Đã mấy tháng không bước vào nơi này, Minh Tư ngược lại có chút thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cậu không có nhìn cảnh thương tâm như trong tưởng tượng. Thản nhiên chậm rãi bước tới trước ngôi biệt thự kia, móc ra chìa khóa, Minh Tư đẩy cửa tiến vào, khung cảnh bên trong khiến cho cậu có chút xa lạ, không phải bởi vì đã hoàn toàn quên, mà là vì tình trạng bừa bộn hỗn loạn trước mắt khiến cậu không thể nào tin nổi đây là nơi ở trước kia, nếu không phải vẫn còn sót lại vài đường nét góc cạnh, Minh Tư nhất định cho rằng mình vào lộn chỗ. Có lẽ nghe thấy tiếng động, người đàn ông nằm trên sô pha nhanh chóng bật dậy, tóc tai có chút rối bù, ăn mặc có chút lôi thôi, râu ria đã lâu không cạo, Minh Tư sửng sốt trong chốc lát, đây là Lãnh Lâm mà cậu quen biết sao? Bất quá nhìn thấy nhạc phổ đầy đất và máy tính bảng nằm vắt vẻo trên dương cầm, Minh Tư liền sáng tỏ, bởi vì Lãnh Lâm chỉ cần tập trung vào sáng tác, liền sẽ thành ra như vậy. Bất quá trước kia có cậu ngày đêm chăm sóc, nấu canh rồi chuẩn bị nước nóng, không bao giờ để cho Lãnh Lâm chật vật đến thế này, hiện tại nhớ lại, trong lòng đã không còn bất kỳ thương cảm nào, bình tĩnh đến ngay cả bản thân cậu cũng kinh ngạc. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Lâm nhìn chằm chằm vào Minh Tư, tất cả ưu buồn trong nháy mắt liền biến thành kinh ngạc mừng rỡ, “Minh Tư.” Bước nhanh về phía trước, Lãnh Lâm muốn ôm lấy Minh Tư, lại bị Minh Tư né tránh. Minh Tư có chút khách khí khẽ mỉm cười, “Quấy rầy, hôm nay em đến lấy ít đồ, lấy xong em liền đi.” “Minh Tư, em nói cái gì đó? Đi? Em muốn đi đâu?” Biểu tình cùng giọng nói của Minh Tư khiến cho đáy lòng Lãnh Lâm có chút bất an. Lúc Minh Tư rời đi hắn đã điên cuồng tìm kiếm hồi lâu, đi hỏi Tiêu Viễn, Tiêu Viễn liên tục châm chọc hắn sau đó thì không thèm để ý tới hắn, hắn đường đường là đại minh tinh vạn người ngưỡng mộ, có bao giờ chịu qua sỉ nhục bực này, tới lui mấy lần, hắn liền không đến quán rượu của Tiêu Viễn nữa. Hắn cũng không tiếp tục tìm kiếm, chỉ cần có thời gian, hắn liền ngây ngốc ở nhà chờ, hắn luôn cảm thấy chỉ cần Minh Tư nghĩ thông suốt, bình phục tốt tâm tình, tự nhiên sẽ trở về, bởi vì hắn cho rằng mười năm tình cảm là một loại đảm bảo, Minh Tư sớm muộn cũng sẽ về bên cạnh hắn. Không muốn tiếp tục dây dưa, Minh Tư nhìn đồng hồ đeo tay mà Sở Khanh Hàm đeo cho cậu trước khi ra khỏi cửa, đã qua hai phút, cậu còn thời gian tám phút để tìm đồ, nhớ tới biểu tình của người nọ khi đeo đồng hồ lên tay cậu, Minh Tư không nhịn được cong cong khóe môi, lộ ra nụ cười ấm áp. Loại biểu tình ấm áp này, khiến cho Lãnh Lâm không được chú ý tới nổi cơn giận dữ, ở trước mặt Minh Tư không kìm chế được mà bạo phát, “Có phải em có người khác ở bên ngoài hay không?” Minh Tư nhướng mày, tình trạng lẫn lộn đầu đuôi của Lãnh Lâm khiến cho cậu có chút mở rộng tầm mắt, cái này có phải nên gọi là ác nhân cáo trạng trước hay không đây, “Lãnh Lâm, chúng ta đã chia tay.” “Minh Tư, đừng có giận dỗi gây chuyện nữa.” Đôi mày rậm nhíu chặt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Minh Tư, “Em trở về, anh xem như không có chuyện