“Nhanh nào, nhanh nào, sao lúc nào cũng đến muộn thế.” Ash Parry-Jones đang ngồi đợi bên hiên, gõ gõ lên mặt đồng hồ thì nhìn thấy Cleo và Will bước vội trên con đường rải sỏi. “Tốt hơn là vào đó chiếm chỗ đi. Nơi này hết chỗ nhanh lắm.” Cứ như là buổi biểu diễn của Elton John không bằng. Cleo dừng lại kéo cho thẳng cái cà vạt nhăn nheo sọc vàng và xám trên cổ Ash. “Thôi đừng kêu ca nữa. Mà tớ thật không thể nghĩ là cậu lại mặc cái áo này.” Anh trông có vẻ phật ý. “Cậu đang nhiếc ai thế?” “Cậu đấy”, cô nói rồi chỉnh nhẹ cổ áo. “Hoa văn kẻ sọc với vòng xoắn không hợp với nhau.” Họ tìm được chỗ ngồi trên băng ghế bên trái của nhà thờ. Khi tiếng đàn organ vang lên, Will đọc tờ chương trình buổi lễ, Cleo thì trấn tĩnh lại. Tất nhiên đây là một sự kiện đáng buồn – dù sao thì một cuộc đời đã chấm dứt – nhưng khi tang lễ diễn ra, cô cảm thấy đây là một trong những buổi lễ khá dễ chịu mà mình từng tham dự. Mà ngẫm lại, nếu nói về chuyện chết thì cái chết của Lawrence LaVenture phải nói là hay nhất. Thậm chí có thể coi là đáng ghen tị. Như chính Lawrence vẫn luôn nhắc nhở, họ của ông bắt nguồn từ một từ tiếng Pháp nghĩa là “số đỏ” hay “may mắn”, và ông rất sung sướng được sống đúng như vậy. Một ông già bảy ba tuổi góa vợ, ngang tàng, nếu được lựa chọn thì tội gì không chết như vậy: cái chết sau khi được ăn một bữa tuyệt hảo với rượu Saint-Emilion, và lên giường với một em tóc nâu trẻ hơn rất, rất nhiều tuổi. Thực ra thì cô nàng tội nghiệp được ông bao đêm hôm đó hẳn cũng hơi sốc. Mới lúc trước hai người còn có những phút giây cao trào, thử đủ các trò tinh nghịch với nhau mà lát sau, khi cô ta quay lại phòng ngủ với chai Cognac và hai cái ly như Lawrence yêu cầu thì ông đã nằm bẹp, lưng đè lên chiếc gối lông vịt trời, chết cứng. Lia mắt quanh nhà thờ, Cleo thì thầm, “Anh có nghĩ là cô ta sẽ đến đây không?” “Ai cơ?” “Cô nàng ở cùng ông ấy lúc ông ấy chết!” Cái người thực chất đã giết ông ấy, nếu xét đến chuyện kia. “Em muốn biết trông cô ta thế nào.” “Cô ta sẽ mặc áo chít ngực da màu đen,” Will lầm rầm. “Tất dài, đai giữ tất, giày cao gót nhọn hoắt…” Cleo thụi nhẹ vào mạng sườn Will rồi luồn tay qua tay anh, thầm cảm ơn vì anh đồng ý đi cùng. Will chưa bao giờ gặp Lawrence LaVenture nhưng cô muốn anh đến hôm nay và anh buộc phải xin phép nghỉ làm buổi chiều. Anh còn biết tại sao cô muốn anh đến và không cười, và cô biết ơn khi anh làm vậy. Gặp được Will Newman ba tháng trước ở một hộp đêm hẳn là một trong những tai nạn hạnh phúc của đời cô. Lúc ấy trong quán bar đông nghẹt ở Bath, cô bị huých mạnh từ phía sau khiến đồ uống văng lên tay áo anh. Họ bắt đầu nói chuyện và kết quả… hóa ra lại tốt đẹp