Tới tối thứ Ba thì thời tiết đẹp của cuối tuần chỉ còn là ký ức mờ nhạt xa xăm. Nheo mắt trông ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, Abbie run rẩy nhìn mưa dội xuống và các cành cây sau nhà bị mưa gió dập vùi nghiêng ngả. Khổ thân Cleo, ngày đầu tiên quay lại làm việc, nó sẽ phải chở cả một xe đầy thương nhân ra sân bay Gatwick. Cô cảm thấy tội lỗi, bởi vì ít nhất cô cũng được khô ráo, ấm áp và thoải mái, và như thế chưa đủ để cô thấy hạnh phúc sao? Nhưng chưa đủ. Đau khổ khôn nguôi giờ trở thành một phần không thể tránh khỏi trong đời cô và cô biết sống với cô cũng chẳng vui vẻ gì. Cô cũng không biết làm sao Cleo có thể chịu đựng được cô. Đã đến lúc cô giải quyết vấn đề của mình và nghĩ về tương lai. Cô không thể cứ bắt ép người ta mãi được. Cô cũng cần phải tìm một công việc khác. Abbie mặc nguyên áo khoác ngủ xuống cầu thang. Cô sẽ pha một cốc trà, cuộn mình trên sofa xem ti vi có gì hay ho không. Cô xem được non nửa chương trinh Britain’s Got Talent thì chuông cửa reo. Một nhà ảo thuật điên rồ vừa mới - rõ ràng là - cắt bỏ một cánh tay bằng cưa tròn. Khán giả đồng loạt há hốc miệng kinh hoàng khi thấy máu phun ra tung toé trên sân khấu. Abbie cũng hoảng hốt khi cô mở cửa thấy Des Kilgour đứng bên ngoài, ướt nhoét và tả tơi vì gió. “Abbie? Anh vào được không?” Cô lưỡng lự. “Để làm gì?” “Anh cần nói chuyện với em.” “Des, tôi không nghĩ thế.” Trời đất, có phải anh ta tới đây để nói với cô là anh ta vẫn yêu cô không? Tim cô đập nhanh hơn vì lo lắng. “Thật đấy, không có gì để nói cả.” “Nghe này, không giống như lần trước đâu. Không liên quan gì cả.” Anh ta dừng lại, rõ ràng đang xấu hổ. “Chỉ là có một chuyện... anh mới phát hiện ra.” Abbie lưỡng lự. Des là người tốt; không phải là cô sợ sệt gì anh ta. “Đi mà,” anh ta nhắc lại. Cô tháo dây xích mở cửa ra. “Được rồi.” Nước mưa nhỏ xuống từ áo khoác của Des đọng thành vũng trên sàn lát gỗ. Ngồi lại xuống sofa và quấn chặt áo khoác ngủ quanh mình, Abbie nói, “Thế có chuyện gì đây?” Des vẫn đứng trước lò sưởi, tay thọc sâu vào túi. “Vậy em vẫn nghĩ Georgia là người nói với Tom về chuyện hai chúng ta?” Chúng ta. Cô ước gì anh ta không dùng từ đó. “Chắc chắn là con bé Georgia thôi. Đâu có ai biết nữa.” “Không phải con bé đâu.” Anh ta lắc đầu, khiến Abbie thấy buồn nôn. “Vậy ý anh là sao? Là anh nói à?” “Trời đất, không!” Des choáng váng nói, “Tất nhiên không phải là anh rồi!” “Thế thì là ai? Ai viết lá thư đó để trên kính chắn gió của Tom?” “Là Glynis.” “Cái gì cơ? Glynis ở cửa hàng á?” Không hiểu gì cả. Làm sao Glynis phát hiện ra được? Không thể nào. “Cô ta không rình mò gì cả. Cô ta chỉ... nghe thấy thôi.” Abbie vẫn không thể tin được. “Và cô ta nói rõ với anh thế à?” “Huw nói,” Des nói. “Cô ta mới kể cho chồng tối qua thôi. Chiều nay anh ta đến gặp anh, nghĩ là anh nên biết.” “Sao lại ra nông nỗi này được nhỉ?” “Là do lỗi của anh.” Anh ta lúng túng đổi từ chân nọ sang chân kia. “Lúc ấy Glynis đang làm trong cửa hàng thì chuông điện thoại reo. Cô ta nhấc máy nghe thấy chúng ta nói chuyện với nhau. Anh biết, anh biết làm sao lại ra nống nỗi này,” Des vội vã nói tiếp. “Anh đã tìm hiểu ra. Trước khi em vào văn phòng anh sáng hôm đó, anh đang cố gọi điện cho Huw ở nhà. Rồi khi em xuất hiện và chúng ta nói chuyện chắc