Thái Ninh, hai mươi lăm tháng ba, Vương Đôn – đại tướng quân, thừa tướng, quận công Võ Xương kiêm cả đô đốc Trữ Châu cùng Ích Châu…tạo phản. Tin tức này từ trong phủ Vương Đôn truyền ra, hoàng đế lập tức tuyên bố thảo phạt Vương Đôn. Lớp giấy này, cuối cùng cũng bị chọc thủng. Ta cùng cha đều cảm thấy, tân đế đăng cơ chưa lâu, hiện tại không phải là lúc thích hợp nhất để đấu đá cùng Vương Đôn – tuổi hắn dù sao cũng đã gần sáu mươi, vài chục năm làm tướng quân chinh chiến sa trường. Cha nhiều lần khuyên nhủ hoàng đế, kéo dài một chút. Nhưng mà hoàng đế cuối cùng nhịn không được. Càng huống chi lúc này có chứng cớ mưu phản xác thực. Thế là binh mã thiên hạ nghiêng ngả cũng chỉ vì giết kẻ nắm binh quyền lớn nhất bên cạnh vương vị của hoàng đế. Dù sao, vương cùng ngựa, chính là thiên hạ. Các binh mã châu quận tập kết, tuy rằng chỉ là một nửa giang sơn của Đại Tấn. Nhưng mà ta lại muốn cảm tạ Vương Đôn, cảm tạ một trận rối loạn này. Bởi vì nội loạn lần này, ta mới có thể nhìn thấy nàng lần nữa. Chiến Thanh Hoằng. Hai mươi tháng ba, hoàng đế gấp gáp triệu quần thần nghị sự, nói là đại quân Vương Đôn đã tiến tới gần Kiến Khang chỉ cách cổng thành năm trăm dặm. Ta lúc này đang nhậm chức trong thư lang, phò mã Đô Úy, kiêm chỉ huy quân sự của Kiến Khang. Hoàng đế tuổi trẻ, lại không hồ đồ, lập tức ban ra hơn mười mệnh lệnh, huy động thủy bộ tập trung chặn đánh Vương Đôn. Ta cũng nóng lòng muốn thử, xin đi công địch. Hoàng thượng mỉm cười liếc nhìn ta, lắc lắc đầu. Lại một đạo thánh chỉ được ban ra, ta phải ở lại trong cung, bảo hộ hoàng đế. Đúng vậy, không có nhiệm vụ nào trọng yếu hơn cái này. Quần thần đều biết ta là người có võ nghệ đứng đầu triều đình, trong thời khắc hai quân quyết chiến, ta sao có thể rời khỏi hoàng đế, rời khỏi Kiến Khang nửa bước? Cũng không thể cáu giận. Ta vội vàng hạ triều, trở lại phủ công chúa. Dưới vòm cong của mái hiên đang nhỏ nước, hoa đào nở rộ, công chúa cùng mấy cung nữ đang đá cầu — không biết là đồ chơi từ chỗ nào đem tới, khiến cho trong phủ rộn tiếng cười đùa. Ta thoáng ngẩn ra, vừa muốn xoay người, công chúa đã trông thấy ta: “Ôn lang!” Nàng cười nhào vào trong lòng ta, đỏ mặt, nhóm cung nữ che miệng cười chạy đi, chỉ còn lại hai người chúng ta, đứng ở dưới tàng hoa đào. Ta báo cho công chúa hôm nay ta phải vào trong cung, bảo hộ bên người hoàng đế. Công chúa môi hơi động, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ im lặng chui đầu vào trong ngực ta. Chạng vạng, ta thu dọn vài món quần áo mang theo người, trong lúc lơ đãng thu thập quần áo lại chạm vào một cái vòng ngọc quen thuộc. Thuận tay liền bỏ vào trong ngực. Trong cung đình lạnh lẽo, có vật này làm bạn cùng, chắc sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Lẽ ra ngọc bội định tình này, sớm nên trả lại cho Thanh Hoằng. Vốn vẫn có tin tức của nàng, nhưng khi bọn họ đi xa đến Thiên Sơn phía bắc thành Thổ Cận, thì tin tức liền đứt. Từ biệt ở Kiến Khang, nàng trở về Côn Ninh, Lâm Phóng đi tìm nàng; bọn họ cùng đi đến Quan Ngoại; bọn họ ở Thổ Cận giúp Mộ Dung Hoàng đoạt lại binh quyền; bọn họ đi Thiên Sơn…… Tin tức đứt