thế này. Will đẹp trai và quyến rũ, chăm chỉ và thông minh… cơ bản thì anh tuyệt vời trên mọi góc độ. Người đàn ông đích thực cuối cùng đã đến và cô cảm thấy hết sức hạnh phúc. “Có thể là bà kia,” Will chỉ một bà to béo khoảng sáu chục tuổi đang cố nhét mình vào hàng ghế chật cứng bên kia. “Nếu anh đúng thì đây hẳn là loại đàn bà làm tiền cao cấp.” “Đó là bà Effie Farnharm từ Corner Cottage đến.” “Túi bà ấy lòi ra cái roi da gắn đinh kìa.” “Bà ấy gây giống chó Cairn Terrier. Đó là dây dắt chó.” “Em có chắc không?” “Tin em đi, Effie không phải loại người dùng roi da.” “Làm sao biết được. Dưới lớp áo khoác kia có thể là một thứ kỳ dị lắm chứ.” Được rồi, mẩu đối thoại này hẳn phải gắn mác Quá thừa Thông tin. May mà trước khi Cleo kịp tưởng tượng ra cảnh bà Effie mặc quần lọt khe tua rua thì gia đình Lawrence tiến vào khiến cô sao nhãng. Chà, thế mới đáng nhìn chứ. Cô nín thở theo dõi ba người bước dọc lối đi giữa hai hàng ghế. Hai bà cô già ọp ẹp khoác trên người cái áo lông bất hợp pháp và chống gậy gỗ mun đầu bọc bạc. Còn đi ở giữa cố theo nhịp bước của hai bà cô là Johnny LaVenture. Hắn ăn mặc chỉnh tề hơn mọi ngày trong bộ vest sẫm màu và mớ tóc bình thường bù xù được chải ngược từ trán ra sau. Trong một tíc tắc hắn nhìn sang trái bắt gặp ánh mắt của Cleo, như phản xạ có điều kiện Pavlov, ngực cô nhói lên cảm giác bực bội. Cô không ngăn được điều này, những thói quen cũ khó rũ bỏ. Rồi Johnny nhìn ra chỗ khác, tiếp tục đi qua cô tiến tới ngồi giữa hai bà cô già ở hàng ghế đầu. Cleo cúi đầu. Được rồi, đừng nghĩ tới hắn lúc này. Cứ tập trung vào lễ tang thôi. Lawrence có thể là một kẻ khác người, ông thích uống rượu, và có vô số thú tiêu khiển mạnh bạo khác nữa, nhưng có ông bên cạnh thì cũng vui. Mọi người đang ở đây để tưởng niệm một cuộc đời trọn vẹn. Sau buổi lễ, mọi người đứng tụm vào nhau chống chọi những cơn gió tê buốt rồi sau đó dần dần băng qua cánh đồng cỏ vào quán rượu Hollybush nơi có sẵn đồ ăn thức uống miễn phí, như Lawrence đã yêu cầu trong di chúc. Đã bao nhiêu năm trở thành khách hàng trung thành của quán rượu, ông biết rõ cách khiến cho mọi người đến dự lễ tang đông đủ. Ash xoa xoa hai bàn tay, quay lại vui vẻ nói với Cleo và Will, “Mọi việc diễn ra suôn sẻ. Tớ thực sự rất thích buổi lễ này, các cậu thấy thế nào?” Anh vẫn nói như đang nghe đêm nhạc của Elton John vậy. Cleo nói, “Đám tang đâu có phải để thích hay không. Dễ chừng sau đấy cậu còn lên Amazon mà đánh giá năm sao cho buổi lễ này ấy nhỉ.” “Ý kiến không tồi. Bọn tớ có thể làm thế với các buổi phát thanh, kêu gọi người nghe gọi điện đến để biết họ thích nhất cái gì…” “Không, cậu không làm thế được. Thế thì tệ quá. Ôi trời, nhìn gót giày của tớ này.” Lúc bước tới gần cửa quán rượu, Cleo dựa vào một cái bàn dựng bên ngoài rồi dùng khăn giấy lau sạch đám bùn và cỏ. “Cậu có thấy tớ bị lún xuống đống bùn lầy ngoài kia lúc mình đang đứng quanh mộ không? Tớ tưởng mình sẽ vấp ngã ngửa ra nữa chứ.” “Thế cho nên tớ mới không đi giày cao gót.” Ash vừa nói vừa gật gật tỏ vẻ thông cảm. “Hôm nay trông cậu rất đẹp mà. Rất chỉn chu. Ngay cả khi cậu không xứng đáng nhận lời khen như vậy nếu xét tất cả những đau khổ cậu gây ra cho tớ.” “Như thế đâu phải đau khổ. Đó là những nhận xét đầy tính xây dựng. Mà nhân thể, cậu rất cần những điều đó.” Sau khi lau gót giày, Cleo ném miếng giấy đầy bùn vào thùng rác và chỉnh lại cái juýp bó màu kem. Tất nhiên hôm nay trông cô phải đẹp rồi, cô đã tốn bao nhiêu thời gian chuẩn bị để trông thế này mà. Còn để bảo vệ lòng kiêu hãnh nữa. Đó cũng là lý do cô lôi Will theo hôm nay. Nếu bị trêu chọc và chế nhạo không thương tiếc trong bao nhiêu năm trời đi học, bạn không muốn xuất hiện như một… con lừa trước kẻ chuyên trêu bạn đâu. Bạn buộc phải chứng minh cho họ thấy rằng bạn không phải là kẻ thua cuộc toàn tập nữa, mà thậm chí còn có thể kiếm cho mình một chàng trai mà bất cứ cô gái nào cũng thèm muốn. Còn hắn đang đứng đây, ngay trong lối vào quán rượu, cúi chào mọi người khi họ bước vào và đón nhận những lời chia buồn. Ôi dào, trong những dịp thế này ít nhất hắn sẽ không gọi mình là… “Chào Misa.” Đôi mắt sẫm của hắn lóe lên tinh nghịch. Johnny nửa như bắt tay nửa như siết chặt. Hắn thậm chí còn định vươn người ra lịch sự hôn lên má cô nhưng cô kịp lùi lại trước khi hắn làm thế. Không thể tin được là hắn vừa gọi mình như vậy. “Chào Johnny, tớ rất tiếc về chuyện bố cậu. Mọi người sẽ nhớ bác ấy lắm.” “Cảm ơn cậu, ngôi làng này từ giờ rồi sẽ yêu ắng hơn nhiều.” Hắn chăm chú nhìn cô rồi cười tươi. “Trông cậu rất đẹp.” Tất nhiên là mình đẹp rồi. Quay sang để giới thiệu Will, Cleo nói, “Đây là bạn trai của tớ, Will Newman.” “Tôi rất tiếc vì sự mất mát này của gia đình,” Will lịch sự nói trong khi hai người bắt tay. “Cảm ơn. Vậy là Misa à, cậu bỏ đi rồi bắt được cho mình một chàng trai mới. Tuyệt quá.” Rõ ràng đang rất hài lòng với kiểu chơi chữ của mình, Johnny nói, “Theo như tớ biết thì các chàng cũ không lấy gì làm tốt đẹp lắm.” Thấy hắn như cơn ác mộng chưa? Cleo cố kiềm chế cơn giận muốn trả đũa vài câu thật đau, nhưng xét cho cùng thì làm thế cũng không phù hợp lắm. Còn nữa, quỷ quái ở chỗ cô chẳng nghĩ được cái gì ngay lúc này cả. Cô đành quay đi. Lúc đã đi qua tầm nghe của hắn, Will mới nói, “Bây giờ anh hiểu ý em rồi. Tại sao hắn gọi em là Misa?” Tất cả những ấm ức ngày xưa