Tim Cleo bắt đầu loạn nhịp. “Không.” “Chắc không?” Thở đi, thở đều nào. “Làm sao tôi biết được?” “Tôi chỉ đoán là chị biết rồi.” Fia nhún vai. “Chị đã ngoại tình với chồng tôi, đúng không?” Quỷ thần ơi. Tay Cleo vụt giơ lên che miệng. Ngồi sụp xuống ghế, cô nói, “Đã từng. Là thì quá khứ. Tôi không biết anh ta đã có vợ, tôi thề.” “Làm sao chị phát hiện ra?” “Tôi thấy anh ta đi với cô và bọn trẻ. Lúc đang xếp hàng bên ngoài khu vườn ươm để chờ gặp ông già Noel.” Thấy thật khó chịu, Cleo nói, “Ngay sau khi phát hiện ra, tôi đã chấm dứt mọi chuyện. Tôi chia tay anh ta ngay tối hôm đó.” Fia nghĩ lại một lúc, sau đó gật đầu nhún vai. “Will nói dối rất tài tình. Đó luôn là một trong những biệt tài của anh ta.” Cleo vẫn cảm thấy khó tin khi cả hai đang nói tới chuyện này. “Tôi thấy thật khủng khiếp. Trông anh ta với cô rất hạnh phúc.” “Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy.” “Có phải tuần trước cô gọi điện cho tôi không?” Lại gật đầu. “Tôi lấy được một bản hóa đơn điện thoại di động của anh ta. Số của chị hiện lên nhiều lần. Tất nhiên, có thể là chuyện hoàn toàn trong sáng, chỉ là công việc thôi.” Cô ta nhếch mép và uống một ngụm trà. “Rồi tôi gọi cho chị và giọng chị nghe có vẻ như đang mắc lỗi và lo lắng... lúc đó tôi biết chắc là không liên quan gì đến công việc.” “Cô làm tôi sợ chết khiếp. Tôi không muốn bị lôi kéo vào cái gì cả. Tôi không hề muốn cô phát hiện ra.” Trong hai người, Cleo nhận ra cô mới là kẻ thấy chuyện này giống như một thử thách. Món bánh nho khô phết bơ ngay trước mặt cô đã nguội đi và cô còn cảm thấy không thể ăn nổi nữa, chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây. “Ồ, tôi nghĩ điều này không đáng ngạc nhiên đến thế.” Nhanh chóng ăn hết phần bánh của mình, Fia lắc đầu nói, “Năm ngoái anh ta cũng như vậy.” “Thật à?” “Với một con bé cùng làm. Khi tôi nghe nói đến chuyện đó, anh ta đã van xin tôi tha thứ. Quỳ dưới chân tôi để xin.” Môi cô ta hơi cong lên khi nhớ lại. “Và anh ta thề không bao giờ làm chuyện đó nữa. Tôi thật ngu ngốc vì đã tin anh ta. Quyết định cho anh ta một cơ hội.” Vì lợi ích của mấy đứa trẻ. Cảm giác tội lỗi trong lòng Cleo lại trào lên, theo sau là nỗi tức giận; sự ích kỷ của Will đã phá hoại chính gia đình anh ta, đe dọa làm hỏng cuộc đời con anh ta. Cô không muốn hỏi, nhưng cô thấy buộc phải làm vậy. “Thế còn bây giờ thì sao?” “Ôi dào, anh ta đã phá vỡ hết rồi đúng không? Tôi đâu phải là cái thảm chùi chân,” Fia nói. “Còn anh ta sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Nên mọi chuyện đã kết thúc rồi.” “Ôi trời đất, tôi xin lỗi.” “Chị không biết gì cả. Dù sao thì tôi chắc mình sẽ vượt qua được chuyện này. Will thích khoe mẽ vợ chồng hạnh phúc trước mặt mọi người, nhưng kết hôn với anh ta không phải lúc nào cũng vui vẻ.” Cô ta nhìn cái bánh trên đĩa mà Cleo chưa hề động tới. “Chị có định ăn cái bánh đó không, hay để tôi ăn nhé?” Cleo đẩy cái đĩa ngang qua bàn. Những đứa trẻ tội nghiệp, làm sao chúng chịu được khi cha mẹ chúng ly dị đây? “Thế tại sao hôm nay cô lại tới đây?” “Tôi chỉ muốn nhìn thấy chị. Để xem trông chị thế nào. Tôi còn không định nói gì với chị cơ.” Nhăn nhó, Fia nói, “Cái xe bị hỏng không nằm trong kế hoạch của tôi.” “Vậy làm sao cô biết tôi sống ở đây?” “À, cái đó có hơi bất hợp pháp.” Fia nhăn mặt. “Chị dùng cùng mạng điện thoại với Will. Và tôi tình cờ có người bạn có anh trai