là anh đã tình cờ nhấn...” Anh ta đập tay vào túi áo chỗ hay để điện thoại để mô tả cho rõ. “... vào nút gọi lại. Glynis nhấc máy nghe thấy chuyện giữa hai chúng ta. Anh nghĩ chuyện ấy nghe như chúng ta đang ngoại tình thực sự vậy. Và cô ta rất thẳng thắn, em biết mà. Điều đó làm cô ta bị sốc. Cô ta không muốn trở thành người đưa chuyện, nhưng cô ta nghĩ Tom xứng đáng được biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình.” “Ôi trời.” Abbie vuốt mặt khi ngấm mớ thông tin. Nghe cũng có lý. “Xin lỗi em. Nhưng anh phải nói với em.” Des cào tay vào mái tóc đỏ sáng. “Huw cũng cảm thấy rất tệ về chuyện này.” “Được rồi. Cảm ơn anh. Ít nhất thì bây giờ ta đã biết rồi.” Khi cô tiễn anh ta ra cửa, Des nói, “Mọi người ở chỗ làm đều nhớ em, em biết đấy. Không chỉ mình anh. Nếu muốn thì em có thể quay lại từ ngày mai.” “Cảm ơn anh. Nhưng thế thì sẽ khó khăn lắm. Tôi không thể.” Abbie biết rằng Tom sẽ không chấp nhận cô nữa, nhưng phần mê tín trong cô không cho cô nghĩ tới khả năng quay lại chỗ làm với Kilgour phòng trường hợp Tom phát hiện ra ngay vào lúc anh định thay đổi quyết định. Cây cối kêu răng rắc đung đưa nghiêng ngả, lá xoáy tròn như chong chóng khi cơn bão gầm gào quanh cô. Đêm nay tất cả mọi người đều ở trong nhà. Chiếc ô của Abbie bị gió thổi lật ngược; từ bỏ cái ô, cô để mưa táp vào mặt. Sau vài phút, cô đã về nhà cũ của mình. Lúc đó là mười một giờ nhưng nhiều đèn vẫn bật. Mà thời tiết khủng khiếp đến thế nào cũng không sao, cô đâu định đi vào trong. Mà chắc gì cô đã được mời. Abbie thu hết can đảm. Cô còn không biết Georgia có ở trong không. Biết đâu con bé ra ngoài rồi. Mà cô chỉ định nói chuyện với Georgia thôi. Adrenaline sục sôi trong tĩnh mạch cô. Ôi chà, chỉ còn một cách để tìm ra thôi. Nhưng chính Georgia là người ra mở cửa và choáng váng ra mặt khi nhìn thấy cô. “Ồ, bố cháu không ở nhà.” Tốt quá. “Không sao, cô muốn gặp cháu cơ.” Abbie để ý thấy miếng băng cứu thương trên tay Georgia. Mở cửa rộng hơn, Georgia bước sang một bên nói, “Cô vào nhà đi đã.” “Không, ừm, cô không định thế...” Khi Abbie nói, một cơn gió mạnh thốc vào Abbie từ phía sau, tí nữa thì làm cô ngã. Georgia đọc được ý nghĩ của cô. “Không sao đâu, mẹ cháu cũng không có nhà. Cháu ở một mình thôi.” Nhẹ nhõm, Abbie nói, “Thế thì được.” Phòng khách còn lắm đồ hơn bao giờ hết. Georgia nhăn nhó đau đớn khi nhấc cái bàn là hơi lên. Được rồi, phải giải quyết cho xong chuyện này trước khi Tom và Patty quay về. Abbie vào đề ngay. “Nghe này, cô đến để xin lỗi. Cô đã buộc tội cháu nói cho Tom biết về chuyện... cháu biết đấy. Và cháu đã nói với cô là cháu không làm vậy, nhưng cô không tin cháu. Giờ cô biết là không phải cháu nói. Cô đã sai và cô rất, rất xin lỗi.” Georgia ngừng là. Con bé cẩn thận dựng cái bàn là lên nói, “Vậy thì là ai?” Abbie giải thích về người viết thư nặc danh và lý do họ viết mảnh giấy đó. “Cô nghĩ lương tâm của Glynis làm cô ta day dứt, bởi vì cô ta biết cô nghĩ đó là cháu.” Cô lắc đầu nắm chặt cái ô tả tơi. “Dù sao thì chuyện là thế đấy. Và cô xin lỗi.” “Cảm ơn cô. Nhưng đáng ra cô phải tin cháu.” Georgia vừa trông có vẻ nhẹ lòng lại vừa buồn bã. “Cháu là người rất trung thực.” “Cô biết. Và không có gì tệ hơn là bị buộc tội vì việc mình không làm. Chính vì thế cô mới tới đây nói