lại dội về. Chỉ những ai có tuổi thơ dữ dội tương tự mới có thể hiểu được cảm giác bị trêu chọc không ngừng. “Ô, đó là một biệt danh nực cười. Trước đây em học rất chăm, trong giờ học chú tâm lắm, đặt bao nhiêu câu hỏi và còn trả lời nữa. Một hôm em đang rất vui khi biết câu trả lời cho một câu hỏi khó, em giơ tay rồi hét to, “Me, sir[1)” Nghe thế, bọn bạn em cười đến phát tè ra quần. Và thế đấy, em bị gắn liền với cái biệt danh đó trong suốt ba năm học tiếp theo. Em chính thức trở thành trò cưng của thầy. Có đứa trong trường còn tưởng tên em là Misa thật.” [1] Câu này trong tiếng Anh nghĩa là “Em, thưa thầy!”, phát âm gần giống Misa. “Mà hắn vẫn gọi em với cái tên như vậy sau từng ấy năm à?” Will nói, hơi hất cằm về phía Johnny. “Hắn là người đầu tiên nghĩ ra cái tên đó.” Cleo chợt co mình lại khi nghĩ về những kỷ niệm. Rõ ràng là từ sau vụ đó cho đến khi học xong cô không bao giờ giơ tay phát biểu, đặt câu hỏi hay quan tâm đến câu trả lời nữa. Đúng là cô không thể đổ hết tội lên đầu Johnny LaVenture, nhưng hắn cũng chẳng tốt đẹp gì. Hóc môn dậy thì của cô nổi loạn, cô gia nhập vào nhóm bạn bè hư hơn và kết quả là điểm các môn xấu đi trông thấy. Khi nhận được kết quả tốt nghiệp phổ thông thấp đến thảm hại, cô còn có cảm giác tự hào về sự thật tồi tệ. Thấy chưa. Hãy nhìn tôi bây giờ xem. Hãy nhìn bảng điểm be bét của tôi xem! Đây là bằng chứng cho thấy tôi không còn là trò cưng của thầy nữa. “Khổ thân bé con.” Will xoa nhẹ vai cô ra vẻ an ủi bông đùa rồi nói, “Em có muốn anh đánh cho hắn một trận không?” “Có. Mà thôi anh không nên làm thế. Dù sao cũng đang trong đám tang của bố hắn.” Thêm nữa, dù Cloe không nói ra, nhưng Johnny thực ra to hơn anh nhiều, và hắn lúc nào cũng khỏe như vâm. Sẽ mất mặt lắm nếu hắn nện Will ra bã. Tuy nhiên Will rõ ràng thật tốt bụng khi đưa ra đề nghị như vậy. Sau một tiếng đồng hồ và vài ly rượu, bữa tiệc dần trở nên ấm cúng; mọi người đều tỏ ra thư giãn hơn và Cleo cũng bớt cảm giác râm ran da thịt mỗi khi liếc nhìn kẻ thù. Cảm thấy như vậy thì có ngớ ngẩn không nhỉ? Có thể, nhưng cô không đừng được. Mười ba năm trước họ là đồng môn. Cô bỏ học lúc mười sáu tuổi và lao mình vào công việc đầu tiên trong số rất nhiều công việc sau này. Johnny thì tiếp tục học để lấy chứng chỉ A-level – ha! Bây giờ ai mới là học trò cưng siêng năng của thầy cô đây? – trước khi vào trường nghệ thuật. Sau đó, hẳn chuyển đến New York, chỉ thỉnh thoảng mới quay lại Đồi Channings thăm bố, tuy nhiên Lawrence rõ ràng vẫn cập nhật cho hắn về tình hình bạn trai chẳng lấy gì làm sáng sủa của cô. Dạo đó, họa hoằn lắm người ta mới thấy mặt Johnny. Trong lúc ấy, nhờ cần mẫn làm việc kết