quãng như vậy. Kỳ thật ta rất rõ ràng, trước có thể dò được tin tức, là bởi vì Lâm Phóng cho phép, nếu không lấy thủ đoạn của hắn, trinh thám của ta sớm chết vô số. Bây giờ cắt đứt liên lạc, chỉ có một nguyên nhân — Lâm Phóng đã quyết định không cho ta thám thính nữa. Cắt đứt liên lạc, tâm tình của ta cũng không quá biến đổi thăng trầm. Từ biệt đã một năm. Chính ta đã tự tay chặt đứt mọi quan hệ với Thanh Hoằng, còn có cái gì thương tiếc? Nhưng ta vẫn bí mật thăm dò, hèn mọn thám thính nhất cử nhất động của nàng. Thực là nực cười. Đã tháng tư, trong cung so với bên ngoài lạnh hơn nhiều. Thoáng cái đã mười mấy ngày trôi qua, ta cùng thị vệ trong cung cũng đã đón tiếp đến đợt ám sát thứ tám, thời gian thích khách tập kích càng lúc càng ngắn lại, đoán chừng trạng thái hiện tại ở chiến trường đã đạt tới độ kịch liệt nhất. Hoàng đế rốt cuộc không giống trước kia, thỉnh thoảng lại thúc giục ta trở về phủ thăm hỏi công chúa — dù sao nàng là cháu ngoại mà Vương Đôn thương yêu nhất. Không ngờ hôm nay, nàng tiến cung, cầu kiến hoàng đế, lại bị từ chối. Nàng đi tới phòng nhỏ của ta, ngẩng đầu nhìn ta: “Ôn lang, phụ vương không chịu gặp thiếp.” Ta nhìn bên ngoài cửa sổ, hôm nay bóng đêm âm u dị thường, ta có dự cảm chẳng lành. “Nàng trở về đi. Đợi dẹp yên Vương Đôn, phụ vương sẽ gặp nàng.” Ta an ủi nói. Lại nghe giọng nói bén nhọn của nàng có chút run rẩy: “Ôn lang, ngoại công có sai không?” Ta kinh ngạc quay đầu, lại thấy nàng lạnh lùng nói: “Ôn lang, vương vị này chỉ xứng với người có năng lực. Năm đó Tư Mã thị chẳng phải cũng đoạt vương quyền từ tay Tào Ngụy sao? Ôn lang, bây giờ hoàng đế chỉ thích việc lớn, hám công to, không nghĩ đến việc khôi phục giang sơn Tấn Thất, ngoại công ta lại không như thế, chàng sao không theo ngoại công……” “Câm mồm!” Ta lạnh lùng nói, “Những lời này, đừng có nói bừa!” Nàng im bặt, dường như ta chưa từng nói với nàng ngữ khí như vậy, trong mắt nàng rõ ràng có phẫn nộ. Nhưng còn lướt qua một tia đắc ý cùng hận ý. Ta bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, ánh mắt ấy…… Trong đầu ta giật mình một cái, khó trách hôm nay công chúa vào cung, dẫn theo hộ vệ cung nữ đặc biệt nhiều, lại triệu ta đến tận cửa cung đón, trong cung thị vệ không có người dám kiểm tra, ta cũng không thể theo hầu bên cạnh hoàng đế…… Ta gầm lên một tiếng, rút bội kiếm ở bên hông, phá cửa sổ mà ra, hướng về phía cung hoàng đế, chạy gấp. Phía sau công chúa tuyệt vọng hô hoán: “Ôn lang –” Hành lang hai bên nhanh chóng bị xẹt qua bỏ lại đằng sau, ta cảm thấy trán toàn là mồ hôi lạnh, ta quá sơ ý, cho rằng hôm qua vừa mới có thích khách, đêm nay sẽ không có khả năng lại đến; ai ngờ hôm qua chỉ là ngụy trang, hôm nay mới là chân chính! Dưới chân ta càng nhanh! Thị vệ ẩn tàng ở các nơi toàn bộ nghe tiếng gió mà xuất hiện, không cần giải thích, cùng ta lao đến trong cung. Chỉ là cước lực của bọn hắn không đủ, khi ta vọt tới trước cửa cung điện, chỉ thấy một màn đao quang kiếm ảnh. Thị vệ bên người bảo hộ hoàng đế đã ngã xuống hơn mười người, thi thể của cung nữ thái giám nằm đầy đất. Mười mấy hắc y nhân cùng mấy người thị vệ chiến