gì xảy ra.” Minh Tư không nhịn được thở dài, ngày xưa cậu cảm thấy khuyết điểm của Lãnh Lâm chỉ là tính khí không tốt mà thôi, hiện tại mới phát hiện bản thân thật đúng là không thể hiểu nổi con người này, “Anh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng em thì không được.” Minh Tư muốn vòng qua Lãnh Lâm, lại bị người kia nắm lấy bả vai. Cậu chỉ có thể nhắm mắt thở dài, “Chúng ta vốn không thích hợp, tách ra sẽ tốt cho cả hai.” Lãnh Lâm siết lấy bờ vai mảnh khảnh của Minh Tư, buộc Minh Tư phải nhìn vào mình, “Anh đã giải thích với em, ngày đó chẳng qua chỉ là gặp dịp diễn trò mà thôi.” “Có lẽ anh cảm thấy hết thảy mọi thứ đều không có vấn đề, nhưng em thì không cách nào tiếp nhận.” Bàn tay Lãnh Lâm đặt trên bả vai cậu càng thêm dùng sức, Minh Tư lui về phía sau hai bước, “Chúng ta đều là người lớn, em hy vọng hảo tụ hảo tán.” Một câu nói đơn giản, nhưng bao hàm mười phần ý tứ. Tất cả những điều này Lãnh Lâm vạn lần không nghĩ tới, nhưng hắn không chấp nhận, cũng không cách nào tiếp nhận, “Minh Tư, em là của anh, chỉ có thể là của anh.” Mấy tháng chờ đợi đã hành hạ hắn gần như tan vỡ, không còn ai lưu lại ánh đèn đêm khi hắn trở về nhà vào buổi tối, không còn ai mỗi ngày mỗi đêm chờ đợi hắn trở về rồi mới chìm vào giấc ngủ, không còn ai liên tục mỗi ngày nấu canh nấu cơm cho hắn, không còn bất kỳ người nào giống như Minh Tư yêu hắn như vậy. Cảm giác trống rỗng khiến hắn phiền não không cách nào kiềm chế, hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình, mang theo khẩn cầu chưa từng có, “Minh Tư, anh yêu em, anh không muốn chia tay, chúng ta bắt đầu lại đi.” “Lãnh Lâm, anh vĩnh viễn không hiểu thế nào yêu, những năm gần đây, bất luận anh lãnh đạm, hay anh nóng nảy, ngay cả scandal của anh, em đều có thể làm như không thấy, bởi vì em tin tưởng anh vẫn thích em, giữa chúng ta vẫn tồn tại một phần tình cảm, nhưng ngày đó là anh tự tay vứt bỏ phần tình cảm này, tự tay xé đứt sợi dây nối kết duy nhất giữa chúng ta.” Cậu có thể chịu đựng hết thảy, nhưng cậu không cách nào bao dung sự dơ bẩn trong tình yêu. “Minh Tư, sau này anh sẽ không như vậy nữa.” Lãnh Lâm nhìn Minh Tư, hắn biết, mười năm tình cảm không phải nói cắt liền có thể cắt, cho nên trong tiềm thức hắn vẫn tin tưởng Minh Tư sẽ quay đầu, “Anh sẽ đem toàn bộ chuyện công ty giao cho người khác, chúng ta đi du lịch, em muốn đi nơi nào, chúng ta liền đi tới nơi đó.” Mặc dù hắn nuôi người ở bên ngoài, nhưng trong thâm tâm hắn biết, Thẩm Minh Tư mới là người hắn yêu, mới là người có thể cùng hắn vượt qua cả đời, cho nên hắn thật hối hận, hắn có thể không có hết thảy nhưng hắn không thể không có Minh Tư. Nhìn khẩn cầu trong mắt Lãnh Lâm, đó là dáng vẻ chưa bao giờ có, Minh Tư không muốn hãm sâu vào trong đó, nhắm mắt, ném ra lá bài tẩy sau cùng, hy vọng Lãnh Lâm không tiếp tục bộ dạng khổ si dây dưa, “Lãnh Lâm, bây giờ em đã có người yêu, cho nên chúng ta thật không thể nào.” Lời còn chưa dứt, Lãnh Lâm đã đẩy Minh Tư ngã nhào xuống nền nhà. Không nghĩ tới Lãnh Lâm sẽ mất tỉnh táo như thế, Minh Tư hoàn toàn không có phòng bị, đầu đập xuống sàn nhà, ‘binh’ một tiếng, đau đớn đến khiến Minh Tư nhắm chặt hai mắt, hồi lâu sau mới nhìn về phía kẻ đang đè trên người mình. Đôi mắt sáng ngời của Lãnh Lâm đã chuyển thành đỏ như máu, thần sắc khiến người khiếp đảm, đáy lòng Minh Tư dâng lên một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có, bởi vì Lãnh Lâm đã bắt đầu thô bạo xé rách quần áo của cậu, “Lãnh Lâm, anh đang làm gì, chúng ta đã chia tay, anh mau buông em ra.” Lãnh Lâm ngừng tay, hướng về phía Minh Tư khẽ mỉm cười, “Minh Tư, em hỏi anh đang làm gì sao? Anh đang nói cho em biết, em thuộc về ai.” Nụ cười đó vô cùng tà mị, mang theo chiếm hữu mãnh liệt, khiến cho Minh Tư cảm thấy sợ hãi. Lãnh Lâm một tay ấn chặt lấy hai cánh tay đang giãy giụa của Minh Tư, một tay nắm lấy mặt Minh Tư, buộc cậu nhìn thẳng vào hắn, “Em là của anh, chỉ có thể là của anh.” Lãnh Lâm cúi người, hôn lên đôi môi từ đầu đến cuối đều thuộc về hắn, thô lỗ mà cuồng nhiệt, khi Lãnh Lâm rời khỏi môi Minh Tư, trên đôi môi của cậu đã bị gặm cắn ra vết máu, đáy mắt Lãnh Lâm lóe lên thương tiếc, “Minh Tư.” Đang lúc Lãnh Lâm dao động mãnh liệt, Minh Tư một mực duy trì an tĩnh đột nhiên đẩy hắn ra, có chút chật vật nhưng nhanh chóng đứng dậy lui về phía sau, kéo lấy cổ áo, ổn định lại cảm xúc, “Lãnh Lâm, đừng để em hận anh.” Lãnh Lâm luống cuống, Minh Tư chưa bao giờ lãnh đạm với hắn như vậy, chàng trai vẫn luôn dịu dàng mềm mại như hoa sen, lại bị hắn ép đến nông nỗi này, Lãnh Lâm vừa hối hận, cũng vừa đau lòng, “Minh Tư, anh…” Đinh đông, tiếng chuông cửa không hợp thời vang lên, cánh cửa vốn không đóng kỹ liền bị đẩy ra. Thấy người tiến vào, Minh Tư có chút sửng sốt, thư ký Lục Phong của Sở Khanh Hàm?! Vẫn như cũ cả người âu phục thẳng tắp, Lục Phong đứng ở cửa, đẩy đẩy cặp kính gọng vàng của mình, thấy khóe miệng Minh Tư có vết máu, quần áo xộc xệch hớ hênh, kết hợp giữa mập mờ cùng lẳng lơ mang theo sức hấp dẫn trí mạng, nhưng cũng khiến cho hắn nhức đầu, bởi vì hắn quả thực không dám tưởng tượng ông chủ sau khi thấy cảnh này sẽ có ‘biểu tình’ như thế nào. “Thật xin lỗi, tôi tới đón Thẩm tiên sinh, không biết đồ đạc của Thẩm tiên sinh đã thu dọn xong chưa?” Nửa câu đầu là nói với Lãnh Lâm, nửa câu sau dĩ nhiên là hỏi Minh Tư, nhưng hàm ý trong giọng nói không hỏi cũng hiểu. “Vẫn chưa.” Trong phòng thòi ra thêm một người, khiến Minh Tư đang chìm ngập trong bầu không khí nặng nề lập tức thở phào nhẹ nhõm, muốn đi vòng qua Lãnh Lâm vào phòng ngủ lấy đồ, lại bị Lãnh Lâm bắt lấy cổ tay, trong mắt là điên cuồng vô tận, “Hắn là ai?” “Chào ngài, đây là danh thiếp của tôi.” Lục Phong đi tới trước mặt Lãnh Lâm, đưa ra danh thiếp, đồng thời cũng vô cùng khôn khéo gạt tay Lãnh Lâm ra khỏi Minh Tư, “Tôi thay mặt tổng tài tới đón Thẩm tiên sinh.” Không cần nhiều lời, ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng. Nhìn thấy chức vụ và tên công ty trên danh thiếp, Lãnh Lâm khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền quăng đi danh thiếp trong tay, dù có là ai, quyền thế che trời ra sao thì cũng thế thôi, đều không thể thay đổi ý nghĩ của hắn đối với Minh Tư. Lãnh Lâm muốn vươn tay kéo Minh Tư trở về, lại bị Lục Phong ngăn cản, lửa giận của