Minh nguyệt lạc ngã hoài " quật ngã ánh trăng"

Chương 10 : Cô bé không ở đây, thế nào lại cảm thấy trong nhà trở nên quạnh quẽ như vậy

Hôm nay thứ bảy, sáng sớm Thẩm Minh Duyệt liền tới bệnh viện chăm sóc mẹ Thẩm, mẹ Thẩm cười rất nhiều, ít nhất trên mặt đã có chút hồng hào, không giống như trước kia tái nhợt. Hàn huyên đã lâu, mẹ Thẩm mệt nhọc, Thẩm Minh Duyệt đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi, rồi giúp bà dịch lại mép chăn. Ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, nghĩ nghĩ, lại cầm lấy di động nhắn tin. Lục Hoài Dữ đang ở trong cuộc họp, di động trong túi rung lên vài lần, liền móc ra xem, thấy cô bé gửi wechat tới. “Chú Lục, đêm nay em ở lại với mẹ có được không?” Hắn nhấp môi, nhắn trả lời “Được.” WeBat là ứng dụng hắn lần trước thấy cô bé dùng di động nói chuyện phiếm, liền tò mò hỏi. Cô bé trợn tròn đôi mắt, nói: “Chú Lục, chú thế mà không biết WeBat.” Lục Hoài Dữ sờ sờ mũi nhỏ của nàng, “Cô bé đang cười tôi à?” Cô bé cười khẽ, nhón chân hôn nhẹ lên khóe miệng hắn, đôi mắt sáng long lanh mang theo ý cười, ” Em nào dám cười chú Lục chứ.” Cô bé giúp hắn download rồi đăng ký số WeBat, bên trong liên hệ chỉ có mình nàng. Lục Hoài Dữ cầm di động nhẹ gõ mặt bàn, đôi mắt híp lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Người đứng báo cáo công tác đã hoàn thành, mà hắn một chút phản ứng cũng không có, người nọ cho rằng hắn không hài lòng, trong lúc nhất thời sợ tới mức không biết nên làm thế nào cho đúng, cứ vậy đứng co quắp bất an. Phòng họp to như vậy lại trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, Lục Hoài Dữ ngẩng đầu, gật đầu cho hắn ngồi xuống. Vốn dĩ hôm nay hắn không phải rất bận, còn đẩy nhanh chuyện của Hàn Huân, mong sớm một chút trở về để bồi Thẩm Duyệt, kết quả đêm nay bé gái không về. Trong phòng trang trí theo phong cách cổ điển, diện mạo người đàn ông tuấn tú lại mang theo hơi thở tà ác, lười nhác nghiêng người dựa vào ghế gỗ, chân dài vắt chéo gác trên một cái ghế dựa khác, dáng ngồi này sẽ khiến người khác cảm thấy bộ dáng cà lơ phất phơ không nghiêm chỉnh, nhưng áp lên trên người hắn lại cảm thấy tiêu sái, cảnh đẹp ý vui. Trong phòng còn có người đàn ông khác, diện mạo cũng không tầm thường, khí chất trầm ổn nội liễm, đeo một cặp kính tinh xảo, càng giúp anh ta thêm vài phần nho nhã. Động tác anh ta pha trà nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, bàn tay thon dài trắng nõn cầm muỗng được làm từ gỗ đỏ múc lá trà bỏ vào bình trà có nắp, rồi lấy nước sôi bên cạnh tráng trà, hơi nước mang theo mùi trà lượn lờ bay lên, tay khẽ nâng, khói trà lập tức bay vào trong chén trà. Đưa cho Lục Hoài Dữ ngồi ở một bên, rồi đưa cho người đàn ông tên Hàn Huân bên cạnh. Hàn Huân duỗi tay tiếp nhận, hơi nhấp môi, thiếu chút nữa đầu lưỡi bị bỏng, liền thả lại chén trà lên mặt bàn. Cậu ta quẹt miệng, “Mẹ nó, hai người các anh mấy năm nay là vì đã cao tuổi nên dùng mấy thứ đồ kia không được nữa phải không?” Trà này uống vào trong miệng nóng muốn văng tục, uống cũng không ngon bằng rượu, vốn dĩ bên Lưu Quang có mấy em mới đến, ai dè cậu ta hỏi Lục Hoài Dữ, Lục Hoài Dữ nói không rảnh, kết quả buổi tối lại tìm thấy hắn tới cái nơi quỷ quái này. Người đàn ông pha trà tên Nghiêm Đông Kình, hai ngón tay anh ta cầm chén trà đặt trước chóp mũi, ngửi mùi trà nhè nhẹ, khẽ thổi, rồi mới đưa đến bên miệng nhẹ nhấp một hớp. Mắt nhìn Hàn Huân nói: “Sớm hay muộn, có công mài sắt có ngày nên kim.” Hàn Huân nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Nói như vậy nhưng hai người có giống nhau