loạn thành một đoàn – chính là đồ sát. Ta nhìn ra xa, lại gặp bốn hắc y nhân công kích trực tiếp đến hoàng thượng đang ngồi xụi lơ trên long ỷ. Mà hai hộ vệ thân thủ tốt nhất ta giữ lại bên cạnh hoàng đế đồng thời gầm lên một tiếng, ngửa mặt ngã xuống. Ta trông thấy lồng ngực bọn họ trào ra đều là máu tươi! “Hoàng Thượng!” Ta nghe thấy giọng nói mình gần như gào khóc, nhưng mà hoàng đế quá xa, hai chân ta như muốn đứt rời, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao nhọn sáng loáng của bốn hắc y nhân đánh về phía đỉnh đầu hoàng đế! “Không!” Ta nắm “Giác” ở trong tay, dùng hết toàn lực phi ra, hai hắc y nhân bị “Giác” của ta đâm xuyên qua người, nhưng thế đao của hai kẻ còn lại vẫn không giảm! Mười hắc y nhân còn lại trong phòng vung đao về phía ta, ta chỉ cảm thấy thân thể đau cứng không thể nhúc nhích! Nhìn hoàng đế cách mấy trượng, tuyệt vọng — vương triều Tấn Thất, cứ như thế mà bị mất đi sao…… Có ánh đao sáng lên, sắc bén mạnh mẽ, như được tắm ánh trăng, cắt qua một phòng đỏ thẩm máu tanh! Mấy hắc y nhân vây công xung quanh ta đồng loạt bị chặt đôi người, máu tươi phun đầy đến thân ta, hai mắt ta bỗng trở nên mơ hồ! Nhưng trong lòng lại chấn động, lấy tay vuốt máu trên mặt, lại thấy hơn mười người lúc nãy chỉ còn lại hai thân thể không đầu, máu phun thành tia, rồi cũng lập tức ngã xuống! Một nam tử cầm đao đứng bên cạnh ngai vàng, một người là hắn đã khiến thế cục thay đổi! Mà bên cạnh ta – Một người che mặt, mặc quần áo màu xanh võ sĩ cầm đao mà đứng, máu trên đao chưa khô, hắn nhìn ta, một đôi mắt sáng ngời dị thường. Ta cảm thấy toàn thân ướt đầm dề, đoán chừng đều là máu của địch nhân! Vội vàng xông lên phía trước, càng gần, lòng lại nhảy lên càng nhanh, nam tử cầm đao kia lại là Hoắc Dương! Hoàng đế kinh hồn chưa định, sắc mặt trắng bệch ngồi ở trên ngai vàng, nhìn thấy ta lại phát ra tiếng kêu hoảng sợ hơn. Ta không rõ nguyên do khúm núm: “Hoàng Thượng! Vi thần cứu giá chậm trễ!” “Ôn ái khanh, ngươi dọa chết trẫm!” Hoàng đế thở dài một hơi, chỉ chỉ gương đồng trên bàn, ta giương mắt nhìn, lúc này mới hiểu rõ. Trên mặt trên đầu, toàn thân đều nồng đặc máu tươi, ngay cả mặt cũng nhìn không rõ. Có điều, không ngại. Nhìn Hoắc Dương lười nhác tươi cười với ta, trong lòng bỗng nhiên run lên. Hoắc Dương ở đây, nàng có thể hay không, có thể hay không cũng…… Ta gian nan quay đầu, chậm rãi xoay người, lại gặp người mặc quần áo xanh võ sĩ vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Vóc dáng ấy, tư thái ấy…… Ta bước dài xông tới, võ sĩ liền vung đao lên chắn, ta không trốn không tránh, mặc cho trường đao của nàng đâm thẳng lồng ngực. Nàng lại như sửng sốt, nửa đường rút đao về, đao thế yếu ớt, ta nhanh chóng xuất thủ, một phen kéo khăn che mặt của nàng xuống. Khăn che mặt trượt xuống lộ ra khuôn mặt ta ngày đêm nhớ mong. Mỹ lệ, linh động. Nàng nhìn ta, trong mắt là nhu hòa quan tâm, không giống vẻ đau đớn kịch liệt của một năm trước. Ta không nói nên lời, chỉ nhìn nàng, khoảnh khắc tất cả giọng nói sự vật xung quanh đều không tồn tại, chỉ dư một mình nàng, một thân quần áo xanh, ngơ ngẩn nhìn nhau. Thẳng