làm trong công ty điện thoại đó. Chính anh ta là người in cho tôi bản kê khai số điện thoại giao dịch của Will. Nhưng không sao, anh ta đã bắt tôi hứa sẽ không đốt nhà chị.” Hai mươi phút sau, Cleo nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách thấy tuyết vẫn rơi dày hạt. “Nghe này, tôi không thể đến chỗ làm muộn. Tôi sẽ phải rời đây sớm.” Fia mở điện thoại ra gọi cứu hộ lần nữa. Cô ta nhíu mày, nghe điện thoại. “Bao lâu nữa?” OK, chuyện này sẽ hơi kỳ quặc đây. Cleo không biết mình nên làm gì lúc này. “Hai tiếng nữa.” Dập máy, Fia nói với giọng mỉa mai nặng nề. “Rõ ràng là tuyết phủ đầy nên họ không đi đâu được.” “Vậy thì...” “Không sao đâu, tôi biết mà. Tôi sẽ đợi ngoài xe.” Chết tiệt thật. Cleo giằng xé; tống cô ta ra khỏi nhà sẽ làm cô cảm thấy còn xấu hổ hơn. Nhưng làm sao cô có thể bỏ nhà đấy trong khi có một người hoàn toàn xa lạ đang ở trong đó? Ngoại trừ việc Fia còn tệ hơn cả một người hoàn toàn xa lạ; cô tà là người vợ bị Will hành hạ về mặt tình cảm và bị lừa dối. Ai mà biết được liệu cô ta có phát điên lên, cắt vụn hết quần áo của cô ra, và đập vỡ tất cả những gì cô ta đập được? Cleo chần cừ, vẫn đầy cảm giác tội lỗi. Mặt khác thì, mình đúng là đã có quan hệ tình cảm với chồng cô ta. Còn nữa, hai tiếng đồng hồ ngồi trong xe thì cô ta sẽ lạnh cóng đến chết mất. “Chờ đã.” Nhấc điện thoại, cô bấm nút gọi nhanh cho Ash. “Xin chào, là tớ đây, cậu đang làm gì thế?” “Không có gì nhiều lắm. Chỉ tự tìm tớ trên Google thôi, xem tớ nổi tiếng thế nào. Cậu biết không, tớ không tin nổi mình được yêu mến nhường ấy, họ...” “Sang bên này đi,” Cleo ngắt lời. “Tớ muốn cậu giúp chuyện này.” Cô mở cửa cho anh hai mươi giây sau đó. Ash mặc áo kẻ ca rô rách rưới bên ngoài áo phông bạc phếch có in hình Siêu nhân, đứng tạo dáng nói, “Thiếu nữ gặp nạn ư? Tôi sẵn sàng cứu giúp. Chuyện gì vậy, dính dáng đến điện à? Hay lại một cái nắp hộp mứt nữa cậu không mở ra được?” “Tớ phải đi làm lại bây giờ đây. Cậu trông giúp tớ một người được không? Xe cô ấy bị chết máy.” Cleo chỉ vào chiếc Fiesta đỗ chung chiêng ngoài cổng. “Chỉ ngồi với cô ấy cho tới khi cứu hộ đến thôi.” “OK, không sao. Tớ ngửi thấy mùi bánh nho nướng đúng không?” Vừa ngửi vừa đi qua cô, Ash đi thẳng vào phòng khách rồi dừng khựng ngay lại. “Ồ, chào cô.” Anh nhìn Fia chăm chú và lập tức đỏ lựng cả người lên. Cô ta cũng tò mò nhìn lại anh, nhìn mớ tóc bù xù, làn da lốm đốm và mớ quần áo nhàu nhĩ. “Chào anh.” “Fia, đây là Ash bạn tôi.” Cleo không có thời gian chơi trò bảo mẫu; nếu anh có xấu hổ thì là lỗi của anh thôi. “Ash, đây là Fia.” Sau khi nhanh chóng giới thiệu hai người, cô vơ cái túi và chìa khóa. “Còn tôi phải đi đây.” Cô vẫy tay chào Fia. “Hy vọng xe cô sẽ được sửa sớm. Và chúc may mắn, cô biết đấy, với... mấy chuyện kia.” “Cảm ơn.” Fia gật đầu cười. “Tạm biệt.” Cửa trước đóng sầm sau lưng Cleo và Ash thấy tay mình ẩm ẩm. Thế này đây, câu chuyện cuộc đời anh. Nhìn bề ngoài thì ai cũng nghĩ anh tự tin và vui vẻ. Và thông thường thì họ đúng; anh có tự tin và vui vẻ. Cho tới khi đứng trước một cô gái làm anh mê mẩn thì toàn bộ cá tính của anh teo tóp lại khô quắt như một quả nho. Anh đã quen với chuyện này. Nó đã xảy ra hàng năm trời rồi. Nếu là người Mỹ thì chắc chắn tới lúc này anh đã mất không biết bao nhiêu thời gian và tiền bạc đi khám bác sĩ tâm lý, để ngộ ra một cách đắt đỏ rằng anh có vấn đề với việc