Lãnh Lâm cùng bất an đối với Minh Tư đan xen lẫn nhau, chạm một cái liền bùng nổ. Đánh mất tỉnh táo, cơn tức giận và phẫn nộ của Lãnh Lâm trong nháy mắt đạt tới trình độ cao nhất, tung ra nắm đấm, lập tức nhào tới động thủ với Lục Phong. Ban đầu Minh Tư có chút lo lắng, dẫu sao cậu không muốn bất kỳ người nào bị thương, bất quá nhìn tài nghệ của hai người không phân cao thấp, đều là cấp bậc cao thủ, Minh Tư cảm thấy không cần phải lo lắng nữa. Thừa dịp hai người đánh nhau cậu liền lên lầu tìm ngọc bội, nhìn qua những vật khác, giữ bên người chỉ tăng thêm ưu phiền, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, Minh Tư vẫn tìm một cái túi du lịch, bọc lại toàn bộ đồ vật, cũng không nhiều, một cái túi du lịch không lớn đã chứa được toàn bộ đồ đạc suốt mười năm qua của cậu, thoải mái nhìn xung quanh một vòng, liền đi xuống lầu. Hai người kia vẫn đang đánh nhau, bất quá không tỉnh táo giống như Lục Phong, Lãnh Lâm tỏ ra tương đối cáu gắt, ra quyền rất ác, nhưng vẫn rơi vào tình thế bất lợi, nhất là lúc Minh Tư đi tới cửa, Lãnh Lâm hoàn toàn phân tâm, không tránh thoát được quả đấm của Lục Phong, chật vật té ngã trên mặt đất. Lục Phong toàn thắng liền thu tay, bảo hộ ở trước người Minh Tư. Lãnh Lâm ôm lồng ngực đau đớn, cúi đầu không nhấc lên nổi, nhưng vẫn gắng gượng nhìn về phía Minh Tư, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Minh Tư kiên quyết như vậy, loại cảm giác sắp mất đi này, khiến hắn không cách nào nhịn được, trong lòng khó chịu giống như đao cắt, “Minh Tư, đừng đi.” Trong mắt Lãnh Lâm không chỉ là khẩn cầu, loại cảm giác như gần như xa này khiến tim hắn quặn đau đến sắp nổ tung. “Lãnh Lâm, chúng ta thật sự không thể nào, hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc chân chính của riêng mình.” Đem xâu chìa khóa trong túi đặt lên ghế sô pha, Minh Tư kéo cửa bước ra ngoài cùng Lục Phong. Đóng cửa lại, Minh Tư đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, khoảnh khắc này giống như buông xuống toàn bộ, cho dù có nhớ lại, cũng chỉ là quá khứ, trở thành một trang khác trong cuộc đời cậu. Môi khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt ấm áp giống như ánh mặt trời, bởi vì cậu thấy được Sở Khanh Hàm đang đứng cạnh cửa xe, nghênh đón cậu, hơn nữa vòng tay của nam nhân còn vô cùng ôn nhu ôm lấy cậu, nụ cười của Minh Tư càng thêm sâu sắc, bất quá khi nam nhân nhìn thấy cả người chật vật của cậu, hơi thở chết chóc lập tức phát tán. Minh Tư nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Sở Khanh Hàm, “Không nên tức giận, em đã hoàn toàn kết thúc với hắn, từ nay về sau chính là cuộc sống mới của hai ta.” Những lời này của Minh Tư trong nháy mắt dập tắt hơi thở khủng bố trên người Sở Khanh Hàm, nhưng nam nhân vẫn cảm thấy đôi môi sưng đỏ của Minh Tư có chút chướng mắt, cánh tay sử dụng lực, liền ôm ngang Minh Tư lên, bá đạo mười phần mà bước vào xe. Lục Phong có chút lúng túng, bởi vì hắn biết ông chủ nhất định muốn mang Thẩm Minh Tư đi ‘khử độc’, hiện tại hắn mà lên xe có thể quấy rầy đến đối phương, biến thành một bóng đèn siêu cấp hay không??? Từ lúc lên xe cho đến khi xe chạy, rồi về tới