đến khi hoàng đế thúc giục, ta mới hoảng sợ giật mình. Thanh Hoằng, ta rốt cục cũng có thể gặp lại nàng, gặp lại trong tư thế máu tươi đầm đìa. Mùng hai tháng tư, Chiến Thanh Hoằng, Hoắc Dương dưới trướng của Võ Lâm minh chủ Lâm Phóng, cứu giá có công, hoàng đế vô cùng ca ngợi, nhất thời trở thành anh hùng Giang Đông. Bọn họ trở về mang theo thủ cấp của danh tướng Yến quốc – Mộ Dung Hoàng, còn có đầu của ba kẻ đắc lực nhất dưới trướng Vương Đôn. Rất huyết tinh, lại rất hữu hiệu. Bọn họ ở trong cung ẩn núp mấy ngày, thỏa đáng chờ thời cơ ra tay. Mà lấy thực lực của người dưới tay ta hiển nhiên là không phát hiện được bọn họ. Nhưng cũng khiến cho hoàng thất lo sợ — thực lực ám sát như vậy, nếu muốn đi vào trong cung lấy đầu của bất kỳ người nào, cũng không phải việc khó. Thế là hoàng đế càng thêm tôn trọng Lâm Phóng, hắn nói chuyện gì, hoàng đế đều nhất nhất nghe theo. Ngày mai, bọn hắn sẽ đến Việt thành, tham dự trận quyết chiến của quân ta cùng quân Vương Đôn — tuy Hoắc Dương, Thanh Hoằng là hai người có võ nghệ xuất sắc, nhưng hoàng đế lại không dám giữ lại bên người. Ta vẫn ở lại Kiến Khang như trước. Công chúa đã bị cầm tù lãnh cung, hoàng đế ca ngợi ta có công cứu giá, cũng muốn để cho ta an tâm, hứa hẹn ngày khác sẽ tứ hôn cho ta. Ta từ chối, chỉ nói nản chí ngã lòng, hoàng đế lắc lắc đầu. Ta đi thăm công chúa. Nàng trở nên tâm thần, điên cuồng kêu ta cứu nàng ra lại kêu ta giết hoàng đế. Ta nhìn thủ hạ bên cạnh — không biết đâu là người của hoàng đế. Trong lòng cô tịch – lời nói này của nàng trong vòng nửa canh giờ sẽ truyền đến tai hoàng đế, Hoa Diêu sống không quá đêm nay. Ta lại không có phương pháp. Trong lòng bất nhẫn, nhưng vô năng vô lực, chỉ có thể rời khỏi, trở lại hoàng cung, trở lại bên cạnh hoàng đế. Đêm, hoàng đế trong tẩm cung ngủ. Ta đứng ở ngoài phòng, một chút buồn ngủ cũng không thấy. Giờ tý, một thị vệ khác đến canh gác thay, ta ở trong cung đi lại chẳng có mục đích. Ta muốn xuất cung, nhưng lại không thể rời khỏi hoàng đế. Nàng ngày mai, sẽ đi đến Việt thành. Sau này, ta còn có thể nhìn thấy nàng không? Không mong cầu gì. Chỉ là muốn trông thấy, hỏi nàng có khỏe hay không, phải chăng đã có người trong lòng? Ta hoảng hốt nghĩ, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng động — sau lưng có người! Ta đột nhiên quay đầu, rút “Giác” ra khỏi vỏ, lại thấy dưới ánh trăng, một thân ảnh quen thuộc đứng cách ta hơn một trượng. Trên mặt nàng mang theo ý cười, lồng ngực ta khoảnh khắc lại đau đơn không thể kiềm chế. Nàng nói: “Lâu không gặp, Ôn Tử Tô!” Ôn Tử Tô, Ôn Tử Tô, nàng trước kia rất thích gọi ta như vậy, mang theo một chút nghịch ngợm cùng đắc ý khiêu khích. Thanh âm ấy ngọt như vậy, ngọt ngào khiến cho lồng ngực ta lên men. Ta bước từng bước một về phía nàng, khi cách nàng không quá ba bước chân, liền dừng lại. Không thể lại gần, lại gần ta sợ chính mình sẽ không nhịn được mà ôm nàng vào lòng. “Ôn Tử Tô, ngươi có tốt hay không?” Ngữ khí nàng khoan khoái, “Kỳ thật tối nay ta tới, là muốn nói cho ngươi, sư phụ, Lâm Phóng, ta, Hoắc Dương, mọi người đều rất quan tâm đến ngươi. Tuy rằng ngươi