với cháu, vì cô cảm thấy rất áy náy...” Giọng Abbie lạc đi còn Georgia nghiêng đầu và một giọt nước mắt rơi xuống cái cầu là. Một giọt, rồi - độp­ - một giọt nữa. “Ôi thôi nào, đừng khóc. Cháu không làm gì sai cả!” “Điều đó không hoàn toàn đúng, phải không ạ?” Ngẩng cằm lên, Georgia nói run rẩy, “Cháu đã phá hỏng mọi thứ. Cháu đáng ra không nên tới đây. Thảo nào cô ghét cháu, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra từ khi cháu xuất hiện. Cháu đã huỷ hoại cả cuộc đời cô.” Ôi trời đất. Abbie hoảng hốt. “Cháu không phải... cháu không hề...” “Đúng là cháu mà.” Miệng Georgia run lên vì cố kìm nước mắt. “Cháu đâu có ngu ngốc, cháu biết chuyện này với cô khó khăn thế nào. Cháu đã phá hỏng mọi chuyện và cháu xin lỗi... nếu cháu không tới đây thì cô và bố Tom vẫn còn ở bên nhau.” Không thể chịu thêm giây nào nữa, Abbie lao tới. Georgia hức lên một tiếng đau khổ và khuỵu vào tay cô. “Ôi cháu yêu, đừng khóc, thôi nào.” Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng Abbie khi cô vòng tay ôm con bé. “Oái...” Giật nảy người, Georgia rút cái tay đang quấn băng ra. “Cô xin lỗi, cô xin lỗi.” Định thả con bé ra, Abbie nhận ra là cô không thể. Georgia dính chặt vào cô như chú koala con. “Và cháu không nên tự trách mình. Cô mới là người phá hỏng mọi chuyện. Không phải lỗi tại cháu... ôi trời, giờ cháu làm cô cũng khóc rồi này... nghe cô này, cháu không làm gì sai cả.” Nước mắt cô rơi xuống tóc đứa con gái cô không bao giờ có được. Cô vuốt mái tóc mượt như lụa của Georgia và vỗ về nó như một đứa trẻ. “Đừng khóc. Trời đất, nhìn cô với cháu này. Nếu mẹ cháu về lúc này thì mẹ cháu sẽ nghĩ sao chứ?” “Mẹ cháu không về đâu. Mẹ cháu đang ở Bồ Đào Nha cơ.” “Cái gì cơ?” Georgia khụt khịt lau khuôn mặt nhoè nước mắt. “Đó là mẹ cháu và cháu yêu mẹ, nhưng sống với mẹ đúng là ác mộng. Cháu bảo mẹ cháu phải đi thôi.” “Mẹ cháu đi Bồ Đào Nha rồi à? Nhưng cô tưởng bạn trai mẹ cháu đã đuổi mẹ cháu ra khỏi nhà rồi mà.” “Ted đã làm vậy. Chú ấy là bạn trai mới nhất. Giờ mẹ cháu quay lại với Christian, người trước cả Ted ấy.” Abbie hiểu ra. “Thế bố cháu đâu?” “Bố có việc dưới Bournemouth nên ở lại đó vài ngày. Tối nay chỉ có mình cháu ở đây thôi.” “Còn tay cháu thì sao? Có chuyện gì xảy ra thế?” “Bị bỏng bàn là.” “Để cô xem nào.” Georgia miễn cưỡng tháo băng ra. “Oái.” Abbie nhăn mặt khi nhìn thấy vết bỏng hình tam giác thâm tím trong lòng bàn tay con bé. “Cháu biết. Cháu cố tóm cái bàn là rơi ấy mà.” Georgia nói vẻ châm biếm, “Cháu thông minh thế đấy.” “Sao cháu còn cầm nổi bàn là nữa?” Hẳn là đau ghê lắm. Georgia chỉ những túi quần áo la liệt. “Thì đấy. Việc vẫn phải làm cho hết và cháu không thể để mọi người thất vọng được. Cháu nghỉ hôm Chủ nhật để đi chơi với bố, nên hôm qua cháu phải là mười tám tiếng liền. Mà cháu vẫn chưa làm xong.” Con bé xanh xao, đau đớn, tinh thần kiệt quệ, thân xác rã rời. Abbie nói, “Ôi cháu yêu, nhìn cháu kìa,” rồi cởi áo khoác ra. “Không sao đâu, cô không cần giúp cháu đâu.” Mắt Georgia lại ầng ậng nước khi nhìn thấy cô xắn tay áo lên. “Cô biết là không cần. Nhưng cứ để cô.” Abbie cười với con bé đáng ra cô đã phải rất tự hào được gọi là con gái. “Và cô sẽ làm cho tới lúc nào cũng được. Nếu cháu muốn làm gì đó có ích thì đi đun một ấm nước đi. Cô muốn uống trà.”