Sáng sớm tỉnh dậy, vết mẫn đỏ trên mặt Cố Hoài Dương không những không tán đi mà trên cánh tay cùng bắp chân cũng hiện lên mấy vết màu đỏ nhạt, Cố Hoài Dương thầm kêu một tiếng hỏng bét, nhìn lại nhũng vết đỏ hồng trên mặt, so với tối hôm qua còn muốn nghiêm trọng hơn, còn có chút ngứa, y không dám dùng thuốc mỡ ngày hôm qua thoa nữa, nếu muốn hết chỉ còn cách đi bệnh viện mua thuốc, nhưng hiện tại còn phải đến tổ kịch làm việc, chỉ có thể chờ lúc kết thúc công việc mới có thể đi bệnh viện một chuyến. Cố Hoài Dương vội vã rời phòng tắm, lo sợ màu da quái dị của mình sẽ khiến người khác chú ý, vội lấy một cái khẩu trang sạch sẽ mang vào, tiếp đến lấy áo tay dài cùng áo khoác mặc lên, sau đó nhanh chóng đón chuyến xe buýt sớm nhất đến Thành Điện Ảnh. Bởi vì chỗ của y đã là trạm cuối cho nên hành khách cũng không nhiều lắm, Cố Hoài Dương lấy thẻ ra quẹt, ngoài ý muốn trong thẻ lại không còn tiền, máy quẹt thẻ nhắc nhở “Vui lòng bỏ tiền vào.” Cố Hoài Dương luống cuống tay chân tìm tiền lẻ. “Ngồi xuống, xe còn phải chạy.” Tài xế nói. Cố Hoài Dương ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, cẩn thận lục soát khắp người kiếm vài đồng tiền lẻ, không có, lật qua lật lại nhiều lần cũng không tìm ra được tiền lẻ, chỉ có vài tờ tiền mặt, không có biện pháp đem tiền bỏ vào máy, nhất thời y gấp đến độ toát mồ hôi, mắt nhìn thấy trạm kế tiếp, “vèo” một cái liền đứng dậy chạy ra cửa sau, không quên nôn nóng mà ngượng ngùng nói với tài xế, “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi không có mang tiền lẻ, để tôi xuống mua đồ đổi…” Tài xế chặn lại nói, “Ngồi xuống đi, có vài trạm thôi mà.” Cố Hoài Dương giật mình ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt chân thành của tài xế, vội vàng nói lời cảm ơn, “Cảm ơn cậu.” Không nghĩ tới mới sáng sớm bước ra cửa đã gặp được người tốt, mới sáng rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa, nếu xuống xe cũng chưa chắc gì đã tìm được chỗ đổi tiền lẻ, lại không thể đón được xe khác cho nên y đối với người tài xế trẻ tuổi tràn đầy cảm kích. Nhưng đã ngồi xe buýt đến chỗ làm lại không trả tiền, Cố Hoài Dương cảm thấy có chút tội lỗi, quyết định lần sau gặp lại người tài xế này sẽ trả thêm một phần tiền bù lại. Sau khi xuống xe, sắc trời âm trầm tựa như muốn mưa, Cố Hoài Dương đến văn phòng soát thẻ, đúng dịp gặp được Nhiếp Minh Viễn cũng vừa mới đến phòng làm việc, thấy y mang khẩu trang che kín hơn phân nửa gương mặt, vô thức hỏi, “Cậu làm sao vậy?” “Có chút cảm mạo.” Cố Hoài Dương thấp giọng nói, ngượng ngùng nói cho hắn biết y bị mẫn cảm. Nhiếp Minh Viễn nhăn mày hỏi, “Nghiêm trọng không? Hay hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi.” “Không sao, sẽ không ảnh hương đến công việc.” Mi nhãn cong cong, tựa hồ như đang cười. Nhiếp Minh Viễn vẫn như cũ nhíu chặt mày, nghiêm túc nói, “Nếu không thoải mái không cần nhẫn, cậu nói với Karl một tiếng, anh ta sẽ cho cậu về sớm.” “Ừ, tôi