nhà, Minh Tư đều ở trong vòng tay của Sở Khanh Hàm, không phải cậu không muốn tự mình đi, mà là Sở Khanh Hàm ôm quá chặt, không buông tay, cậu biết Sở Khanh Hàm vẫn còn đang tức giận, mặc dù lúc trên xe bị hắn hôn mấy lần, nhưng loại tức giận này vẫn không dập tắt. Bất quá trong lòng Minh Tư lại có chút ngọt ngào, dẫu sao hai người đã là tình nhân, hắn tức giận ghen tuông, chứng tỏ hắn quan tâm để ý đến cậu, trong lòng sao có thể không ngọt. Bước vào phòng ngủ, Sở Khanh Hàm cuối cùng cũng nhẹ nhàng thả Minh Tư xuống giường, hắn vốn không thích nói chuyện, chỉ biết hung hăng hôn lấy khóe miệng hơi sưng của Minh Tư. Đương nhiên dấu vết hơi sưng kia không phải do Lãnh Lâm trước đó tạo thành, mà là do Sở Khanh Hàm đang trong giai đoạn ghen tuông gặm cắn ra, mặc dù tức giận, nhưng động tác vẫn ôn nhu như cũ, bất quá động tác dịu dàng, nhưng kỹ thuật hôn lại như đứa con nít, không sưng mới là lạ. Sở Khanh Hàm ngồi dậy, nhìn môi Minh Tư, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngay sau đó đứng lên đi vào phòng tắm, tiếng nước rào rào truyền ra, khóe môi Minh Tư cong lên nụ cười nhàn nhạt, cậu cảm thấy giữa cậu và Sở Khanh Hàm dù đã nảy mầm tình yêu, nhưng hơn cả chính là cuộc sống có thể gắn bó làm bạn đến già. Tiếng nước chảy dừng lại, thân ảnh cao lớn của Sở Khanh Hàm lại xuất hiện trước mặt Minh Tư, bất quá có chút khác biệt so với trước đó. Hẳn là bởi vì mới vừa rồi mở nước, Sở Khanh Hàm tùy ý xắn lên tay áo, khiến cho khí chất đoan chính của hắn có chút thay đổi. Minh Tư đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt chẳng những lớn lên đẹp trai, hơn nữa còn rất gợi cảm, so với cánh môi dày của hắn còn muốn gợi cảm hơn. Nghĩ tới cái ví dụ này, Minh Tư đột nhiên bật cười ra tiếng, cũng dẫn tới sự chú ý của Sở Khanh Hàm, ánh mắt nam nhân chuyển thành tìm tòi nghiên cứu, Minh Tư cười lắc đầu một cái, “Em sẽ thay quần áo rồi đi tắm.” Không đợi Minh Tư bước xuống đất, Sở Khanh Hàm đã đi tới, ngựa quen đường cũ mà cuốn Minh Tư vào trong khuỷu tay, tiến vào phòng tắm, ôn nhu cởi xuống từng mảnh từng mảnh quần áo rách nát trên người Minh Tư, không sắc tình không mập mờ, chỉ một lòng cởi bỏ quần áo cho Minh Tư, thuận tay ném luôn mớ quần áo kia vào trong thùng rác, tiếp theo ôm người thả vào trong bồn tắm nhiệt độ vừa phải, bản thân cũng cởi quần áo bước vào trong nước ôm lấy Minh Tư. Toàn bộ ngôi nhà thật ra không lớn, nhưng phòng tắm lại là nơi được xây dựng và bố trí hoàn hảo nhất, hai nam nhân trưởng thành ở trong bồn tắm, cũng không thấy chật chội. Vốn lúc Sở Khanh Hàm cởi bỏ quần áo cho cậu, trong lòng Minh Tư có nổi lên chút ngượng ngùng, nhưng phát hiện người trước mặt thật sự không vươn tạp niệm mà phục vụ cậu, Minh Tư chỉ đành nhắm mắt tựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, hưởng thụ sự thư thái mà nước ấm mang tới, nhưng loại ý nghĩ này chỉ dừng trong chốc lát, bàn tay vốn an tĩnh đã bắt đầu dao động trên người Minh Tư, không biết là cố ý hay vô tình, nhẹ nhàng lướt qua điểm nhô ra trước ngực, Minh Tư không nhịn được khẽ run lên. Nghiêng đầu nhìn về hướng nam nhân phía sau, không đợi ánh mắt dừng lại, môi