đâu.” Năm đó bọn họ theo Nghiêm Đông Kình ăn chơi đến phát điên, nhưng mà mấy năm gần đây không biết lại phát điên cái gì nữa, anh ta vừa đeo thêm cặp mắt kính đã trở thành lãng tử quay đầu. Thoáng nhìn liền biết đêm nay không chuyện gì để nói, cho nên thấy Lục Hoài Dữ vẫn luôn coi di động, Hàn Huân một tay đoạt lấy di động của hắn, lão cán bộ này thế mà cũng biết chơi WeBat, nhìn đến lịch sử trò chuyện mắt càng trừng lớn. “Mẹ nó! Lục Hoài Dữ, từ lúc nào mà anh đã nuôi một đứa nhỏ rồi?” Lục Hoài Dữ đang cùng Thẩm Minh Duyệt trò chuyện trên WeBat, hỏi nàng đã làm xong bài tập chưa, có đôi khi hắn về nhà thì đã khuya, thấy bé gái vẫn còn đang làm bài tập chưa đi ngủ. Lục Hoài Dữ hơi nhíu mày nhìn cậu ta, vươn tay nói, “Trả đây.” Hàn Huân mới không nghe lời như vậy, ngón tay cậu ta vuốt lên, xem xong toàn bộ lịch sử trò chuyện, đơn giản chỉ có hỏi ăn cơm chưa và đã làm xong bài tập chưa, vừa nhìn vừa cười ha ha, còn vào trong vòng tròn bạn bè của cô bé xem thử. Chỉ có ít ỏi có mấy hình ảnh, cô bé lớn lên rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nhỏ nhỏ xinh xinh, Hàn Huân đã nhìn qua nhiều phụ nữ như vậy nhưng vẫn thừa nhận nhan sắc của cô bé cũng được tính là đỉnh. Nghiêm Đông Kình xem đến vui vẻ, nâng nâng tay với Hàn Huân, Hàn Huân liền ném điện thoại di động cho Nghiêm Đông Kình. Đúng lúc này một tin nhắn được gửi đến: “Đã làm xong rồi, chú về nhà chưa?” Còn gửi thêm một cái icon không ngừng gật đầu, bộ dáng rất ngoan ngoãn. Khóe miệng Nghiêm Đông Kình gợi lên một tia hứng thú cười cười. Lục Hoài Dữ không có biện pháp, chỉ có thể mặc cho bọn họ xem, nâng chén trà uống tiếp, lúc nghe thấy tiếng tin nhắn mới, lại nói lần nữa, “Trả điện thoại cho tôi.” Nghiêm Đông Kình đưa điện thoại trả lại cho Lục Hoài Dữ, cùng Hàn Huân nhìn nhau, hai người đồng thời nở nụ cười. Hàn Huân lười nhác dựa vào lưng ghế, nói: “Lục Hoài Dữ, anh thành thật khai báo coi, đi đâu tìm được một đứa nhỏ để nuôi vậy, hay là đứa nhỏ này anh sinh ở bên ngoài?” Nghiêm Đông Kình cũng giương mắt nhìn Lục Hoài Dữ, rồi lại rũ mi. Lục Hoài Dữ biết Hàn Huân chỉ nói giỡn, nhưng lại có chút bực mình, làm sao mà mọi người đều nghĩ nàng là con của hắn, hắn già đến vậy sao? Nhắn tin trả lời, hắn nhàn nhạt đáp: “Tôi ở bên ngoài sinh con gái, năm nay mới tìm được.” Vẻ mặt Hàn Huân và Nghiêm Đông Kình không tin, nhóm bọn họ là người có nguyên tắc, dù có chơi thế nào, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để phụ nữ bên ngoài mang thai con của bọn họ. Nghiêm Đông Kình nói với hắn: “Lần sau mang theo con gái của cậu lại đây, nhận hai chúng tôi là chú, cho cô nhóc bao lì xì.” Hàn Huân cong khóe miệng, từ túi quần móc ra hộp thuốc lá, mở ra, ngậm một điếu ở bên miệng, rồi lấy bật lửa ra châm điếu thuốc, chậm rãi phả ra một làn khói. Cậu ta cười nói, “Chỉ là cho các chú nhìn một chút cô bé lớn lên trông thế nào thôi.” Lục Hoài Dữ cười không tỏ ý kiến, lấy hộp thuốc của Hàn Huân ném đó, cũng rút một điếu, đưa vào miệng rít một hơi thật sâu. Sau khi nháo một hồi, ba người nói đến chuyện chính, Nghiêm Đông Kình là thương nhân, Hàn Huân cũng vậy, nhưng mà người trong nhà hai người đều làm trong chính giới, đã một vài lần bắt tay với nhau, vì ích lợi vì cùng tồn tại mà mấy nhà phải quan hệ với nhau. Kết thúc, miệng Hàn Huân vẫn còn ồn ào đòi lần sau đến Lưu Quang uống rượu. Hôm nay Lục Hoài Dữ tự mình lái xe tới, về đến nhà, mở cửa, trong nhà tối tăm tĩnh mịch, mấy hôm trước cô bé ở nhà luôn để lại cho hắn một ánh đèn. Cô bé không ở đây, thế nào lại cảm thấy trong nhà trở nên quạnh quẽ như vậy.