biết.” Cố Hoài Dương ấm lòng trước sự quan tâm của hắn, tựa như việc sáng sớm ngồi xe đã được gặp người tốt. Do bị dị ứng khuôn mặt của y tương đối xấu xí, cũng may y không phải quay phim, công việc sẽ không bị ảnh hưởng. Trở về phía sau hậu trường, Cố Hoài Dương giúp nhân viên đạo cụ bố trí cảnh quay, Lục Hành ngồi một góc xem kịch bản, trong lúc vô tình nhìn thấy Cố Hoài Dương đeo khẩu trang xám, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng, sau khi y hết bận, cậu vội vàng chạy qua cùng y nói chuyện, “Cậu không sao chứ? Sao lại đeo khẩu trang vậy?” “Không sao, chỉ là một chút cảm mạo thôi.” Cố Hoài Dương lấy lý do cũ ra nói cho cậu biết. Lục Hành quan tâm dặn dò, “Vậy cậu phải chú ý nghỉ ngơi đó.” “Ừ.” Cố Hoài Dương nhàn nhạt cười, không có vì được cậu quan tâm mà chuyện trò. Hôm nay bắt đầu quay chụp vào nội dung chính của bộ phim, Lục Hành không thích cảnh đánh nhau, mà cảnh này Lục Hành trong vai Vân Hiên  lại tranh chấp với khách nhân đến nhạc phường, không những thế còn đả thương người ta, lão bản sau khi biết được, một cước đem cậu đá xuống lầu. Phó đạo diễn biết tính tình cậu kiêu ngạo khẳng định sẽ không chịu quay, vốn muốn gọi Cố Hoài Dương đến đóng thế, nào ngờ Lục Hành lại cho biết Cố Hoài Dương không thể quay, vì ngày hôm qua rơi xuống nước mà đã bị cảm. Lục Hành, thanh âm tuy nhã nhặn nhưng vẫn đủ lớn để cả phim trường nghe được, ánh mặt mọi người liền tập trung trên người Cố Hoài Dương, không nghĩ tới sau khi quay xong liền bị cảm, thật vô dụng. Cố Hoài Dương dưới ánh mắt của bọn họ không nhịn được mà xấu hổ. Đúng lúc này, Lục Hành lại lên tiếng, “Đạo diễn, cảnh này cứ để tôi quay.” Mọi người kinh ngạc nhìn Lục Hành, ngoài ý muốn mà một người ích kỷ như cậu ta lại chịu khó phối hợp, ngay cả phó đạo diễn cũng không cho rằng Lục Hành sẽ tự mình diễn, hắn ta vẫn còn nhớ ngày hôm qua cậu ta như thế nào liều chết không chụp, thậm chí còn có ý định liên hệ với biên kịch đòi đổi kịch bản nháo thành loạn, “Cậu quyết định sao?” Đừng lúc đầu đồng ý về sau lại bỏ đi. Lục Hành kiên định nói, “Dĩ nhiên, tôi cũng không muốn bệnh tình của Cố Hoài Dương nặng thêm.” Tất cả mọi người đều vì câu nói của cậu mà cảm động, chưa nghĩ đến Lục Hành lại là người tốt, chờ phóng viên đến tổ kịch thăm dò nhất định sẽ đem chuyên này nói cho bọn họ biết, còn Cố Hoài Dương, người đã thay cậu ta hoàn tất cảnh quay hôm qua, nhanh chóng bị lãng quên. Cố Hoài Dương lạnh nhạt nhìn tình huống thay đổi đến bất ngờ, y biết rõ bản thân đã bị Lục Hành lợi dụng, thậm chí một Lục Hành hôm qua nhất quyết không chịu quay chụp để lại ấn tượng xấu cũng đã bị mọi người ném ra sau đầu, nếu y còn là diễn viên (tình cảnh tương tự y cũng đã trải qua trước đây) có lẽ sẽ vì vậy mà cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại y chỉ là một nhân viên hậu trường, cộng thêm cảnh đóng thế là ngoài ý muốn mới phải quay, công bằng hay không đối với y cũng không quá quan trọng.