợp với mình. Không biết tại sao cô lại như vậy, nhưng anh chỉ biết là mục đích của anh đã dần dần thành công. Muốn cô không đơn giản chỉ là chiếm lấy thân thể cô mà anh còn có mục đích khác, chính là làm cho đứa bé trong bụng cô vô tình mà bị sảy. Từng đọc sách y nên anh hiểu rõ ba tháng đầu và hai tháng cuối của thai nhi tốt nhất nên đình chỉ chuyện phòng the. Thời kỳ đầu của thai nhi, phôi thai rất nhanh phát triển, thai nhi vơi cơ thể mẹ liên kết với nhau (qua cuống rốn) nên không còn dẻo dai, sinh hoạt tình dục nhiều sẽ kích thích tử cung cho rút rồi dẫn đến sinh non. Hơn nữa anh không muốn Đông Quyết phát hiện ra nên anh quyết định chọn phương pháp này để vô tình bóp chết đứa bé trong bụng cô. “Tổng giám đốc, tổng giám đốc……” Bên tai xuất hiện tiếng gọi của Trương Thiên Minh, Trạc Thác mới từ từ hoàn hồn hỏi: “Có chuyện gì?” “Hội nghị chuẩn bị bắt đầu, xin hỏi ngài có muốn hoãn hay không?” “A, tôi đi liền.” Sửa sang lại suy nghĩ, bỏ qua tâm trạng phiền não, anh rời khỏi bàn làm việc tiến về phía cửa lớn.