Trường quay là bờ hồ ngoài trời, bốn bề thông gió, Cố Hoài Dương khom lưng đem quần áo trên người vắt nước, bởi vì là y phục triều đại nhà Đường, vạt áo rất dài, nếu không xử lý như thế, theo mỗi bước đi nước sẽ nhiễu xuống, y đứng một bên vắt khô nước trên người, vừa nhẫn nại chịu đựng cơn ớn lạnh chờ nhân viên làm việc thu dọn thỏa đáng mới trở về phía sau đài. Một kiện áo choàng tắm màu trắng dừng ở trên người, Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên, khuôn mặt mĩ lệ của Nhiếp Minh Viễn hiện ra, Cố Hoài Dương sửng sốt, đồng tử hắn khẽ chuyển động, “Cực khổ rồi, cậu làm rất tốt.” “…” Một dòng nước ấm chợt chảy vào lòng Cố Hoài Dương, không ngờ Nhiếp Minh Viễn sẽ nói với y lời như vậy, hắn không phải là nam nhân cao cao tại thượng, đối với tất cả mọi người đều bày ra thái độ dửng dưng sao, nhưng giờ phút này, hắn đứng trước mặt y, nhìn thẳng vào y, đôi mắt chuyên chú lạnh như băng khiến nhiệt độ hai gò má y bất giác cao lên, không biết làm sao đành cúi thấp đầu. Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn chú mục vào thân thể ướt đẫm của y, nhớ đến lúc quay phim y bị đá vào trong hồ, không khỏi hỏi, “Có bị thương không?” “Không có.” Cố Hoài Dương gãi gãi đầu, thoạt nhìn có bộ dáng thẹn thùng, tựa hồ vấn đề tương tự này chưa bao giờ được hỏi đến, lúc quay phim không tránh được có xung đột với diễn viên khác, nhưng đối thủ sẽ không dùng sức, chẳng qua da thịt có điểm đỏ lên. Khuôn mặt trắng noãn của Nhiếp Minh Viễn thoáng xuất hiện một tia bối rối, cảm thấy hắn đối với Cố Hoài Dương có chút quá để ý, trước kia cơ hồ hắn sẽ không khi nào hỏi đến diễn viên khác vấn đề này, hắn dịu dàng nói với Cố Hoài Dương, “Đi thay quần áo đi, nếu không sẽ sinh bệnh đó.” “Ừ.” Cố Hoài Dương đem áo choàng tắm kéo sát vào người, tổng cảm thấy Nhiếp Minh Viễn quả là một người dịu dàng, mặc dù trong nội tâm y gào thét phản đối phán đoán của mình quá mức nhanh, nhưng mỗi lần Nhiếp Minh Viễn xuất hiện đều mang đến cho y cảm giác ấm áp, y ngẩng đầu lên, nói, “Cảm ơn anh.” Nhiếp Minh Viễn cười cười, sau đó lại nói, “Lời mời lần trước vẫn còn hiệu nghiệm chứ?” “A?” Cố Hoài Dương khó hiểu nhìn hắn. Nhiếp Minh Viễn hơi híp đôi con ngươi thâm thúy, “Cùng nhau dùng bữa đấy.” “Thì ra anh vẫn còn nhớ.” Cố Hoài Dương ngoài ý muốn, lần trước nhờ có hắn nói cho y địa chỉ mới mua lại được chén ly mới với giá rẻ tương tự cái cũ trở về tổ kịch, lúc đó đã có ý định mời cơm cảm ơn hắn, nhưng căn bản không có nghĩ đến hắn sẽ ghi nhớ. Nhiếp Minh Viễn nói, “Dĩ nhiên, đó là chuyện quan trọng mà.” Lại như có điều suy nghĩ nhìn y, “Cậu có hẹn với ai sao?” “Không có.” Nhìn thái độ ôn văn của Nhiếp Minh Viễn, Cố Hoài Dương cơ hồ khó có thể kháng cự được yêu cầu của hắn, cười nhạt nói, “Vậy buổi tối cùng nhau đi đi.” Bên môi Nhiếp Minh Viễn nổi lên một mạt tiếu ý, “Sau khi tan việc, tôi đợi cậu ở bãi đỗ xe.” Chờ Cố Hoài Dương thay trang phục xong, trong lúc vô tình nhìn vào kính liền thấy bản thân vẫn còn mang lớp trang điểm, dùng khăn ướt lau qua một lần, mơ hồ vẫn còn cảm giác chưa sạch, thợ trang điểm dùng toàn những mỹ phẩm bình dân trên mặt y, nhưng vì sợ khi rơi xuống nước lớp hóa trang sẽ bị trôi mất nên đánh phấn rất dày, nhìn sơ qua đều cho rằng chỉ là một lớp mỏng. Lau xong một lần, trên mặt vẫn chưa có cảm giác thoải mái, lúc này một chai nước tẩy trang được đưa tới, Cố Hoài Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Lục Hành đứng bên cạnh, nói: “Dùng nó để tẩy đi.” “Không cần đâu.” Cố Hoài Dương lắc đầu, không nghĩ đến Lục Hành sẽ chạy tới nói chuyện với y. Lục Hành xem ra rất có thiện ý, “Đây là của người bên tổ hóa trang đưa, diễn viên trong tổ kịch ai cũng có thể dùng.” Cố Hoài Dương không thể từ chối, đành nhận lấy, ngay sau đó Lục Hành liền cười một tiếng, “Cảm ơn cậu đã chịu làm người đóng thế cho tôi, tôi thật sự không thể quay cảnh rơi xuống nước.” Dừng một chút lại nói, “Cậu diễn rất tốt!” “Không có đâu, cậu quá khen rồi.” Cố Hoài Dương khiêm tốn, y không phải là diễn viên của tổ kịch, ngoài ý muốn nên mới thay Lục Hành diễn một cảnh, may mắn đạo diễn hài lòng, nhưng Lục Hành cũng sẽ vì thế mà cho rằng y đang cùng hắn ta tranh giành danh tiếng. “Cậu diễn rất có hồn, có cơ hội hãy nói cho tôi biết làm thế nào mà cậu nắm bắt được tính cách nhân vật nhanh như thế.” Cố Hoài Dương nào dám chỉ dạy hắn ta cách quay chụp, như cũ khiêm tốn nói, “Chẳng qua là trùng hợp được đạo diễn vừa ý mà thôi.” “Vậy cũng phải, nếu không làm sao lại chạy đi làm việc phía sau hậu trường.” Lục Hành khẽ cười một tiếng, lơ đãng nói, trong giọng điệu lại không giấu được một chút gièm pha. Cố Hoài Dương trầm mặc không nói, cũng không vì lời nói của hắn ta mà tức giận, Lục Hành muốn nói thêm điều nữa, thanh âm trợ lý ngoài cửa đúng lúc vang lên, “Lục Hành, đạo diễn bảo anh chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.”