đã là người của triều đình, không chung một đường với chúng ta. Nhưng những ngày tháng trước kia mọi người trải qua cùng nhau, chúng ta vĩnh viễn sẽ không quên. Ngươi phải sống thật tốt, nỗ lực gây dựng sự nghiệp, không được phụ sự kỳ vọng của chúng ta. Còn có, Lâm Phóng nói, tương lai chúng ta sẽ không cùng triều đình liên quan nhiều. Nhưng là nếu như ngươi có bất kỳ điều gì cần đến, tùy thời mở miệng, chúng ta nhất định dốc hết toàn lực……” Ta nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng không ngừng lên xuống, nàng là thật lòng, thực coi ta như một người bằng hữu. Nhưng Thanh Hoằng, nhưng là Thanh Hoằng, ngươi như vậy đến trước mặt ta, tươi cười nói quan tâm bằng hữu …… Ta lại không thể chịu đựng được…… “Công chúa đã chết.” Ta ngắt lời nàng. Nàng hơi hơi ngẩn ra, ta thấy trong mắt nàng hiện lên, không phải vui sướng khi người gặp họa, mà là thương tiếc. “Công chúa đã chết.” Ta nghe thấy giọng nói chính mình lặp lại yếu ớt, khàn khàn, như giọng nói đó là của một người khác, cứng ngắc: “Hoằng Nhi, nàng…… muốn…… trở về bên cạnh ta……hay không?” Lời vừa nói ra, chính ta cũng cảm thấy khinh ghét bản thân không chịu được. Thì ra, ta còn tham vọng quá đáng thế sao? Nhưng…… ta nhìn chòng chọc nàng, có khả năng hay không…… Ta bây giờ chỉ còn một người, tim trong lồng ngực đập như sấm, có thể có khả năng hay không? Ý nghĩ này khiến ta thở không nổi, như càng xe mạnh mẽ nghiến qua lòng ta. Ta nhìn nàng, trên mặt nàng, khoảnh khắc cũng là chấn kinh. Ta trông thấy trong mắt nàng tràn ngập thương tiếc, nước mắt của nàng lập tức chảy xuống. Trước mắt ta cũng mơ hồ. Ôn Tử Tô, ngươi đã tự hỏi câu hỏi hư ảo kia ở trong lòng không biết bao nhiêu lần, có thể hay không một ngày kia nàng sẽ trở lại bên cạnh ngươi. Bây giờ rốt cục có thể nói ra trước mặt nàng, ngươi có thể chết không hối tiếc rồi! “Không thể sao?” Ta nghe thấy chính mình cười hỏi. Nàng chỉ chảy nước mắt nhìn ta, không lên tiếng nhưng đủ cho ta hiểu — không thể! Ta dường như nghe thấy trong lồng ngực có cái gì đó vỡ ra, chính mình nức nở nói: “Nàng…… có người trong lòng rồi?” Phía sau nàng một mảnh tối đen, nàng gật đầu: “Ừ, là Lâm Phóng.” Lồng ngực nháy mắt đau đớn kịch liệt, rất tốt, rất tốt. Quả nhiên là Lâm Phóng. Kỳ thật từ khi hắn cắt đứt liên lạc, ta đã có dự cảm. Hôm nay chính miệng nàng chứng thật, ta còn muốn hỏi gì nữa? Chỉ là toàn thân ta sao lại đau như thế?! Là cảm giác đau thâm nhập huyết mạch gân cốt, như từ một nơi vốn sâu kín mà bốc lên, khoảnh khắc ăn mòn toàn thân ta. Lại phảng phất như con thú bị vây, thống khổ không tiếng động cắn xé thân thể. Nỗi đau vô hình không tiếng động ấy khiến ta không thể nói nên lời, chỉ có thể lẳng lặng cam tâm tình nguyện, đợi cảm giác đau đớn tràn ngập toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Sầm trời tối đất, ngay cả mặt của nàng cũng mơ hồ. Nàng như sắp hòa vào bóng tối sau lưng mà biến mất ngay trước mặt ta. Là, là Lâm Phóng. Lâm Phóng sẽ bảo vệ nàng một đời một kiếp. Ôn Tử Tô, lúc trước ngươi rời bỏ nàng, bây giờ công chúa đã chết, ngươi lại tham vọng quá đáng, muốn nàng trở lại bên cạnh ngươi, ngươi