hợp với giao tiếp đúng nơi đúng chỗ, hắn bắt đầu tạo dựng được tên tuổi cho mình với những tác phẩm uốn bằng dây thép. Hắn cũng được hưởng phần nếu nói về sự may mắn của họ LaVenture. Thời gian trôi đi, các bức tượng dần hoàn thiện và tên tuổi của Johnny cũng dần mở mang, thành quả là một nhà triển lãm mà trong đó tất cả các tác phẩm ngoại cỡ đều được ông chủ tỷ phú của một chuỗi sòng bạc mua gọn. Chỉ qua một đêm, Johnny trở nên nổi danh, một nhân vật nổi tiếng nhờ thực tài với cô bạn gái siêu mẫu tuyệt đẹp xứng đôi vừa lứa. Còn Cleo lúc đọc về phong cách sống xa hoa của hắn trên tạp chí thì cảm thấy giận dữ không tưởng nổi, bởi vì điều này không công bằng một tí teo nào. Nếu một người tử tế được hưởng phúc, thì ta sẽ thấy vui cho họ, và cùng chia sẻ niềm vui thành công với họ. Nhưng khi tất cả những điều tốt đẹp này xảy ra với một người hoàn toàn không xứng thì… công bằng ở đâu chử? Will xem đồng hồ rồi nói với giọng hối lỗi, “Anh phải đi rồi.” “Phải rồi. Cảm ơn anh đã đến.” Anh phải quay lại một cuộc họp ở Bristol, sau đó còn tham gia trận bóng quần tối nay nữa. Cleo ôm và hôn nhanh lên miệng anh rồi nói, “Hẹn anh thứ Sáu nhé.” “Anh mong đến hôm đó quá. Em ở lại đây có sao không?” “Em không sao đâu. Em còn có chị gái chăm sóc em mà.” Abbie lớn hơn cô mười lăm tuổi và thông hiểu hơn cô đến cả nhiều năm ánh sáng, đang ở quầy rượu nói chuyện với hàng xóm. “Thế thì nhớ nhắc chị ấy nhé. Không múa cột đâu đấy.” Will nói. “Không nói chuyện với những gã đẹp trai.” Anh ám chỉ mấy người nông dân cổ lỗ để râu quai nón đang tụ tập uống bia trong góc. “Chúc anh chơi bóng quần may mắn.” Cleo lại hôn anh một lần nữa. “Cảm ơn em. Thứ Sáu anh sẽ tới chỗ em sau khi làm xong.” Vẫy vẫy tay, anh bước ra cửa rồi nói, “Tạm biệt.” “Hoặc em tới chỗ anh cũng được,” Cleo nói, “nếu thế tiện cho anh hơn.” “Hừm, em biết đấy. Anh nghĩ ở nhà em thì tốt hơn.” Anh cười và nhăn mặt ám chỉ “em hiểu anh nói gì mà”; hai người bạn sống cùng anh trong một căn hộ luộm thuộm ở Redland là loại người ầm ĩ, hay say xỉn, và hay đùa giỡn nên sự có mặt của họ trong nhà chả ích gì cho một đêm lãng mạng. Will không muốn cô là đề tài cho những lời tục tĩu của hai người này, anh cũng giải thích rằng nếu cô chỉ là tình một đêm kiểu suồng sã thì chẳng sao, nhưng cô không phải loại đó; cô quan trọng hơn thế rất nhiều. Nghe Will nói điều này tim Cleo như giãn ra đầy hy vọng. Chà, cứ thử nghĩ xem một năm nữa cô và Will sẽ thế nào. Cô nhìn anh đi và thở ra thật vui. Will Newman. Cleo Newman. Anh ấy hẳn là người đàn ông của đời mình. Rồi da cô lại có cảm giác châm chích khi cô nghe giọng nói từ phía sau, “Vậy ra đó là bạn trai cậu à, Misa?”