đã bị người nọ bao bọc ở trong miệng, không có cuồng liệt như lúc trước, từng chút một ôn nhu, phòng tắm vốn ấm áp càng thêm nóng bức. Thời điểm hai môi rời nhau, Sở Khanh Hàm nhìn đôi tròng mắt ướt át mê luyến của Minh Tư, trong lòng sinh ra rung động mãnh liệt, hai cánh tay càng siết chặt hơn, trán kề sát trán, “Minh Tư.” Một nụ hôn dịu dàng rơi trên tóc của cậu, “Cả đời.” Đáy mắt Minh Tư có chút nóng lên, tình cảm là thứ không cần lời ngon tiếng ngọt, biểu hiện chân thành mới là cảm xúc ngọt ngào nhất tiến vào trái tim, lời tỏ tình vụng về của Sở Khanh Hàm, mới là sự ấm áp khó cầu nhất, tựa đầu vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, tiếng tim đập hữu lực của hai người giống như dung hợp cùng nhau. “Cả đời.” Khẽ thốt ra hai chữ, ngay sau đó hôn lên vị trí nơi trái tim của Sở Khanh Hàm. Người khác tỏ tình đều là ‘Em yêu anh’, nhưng Minh Tư biết, tình yêu đến cuối cùng vẫn phải được bao dung từng chút một trong đời sống, cam kết ‘cả đời’ mới là thứ ấm áp và xúc động lòng người nhất. Môi của hai người rất tự nhiên mà hòa hợp cùng một chỗ, Sở Khanh Hàm là một người cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện tình cảm, chỉ biết dựa vào bản năng nguyên thủy mút lấy môi của Minh Tư, thẳng đến khi nước lạnh, mới ôm Minh Tư cả người xụi lơ thả lên giường, bản thân cũng trèo lên theo. Ở trong nước vốn không có cảm giác quá lớn, nhưng khi ở trên giường, hai người cái gì cũng không mặc, da thịt cọ sát, thân thể cũng dần dần nóng lên, Sở Khanh Hàm tựa hồ đối với loại nhiệt độ này có chút phiền muộn, nhưng vẫn không tìm ra được ngọn nguồn. Sở Khanh Hàm giống như một đứa trẻ mê mang, gò má Minh Tư hơi ửng đỏ, làm là một chuyện, nhưng đích thân hướng dẫn lại là một chuyện khác. Nhìn người trước mặt, Minh Tư chỉ có thể thở dài, khẽ cắn răng, xoay lật người lại, để cho Sở Khanh Hàm nằm ở phía dưới, ngượng ngùng vươn tay hướng ra vị trí phía sau của mình. Lúc đã khuếch trương không sai biệt lắm, Minh Tư cả người mềm nhũn có chút không nhịn được, sắc mặt đỏ ửng nằm trên người Sở Khanh Hàm, thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên bên tai nam nhân, “Có thể.” Lời vừa dứt, Sở Khanh Hàm liền xoay người, lần nữa đặt Minh Tư xuống bên dưới cơ thể mình, tay dần dần trượt ra chỗ phía sau của Minh Tư, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến cho hắn mất đi phần lý trí cuối cùng. Đêm cũng chân chính bắt đầu… Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Sơ Khanh Hàm đã thức dậy, lần đầu tiên làm tình, khiến cho Sở Khanh Hàm có chút không khống chế được mà quấn lấy Minh Tư suốt một đêm. Nhìn người trong lòng tràn đầy dấu vết yêu thương, môi Sở Khanh Hàm bất giác cong lên một độ cong khó phát giác, ôm ấp rồi lại vuốt ve người bên cạnh một hồi, Sở Khanh Hàm cầm lên tay Minh Tư, mười ngón quấn quít. Trong mắt Sở Khanh Hàm đều là cưng chìu, nhìn thụy nhan mệt mỏi của Minh Tư, lắng nghe tiếng tim đập, nhớ tới ánh mắt mê hồn ngày hôm qua của Minh Tư, tim giống như bị mèo cào, cõi lòng trong nháy mắt tràn đầy, không nhịn được lại hôn lên cần cổ mảnh khảnh của cậu, dấu ấn hồng hồng rơi vào đáy mắt, vô cùng thỏa mãn…