còn có thể hèn hạ hơn không? Hai mắt mơ hồ, ta nên cùng nàng nói lời tạm biệt, ta nên chúc phúc nàng cùng Lâm Phóng, ta là thật lòng nghĩ chúc phúc hai người — một là nữ tử ta yêu nhất, một là người bằng hữu ta kính nể nhất. Nhưng ta thật sự không thể. Ta không thể. Không cách nào tiếp tục nhìn nàng nữa, im lặng. Ta chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía nàng. Hoảng hốt trông thấy trên bầu trời sâu tối, sao dày đặc, trăng non lưỡi liềm oánh nhuận chiếu rọi trên đỉnh đầu chúng ta. Phía trên vương cung thoáng qua tiếng quạ, tường màu đỏ thắm, nhưng ở dưới ánh trăng, chỉ như hoảng loạn lạnh lẽo. Ta nhìn thấy bóng dáng chính mình bị kéo thật dài, như cả đời này, đi không đến đoạn cuối cùng. Nhưng giờ phút này, ta biết đoạn đường ấy đã không có Chiến Thanh Hoằng. Vĩnh viễn không có Chiến Thanh Hoằng. Nhưng hai chân, thế nào lại như nặng ngàn cân, bước không nổi? Đau đớn lại lần nữa xuyên qua thân thể, bóng dáng thật dài là đau, bức tường lạnh lẽo là đau, khoảng mênh mông trắng lóa trước mặt, tất cả tất cả đều là đau. Ta bỗng nhiên nghĩ đến đêm của một năm trước, Thanh Hoằng, đêm đó nàng đến dò phủ của ta, đêm kia so với đêm nay còn lạnh lẽo hơn, công chúa ôm lấy mũi kiếm của ta, đôi tay nhuốm máu. Ta chỉ có thể nhìn nàng chạy như điên đi, ta chỉ có thể nghe thét nức nở của nàng xa dần…… Đêm hôm đó, nàng có phải cũng giống ta hôm nay, đau? Thật tốt, thật tốt, cho ta cũng nếm thử cảm giác của nàng. Nỗi đau giống nàng. Sau lưng lại bỗng nhiên nóng lên, ta toàn thân tê rần, một đôi tay ôn nhu vòng đến lồng ngực ta, là Thanh Hoằng, nàng từ phía sau lưng, ôm lấy ta. Ta kiềm chế không nổi run rẩy — đây là khát vọng ngày đêm ta thèm muốn, nhưng ta không dám quay đầu, không dám nâng tay ôm lấy nàng, ta sợ khẽ vươn tay, nàng sẽ né tránh. “Tử Tô, ngươi phải đáp ứng ta.” Nàng ở sau lưng ta rầu rĩ nói, mang theo nỗi buồn nồng đậm: “Nhất định phải sống một cuộc sống thật tốt! Phải quên hết tất cả, phải tìm một nữ tử tốt hơn ta trăm lần, mỹ lệ lại hiền lành, cùng ngươi đi qua một đời này!” “Ừ……” Ta dùng hết khí lực toàn thân, mới có thể chậm rãi quay người, gắt gao, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ta nghe thấy giọng nói của mình trống trải đờ đẫn: “Ta đáp ứng nàng. Sống một cuộc sống thật tốt, tìm một nữ tử so với nàng tốt hơn trăm lần, vừa mỹ lệ lại hiền lành, theo ta cả một đời.” Dưới ánh trăng, mặt nàng trong suốt xinh đẹp như một tiên tử. Giờ phút này ở trong lòng ta, lần cuối cùng, trong lòng ta. Ta nhịn không được nâng tay, lau đi nước mắt của nàng. Nàng ngửa mặt nhìn ta, lộ ra khuôn mặt quen thuộc tươi cười như cũ. Như rất lâu rất lâu trước kia, chúng ta mỗi khi xuất phát chinh chiến, nàng lại sung mãn sức sống mỹ lệ tươi cười, hấp dẫn tất cả ánh mắt người khác. Ta gắt gao ôm lấy nàng, ta biết không thỏa, nhưng không buông được ra. Tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta, tựa như an ủi. Ta cảm thấy mỗi da thịt của mình đều phát đau, một Ôn Hựu như đang dần chết đi — ta rốt cục rõ ràng, nàng đã hoàn toàn có thể, lấy phương thức một người bằng hữu ở trong lòng ta, vỗ lưng ta an ủi.