tự quý trọng bản thân. Thực sự thì anh biết điều này nên thà tiêu số tiền đó vào xe tốc độ cao, đi nghỉ trượt tuyết và cả mấy món đồ điện tử công nghệ cao còn hơn. Fia trộm quan sát anh. Cô mặc áo len trơn cổ tim màu đen tuyền với quần jean xám bỏ trong bốt. Mái tóc bóng mượt màu nâu hạt dẻ được buộc lại kiểu đuôi ngựa và cô có đôi tai rất đẹp. Thế mà anh không thể nghĩ ra một câu nào để nói với cô. OK, vậy thì cô sẽ bắt đầu nghĩ anh là một thằng trí óc chậm phát triển, nhưng anh chẳng làm gì được. Trời đất, cô ta đẹp kỳ diệu. Nói gì đi, thằng đần. Ash hắng giọng. “Mấy chuyện kia là sao?” Cô ta có vẻ ngạc nhiên. “Xin lỗi, anh bảo sao?” Chính là thế này đấy, lần nào cũng vậy. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu cho xe cứu hộ đang đỗ bên ngoài. “Cleo nói là chúc may mắn với mấy chuyện kia.” “À, chuyện đó.” Fia gật đầu. “Chị ấy đi lại với gã đàn ông tên là Will Newman. Anh gặp anh ta chưa?” Chớp mắt thật nhanh, Ash nói, “Chưa.” Giời ơi, chuyện gì đang xảy ra đây? Cô ta nhìn anh. “Không sao đâu. Anh có thể nói rồi mà.” Thấy chưa? Anh còn mất cả khả năng nói dối. Thường thì anh có khả năng nói dối tầm quốc tế. Nhún vai, anh nói. “Rồi.” “Thế thì, tôi là vợ anh ta,” Fia nói. “Chết tiệt.” “Anh ta đúng là như vậy đó.” Cái cười nhếch mép làm cô ta còn quyến rũ hơn. Ash thấy lưỡi mình càng cứng lại. Có lẽ cô ta đang nghĩ anh xấu đến thế nào. Khi còn nhỏ, bọn con gái xinh thường nói thẳng vào mặt anh là anh xấu trai. Bọn chúng sẽ khúc khích với nhau và phát ra tiếng buồn nôn khi nghĩ đến việc phải hôn cậu Ash béo. Thế nên điều đó cũng tốt ở một điểm; ít nhất bây giờ bọn họ cũng đã đủ lớn để có thể giữ được suy nghĩ của mình trong đầu khi đang ở những chỗ anh có thể nghe thấy được. Cho dù anh biết chắc chắn họ đang nghĩ như vậy. Sự im lặng khó xử tiếp tục kéo dài. Ash nhìn tay mình, rồi lại kiểm tra xem có dấu hiệu nào của xe cứu hộ không. “Trà nhé?” Anh rền rĩ. Fia nhìn lúng túng. “Xin lỗi?” “Một cốc trà nhé?” “À, ra vậy!” Trông cô nhẹ nhõm hẳn đi giống như người ta hiểu ra được một người nước ngoài loạn trí đang cố nói gì. “Cảm ơn anh, tôi vừa uống rồi.” “OK.” Nỗi sợ hãi lớn nhất là một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra khi anh đang phải nói trực tiếp trên sóng phát thanh; cô gái mà anh thầm yêu sẽ vào phòng thu trong khi anh đang ba hoa một trong những mẩu chuyện hài hước của mình, rồi thính giả sẽ nghe tiếng anh dừng bặt và anh trở thành thằng khờ lắp bắp từng tiếng một. “Anh có ổn không?” Fia do dự hỏi. Sự nhục nhã đưa anh vào thế phòng thủ. “Tôi không sao. Chỉ là... ờ... đừng lo.” Điều khiển ti vi đang đặt thăng bằng trên tay cầm sôfa. Nhẹ nhõm nắm lấy nó, Ash nói, “Mình xem ti vi nhé?” Cleo đỗ xe ngay bên ngoài nhà và trân mắt không tin nổi khi chiếc Fiesta xanh phủ đầy tuyết vẫn còn đang đỗ ngoài cổng. Điều này thật nực cười; đã tám giờ tối rồi. Làm sao mà vợ Will vẫn còn ở đây? Đáng ra cô ta phải đi được mấy tiếng rồi chứ? Quan trọng là cô ta đang ở đâu? Vì cả nhà cô và nhà Ash đều tối đen. Ôi chao, một câu hỏi ngu ngốc. “Bọn mình đang ở ngoài quán rượu.” Ash phải nói to lên để đầu bên kia nghe thấy. “Qua đây không?” “Thế xe cứu hộ không tới à?” Cleo giận giữ. “À có, họ có đến. Họ đã sửa cái xe rồi,” Ash nói. “Ôi trời ạ! Thế tại sao Fia vẫn còn đó?” Giọng cậu phảng phất vẻ lo lắng mà cô không nhận ra được. “Tớ nghĩ cô ấy không muốn về nhà.”